Chương 54
…****************…
Cậu chỉ mới vừa đặt mông lên giường, điện thoại để trên bàn đã không ngừng reo inh ỏi, liếc mắt nhìn sang là ai thì cơ thể lập tức rơi vào trạng thái kinh hãi ‘’ Là họ, là bọn họ ‘’. Từng tiếng chuông reo lên, như tiếng của ác quỷ không ngừng rào thét trong đầu khiến cậu sợ hãi, co rúm ôm chặt người lại trong gốc giường.
Trong đầu bắt đầu xảy ra những trận tranh cãi gay gắt giữa việc bắt máy và không bắt máy.
Tiếng chuông dồn dập đến từng hồi, khiến lí trí còn sót lại của cậu vỡ tan thành từng mãnh, cậu sợ hãi vươn tay bấm tắt cuộc gọi của họ cũng tắt luôn cả tiếng chuông. Đôi bàn tay run rẫy đến cầm điện thoại cũng không chắc, theo bản năng mà lần mò lật tìm trong kí ức, bấm từng con số quen thuộc gọi cho người cậu có thể tin tưởng trong tâm trí điện ngay lúc này.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói xen lẫn sự lo lắng ‘’ Tiểu An, Có chuyện gì sao em. Lại gặp ác mộng, hay hai người kia lại tìm đến em. Nói anh nghe đi tiểu An, tiểu An à… ‘’.
Trần Viễn sốt ruột lập lại tên cậu rất nhiều lần nhưng vẫn không nghe cậu lên tiếng trả lời mình, cảm giác bất an lập tức dâng lên. Lại nghĩ đến tâm lí của cậu không tốt, sẽ hại bản thân khi kinh sợ nên anh bật dậy, cầm lấy áo khoác chạy vội ra ngoài, miệng cứ luôn gọi tên cậu ‘’ Tiểu An, tiểu An trả lời anh. Đừng làm anh sợ, tiểu An, tiểu An à. Anh đến chỗ em liền, em đừng làm anh sợ, tiểu An. Em nói chuyện với anh đi mà tiểu An ‘’. Từng lời nói của anh chứa đầy sự sợ hãi, cầu xin cậu lên tiếng nói chuyện với mình.
Còn cậu khi từ trong kinh sợ hoàn hồn, nhận ra người mình đang điện là Trần Viễn khiến cậu luống cuống định tắt máy. Nhưng lại nghe thấy từng tiếng gọi tiểu An trần ngập lo lắng cùng sợ hãi khi cậu không nói gì cùng tiếng soạt soạt của gió nghĩ đến anh đang chạy đến chỗ mình khiến cậu bất giác đau lòng, hai mắt đã rưng rưng, nhưng không muốn anh lo lắng cho mình nên cậu lên tiếng ‘’ Không sao, em không sao. Chỉ là gặp ác mộng mà thôi, anh đừng chạy vội kẻo té, em không sao nữa rồi. Tối vậy còn làm phiền đến anh, em xin lỗi. Anh mau về ngủ đi, ngủ ngon!.. ‘’. Sau đó cậu lập tức tắt máy, đưa tay lau vội đi nước mắt đang lăn trên má.
Bên này khi cậu vội tắt máy khiến anh càng thêm lo lắng, nhắn với đạo diễn một tiếng, đem điện thoại tìm kiếm chuyến bay thì nhận ra từ đây đến 7 giờ mới có chuyến nên anh quyết định nhanh chóng lái xe xuyên đêm chạy về đế đô.
Còn cậu bên này khi nằm xuống giường, tự an ủi mình một lúc vẫn không khá hơn.
Nên cậu quyết định gọi cho Dạ Huyền tâm sự một chút, tiếng tút tút bên kia đầu giây vang lên đến khi tắt đi vẫn không có người nhận, cậu bấm gọi thêm lần nữa, từng tiếng tút vang vọng khắp cả căn phòng yên tĩnh, quỷ dị đến lạ thường.
