Chương 30
Dạ Huyền mỉm cười bảo ‘’ Giờ chúng ta về khách sạn để băng bó lại nhé ‘’.
‘’ Vâng ‘’. Trước khi đi, cậu đã đến tìm Lâm Tú để nói một tiếng, bảo cô nghỉ ngơi 3 ngày sau gặp lại, rồi đi theo sau anh lên xe trở về khách sạn.
Khi xe rời đi không lâu, thì Trần Viễn chạy đến tìm cậu. Nhưng anh nhận được câu trả lời rằng cậu đã về khách sạn, đành thất vọng mà trở lại chỗ quay ’ Em ấy về rồi, mình còn định hỏi em ấy chuyện hôm qua '.
Còn cậu bên này khi về tới khách sạn, ngồi trong phòng yên lặng cho anh băng bó lại tay cho mình.
Khi anh làm xong, lúc này cậu mới lên tiếng ‘’ Anh đến tạo bất ngờ cho em sao ‘’.
Dạ Huyền vừa dọn dẹp băng gạt vào hộp y tế, vừa trả lời cậu ‘’ Ừm, anh có hỏi trợ lý em rằng em được nghĩ 3 ngày, nên muốn đến trở em đi du lịch ‘’. Anh dừng động tác dọn dẹp, đưa ánh mắt lấp lánh ánh sao qua nhìn cậu ‘’ Em đi với anh nhá ‘’.
Cậu không kháng cự được trước ánh mắt của anh, cũng không có bận gì nên liền đồng ý ‘’ Được ạ ‘’.
Dạ Huyền nghe được câu trả lời như mình mong muốn, nên rất vui vẻ mà ngâm nga khúc nhạc rồi dọn nốt đồ còn lại.
Còn cậu thì đi lấy bọc bao hai tay lại rồi vào phòng tắm rửa, lúc tắm xong đi ra thì cậu thấy Dạ Huyền đang ngồi đọc cuốn sách cậu đọc dỡ hôm qua. Cậu đi đến ngồi xuống cạnh anh, lên tiếng ‘’ Anh ‘’.
Khi thấy cậu tiếng đến, anh quay đầu mỉm cười nói ‘’ Anh xin lỗi, tại chán quá nên mới mượn sách em đọc ‘’.
Cậu cười bảo ‘’ Không sao, anh cứ đọc thoải mái ‘’.
Dạ Huyền vui vẻ nhìn cậu, chợt phát hiện tóc cậu vẫn còn đang nhỏ giọt, liền đặt sách trở lại vị trí cũ rồi hỏi cậu máy sấy tóc ở đâu.
Anh đi đến chỗ cậu chỉ lấy ra một chiếc máy sấy, sau đó cắm điện, kéo ghế rồi kêu cậu đến.
Đợi cậu ngồi ổn định trên ghế, anh bật công tác rồi sấy cho cậu. Vừa sấy anh vừa nói những chuyện mình gặp trong thời gian qua, lâu lâu cũng hỏi về cậu xem có việc gì hay không.
Còn cậu được anh sấy tóc cho, có chút buồn ngủ nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thấy anh bày tỏ chuyện của mình thì cậu cũng lên tiếng nói với anh, cũng trả lời những câu hỏi của anh đưa ra. Nhưng vì tiếng máy sấy nhẹ nhẹ kết hợp với giọng nói trầm ổn của anh, làm cho cơn buồn ngủ của cậu ập tới, chỉ hơn 10p sau cậu đã ngủ quên đi mất.
Dạ Huyền đang nói thì phát hiện người đã ngủ mất, mỉm cười bất lực mà nhìn cậu ‘’ Thật là… ‘’. Sau đó anh cũng không lên tiếng nữa, chăm chú mà sấy cho tóc cậu khô nhanh hơn.
Khi tóc cậu đã khô, anh mới tắt máy sấy thu dọn để lại chỗ cũ rồi khiều nhẹ vào mũi cậu, mắt thấy cậu vẫn chưa tỉnh nên trong lòng nảy lên ý xấu, cuối người xuống khẽ hôn nhẹ lên cánh mũi một cái rồi nhanh chóng trở lại lúc đầu.
Thấy cậu vẫn không bị đánh thức anh lại tiếp tục đưa tay lên chọc chọc vào má cậu, sau đó cúi người thì thầm vào lỗ tai từng chữ từng chữ ‘’ Tỉnh dậy nào bé con ‘’.
