Chương 33: Cô ấy là bác sĩ giỏi nhất thế giới
Tần Hoa bỗng nhiên kích động, anh ta nói với Diệp Lân: “Chính anh còn không biết, dựa vào đâu tôi phải tin anh?”
Diệp Lân mỉm cười: “Mười ba quỷ huyệt, người bình thường không biết cái này đúng chứ. Tôi nói ra được cách chữa hiển nhiên chứng tỏ được rất nhiều điều. Thế này đi, hôm nay tôi và bạn tôi đến đây vì muốn thưởng thức món ăn của đầu bếp Từ. Vậy nên anh nấu ăn cho chúng tôi, tôi sẽ gọi cho bạn tôi, bảo cô ấy qua đây chẩn bệnh cho đầu bếp Từ. Anh thấy sao?”
Tần Hoa đột nhiên bối rối, anh ta thở dài: “Để tôi hỏi thầy của tôi đã!”
Nói rồi anh ta chạy vào trong phòng.
Diệp Lân rất có tự tin, hắn không cho rằng đầu bếp Từ sẽ từ chối mình.
Có thể thấy ông ta rất yêu nghề đầu bếp. Kể cả không cầm được dao vẫn mở quán cơm nhỏ ở đây tiếp đón một vài thực khách.
Bây giờ hắn cho ông ta hy vọng, kể cả hy vọng đó có nhỏ bé thì khẳng định đầu bếp Từ vẫn chọn thử!
Hắn sờ mũi, trở ra ngoài ngõ!
Giang Uyển Uyển trao cho Diệp Lân ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Anh nói gì với anh ta mà bí mật thế? Anh ta sẽ nấu cho chúng ta thật sao?”
Diệp Lân cười nói: “Hai chúng tôi chắc suất ăn, còn các cô thì tôi không rõ lắm!”
Hắn định trêu Giang Uyển Uyển một lát.
Giang Uyển Uyển trợn đôi mắt đẹp: “Là sao? Chẳng lẽ anh không dẫn chúng tôi theo?”
Diệp Lân nhún vai: “Đúng rồi, ngay từ đầu tôi và Tần Hiểu Vi đã tách nhóm với các cô.”
“Anh… nhỏ nhen quá đấy.” Giang Uyển Uyển không còn gì để nói.
Chu Thuỵ bên cạnh khinh thường: “Giả thần giả quỷ. Tao trả hai trăm nghìn tệ cũng không đặt được bàn, tao không tin chỉ bằng mấy câu nói của mày đã bảo được anh ta nấu cơm cho. Hay là mình đi đi Dao Dao, đừng đợi ở đây nữa.”
Đang nói chuyện, cửa phòng lại mở một lần nữa. Tần Hoa đi từ trong phòng ra, anh ta đi đến trước mặt Diệp Lân, nói khách sáo: “Người anh em, thầy tôi đồng ý rồi.”
Mất mặt luôn đến rất bất ngờ, Diệp Lân châm biếm nhìn Chu Thuỵ bên cạnh, cười bảo: “Vậy làm phiền anh.”
Tần Hoa gật đầu, anh ta nhìn Chu Thuỵ một cái ghét bỏ. Nếu không phải thầy mình nhìn thấy hy bọng, chắc chắn anh ta sẽ không nấu cho cái loại như Chu Thuỵ ăn.
Tần Hoa nói hờ hững: “Mọi người đợi một lát, tôi và thầy vào trong chuẩn bị. Ngoài ra đừng quên chuyện anh đã hứa.”Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Diệp Lân mỉm cười gật đầu: “Anh yên tâm, không thành vấn đề.”
Tần Hoa gật đầu rồi xoay người trở vào trong phòng, đầu bếp Từ thì vẫn không thấy bóng dáng đâu!
Sau khi anh ta đi, Giang Uyển Uyển mới chạy đến hỏi: “Diệp Lân, đầu bếp Từ đồng ý nấu ăn cho chúng ta ư, sao anh làm được?”