Cuối cùng, sau một lúc chờ đợi đầu giây bên kia cũng bắt máy ‘’ Alo ‘’.
Vì giờ giấc ở đế đô và nước X có khác biệt, tuy bên cậu bây giờ mới hơn 18 giờ thì bên anh đã hơn 21 giờ rồi. Vì lịch trình bận rộn, cùng sự mệt mỏi không nghỉ ngơi đủ giấc khiến anh ngủ mê. Đợi đến khi cậu gọi lần hai anh mới giật mình tỉnh dậy, bắt máy trong sự mơ màng khi chưa tỉnh ngủ.
Còn cậu khi nghe thấy giọng nói mang theo khàn khàn vì mới ngủ dậy, lúc này cậu mới vực lại lí trí. Nhớ đến bên anh giờ hơn 21 giờ rồi mà mình còn gọi làm phiền, nên bối rối ‘’ Anh à, em… Em gọi lộn số. Anh ngủ ngon, em cúp máy đây ‘’. Cậu nhanh chóng tắt máy trước.
Dạ Huyền ngơ ngác xoa xoa tóc, không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Anh mơ màng nằm xuống định ngủ tiếp. Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã lấy lại lí trí. Nhớ lại từng lời nói cùng biểu hiện kì lạ vừa rồi, khiến anh không yên tâm mà chụp lấy điện thoại để kế bên gọi điện.
Rất nhanh sau bên kia đã bắt máy ‘’ Ông chủ, có việc gì không ạ ‘’.
Dạ Huyền xốc chăn xuống giường, vừa đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt vừa nói ‘’ Báo cáo tình hình hôm nay của em ấy cho tôi ‘’.
Người anh nói chuyện lúc này, là người anh thuê bảo vệ âm thầm cho cậu, vì thế nên vẫn luôn túc trực phía sau theo dõi cậu. Khi trường hợp đặt biệt sẽ báo lại cho anh.
Thế là mọi việc cậu làm hôm nay đều được hắn kể lại rành mạch không sót một chi tiết nào cho anh nghe ‘’ Chuyện chỉ có thế thôi ạ, khi từ bệnh viện về thì cậu An vẫn luôn ở nhà không hề ra khỏi cửa ‘’.
Dạ Huyền đã tỉnh táo lại, phân tích những chi tiết từ lời hắn kể lại. Anh nhận thức được việc không ổn, lập tức tắt máy rồi gọi điện bảo thư ký lập tức đặt vé máy bay gần nhất trở về, đẩy lùi lại tất cả kế hoạch ở nước X lại.
Thư ký còn đang mớ ngủ, nghe anh nói hủy tất cả lịch trình lập tức tỉnh ngủ luôn, không dám tin mà hỏi lại anh lần nữa ‘’ Sếp thật sự muốn đẩy lùi tất cả lịch trình sao ạ, sếp không nhớ rằng mai còn có một hợp đồng quan trọng cần phải bàn bạc sao ạ ‘’.
Mục đích Dạ Huyền đến nước X lần này, cũng là vì ngày mai. Ngày mà anh bắt tay kí kết hợp đồng giao hảo với hai công ty, hợp đồng lần này rất lớn nếu để vụt mất sẽ gây ra tổn thất không nhỏ đối với công ty. Thế nên thư ký lần nữa đứng ra khuyên nhủ ‘’ Sếp, sếp hãy suy nghĩ lại đi mà. Nếu lần này không kí kết được, tổn thất gây ra sẽ không nhỏ đâu ‘’.
Dạ Huyền biết đều đó, nhưng bây giờ bắt anh phải lựa chọn giữa cậu và hợp đồng. Anh nhất định sẽ chọn vế sau, nhưng anh cũng không phải là người không có đầu óc. Vì thế lên tiếng nói với thư ký ‘’ Yên tâm, sẽ có người thay mặt tôi ký kết hợp đồng này. Nên bây giờ, ngay lập tức đặt vé máy bay gần nhất về đế đô cho tôi ‘’.