Cậu đang ngủ thì bị hơi nóng phả vào lỗ tai khiến cậu giật mình tỉnh giấc, dụi dụi mắt mơ màng nhìn anh hỏi ‘’ Sao vậy ạ ‘’.
Từng hạnh động của cậu đều được anh thu hết vào tầm mắt, sự đáng yêu này khiến tim anh mềm nhũn. Giờ phút này anh thật sự muốn đè người xuống mà hôn thật nhìu vào khéo mắt kia ‘’ Tóc khô rồi, giờ chúng ta đi ăn gì đó rồi về ngủ sau nhé ‘’.
Cậu dù buồn ngủ thật nhưng bụng giờ cũng đang kêu gào, cũng như không thể để anh đường xa đến đây chỉ để trông mình ngủ nên đành lơ mơ định vào phòng tắm rửa mặt thì có bàn tay đưa khăn giấy qua cho cậu ‘’ Tay em không đụng nước, nên lấy này lau mặt đi ‘’.
Cậu đưa tay nhận lấy ‘’ Cảm ơn anh ‘’. Đợi khi lau xong cậu cũng lấy lại được tỉnh táo, nhìn anh mỉm cười nói ‘’ Đi anh, hôm nay em bao anh ‘’. Nói rồi nắm tay anh kéo đi ra ngoài.
Dạ Huyền cũng tùy ý cho cậu kéo đi.
Trên đường đi, cả hai cũng đã thảo luận xem mình sẽ ăn chỗ nào. Cuối cùng hai người quyết định đến một nhà hàng nhỏ nấu món địa phương ở đây để ăn xem có ngon không.
Đợi đến nơi, cậu mới há hốc mồm khi nhìn thấy người đến ăn xếp một hàng dài để được ăn.
Cậu nhìn cảnh trước mắt, bụng lúc này thì đánh trống inh ỏi, cậu gãi gãi đầu quay qua nhìn anh ‘’ Này, đông quá, hay chúng ta tìm quán khác nhé ‘’.
Dạ Huyền cũng không kén chọn, nên cả hai quyết định đậu xe ở bãi đỗ rồi đi bộ tìm quán ăn khác.
Đi được một đoạn thì cậu mới chỉ một quán ăn ven đường nói ‘’ Anh, quán này nhá ‘’.
Dạ Huyền không ý kiến, nên theo cậu vào quán ăn ven đường tìm một bàn ngồi xuống. Cả hai cùng nhau nhìn menu, sau khi thảo luận xong liền gọi ra 4 món để ăn trước, nếu không đủ sẽ chọn thêm cùng hai chai coca để uống.
Trong khi đợi đồ ăn đến, lúc này cậu mới chú ý đến bộ trang phục văn phòng nghiêm chỉnh của anh không hề phù hợp với không khí đồ ăn ven đường này chút nào.
Dạ Huyền chú ý thấy ánh mắt của cậu, biết cậu đang nghĩ gì liền tận dụng cơ hội nói ‘’ À ăn xong em đi mua quần áo với anh nhé, anh không muốn mặc mấy đồ này để đi chơi với em đâu ‘’.
Cậu gật đầu nói ‘’ Được ạ ‘’.
Dạ Huyền được như ý muốn, vui vui vẻ vẻ mà cùng cậu nói chuyện phiếm để đợi đồ ăn được mang ra.
Khi đồ ăn được mang ra đầu tiên là một nồi lẩu đang sôi ùng ục, Dạ Huyền nhanh tay đem đồ ăn để vào lẩu, gắp thêm một ít rau.
Hương thơm lan tỏa khắp nơi, khiến bụng của cậu lần nữa kêu lên một tiếng. Vì vậy mặt cũng đỏ ửng theo, ngượng ngùng muốn tìm một lỗ mà chui xuống.
Dạ Huyền khẽ cười thành tiếng, đem chén cậu gắp bún, rồi canh thời gian chính liền múc đưa đến trước mặt cậu bảo ‘’ Ăn thôi ‘’.
Cậu ngại ngùng đem chén về phía mình, cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức hương vị mặn, ngọt, chua, cay của nước lẩu hòa nguyện trong miệng.
Dạ Huyền nhìn cậu ăn vô cùng ngon miệng, tuy anh không đói nhưng vẫn bị cậu làm gợi lên cơn thèm ăn. Anh cũng gắp cho mình một chén để ăn.