Diệp Lân cười: “Tôi chỉ nói với đầu bếp Từ tôi quen một bác sĩ chữa khỏi tay cho ông ta thôi.”
“Không phải chứ, tay của đầu bếp Từ đã thăm khám hầu hết bệnh viện lớn và bác sĩ nổi tiếng cả trong và ngoài nước nhưng đều không chữa được mà.” Giang Uyển Uyển kinh ngạc: “Sao anh quen bác sĩ đó?”
Chu Thuỵ sỉ nhục: “Lừa chứ sao. Lừa ăn trước rồi bỏ chạy là xong. Một người ngồi mấy năm tù, ra tù đi làm ở công trường quen bác sĩ giỏi, nghe mà cười rụng răng. Có điều cũng phải thôi, mày ngồi tù mấy năm, rõ ràng cái trò đi lừa người khác kiểu này quá đỗi sành sỏi với mày.”
Diệp Lân nhìn hắn ta, cười khẽ: “Nếu mày thấy tao lừa, lát nữa mày đừng ăn là được.”
Chu Thuỵ ngây người rồi cười khẩy, nghĩ thầm trong bụng: “Cười đi, cười mạnh vào. Lát nữa Lam Tinh đưa người đến đây, tao xem mày còn cười được không.”
Hắn ta không trả lời tiếp, chỉ muốn nghĩ cách chốc nữa vạch trần lời nói dối của Diệp Lân!
Diệp Lân không để ý hắn ta, hắn đi sang bên cạnh lấy điện thoại tìm số và gọi cho Chiết Thu Vũ.
Đúng vậy, người mà hắn quen dĩ nhiên là Chiết Thu Vũ, một trong những bác sĩ giỏi nhất thế giới.
Chẳng cần đợi lâu, bên kia đã nghe máy. Dễ nhận ra Chiết Thu Vũ đang ngủ, nghe thấy giọng Diệp Lân, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Alo, tôi đang ngủ, anh gọi gì đấy!”
Diệp Lân đằng hắng một tiếng, nói: “Ờ, Thu Vũ ơi em qua chỗ tôi đi. Chỗ tôi gặp một bệnh nhân cả thế giới này chỉ có em mới chữa được.”
Chiết Thu Vũ: “Đợi tôi ngủ dậy rồi tính!”
“Đừng mà, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp.” Diệp Lân nói vội.
Chiết Thu Vũ ở bên kia đấu tranh một lát mới ngồi dậy: “Gửi cho tôi địa chỉ.”
Diệp Lân thở phào cúp máy, gửi địa chỉ cho Chiết Thu Vũ qua Wechat rồi ngồi xuống.
Hội Bạch Dao nghe được nội dung cuộc điện thoại của hắn, họ ngạc nhiên nhìn Diệp Lân, Giang Uyển Uyển chần chừ hỏi: “Anh quen bác sĩ giỏi thật à?”
“Thật, bác sĩ giỏi nhất thế giới, không ai giỏi bằng!” Diệp Lân trả lời thờ ơ.
Chu Thuỵ cười khinh thường, hắn ta không tin Diệp Lân thật sự mời được đến đây.
Lúc này, mùi thơm đã bắt đầu bay ra từ phòng trong. Chỉ ngửi mùi thôi đã kích thích người ta thèm ăn, Diệp Lân cũng không cầm được lòng có hơi mong chờ.
Khoảng mấy chục phút sau, Chiết Thu Vũ mặc đồ trắng đeo hộp thuốc đến đầu ngõ. Khoảnh khắc cô ấy xuất hiện, trai hay gái trong ngõ đều không nhịn được thảng thốt rõ mồn một trong ánh mắt.
Chu Thuỵ bên cạnh nhìn Chiết Thu Vũ, không nhịn được nuốt nước miếng!
Tần Hiểu Vi nhìn hộp thuốc Chiết Thu Vũ đeo, nuốt nước miếng hỏi: “Đây là bác sĩ anh mời đến?”