Thư ký thấy anh đã có chuẩn bị, mình cũng chỉ là phận làm công ăn lương nên không nói thêm nữa. Tắt điện thoại, đặt chuyến bay gần nhất cho anh xong rồi gọi lại thông báo giờ bay, nói mình sẽ nhanh qua thu xếp hành lý cho anh ‘’ Chuyến bay gần nhất cũng là 1 giờ 30 sáng, giờ tôi sẽ qua thu xếp hành lý cho sếp và chuẩn bị đến sân bay là vừa ạ ‘’.
Nhận được chữ ‘’ Ừ ‘’ từ anh, thư ký lập tức rời giường, vào phòng thay đồ vest chuyên ngiệp. Nhanh tiến đến phòng của sếp, gõ cửa khi nhận được sự đồng ý của anh liền đẩy cửa đi vào. Bắt đầu sắp xếp lại quần áo cho anh, rồi cả hai rời khỏi khách sạn đến sân bay.
Trên đường đi, Dạ Huyền gọi cuộc điện thoại cho Vân Ngạn ( Một trong hội bạn thân thiết với Dạ Huyền, cũng là người thuộc giới thương mại).
Sau vài cuộc gọi, bên kia mới truyền đến tiếng bắt máy cùng một giọng trầm lạnh có phần khó chịu khi bị gọi dậy vào giờ này ‘’ Lô, mày gọi ma à mà giờ này phiền bố mày ‘’.
Dạ Huyền không vòng vo mà vào thẳng vấn đề ‘’ Tao có chuyện cần nhờ ‘’.
Bên kia đột nhiên im lặng một lúc mới truyền đến tiếng phì cười, giọng điệu ngã ngớn nói ‘’ Mày mà cũng có việc nhờ á, không thể tin được. Tao phải kể chuyện này cho tụi kia biết nữa ‘’.
Dạ Huyền thấy anh ta không đàng hoàng, có chút bực mình lên tiếng ‘’ Mày giúp không ‘’.
Bên kia hình như nghe ra giọng tức giận của anh, mới ngừng đùa giỡn ‘’ Có chuyện thì sủa không thì biến, bố còn ngủ ‘’.
Dạ Huyền nói lại vấn đề của mình ‘’ Chuyện là tao có một hợp đồng quan trọng cần phải ký, nhưng lại có một chuyện quan trọng hơn cần tao phải về đế đô. Nên tao nhớ ra mày cũng ở nước X, muốn mày thay tao ký kết hợp đồng đó ‘’.
Bên đầu giây kia ‘’ Ồ ‘’ lên một tiếng đầy cao hứng ‘’ Vậy mà có một ngày, chuyện quan trọng nhất với mày không phải là công việc. Không phải bạch nguyệt quang của mày tìm thấy rồi chứ, hay là nốt chu sa về nước rồi ‘’.
Dạ Huyền khẽ nhíu mày, tức giận nói ‘’ Mày quản nhiều thế, giúp hay không ‘’.
Vân Ngạn bên này, cầm quần áo lên sau một trận mây mưa tiến vào phòng tắm, tay xả nước, miệng thì đùa giỡn với anh tiếp ‘’ Giúp, nhưng thương trường mà. Ai đâu rảnh rỗi sinh nông nổi giúp đối thủ cạnh tranh kí hợp đồng tốt chứ, cái gì cũng phải có cái giá nó cả ‘’.
Dạ Huyền hiểu ý, liền sảng khoái nói ‘’ Điều kiện tùy mày ra, trong khả năng tao sẽ làm ‘’.