Lâu lâu gắp thêm rau vào chén cho cậu ‘’ Ăn rau nhiều vào một chút ‘’.
Cậu vội vàng đưa chén lại hứng, bận ăn nên chỉ gật gật đầu đáp lại lời anh.
Dạ Huyền ăn xong một chén liền dừng đũa, sau đó đeo bao tay vào bắt đầu lột vỏ tôm bỏ vào chén cho cậu.
Đợi món cua lên thì anh cũng gỡ sẵn thịt để một bên cho cậu, những hải sản khác cũng được anh tỉ mỉ gỡ để một bên.
Còn cậu thì chú ý nảy giờ anh chỉ ăn có một chén bún, còn lại đều gỡ hải sản cho cậu ăn, liền buông đũa xuống ‘’ Anh ăn đi, đừng gỡ cho em nữa. Em tự gỡ được ‘’.
Dạ Huyền không ngẩng đầu lên, chăm chú gỡ đồ ăn cho cậu bảo ‘’ Em ăn đi, anh no rồi ‘’.
Cậu lên tiếng phản bác lại ‘’ Anh chỉ ăn có một chén, no làm sao được ‘’.
Dạ Huyền gỡ xong con sò thì để sang đĩa, rồi tháo bao tay ra, lấy khăn giấy ướt vừa lau tay vừa nói ‘’ Anh lúc đợi em tan đã ăn một lượt rồi, nên giờ không đói nữa. Đừng để ý đến anh, em ăn đi ‘’.
Cậu bán tính bán nghi mà nhìn anh, hỏi thêm lần nữa ‘’ Anh thật sự no rồi ‘’.
Dạ Huyền búng vào trán cậu cười bảo ‘’ Đừng nghĩ nhiều đến thế, anh no rồi. Em ăn đi, anh lột cực như vậy mà ‘’.
Cậu tuy còn chút nghi ngờ, nhưng thấy anh kiên quyết nói thế thì cũng không hỏi tiếp nữa. Bụng vẫn còn đói nên cậu tiếp tục ăn, nhưng lâu lâu gắp vào chén cho anh một con tôm, mực, cùng cụng ly nước ngọt với anh.
Còn Dạ Huyền được cậu gắp cho nên vui vẻ mà ăn hết.
Đợi khi cậu đánh chén no say, thì Dạ Huyền lên tiếng bảo cả hai cùng nhau đi dạo cho tiêu hóa rồi hẵng trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Cậu không ý kiến, cùng anh sánh vai đi dạo, ngắm cảnh vật bên đường, cùng nhau nếm thử những món ăn vặt.
Đợi khi lần nữa cả hai trở về khách sạn cũng đã trễ, nên Dạ Huyền đưa cậu về tới phòng của mình đóng cửa rồi mới trở lại phòng của mình, tắm rửa thay đồ rồi lên giường nằm nhắn tin với cậu tiếp.
Còn cậu khi vào phòng cũng vào phòng tắm rửa rồi thay quần áo, đi ra nhào lên giường nằm xuống.
Cầm điện thoại mở ra khung chat của anh nhắn:
Dạ - Hôm nay chơi vui không?.
Nam - Vui ạ, đồ ăn cũng ngon nữa.
Dạ - Vậy ngày mai chúng ta đi du lịch nhá.
Nam - Được, chúng ta đi đâu vậy?.
Dạ - Chúng ta đi đến thành phố AZ cách Vương Kinh 5km tắm biển nhé.
Nam - Được ạ. ( icon biểu cảm hứng khởi).
Dạ - Vậy thì mai chúng ta xuất phát, hôm nay em ngủ sớm đi. Anh thấy mắt em đã lộ quần thâm rồi đó.
Nam - Thật ạ, vậy em phải ngủ sớm mới được. Chúc anh ngủ ngon.
Dạ - Chúc em ngủ ngon.
Sau đó cả hai tắt điện thoại để sang một bên, nhắm mắt lại nghĩ về hình bóng chiều nay của nhau rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Còn ở đâu đó phòng 782, có một người đang thấp thỏm nhìn một dãy số điện thoại có lưu tên Bảo Bối, hai tay cứ lưỡng lự muốn bấm gọi rồi thôi. Cuối cùng qua hơn nữa tiếng vẫn không đủ dũng khí để nhấn gọi, buông điện thoại xuống. Nằm lăn qua lộn lại, trong đầu cứ nghĩ về hình bóng của cậu, trằn trọc khó ngủ.