Chiết Thu Vũ đã đi đến, cô coi thường những người khác, nhìn Diệp Lân hỏi hờ hững: “Bệnh nhân đâu?”
Diệp Lân nói: “Tôi đưa em vào trong!”
Vừa nói hắn vừa đứng dậy, liếc qua mấy người rồi dẫn Chiết Thu Vũ vào phòng trong.
Trong bếp sau, đầu bếp Từ và Tần Hoa đang bận rộn. Sau khi Diệp Lân giới thiệu sơ qua, Chiết Thu Vũ cầm tay của đầu bếp Từ lên xem. Một lúc lâu sau cô gật đầu nói: “Đúng thật là mười ba huyệt quỷ chữa khỏi được!”
Nói xong cô thở dài: “Ông sắp xếp một phòng tĩnh, tôi lập tức châm cứu cho ông.”
Bác sĩ Từ nghe Chiết Thu Vũ nói không khống chế được run người, Tần Hoa hơi lo lắng nhìn Chiết Thu Vũ, hỏi: “Cô chữa được thật chứ?”
Diệp Lân dửng dưng nói: “Rút châm huyệt quỷ, Diêm Vương nhường đường. Thế giới này chỉ có một mình bác sĩ trước mặt anh còn biết châm cứu mười ba quỷ huyệt.”
Tần Hoa vui mừng khôn xiết: “Vậy được, bây giờ tôi sẽ sắp xếp phòng cho cô!”
Đầu bếp Từ nói: “Thầy đưa bác sĩ Chiết đi được rồi, em ở đây trông coi bếp núc.”
Tần Hoa gật đầu, anh ta nói với Diệp Lân: “Làm phiền anh cũng ra ngoài ngõ đợi, đồ ăn sắp ra rồi đây!”
Diệp Lân gật đầu rời khỏi bếp trở ra ngoài ngõ. Tần Hiểu Vi vội vàng hỏi thăm: “Sao rồi?”
Diệp Lân nói: “Tôi nói rồi, bác sĩ tôi mời đến là bác sĩ giỏi nhất thế giới, nhất định chữa khỏi.”
Chu Thuỵ hừ lạnh, hiển nhiên không tin lời Diệp Lân nói.
Diệp Lân cũng chẳng muốn nói nhiều, tiếp tục chờ đợi.
Lại thêm mấy chục phút sau, bất thình lình cửa phòng trong bị mở ra, Tần Hoa kích động ra mặt chạy ra ngoài!
Bộ dạng của anh ta làm hội Giang Uyển Uyển giật nảy mình.
Chu Thuỵ cười lạnh: “Rồi xong, chắc là kiếm đại một lang băm, người ta biết bị lừa nên chạy ra tính sổ!”
“Phịch!”
Đột nhiên Tần Hoa chạy đến trước mặt Diệp Lân, quỳ phịch xuống đất.
Diệp Lân mau chóng đỡ anh ta: “Anh Tần làm gì thế.”
“Cảm ơn người anh em, tôi thật sự cảm ơn anh. Vết thương của thầy tôi đã làm khổ ông ấy nhiều năm. Với một đầu bếp mà nói, anh không biết một đầu bếp không cầm được dao tàn nhẫn thế nào đâu. Nhưng mới rồi, sau khi bác sĩ Chiết châm cứu xong, thầy tôi ông ấy, ông ấy đã cầm lại được con dao! Bác sĩ Chiết nói châm cứu vài lần nữa có thể khôi phục hoàn toàn.” Tần Hoa quỳ trước mặt Diệp Lân nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh!”
Hốc mắt anh ta đỏ au, nước mắt chảy dài!
Diệp Lân vội vàng đỡ anh ta đứng dậy: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi chỉ giúp một chút ít, nếu anh thật sự muốn cảm ơn vậy hãy cảm ơn bác sĩ Chiết.”
Hội Giang Uyển Uyển bên cạnh ngây người.
