Chương 34: Con muốn phục hôn
“Anh… Không ngờ anh lại quen biết bác sĩ hàng đầu như vậy, hơn nữa… Còn là một người siêu cấp đẹp.” Giang Uyển Uyển ngạc nhiên nói.
Ánh mắt cô và Tần Hiểu Vi nhìn Diệp Lân không quá thích hợp.
Đúng vậy, càng nhìn càng thần bí. Bọn họ phát hiện bọn họ không biết một chút gì về Diệp Lân cả.
Trong lúc nói chuyện, bác sĩ Chiết cõng bao thuốc đi từ trong phòng ra, biểu tình của cô vẫn lạnh nhạt cao quý như cũ.
Lúc này Tần Hoa đã được Diệp Lân đỡ lên, anh ta hít hít cái mũi, lau qua nước mắt nói: “Mọi người chờ một chút, tất cả đồ ăn đã làm gần xong, rất nhanh sẽ được đưa lên!”
Nói xong, anh ta đi đến bên chỗ bác sĩ Chiết, liên tục nói cảm ơn!
Biểu tình của Chiết Thu Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ gật đầu, sau đó đi đến chỗ Diệp Lân, nói: “Vừa rồi gặp phải mấy tên trộm vặt ở cửa, tôi thuận tay xử lý xong giúp anh, bọn họ nói là do Lam Tinh gọi đến.”
m thanh rơi xuống, lông mày của Diệp Lân hơi động, bên cạnh sắc mặt của Chu Thụy hơi thay đổi!
“Chuyện của Lam Tinh là sao, người mời đến vậy mà lại bị một bác sĩ giải quyết? Còn là một nữ bác sĩ?” Hắn ta mắng một câu trong lòng.
Diệp Lân gật đầu nói: “Được rồi. Ngồi xuống ăn một chút không?”
Bác sĩ Chiết lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Tôi không có tâm tình ăn uống, anh quấy rầy giấc ngủ của tôi, chờ sau khi về nhà tôi sẽ thanh toán từng tí một với anh!”
Những lời này của cô vừa kết thúc, những người khác hơi sửng sốt.
Sau khi về nhà sẽ thanh toán từng tí một? Ý là… Diệp Lân ở cùng một chỗ với người đẹp bác sĩ?
Trên mặt Bạch Dao bình tĩnh, một tia dao động lập lòe thoáng qua, ngay sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh.
Còn Giang Uyển Uyển lại tò mò hỏi: “Người đẹp bác sĩ, chị và Diệp Lân ở…”
Cô mới nói được một nửa, Chiết Thu Vũ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng và xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô không nói chuyện với bất cứ kẻ nào ngoại trừ Diệp Lân.
Điều này làm cho Giang Uyển Uyển có hơi xấu hổ.
Diệp Lân chỉ mỉm cười, hắn quá hiểu biết tính cách của Chiết Thu Vũ nên cũng không nói gì thêm, chỉ cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Chu Thụy.
Lúc hắn đến đây không có người đi theo, nếu có người đi theo hắn đã phát hiện ra từ lâu.
Nhưng bây giờ người của Lam Tinh tìm đến đây, như vậy chỉ có một đáp án, đó là Chu Thụy đã thông báo cho Lam Tinh nơi mình đang ở đây.
Sau khi Chu Thụy bị vả mặt liên tục cũng không nói gì nữa, chính mình ngồi ở bên kia, sắc mặt đen kịt.
Lúc này, từng món ăn đã bắt đầu được bưng lên bàn.
Diệp Lân cầm đũa lên, nếm thử một miếng, hai mắt không nhịn được híp lại.
“Oa, ăn quá ngon, thật sự ăn quá ngon.” Bên cạnh Giang Uyển Uyển có hơi khoa trương nói.
Đúng vậy, thực sự rất ngon miệng. Diệp Lân thề, đời này hắn ăn qua rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng không thể nghi ngờ, chầu cơm này chính là bữa ăn hắn ăn ngon nhất từ trước đến nay!
Ánh mắt Bạch Dao lóe lên, sau một lúc lâu, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lân nói: “Diệp Lân, vị bác sĩ kia của anh thật sự là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới hả?”