‘’ Vâng ‘’. Trước khi đi, cậu đã đến tìm Lâm Tú để nói một tiếng, bảo cô nghỉ ngơi 3 ngày sau gặp lại, rồi đi theo sau anh lên xe trở về khách sạn.
Khi xe rời đi không lâu, thì Trần Viễn chạy đến tìm cậu. Nhưng anh nhận được câu trả lời rằng cậu đã về khách sạn, đành thất vọng mà trở lại chỗ quay ’ Em ấy về rồi, mình còn định hỏi em ấy chuyện hôm qua '.
Còn cậu bên này khi về tới khách sạn, ngồi trong phòng yên lặng cho anh băng bó lại tay cho mình.
Khi anh làm xong, lúc này cậu mới lên tiếng ‘’ Anh đến tạo bất ngờ cho em sao ‘’.
Dạ Huyền vừa dọn dẹp băng gạt vào hộp y tế, vừa trả lời cậu ‘’ Ừm, anh có hỏi trợ lý em rằng em được nghĩ 3 ngày, nên muốn đến trở em đi du lịch ‘’. Anh dừng động tác dọn dẹp, đưa ánh mắt lấp lánh ánh sao qua nhìn cậu ‘’ Em đi với anh nhá ‘’.
Cậu không kháng cự được trước ánh mắt của anh, cũng không có bận gì nên liền đồng ý ‘’ Được ạ ‘’.
Dạ Huyền nghe được câu trả lời như mình mong muốn, nên rất vui vẻ mà ngâm nga khúc nhạc rồi dọn nốt đồ còn lại.
Còn cậu thì đi lấy bọc bao hai tay lại rồi vào phòng tắm rửa, lúc tắm xong đi ra thì cậu thấy Dạ Huyền đang ngồi đọc cuốn sách cậu đọc dỡ hôm qua. Cậu đi đến ngồi xuống cạnh anh, lên tiếng ‘’ Anh ‘’.
Khi thấy cậu tiếng đến, anh quay đầu mỉm cười nói ‘’ Anh xin lỗi, tại chán quá nên mới mượn sách em đọc ‘’.
Cậu cười bảo ‘’ Không sao, anh cứ đọc thoải mái ‘’.
Dạ Huyền vui vẻ nhìn cậu, chợt phát hiện tóc cậu vẫn còn đang nhỏ giọt, liền đặt sách trở lại vị trí cũ rồi hỏi cậu máy sấy tóc ở đâu.
Anh đi đến chỗ cậu chỉ lấy ra một chiếc máy sấy, sau đó cắm điện, kéo ghế rồi kêu cậu đến.
Đợi cậu ngồi ổn định trên ghế, anh bật công tác rồi sấy cho cậu. Vừa sấy anh vừa nói những chuyện mình gặp trong thời gian qua, lâu lâu cũng hỏi về cậu xem có việc gì hay không.
Còn cậu được anh sấy tóc cho, có chút buồn ngủ nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thấy anh bày tỏ chuyện của mình thì cậu cũng lên tiếng nói với anh, cũng trả lời những câu hỏi của anh đưa ra. Nhưng vì tiếng máy sấy nhẹ nhẹ kết hợp với giọng nói trầm ổn của anh, làm cho cơn buồn ngủ của cậu ập tới, chỉ hơn 10p sau cậu đã ngủ quên đi mất.
Dạ Huyền đang nói thì phát hiện người đã ngủ mất, mỉm cười bất lực mà nhìn cậu ‘’ Thật là… ‘’. Sau đó anh cũng không lên tiếng nữa, chăm chú mà sấy cho tóc cậu khô nhanh hơn.
Khi tóc cậu đã khô, anh mới tắt máy sấy thu dọn để lại chỗ cũ rồi khiều nhẹ vào mũi cậu, mắt thấy cậu vẫn chưa tỉnh nên trong lòng nảy lên ý xấu, cuối người xuống khẽ hôn nhẹ lên cánh mũi một cái rồi nhanh chóng trở lại lúc đầu.
Thấy cậu vẫn không bị đánh thức anh lại tiếp tục đưa tay lên chọc chọc vào má cậu, sau đó cúi người thì thầm vào lỗ tai từng chữ từng chữ ‘’ Tỉnh dậy nào bé con ‘’.