Khung cảnh này chứng tỏ bác sĩ Diệp Lân mời đến thật sự chữa khỏi tay của đầu bếp Từ.
Diệp Lân mỉm cười: “Mười ba quỷ huyệt, người bình thường không biết cái này đúng chứ. Tôi nói ra được cách chữa hiển nhiên chứng tỏ được rất nhiều điều. Thế này đi, hôm nay tôi và bạn tôi đến đây vì muốn thưởng thức món ăn của đầu bếp Từ. Vậy nên anh nấu ăn cho chúng tôi, tôi sẽ gọi cho bạn tôi, bảo cô ấy qua đây chẩn bệnh cho đầu bếp Từ. Anh thấy sao?”
Tần Hoa đột nhiên bối rối, anh ta thở dài: “Để tôi hỏi thầy của tôi đã!”
Nói rồi anh ta chạy vào trong phòng.
Diệp Lân rất có tự tin, hắn không cho rằng đầu bếp Từ sẽ từ chối mình.
Có thể thấy ông ta rất yêu nghề đầu bếp. Kể cả không cầm được dao vẫn mở quán cơm nhỏ ở đây tiếp đón một vài thực khách.
Bây giờ hắn cho ông ta hy vọng, kể cả hy vọng đó có nhỏ bé thì khẳng định đầu bếp Từ vẫn chọn thử!
Hắn sờ mũi, trở ra ngoài ngõ!
Giang Uyển Uyển trao cho Diệp Lân ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Anh nói gì với anh ta mà bí mật thế? Anh ta sẽ nấu cho chúng ta thật sao?”
Diệp Lân cười nói: “Hai chúng tôi chắc suất ăn, còn các cô thì tôi không rõ lắm!”
Hắn định trêu Giang Uyển Uyển một lát.
Giang Uyển Uyển trợn đôi mắt đẹp: “Là sao? Chẳng lẽ anh không dẫn chúng tôi theo?”
Diệp Lân nhún vai: “Đúng rồi, ngay từ đầu tôi và Tần Hiểu Vi đã tách nhóm với các cô.”
“Anh… nhỏ nhen quá đấy.” Giang Uyển Uyển không còn gì để nói.
Chu Thuỵ bên cạnh khinh thường: “Giả thần giả quỷ. Tao trả hai trăm nghìn tệ cũng không đặt được bàn, tao không tin chỉ bằng mấy câu nói của mày đã bảo được anh ta nấu cơm cho. Hay là mình đi đi Dao Dao, đừng đợi ở đây nữa.”
Đang nói chuyện, cửa phòng lại mở một lần nữa. Tần Hoa đi từ trong phòng ra, anh ta đi đến trước mặt Diệp Lân, nói khách sáo: “Người anh em, thầy tôi đồng ý rồi.”
Mất mặt luôn đến rất bất ngờ, Diệp Lân châm biếm nhìn Chu Thuỵ bên cạnh, cười bảo: “Vậy làm phiền anh.”
Tần Hoa gật đầu, anh ta nhìn Chu Thuỵ một cái ghét bỏ. Nếu không phải thầy mình nhìn thấy hy bọng, chắc chắn anh ta sẽ không nấu cho cái loại như Chu Thuỵ ăn.
Tần Hoa nói hờ hững: “Mọi người đợi một lát, tôi và thầy vào trong chuẩn bị. Ngoài ra đừng quên chuyện anh đã hứa.”Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Diệp Lân mỉm cười gật đầu: “Anh yên tâm, không thành vấn đề.”
Tần Hoa gật đầu rồi xoay người trở vào trong phòng, đầu bếp Từ thì vẫn không thấy bóng dáng đâu!
Sau khi anh ta đi, Giang Uyển Uyển mới chạy đến hỏi: “Diệp Lân, đầu bếp Từ đồng ý nấu ăn cho chúng ta ư, sao anh làm được?”
Diệp Lân cười: “Tôi chỉ nói với đầu bếp Từ tôi quen một bác sĩ chữa khỏi tay cho ông ta thôi.”