Bên tai truyền đến tiếng cười hí hí đầy bỉ ổi của Vân Ngạn ‘’ Oki, tao giúp. Còn điều kiện thì dễ lắm, nào rảnh thì tụ họp một phen. Nghe nói mày đang bao nuôi tiểu tình nhân, bọn tao rất tò mò không biết người nào lọt vào mắt mày nên dẫn đến cho bọn này xem đi ‘’.
Dạ Huyền lập tức sửa lại cách gọi cho Vân Ngạn ‘’ Không phải tiểu tình nhân, là người yêu ‘’.
Hai chữ người yêu này khiến bên kia bị sốc, đứng hình rất lâu mới lên tiếng, giọng đầy phấn khích ‘’ Ồ ồ, người yêu. Vậy thì tao càng phải xem xem yêu nghiệt cua được mày đó rốt cuộc là thần thánh phương nào. Hí… Hí… Hí… ‘’.
Dạ Huyền cùng Vân Ngạn bàn bạc thêm một vài vấn đề quan trọng, rồi tắt máy. Vào sân bay tiến hành thủ tục bay, sau đó bay hơn 5 tiếng mới hạ cánh đến đế đô.
Còn bên phía Vân Ngạn, tắt điện thoại xong, anh cũng từ trong bồn tắm đi ra. Giơ tay lấy quần áo mặc chỉnh tề vào rồi ra ngoài, nhận thấy người trên giường đã tỉnh. Anh cũng không để ý lắm, lấy từ trong túi áo vest ngoài để trên bàn ra một tấm chi phiếu cùng bút.
Sau khi kí tên cùng số tiền hoàn mỹ cho một bạn tình ra liền cất bút vào túi, quăng chi phiếu lên người còn ngồi trên giường.
Tay mặc lại áo vest ngoài, vừa nhìn người đang ngồi ngẩn người nhìn tấm chi phiếu nói ‘’ Đến đây kết thúc, sau này đừng dây dưa chỉ tổ thêm phiền phức. Chi phiếu này đủ cậu tiêu sài một năm trời phung phí đấy ‘’.
Người ngồi trên giường lúc này mới ý thức lại, tiến đến ôm lấy cánh tay của Vân Ngạn ‘’ Anh nói thế là có ý gì, chẳng phải anh nói chúng ta là…’’.
Vân Ngạn ngại phiền, không chút lưu tình hất tay hắn ta ra. Từ trên cao nhìn xuống người ngồi trên giường, ngạo mạn mà buông lời sỉ nhục đối phương ‘’ Ý trên mặt chữ, đồ chơi thì nên ra dáng đồ chơi. Đã đánh thuốc để leo lên giường của tôi thì nên biết đều một chút, lúc làm nhau cả hai cũng vui sướng. Vậy nên khi chơi đùa đủ rồi, tôi thỏa mãn còn cậu được tiền. Hai bên đều có lợi, thế nên đến đây chấm dứt. Đừng dây dưa khiến tôi thêm phiền ‘’. Anh đột ngột túm lấy bóp cổ của đối phương, đáy mắt hiện lên tia sát ý ‘’ Còn nếu chọc tôi không vui đừng nói là tiền, đến cả mạng cậu cũng không giữ nổi. Vậy nên… Bé ngoan phải nghe lời đấy ‘’. Nói rồi, anh buông tay, lấy điện thoại bỏ vào túi còn tiện tay lấy khăn giấy lau tay. Hành động như thể hiện sự ghét bỏ, cùng ghê tởm khi vừa mới chạm vào thứ bẩn thỉu nào đó.
Sau đó, cầm lấy áo khoác ngoài, cùng chìa khóa xe rồi rời khỏi khách sạn. Anh chạy xe xuyên đêm đến điểm hẹn bàn hợp đồng mà Dạ Huyền gởi, trong lúc chạy anh có điện cho hội bạn thân kể về việc Dạ Huyền đã có người yêu. Nghe bọn họ ríu rít cũng khiến Vân Ngạn tỉnh táo để lái xe.