Cậu đang ngủ thì bị hơi nóng phả vào lỗ tai khiến cậu giật mình tỉnh giấc, dụi dụi mắt mơ màng nhìn anh hỏi ‘’ Sao vậy ạ ‘’.
Từng hạnh động của cậu đều được anh thu hết vào tầm mắt, sự đáng yêu này khiến tim anh mềm nhũn. Giờ phút này anh thật sự muốn đè người xuống mà hôn thật nhìu vào khéo mắt kia ‘’ Tóc khô rồi, giờ chúng ta đi ăn gì đó rồi về ngủ sau nhé ‘’.
Cậu dù buồn ngủ thật nhưng bụng giờ cũng đang kêu gào, cũng như không thể để anh đường xa đến đây chỉ để trông mình ngủ nên đành lơ mơ định vào phòng tắm rửa mặt thì có bàn tay đưa khăn giấy qua cho cậu ‘’ Tay em không đụng nước, nên lấy này lau mặt đi ‘’.
Cậu đưa tay nhận lấy ‘’ Cảm ơn anh ‘’. Đợi khi lau xong cậu cũng lấy lại được tỉnh táo, nhìn anh mỉm cười nói ‘’ Đi anh, hôm nay em bao anh ‘’. Nói rồi nắm tay anh kéo đi ra ngoài.
Dạ Huyền cũng tùy ý cho cậu kéo đi.
Trên đường đi, cả hai cũng đã thảo luận xem mình sẽ ăn chỗ nào. Cuối cùng hai người quyết định đến một nhà hàng nhỏ nấu món địa phương ở đây để ăn xem có ngon không.
Đợi đến nơi, cậu mới há hốc mồm khi nhìn thấy người đến ăn xếp một hàng dài để được ăn.
Cậu nhìn cảnh trước mắt, bụng lúc này thì đánh trống inh ỏi, cậu gãi gãi đầu quay qua nhìn anh ‘’ Này, đông quá, hay chúng ta tìm quán khác nhé ‘’.
Dạ Huyền cũng không kén chọn, nên cả hai quyết định đậu xe ở bãi đỗ rồi đi bộ tìm quán ăn khác.
Đi được một đoạn thì cậu mới chỉ một quán ăn ven đường nói ‘’ Anh, quán này nhá ‘’.
Dạ Huyền không ý kiến, nên theo cậu vào quán ăn ven đường tìm một bàn ngồi xuống. Cả hai cùng nhau nhìn menu, sau khi thảo luận xong liền gọi ra 4 món để ăn trước, nếu không đủ sẽ chọn thêm cùng hai chai coca để uống.
Trong khi đợi đồ ăn đến, lúc này cậu mới chú ý đến bộ trang phục văn phòng nghiêm chỉnh của anh không hề phù hợp với không khí đồ ăn ven đường này chút nào.
Dạ Huyền chú ý thấy ánh mắt của cậu, biết cậu đang nghĩ gì liền tận dụng cơ hội nói ‘’ À ăn xong em đi mua quần áo với anh nhé, anh không muốn mặc mấy đồ này để đi chơi với em đâu ‘’.
Cậu gật đầu nói ‘’ Được ạ ‘’.
Dạ Huyền được như ý muốn, vui vui vẻ vẻ mà cùng cậu nói chuyện phiếm để đợi đồ ăn được mang ra.
Khi đồ ăn được mang ra đầu tiên là một nồi lẩu đang sôi ùng ục, Dạ Huyền nhanh tay đem đồ ăn để vào lẩu, gắp thêm một ít rau.
Hương thơm lan tỏa khắp nơi, khiến bụng của cậu lần nữa kêu lên một tiếng. Vì vậy mặt cũng đỏ ửng theo, ngượng ngùng muốn tìm một lỗ mà chui xuống.
Dạ Huyền khẽ cười thành tiếng, đem chén cậu gắp bún, rồi canh thời gian chính liền múc đưa đến trước mặt cậu bảo ‘’ Ăn thôi ‘’.
Cậu ngại ngùng đem chén về phía mình, cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức hương vị mặn, ngọt, chua, cay của nước lẩu hòa nguyện trong miệng.
Dạ Huyền nhìn cậu ăn vô cùng ngon miệng, tuy anh không đói nhưng vẫn bị cậu làm gợi lên cơn thèm ăn. Anh cũng gắp cho mình một chén để ăn.
Lâu lâu gắp thêm rau vào chén cho cậu ‘’ Ăn rau nhiều vào một chút ‘’.