“Không phải chứ, tay của đầu bếp Từ đã thăm khám hầu hết bệnh viện lớn và bác sĩ nổi tiếng cả trong và ngoài nước nhưng đều không chữa được mà.” Giang Uyển Uyển kinh ngạc: “Sao anh quen bác sĩ đó?”
Chu Thuỵ sỉ nhục: “Lừa chứ sao. Lừa ăn trước rồi bỏ chạy là xong. Một người ngồi mấy năm tù, ra tù đi làm ở công trường quen bác sĩ giỏi, nghe mà cười rụng răng. Có điều cũng phải thôi, mày ngồi tù mấy năm, rõ ràng cái trò đi lừa người khác kiểu này quá đỗi sành sỏi với mày.”
Diệp Lân nhìn hắn ta, cười khẽ: “Nếu mày thấy tao lừa, lát nữa mày đừng ăn là được.”
Chu Thuỵ ngây người rồi cười khẩy, nghĩ thầm trong bụng: “Cười đi, cười mạnh vào. Lát nữa Lam Tinh đưa người đến đây, tao xem mày còn cười được không.”
Hắn ta không trả lời tiếp, chỉ muốn nghĩ cách chốc nữa vạch trần lời nói dối của Diệp Lân!
Diệp Lân không để ý hắn ta, hắn đi sang bên cạnh lấy điện thoại tìm số và gọi cho Chiết Thu Vũ.
Đúng vậy, người mà hắn quen dĩ nhiên là Chiết Thu Vũ, một trong những bác sĩ giỏi nhất thế giới.
Chẳng cần đợi lâu, bên kia đã nghe máy. Dễ nhận ra Chiết Thu Vũ đang ngủ, nghe thấy giọng Diệp Lân, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Alo, tôi đang ngủ, anh gọi gì đấy!”
Diệp Lân đằng hắng một tiếng, nói: “Ờ, Thu Vũ ơi em qua chỗ tôi đi. Chỗ tôi gặp một bệnh nhân cả thế giới này chỉ có em mới chữa được.”
Chiết Thu Vũ: “Đợi tôi ngủ dậy rồi tính!”
“Đừng mà, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp.” Diệp Lân nói vội.
Chiết Thu Vũ ở bên kia đấu tranh một lát mới ngồi dậy: “Gửi cho tôi địa chỉ.”
Diệp Lân thở phào cúp máy, gửi địa chỉ cho Chiết Thu Vũ qua Wechat rồi ngồi xuống.
Hội Bạch Dao nghe được nội dung cuộc điện thoại của hắn, họ ngạc nhiên nhìn Diệp Lân, Giang Uyển Uyển chần chừ hỏi: “Anh quen bác sĩ giỏi thật à?”
“Thật, bác sĩ giỏi nhất thế giới, không ai giỏi bằng!” Diệp Lân trả lời thờ ơ.
Chu Thuỵ cười khinh thường, hắn ta không tin Diệp Lân thật sự mời được đến đây.
Lúc này, mùi thơm đã bắt đầu bay ra từ phòng trong. Chỉ ngửi mùi thôi đã kích thích người ta thèm ăn, Diệp Lân cũng không cầm được lòng có hơi mong chờ.
Khoảng mấy chục phút sau, Chiết Thu Vũ mặc đồ trắng đeo hộp thuốc đến đầu ngõ. Khoảnh khắc cô ấy xuất hiện, trai hay gái trong ngõ đều không nhịn được thảng thốt rõ mồn một trong ánh mắt.
Chu Thuỵ bên cạnh nhìn Chiết Thu Vũ, không nhịn được nuốt nước miếng!
Tần Hiểu Vi nhìn hộp thuốc Chiết Thu Vũ đeo, nuốt nước miếng hỏi: “Đây là bác sĩ anh mời đến?”
Chiết Thu Vũ đã đi đến, cô coi thường những người khác, nhìn Diệp Lân hỏi hờ hững: “Bệnh nhân đâu?”