Diệp Lân nhăn mày lại, gật đầu hỏi: “Theo ý tôi đúng là vậy, có chuyện gì không?”
Bạch Dao cắn chặt răng, nhìn Chu Thụy bên cạnh, không giải thích gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn.
Diệp Lân hiểu rõ phần nào, có lẽ cô ta cảm thấy nói trước mặt Chu Thụy không tốt lắm.
Hắn giật giật trong lòng, nhìn thoáng qua Chu Thụy, không hỏi nhiều, tiếp tục ăn.
……
Cùng lúc đó, bên trong tiểu khu Hoa Viên, trong nhà Lâm Vân Nguyệt!
Lâm Vân Nguyệt ngồi trên sô pha, hai mắt không có tiêu cự, Bạch Liên Hương cầm một bát cơm ngồi bên cạnh, bà ta nhìn Lâm Vân Nguyệt nói: “Vân Nguyệt, cho dù như thế nào con phải ăn chút cơm mới được.”
Bên cạnh, Lâm Thiến đỡ cô ta, nói: “Đúng vậy, chị Vân Nguyệt, ăn chút cơm đi, còn không phải chỉ là một Hàn Thạc thôi sao? Chỉ bằng dáng người dung mạo này của chị Vân Nguyệt, đừng nói Hàn Thạc, tìm một người tốt hơn anh ta cũng rất dễ dàng.”
Nước mắt của Lâm Vân Nguyệt vẫn chảy, một lúc sau, đột nhiên cô ta ngẩng đầu, nhìn Bạch Liên Hương nói: “Mẹ… Con hối hận.”
“Hả?” Bạch Liên Hương trả lời theo bản năng: “Hối hận cái gì?”
“Con hối hận ly hôn với Diệp Lân.” Lâm Vân Nguyệt xoa xoa hai hàng nước mắt của chính mình.
Bạch Liên Hương thở dài, ngồi xuống bên cạnh!
Hối hận, làm sao bà ta có thể không hối hận chứ.
Trước kia Diệp Lân dễ bảo, nghe răm rắp theo lời bọn họ, bảo hắn làm cái gì hắn làm cái đó. Trong ba năm này không khác người hầu trong nhà bọn họ là bao, trong tay có bao nhiêu tiền cũng sẽ nộp hết lên!
Hơn nữa bây giờ còn trở thành tổng giám đốc của một công ty, tiền cũng có, nếu không ly hôn, tòa công ty này đều là của Bạch Liên Hương Và Lâm Vân Nguyệt.
Lâm Thiến cũng như vậy.
Người trước kia đi làm ở công trường cùng với Diệp Lân, sau khi Diệp Lân thu mua công ty đã trực tiếp trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ta, lương trăm vạn một năm!
Nếu Diệp Lân và Lâm Vân Nguyệt không ly hôn, nếu lúc trước cô ta đối xử tốt với Diệp Lân một chút, có lẽ bây giờ cô ta cũng đã trở thành giám đốc nhân sự,
Cô ta thở dài một hơi trong lòng, bây giờ mới lý hôn mấy ngày, chênh lệch lại thể hiện ra rõ ràng như vậy.
“Con muốn tái hôn với anh ấy!” Giọng điệu kiên định của Lâm Vân Nguyệt vang lên.
……
Cùng lúc đó, bên trong một căn biệt thự ở Giang Thành.
Một người đàn ông trung niên đang cầm món đồ chơi chơi đùa với một đứa trẻ, trên mặt ông ta treo nụ cười hiền lành.
Nhưng nếu là người quen của ông ta, tất cả đều biết người này tuyệt đối không phải người hiền lành gì. Ở Giang Thành tên tuổi của ông ta nổi tiếng lừng lẫy, chính là người đứng phía sau bỏ vốn của quán bar Minh Mị, chú của Đào Đăng Vân, Vương Chân!
“Leng keng! Leng keng!”
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, rất nhanh bảo mẫu đi ra mở chốt giữ cửa, hai người Đào Đăng Vân và Chu Ngọc Lâm đang đứng ở cửa. Nhìn thấy hai người, Vương Chấn vội vàng đứng lên, đi qua nói lời khách khí với Chu Ngọc Lâm: “Anh Lâm!”