Cậu chỉ mới vừa đặt mông lên giường, điện thoại để trên bàn đã không ngừng reo inh ỏi, liếc mắt nhìn sang là ai thì cơ thể lập tức rơi vào trạng thái kinh hãi ‘’ Là họ, là bọn họ ‘’. Từng tiếng chuông reo lên, như tiếng của ác quỷ không ngừng rào thét trong đầu khiến cậu sợ hãi, co rúm ôm chặt người lại trong gốc giường.
Trong đầu bắt đầu xảy ra những trận tranh cãi gay gắt giữa việc bắt máy và không bắt máy.
Tiếng chuông dồn dập đến từng hồi, khiến lí trí còn sót lại của cậu vỡ tan thành từng mãnh, cậu sợ hãi vươn tay bấm tắt cuộc gọi của họ cũng tắt luôn cả tiếng chuông. Đôi bàn tay run rẫy đến cầm điện thoại cũng không chắc, theo bản năng mà lần mò lật tìm trong kí ức, bấm từng con số quen thuộc gọi cho người cậu có thể tin tưởng trong tâm trí điện ngay lúc này.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói xen lẫn sự lo lắng ‘’ Tiểu An, Có chuyện gì sao em. Lại gặp ác mộng, hay hai người kia lại tìm đến em. Nói anh nghe đi tiểu An, tiểu An à… ‘’.
Trần Viễn sốt ruột lập lại tên cậu rất nhiều lần nhưng vẫn không nghe cậu lên tiếng trả lời mình, cảm giác bất an lập tức dâng lên. Lại nghĩ đến tâm lí của cậu không tốt, sẽ hại bản thân khi kinh sợ nên anh bật dậy, cầm lấy áo khoác chạy vội ra ngoài, miệng cứ luôn gọi tên cậu ‘’ Tiểu An, tiểu An trả lời anh. Đừng làm anh sợ, tiểu An, tiểu An à. Anh đến chỗ em liền, em đừng làm anh sợ, tiểu An. Em nói chuyện với anh đi mà tiểu An ‘’. Từng lời nói của anh chứa đầy sự sợ hãi, cầu xin cậu lên tiếng nói chuyện với mình.
Còn cậu khi từ trong kinh sợ hoàn hồn, nhận ra người mình đang điện là Trần Viễn khiến cậu luống cuống định tắt máy. Nhưng lại nghe thấy từng tiếng gọi tiểu An trần ngập lo lắng cùng sợ hãi khi cậu không nói gì cùng tiếng soạt soạt của gió nghĩ đến anh đang chạy đến chỗ mình khiến cậu bất giác đau lòng, hai mắt đã rưng rưng, nhưng không muốn anh lo lắng cho mình nên cậu lên tiếng ‘’ Không sao, em không sao. Chỉ là gặp ác mộng mà thôi, anh đừng chạy vội kẻo té, em không sao nữa rồi. Tối vậy còn làm phiền đến anh, em xin lỗi. Anh mau về ngủ đi, ngủ ngon!.. ‘’. Sau đó cậu lập tức tắt máy, đưa tay lau vội đi nước mắt đang lăn trên má.
Bên này khi cậu vội tắt máy khiến anh càng thêm lo lắng, nhắn với đạo diễn một tiếng, đem điện thoại tìm kiếm chuyến bay thì nhận ra từ đây đến 7 giờ mới có chuyến nên anh quyết định nhanh chóng lái xe xuyên đêm chạy về đế đô.
Còn cậu bên này khi nằm xuống giường, tự an ủi mình một lúc vẫn không khá hơn.
Nên cậu quyết định gọi cho Dạ Huyền tâm sự một chút, tiếng tút tút bên kia đầu giây vang lên đến khi tắt đi vẫn không có người nhận, cậu bấm gọi thêm lần nữa, từng tiếng tút vang vọng khắp cả căn phòng yên tĩnh, quỷ dị đến lạ thường.