Cậu vội vàng đưa chén lại hứng, bận ăn nên chỉ gật gật đầu đáp lại lời anh.
Dạ Huyền ăn xong một chén liền dừng đũa, sau đó đeo bao tay vào bắt đầu lột vỏ tôm bỏ vào chén cho cậu.
Đợi món cua lên thì anh cũng gỡ sẵn thịt để một bên cho cậu, những hải sản khác cũng được anh tỉ mỉ gỡ để một bên.
Còn cậu thì chú ý nảy giờ anh chỉ ăn có một chén bún, còn lại đều gỡ hải sản cho cậu ăn, liền buông đũa xuống ‘’ Anh ăn đi, đừng gỡ cho em nữa. Em tự gỡ được ‘’.
Dạ Huyền không ngẩng đầu lên, chăm chú gỡ đồ ăn cho cậu bảo ‘’ Em ăn đi, anh no rồi ‘’.
Cậu lên tiếng phản bác lại ‘’ Anh chỉ ăn có một chén, no làm sao được ‘’.
Dạ Huyền gỡ xong con sò thì để sang đĩa, rồi tháo bao tay ra, lấy khăn giấy ướt vừa lau tay vừa nói ‘’ Anh lúc đợi em tan đã ăn một lượt rồi, nên giờ không đói nữa. Đừng để ý đến anh, em ăn đi ‘’.
Cậu bán tính bán nghi mà nhìn anh, hỏi thêm lần nữa ‘’ Anh thật sự no rồi ‘’.
Dạ Huyền búng vào trán cậu cười bảo ‘’ Đừng nghĩ nhiều đến thế, anh no rồi. Em ăn đi, anh lột cực như vậy mà ‘’.
Cậu tuy còn chút nghi ngờ, nhưng thấy anh kiên quyết nói thế thì cũng không hỏi tiếp nữa. Bụng vẫn còn đói nên cậu tiếp tục ăn, nhưng lâu lâu gắp vào chén cho anh một con tôm, mực, cùng cụng ly nước ngọt với anh.
Còn Dạ Huyền được cậu gắp cho nên vui vẻ mà ăn hết.
Đợi khi cậu đánh chén no say, thì Dạ Huyền lên tiếng bảo cả hai cùng nhau đi dạo cho tiêu hóa rồi hẵng trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Cậu không ý kiến, cùng anh sánh vai đi dạo, ngắm cảnh vật bên đường, cùng nhau nếm thử những món ăn vặt.
Đợi khi lần nữa cả hai trở về khách sạn cũng đã trễ, nên Dạ Huyền đưa cậu về tới phòng của mình đóng cửa rồi mới trở lại phòng của mình, tắm rửa thay đồ rồi lên giường nằm nhắn tin với cậu tiếp.
Còn cậu khi vào phòng cũng vào phòng tắm rửa rồi thay quần áo, đi ra nhào lên giường nằm xuống.
Cầm điện thoại mở ra khung chat của anh nhắn:
Dạ - Hôm nay chơi vui không?.
Nam - Vui ạ, đồ ăn cũng ngon nữa.
Dạ - Vậy ngày mai chúng ta đi du lịch nhá.
Nam - Được, chúng ta đi đâu vậy?.
Dạ - Chúng ta đi đến thành phố AZ cách Vương Kinh 5km tắm biển nhé.
Nam - Được ạ. ( icon biểu cảm hứng khởi).
Dạ - Vậy thì mai chúng ta xuất phát, hôm nay em ngủ sớm đi. Anh thấy mắt em đã lộ quần thâm rồi đó.
Nam - Thật ạ, vậy em phải ngủ sớm mới được. Chúc anh ngủ ngon.
Dạ - Chúc em ngủ ngon.
Sau đó cả hai tắt điện thoại để sang một bên, nhắm mắt lại nghĩ về hình bóng chiều nay của nhau rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Còn ở đâu đó phòng 782, có một người đang thấp thỏm nhìn một dãy số điện thoại có lưu tên Bảo Bối, hai tay cứ lưỡng lự muốn bấm gọi rồi thôi. Cuối cùng qua hơn nữa tiếng vẫn không đủ dũng khí để nhấn gọi, buông điện thoại xuống. Nằm lăn qua lộn lại, trong đầu cứ nghĩ về hình bóng của cậu, trằn trọc khó ngủ.