Chu Ngọc Lâm lạnh lùng cười nói: “Vương Chấn, chính cậu mời tôi đến đây, nói tôi đến Giang Thành sẽ không để tôi chịu một chút khuất nhục nào.”
Vương Chấn nhìn mặt mũi bầm dập của Đào Đăng Vân, nhăn mày lại hỏi: “Đi đến thư phòng của tôi rồi nói!”
Trong thư phòng, Đào Đăng Vân nói hết từ đầu đến cuối mọi chuyện cho ông ta, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn đánh cháu một cái thì thôi, còn không chừa mặt mũi cho chú Lâm! Cháu cảm thấy tên chó con này nên…”
“Bốp!”
Đúng lúc này, đột nhiên Vương Chân giơ tay tát một cái lên má trái của Đào Đăng Vân.
Đào Đăng Vân ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Vương Chấn.
“Lần trước ông mày đã nói cho mày rồi, bảo mày không cần trêu chọc hắn, không cần trêu chọc hắn hiểu chưa. Thật vất vả người ta không so đo với mày, vậy mà mày lại chạy đi tìm hắn, có phải mày nghe không hiểu tiếng người hay không hả!” Vương Chân tức giận quát to.
Bên cạnh, Chu Ngọc Lâm nhăn mày lại nói: “Vương Chấn, tôi cảm thấy chuyện này cháu trai của cậu không làm sai. Chỉ là bên cạnh tên nhóc kia có Giang Chấn Nam mà thôi, sợ cái gì, để tôi đi chào hỏi bên chỗ Giang Chấn Nam một tiếng là được.”
Ông ta nhìn về phía Vương Chấn nói: “Cậu càng sống càng đi lùi, bây giờ lại sợ hãi một tên nhóc lông vàng.”
Nói xong, ông ta duối tay, lộ ra một hình xăm nhỏ trên cánh tay!
Nhìn đến hình xăm này, đột nhiên sắc mặt Vương Chấn biến đổi, sau đó cắn răng nói: “Anh Lâm, anh muốn làm cái gì!”
Khóe miệng Chu Ngọc Lâm hơi cong lên, nở một nụ cười ác độc nói: “Tôi muốn đứa con gái đó! Còn muốn tên nhóc kia quỳ gối trước mặt tôi, nhìn tôi sung sướng với con đàn bà kia!”
Ánh mắt cô và Tần Hiểu Vi nhìn Diệp Lân không quá thích hợp.
Đúng vậy, càng nhìn càng thần bí. Bọn họ phát hiện bọn họ không biết một chút gì về Diệp Lân cả.
Trong lúc nói chuyện, bác sĩ Chiết cõng bao thuốc đi từ trong phòng ra, biểu tình của cô vẫn lạnh nhạt cao quý như cũ.
Lúc này Tần Hoa đã được Diệp Lân đỡ lên, anh ta hít hít cái mũi, lau qua nước mắt nói: “Mọi người chờ một chút, tất cả đồ ăn đã làm gần xong, rất nhanh sẽ được đưa lên!”
Nói xong, anh ta đi đến bên chỗ bác sĩ Chiết, liên tục nói cảm ơn!
Biểu tình của Chiết Thu Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ gật đầu, sau đó đi đến chỗ Diệp Lân, nói: “Vừa rồi gặp phải mấy tên trộm vặt ở cửa, tôi thuận tay xử lý xong giúp anh, bọn họ nói là do Lam Tinh gọi đến.”
m thanh rơi xuống, lông mày của Diệp Lân hơi động, bên cạnh sắc mặt của Chu Thụy hơi thay đổi!
“Chuyện của Lam Tinh là sao, người mời đến vậy mà lại bị một bác sĩ giải quyết? Còn là một nữ bác sĩ?” Hắn ta mắng một câu trong lòng.
Diệp Lân gật đầu nói: “Được rồi. Ngồi xuống ăn một chút không?”
Bác sĩ Chiết lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Tôi không có tâm tình ăn uống, anh quấy rầy giấc ngủ của tôi, chờ sau khi về nhà tôi sẽ thanh toán từng tí một với anh!”
Những lời này của cô vừa kết thúc, những người khác hơi sửng sốt.
Sau khi về nhà sẽ thanh toán từng tí một? Ý là… Diệp Lân ở cùng một chỗ với người đẹp bác sĩ?