Cuối cùng, sau một lúc chờ đợi đầu giây bên kia cũng bắt máy ‘’ Alo ‘’.
Vì giờ giấc ở đế đô và nước X có khác biệt, tuy bên cậu bây giờ mới hơn 18 giờ thì bên anh đã hơn 21 giờ rồi. Vì lịch trình bận rộn, cùng sự mệt mỏi không nghỉ ngơi đủ giấc khiến anh ngủ mê. Đợi đến khi cậu gọi lần hai anh mới giật mình tỉnh dậy, bắt máy trong sự mơ màng khi chưa tỉnh ngủ.
Còn cậu khi nghe thấy giọng nói mang theo khàn khàn vì mới ngủ dậy, lúc này cậu mới vực lại lí trí. Nhớ đến bên anh giờ hơn 21 giờ rồi mà mình còn gọi làm phiền, nên bối rối ‘’ Anh à, em… Em gọi lộn số. Anh ngủ ngon, em cúp máy đây ‘’. Cậu nhanh chóng tắt máy trước.
Dạ Huyền ngơ ngác xoa xoa tóc, không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Anh mơ màng nằm xuống định ngủ tiếp. Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã lấy lại lí trí. Nhớ lại từng lời nói cùng biểu hiện kì lạ vừa rồi, khiến anh không yên tâm mà chụp lấy điện thoại để kế bên gọi điện.
Rất nhanh sau bên kia đã bắt máy ‘’ Ông chủ, có việc gì không ạ ‘’.
Dạ Huyền xốc chăn xuống giường, vừa đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt vừa nói ‘’ Báo cáo tình hình hôm nay của em ấy cho tôi ‘’.
Người anh nói chuyện lúc này, là người anh thuê bảo vệ âm thầm cho cậu, vì thế nên vẫn luôn túc trực phía sau theo dõi cậu. Khi trường hợp đặt biệt sẽ báo lại cho anh.
Thế là mọi việc cậu làm hôm nay đều được hắn kể lại rành mạch không sót một chi tiết nào cho anh nghe ‘’ Chuyện chỉ có thế thôi ạ, khi từ bệnh viện về thì cậu An vẫn luôn ở nhà không hề ra khỏi cửa ‘’.
Dạ Huyền đã tỉnh táo lại, phân tích những chi tiết từ lời hắn kể lại. Anh nhận thức được việc không ổn, lập tức tắt máy rồi gọi điện bảo thư ký lập tức đặt vé máy bay gần nhất trở về, đẩy lùi lại tất cả kế hoạch ở nước X lại.
Thư ký còn đang mớ ngủ, nghe anh nói hủy tất cả lịch trình lập tức tỉnh ngủ luôn, không dám tin mà hỏi lại anh lần nữa ‘’ Sếp thật sự muốn đẩy lùi tất cả lịch trình sao ạ, sếp không nhớ rằng mai còn có một hợp đồng quan trọng cần phải bàn bạc sao ạ ‘’.
Mục đích Dạ Huyền đến nước X lần này, cũng là vì ngày mai. Ngày mà anh bắt tay kí kết hợp đồng giao hảo với hai công ty, hợp đồng lần này rất lớn nếu để vụt mất sẽ gây ra tổn thất không nhỏ đối với công ty. Thế nên thư ký lần nữa đứng ra khuyên nhủ ‘’ Sếp, sếp hãy suy nghĩ lại đi mà. Nếu lần này không kí kết được, tổn thất gây ra sẽ không nhỏ đâu ‘’.
Dạ Huyền biết đều đó, nhưng bây giờ bắt anh phải lựa chọn giữa cậu và hợp đồng. Anh nhất định sẽ chọn vế sau, nhưng anh cũng không phải là người không có đầu óc. Vì thế lên tiếng nói với thư ký ‘’ Yên tâm, sẽ có người thay mặt tôi ký kết hợp đồng này. Nên bây giờ, ngay lập tức đặt vé máy bay gần nhất về đế đô cho tôi ‘’.