Diệp Lân nói: “Tôi đưa em vào trong!”
Vừa nói hắn vừa đứng dậy, liếc qua mấy người rồi dẫn Chiết Thu Vũ vào phòng trong.
Trong bếp sau, đầu bếp Từ và Tần Hoa đang bận rộn. Sau khi Diệp Lân giới thiệu sơ qua, Chiết Thu Vũ cầm tay của đầu bếp Từ lên xem. Một lúc lâu sau cô gật đầu nói: “Đúng thật là mười ba huyệt quỷ chữa khỏi được!”
Nói xong cô thở dài: “Ông sắp xếp một phòng tĩnh, tôi lập tức châm cứu cho ông.”
Bác sĩ Từ nghe Chiết Thu Vũ nói không khống chế được run người, Tần Hoa hơi lo lắng nhìn Chiết Thu Vũ, hỏi: “Cô chữa được thật chứ?”
Diệp Lân dửng dưng nói: “Rút châm huyệt quỷ, Diêm Vương nhường đường. Thế giới này chỉ có một mình bác sĩ trước mặt anh còn biết châm cứu mười ba quỷ huyệt.”
Tần Hoa vui mừng khôn xiết: “Vậy được, bây giờ tôi sẽ sắp xếp phòng cho cô!”
Đầu bếp Từ nói: “Thầy đưa bác sĩ Chiết đi được rồi, em ở đây trông coi bếp núc.”
Tần Hoa gật đầu, anh ta nói với Diệp Lân: “Làm phiền anh cũng ra ngoài ngõ đợi, đồ ăn sắp ra rồi đây!”
Diệp Lân gật đầu rời khỏi bếp trở ra ngoài ngõ. Tần Hiểu Vi vội vàng hỏi thăm: “Sao rồi?”
Diệp Lân nói: “Tôi nói rồi, bác sĩ tôi mời đến là bác sĩ giỏi nhất thế giới, nhất định chữa khỏi.”
Chu Thuỵ hừ lạnh, hiển nhiên không tin lời Diệp Lân nói.
Diệp Lân cũng chẳng muốn nói nhiều, tiếp tục chờ đợi.
Lại thêm mấy chục phút sau, bất thình lình cửa phòng trong bị mở ra, Tần Hoa kích động ra mặt chạy ra ngoài!
Bộ dạng của anh ta làm hội Giang Uyển Uyển giật nảy mình.
Chu Thuỵ cười lạnh: “Rồi xong, chắc là kiếm đại một lang băm, người ta biết bị lừa nên chạy ra tính sổ!”
“Phịch!”
Đột nhiên Tần Hoa chạy đến trước mặt Diệp Lân, quỳ phịch xuống đất.
Diệp Lân mau chóng đỡ anh ta: “Anh Tần làm gì thế.”
“Cảm ơn người anh em, tôi thật sự cảm ơn anh. Vết thương của thầy tôi đã làm khổ ông ấy nhiều năm. Với một đầu bếp mà nói, anh không biết một đầu bếp không cầm được dao tàn nhẫn thế nào đâu. Nhưng mới rồi, sau khi bác sĩ Chiết châm cứu xong, thầy tôi ông ấy, ông ấy đã cầm lại được con dao! Bác sĩ Chiết nói châm cứu vài lần nữa có thể khôi phục hoàn toàn.” Tần Hoa quỳ trước mặt Diệp Lân nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh!”
Hốc mắt anh ta đỏ au, nước mắt chảy dài!
Diệp Lân vội vàng đỡ anh ta đứng dậy: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi chỉ giúp một chút ít, nếu anh thật sự muốn cảm ơn vậy hãy cảm ơn bác sĩ Chiết.”
Hội Giang Uyển Uyển bên cạnh ngây người.
Khung cảnh này chứng tỏ bác sĩ Diệp Lân mời đến thật sự chữa khỏi tay của đầu bếp Từ.