Trên mặt Bạch Dao bình tĩnh, một tia dao động lập lòe thoáng qua, ngay sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh.
Còn Giang Uyển Uyển lại tò mò hỏi: “Người đẹp bác sĩ, chị và Diệp Lân ở…”
Cô mới nói được một nửa, Chiết Thu Vũ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng và xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô không nói chuyện với bất cứ kẻ nào ngoại trừ Diệp Lân.
Điều này làm cho Giang Uyển Uyển có hơi xấu hổ.
Diệp Lân chỉ mỉm cười, hắn quá hiểu biết tính cách của Chiết Thu Vũ nên cũng không nói gì thêm, chỉ cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Chu Thụy.
Lúc hắn đến đây không có người đi theo, nếu có người đi theo hắn đã phát hiện ra từ lâu.
Nhưng bây giờ người của Lam Tinh tìm đến đây, như vậy chỉ có một đáp án, đó là Chu Thụy đã thông báo cho Lam Tinh nơi mình đang ở đây.
Sau khi Chu Thụy bị vả mặt liên tục cũng không nói gì nữa, chính mình ngồi ở bên kia, sắc mặt đen kịt.
Lúc này, từng món ăn đã bắt đầu được bưng lên bàn.
Diệp Lân cầm đũa lên, nếm thử một miếng, hai mắt không nhịn được híp lại.
“Oa, ăn quá ngon, thật sự ăn quá ngon.” Bên cạnh Giang Uyển Uyển có hơi khoa trương nói.
Đúng vậy, thực sự rất ngon miệng. Diệp Lân thề, đời này hắn ăn qua rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng không thể nghi ngờ, chầu cơm này chính là bữa ăn hắn ăn ngon nhất từ trước đến nay!
Ánh mắt Bạch Dao lóe lên, sau một lúc lâu, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lân nói: “Diệp Lân, vị bác sĩ kia của anh thật sự là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới hả?”
Diệp Lân nhăn mày lại, gật đầu hỏi: “Theo ý tôi đúng là vậy, có chuyện gì không?”
Bạch Dao cắn chặt răng, nhìn Chu Thụy bên cạnh, không giải thích gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn.
Diệp Lân hiểu rõ phần nào, có lẽ cô ta cảm thấy nói trước mặt Chu Thụy không tốt lắm.
Hắn giật giật trong lòng, nhìn thoáng qua Chu Thụy, không hỏi nhiều, tiếp tục ăn.
……
Cùng lúc đó, bên trong tiểu khu Hoa Viên, trong nhà Lâm Vân Nguyệt!
Lâm Vân Nguyệt ngồi trên sô pha, hai mắt không có tiêu cự, Bạch Liên Hương cầm một bát cơm ngồi bên cạnh, bà ta nhìn Lâm Vân Nguyệt nói: “Vân Nguyệt, cho dù như thế nào con phải ăn chút cơm mới được.”
Bên cạnh, Lâm Thiến đỡ cô ta, nói: “Đúng vậy, chị Vân Nguyệt, ăn chút cơm đi, còn không phải chỉ là một Hàn Thạc thôi sao? Chỉ bằng dáng người dung mạo này của chị Vân Nguyệt, đừng nói Hàn Thạc, tìm một người tốt hơn anh ta cũng rất dễ dàng.”
Nước mắt của Lâm Vân Nguyệt vẫn chảy, một lúc sau, đột nhiên cô ta ngẩng đầu, nhìn Bạch Liên Hương nói: “Mẹ… Con hối hận.”
“Hả?” Bạch Liên Hương trả lời theo bản năng: “Hối hận cái gì?”
“Con hối hận ly hôn với Diệp Lân.” Lâm Vân Nguyệt xoa xoa hai hàng nước mắt của chính mình.
Bạch Liên Hương thở dài, ngồi xuống bên cạnh!
Hối hận, làm sao bà ta có thể không hối hận chứ.
Trước kia Diệp Lân dễ bảo, nghe răm rắp theo lời bọn họ, bảo hắn làm cái gì hắn làm cái đó. Trong ba năm này không khác người hầu trong nhà bọn họ là bao, trong tay có bao nhiêu tiền cũng sẽ nộp hết lên!