Thư ký thấy anh đã có chuẩn bị, mình cũng chỉ là phận làm công ăn lương nên không nói thêm nữa. Tắt điện thoại, đặt chuyến bay gần nhất cho anh xong rồi gọi lại thông báo giờ bay, nói mình sẽ nhanh qua thu xếp hành lý cho anh ‘’ Chuyến bay gần nhất cũng là 1 giờ 30 sáng, giờ tôi sẽ qua thu xếp hành lý cho sếp và chuẩn bị đến sân bay là vừa ạ ‘’.
Nhận được chữ ‘’ Ừ ‘’ từ anh, thư ký lập tức rời giường, vào phòng thay đồ vest chuyên ngiệp. Nhanh tiến đến phòng của sếp, gõ cửa khi nhận được sự đồng ý của anh liền đẩy cửa đi vào. Bắt đầu sắp xếp lại quần áo cho anh, rồi cả hai rời khỏi khách sạn đến sân bay.
Trên đường đi, Dạ Huyền gọi cuộc điện thoại cho Vân Ngạn ( Một trong hội bạn thân thiết với Dạ Huyền, cũng là người thuộc giới thương mại).
Sau vài cuộc gọi, bên kia mới truyền đến tiếng bắt máy cùng một giọng trầm lạnh có phần khó chịu khi bị gọi dậy vào giờ này ‘’ Lô, mày gọi ma à mà giờ này phiền bố mày ‘’.
Dạ Huyền không vòng vo mà vào thẳng vấn đề ‘’ Tao có chuyện cần nhờ ‘’.
Bên kia đột nhiên im lặng một lúc mới truyền đến tiếng phì cười, giọng điệu ngã ngớn nói ‘’ Mày mà cũng có việc nhờ á, không thể tin được. Tao phải kể chuyện này cho tụi kia biết nữa ‘’.
Dạ Huyền thấy anh ta không đàng hoàng, có chút bực mình lên tiếng ‘’ Mày giúp không ‘’.
Bên kia hình như nghe ra giọng tức giận của anh, mới ngừng đùa giỡn ‘’ Có chuyện thì sủa không thì biến, bố còn ngủ ‘’.
Dạ Huyền nói lại vấn đề của mình ‘’ Chuyện là tao có một hợp đồng quan trọng cần phải ký, nhưng lại có một chuyện quan trọng hơn cần tao phải về đế đô. Nên tao nhớ ra mày cũng ở nước X, muốn mày thay tao ký kết hợp đồng đó ‘’.
Bên đầu giây kia ‘’ Ồ ‘’ lên một tiếng đầy cao hứng ‘’ Vậy mà có một ngày, chuyện quan trọng nhất với mày không phải là công việc. Không phải bạch nguyệt quang của mày tìm thấy rồi chứ, hay là nốt chu sa về nước rồi ‘’.
Dạ Huyền khẽ nhíu mày, tức giận nói ‘’ Mày quản nhiều thế, giúp hay không ‘’.
Vân Ngạn bên này, cầm quần áo lên sau một trận mây mưa tiến vào phòng tắm, tay xả nước, miệng thì đùa giỡn với anh tiếp ‘’ Giúp, nhưng thương trường mà. Ai đâu rảnh rỗi sinh nông nổi giúp đối thủ cạnh tranh kí hợp đồng tốt chứ, cái gì cũng phải có cái giá nó cả ‘’.
Dạ Huyền hiểu ý, liền sảng khoái nói ‘’ Điều kiện tùy mày ra, trong khả năng tao sẽ làm ‘’.