Hơn nữa bây giờ còn trở thành tổng giám đốc của một công ty, tiền cũng có, nếu không ly hôn, tòa công ty này đều là của Bạch Liên Hương Và Lâm Vân Nguyệt.
Lâm Thiến cũng như vậy.
Người trước kia đi làm ở công trường cùng với Diệp Lân, sau khi Diệp Lân thu mua công ty đã trực tiếp trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ta, lương trăm vạn một năm!
Nếu Diệp Lân và Lâm Vân Nguyệt không ly hôn, nếu lúc trước cô ta đối xử tốt với Diệp Lân một chút, có lẽ bây giờ cô ta cũng đã trở thành giám đốc nhân sự,
Cô ta thở dài một hơi trong lòng, bây giờ mới lý hôn mấy ngày, chênh lệch lại thể hiện ra rõ ràng như vậy.
“Con muốn tái hôn với anh ấy!” Giọng điệu kiên định của Lâm Vân Nguyệt vang lên.
……
Cùng lúc đó, bên trong một căn biệt thự ở Giang Thành.
Một người đàn ông trung niên đang cầm món đồ chơi chơi đùa với một đứa trẻ, trên mặt ông ta treo nụ cười hiền lành.
Nhưng nếu là người quen của ông ta, tất cả đều biết người này tuyệt đối không phải người hiền lành gì. Ở Giang Thành tên tuổi của ông ta nổi tiếng lừng lẫy, chính là người đứng phía sau bỏ vốn của quán bar Minh Mị, chú của Đào Đăng Vân, Vương Chân!
“Leng keng! Leng keng!”
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, rất nhanh bảo mẫu đi ra mở chốt giữ cửa, hai người Đào Đăng Vân và Chu Ngọc Lâm đang đứng ở cửa. Nhìn thấy hai người, Vương Chấn vội vàng đứng lên, đi qua nói lời khách khí với Chu Ngọc Lâm: “Anh Lâm!”
Chu Ngọc Lâm lạnh lùng cười nói: “Vương Chấn, chính cậu mời tôi đến đây, nói tôi đến Giang Thành sẽ không để tôi chịu một chút khuất nhục nào.”
Vương Chấn nhìn mặt mũi bầm dập của Đào Đăng Vân, nhăn mày lại hỏi: “Đi đến thư phòng của tôi rồi nói!”
Trong thư phòng, Đào Đăng Vân nói hết từ đầu đến cuối mọi chuyện cho ông ta, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn đánh cháu một cái thì thôi, còn không chừa mặt mũi cho chú Lâm! Cháu cảm thấy tên chó con này nên…”
“Bốp!”
Đúng lúc này, đột nhiên Vương Chân giơ tay tát một cái lên má trái của Đào Đăng Vân.
Đào Đăng Vân ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Vương Chấn.
“Lần trước ông mày đã nói cho mày rồi, bảo mày không cần trêu chọc hắn, không cần trêu chọc hắn hiểu chưa. Thật vất vả người ta không so đo với mày, vậy mà mày lại chạy đi tìm hắn, có phải mày nghe không hiểu tiếng người hay không hả!” Vương Chân tức giận quát to.
Bên cạnh, Chu Ngọc Lâm nhăn mày lại nói: “Vương Chấn, tôi cảm thấy chuyện này cháu trai của cậu không làm sai. Chỉ là bên cạnh tên nhóc kia có Giang Chấn Nam mà thôi, sợ cái gì, để tôi đi chào hỏi bên chỗ Giang Chấn Nam một tiếng là được.”
Ông ta nhìn về phía Vương Chấn nói: “Cậu càng sống càng đi lùi, bây giờ lại sợ hãi một tên nhóc lông vàng.”
Nói xong, ông ta duối tay, lộ ra một hình xăm nhỏ trên cánh tay!
Nhìn đến hình xăm này, đột nhiên sắc mặt Vương Chấn biến đổi, sau đó cắn răng nói: “Anh Lâm, anh muốn làm cái gì!”
Khóe miệng Chu Ngọc Lâm hơi cong lên, nở một nụ cười ác độc nói: “Tôi muốn đứa con gái đó! Còn muốn tên nhóc kia quỳ gối trước mặt tôi, nhìn tôi sung sướng với con đàn bà kia!”