Bên tai truyền đến tiếng cười hí hí đầy bỉ ổi của Vân Ngạn ‘’ Oki, tao giúp. Còn điều kiện thì dễ lắm, nào rảnh thì tụ họp một phen. Nghe nói mày đang bao nuôi tiểu tình nhân, bọn tao rất tò mò không biết người nào lọt vào mắt mày nên dẫn đến cho bọn này xem đi ‘’.
Dạ Huyền lập tức sửa lại cách gọi cho Vân Ngạn ‘’ Không phải tiểu tình nhân, là người yêu ‘’.
Hai chữ người yêu này khiến bên kia bị sốc, đứng hình rất lâu mới lên tiếng, giọng đầy phấn khích ‘’ Ồ ồ, người yêu. Vậy thì tao càng phải xem xem yêu nghiệt cua được mày đó rốt cuộc là thần thánh phương nào. Hí… Hí… Hí… ‘’.
Dạ Huyền cùng Vân Ngạn bàn bạc thêm một vài vấn đề quan trọng, rồi tắt máy. Vào sân bay tiến hành thủ tục bay, sau đó bay hơn 5 tiếng mới hạ cánh đến đế đô.
Còn bên phía Vân Ngạn, tắt điện thoại xong, anh cũng từ trong bồn tắm đi ra. Giơ tay lấy quần áo mặc chỉnh tề vào rồi ra ngoài, nhận thấy người trên giường đã tỉnh. Anh cũng không để ý lắm, lấy từ trong túi áo vest ngoài để trên bàn ra một tấm chi phiếu cùng bút.
Sau khi kí tên cùng số tiền hoàn mỹ cho một bạn tình ra liền cất bút vào túi, quăng chi phiếu lên người còn ngồi trên giường.
Tay mặc lại áo vest ngoài, vừa nhìn người đang ngồi ngẩn người nhìn tấm chi phiếu nói ‘’ Đến đây kết thúc, sau này đừng dây dưa chỉ tổ thêm phiền phức. Chi phiếu này đủ cậu tiêu sài một năm trời phung phí đấy ‘’.
Người ngồi trên giường lúc này mới ý thức lại, tiến đến ôm lấy cánh tay của Vân Ngạn ‘’ Anh nói thế là có ý gì, chẳng phải anh nói chúng ta là…’’.
Vân Ngạn ngại phiền, không chút lưu tình hất tay hắn ta ra. Từ trên cao nhìn xuống người ngồi trên giường, ngạo mạn mà buông lời sỉ nhục đối phương ‘’ Ý trên mặt chữ, đồ chơi thì nên ra dáng đồ chơi. Đã đánh thuốc để leo lên giường của tôi thì nên biết đều một chút, lúc làm nhau cả hai cũng vui sướng. Vậy nên khi chơi đùa đủ rồi, tôi thỏa mãn còn cậu được tiền. Hai bên đều có lợi, thế nên đến đây chấm dứt. Đừng dây dưa khiến tôi thêm phiền ‘’. Anh đột ngột túm lấy bóp cổ của đối phương, đáy mắt hiện lên tia sát ý ‘’ Còn nếu chọc tôi không vui đừng nói là tiền, đến cả mạng cậu cũng không giữ nổi. Vậy nên… Bé ngoan phải nghe lời đấy ‘’. Nói rồi, anh buông tay, lấy điện thoại bỏ vào túi còn tiện tay lấy khăn giấy lau tay. Hành động như thể hiện sự ghét bỏ, cùng ghê tởm khi vừa mới chạm vào thứ bẩn thỉu nào đó.
Sau đó, cầm lấy áo khoác ngoài, cùng chìa khóa xe rồi rời khỏi khách sạn. Anh chạy xe xuyên đêm đến điểm hẹn bàn hợp đồng mà Dạ Huyền gởi, trong lúc chạy anh có điện cho hội bạn thân kể về việc Dạ Huyền đã có người yêu. Nghe bọn họ ríu rít cũng khiến Vân Ngạn tỉnh táo để lái xe.