Chương 42: Nói chỉ tiết!
Trong phòng làm việc, Giang Uyển Uyển tháo kính mắt, cười như không đánh giá Diệp Lân từ trên xuống dưới, cô ta nhìn hắn như muốn nói cuối cùng anh cũng rơi vào tay tôi.
Để tránh chịu thiệt, Diệp Lân cũng đưa mắt nhìn lại cô ta.
Giang Uyển Uyển trông thấy Diệp Lân đang nhìn mình, cô ta trừng mắt lên nói: “Mắt anh nhìn đi đâu đó!”
Diệp Lân ho khan đi sang bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.
Giang Uyển Uyển cười hắc hắc nói: “Được rồi, bây giờ anh đã là thuộc hạ của tôi, tôi ra lệnh anh nói cho tôi biết, làm sao anh cứu được ba tôi, còn nữa, đàn chị Bạch Dao và đàn anh Chu Thụy nói anh phạm tội rốt cuộc là chuyện gì, anh khai thành thật cho tôi!”
Diệp Lân cạn lời, sau đó hắn ngước mắt nhìn Giang Uyển Uyển nói: “Trước đây ba cô từng gặp nguy hiểm, tôi tình cờ cứu được ông ấy, còn chuyện mà Chu Thụy nói, cô cũng thấy thái độ của Chu Thụy với tôi đó, có điều tôi quả thật từng bị kết án, tôi bị người ta hãm hại.”
“Nói chỉ tiết! Tôi muốn chỉ tiết!” Giang Uyển Uyển cáu kỉnh nói.
Diệp Lân không trả lời cô, trái lại anh nhíu mày hỏi: “Đúng rồi, Bạch Dao với Chu Thụy tới Giang Thành làm gì.”
Diệp Lân thành công rời đi sự chú ý của Giang Uyển Uyển, cô bĩu môi nói: “Mục đích chính của bọn họ là tới đây đưa thiệp cưới cho tôi, thuận tiện tham
quan một chuyến.”
Diệp Lân trầm ngâm, cũng không hỏi thêm nữa, hắn đặt mông xuống sofa trong phòng làm việc, sau đó nhắm hai mắt lại!
“Alo Alo!” Giang Uyển Uyển trông thấy Diệp Lân đặt mông nằm xuống sofa, liền vội vàng hét lên: “Anh tới làm trợ lý cho tôi, không phải tới làm ông chủ, bây giờ anh xuống dưới mua cho tôi một cốc cafe, tôi muốn uống nóng!”
Diệp Lân lười để ý tới cô, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Giang Uyển Uyển tức tới giậm chân, cô ta trừng mắt hung hăng nhìn Diệp. Lân, sau đó quay về bàn làm việc bắt đầu xem tài liệu.
Diệp Lân híp mắt yên lặng đánh giá cô, hắn phát hiện lúc làm việc trông cô cũng ra dáng đó chứ.
Hắn định ngủ tiếp, đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người đang tiến nhanh về phía hắn, hắn đột nhiên mở mắt sau đó ngồi bật dậy!
“AI”
Trước mặt hắn, Giang Uyển Uyển trông thấy Diệp Lân bỗng nhiên tỉnh dậy thì hét toáng lên ngã nhào xuống đất.
Thấy người tới gần mình là Giang Uyển Uyển, hắn thở dài nhẹ nhõm.
“Anh làm gì vậy!” Giang Uyển Uyển ngồi trên mặt đất, trừng mắt nhìn Diệp Lân nói: “Sao tự dưng anh lại ngồi dậy, dọa chết tôi rồi.”
Diệp Lân gãi gãi đầu đáp: “Đang yên đang lành cô tới gần tôi làm gì?” Giang Uyển Uyển vội vàng gật đầu nói: “Hiểu Vi gặp chuyện rồi.”
Sau đó cô đưa điện thoại cho Diệp Lân, Diệp Lân nhận lấy xem, là tin nhắn Tân Hiểu Vi gửi tới, nội dung chỉ có hai chữ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Cứu tới”
Kèm theo tin nhắn còn có định vị, chính là tiệm cafe internet mà cô ấy mởiI
“Đào Đăng Vân, bọn họ bắt đầu báo thù rồi.” Ánh mắt Diệp Lân lóe lên một tia sắc lạnh.
“Đào Đăng Vân?” Giang Uyển Uyển lo lắng nói: “Hôm qua sau khi tôi về nhà, tôi đã nói chuyện của Hiểu Ví với ba tôi, ông ấy cũng đã liên hệ với chú Vương. Sao bọn họ vẫn có thể ra tay được.”
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm ba.” Giang Uyển Uyển nghiến răng nói.
Diệp Lân giữ cô lại nói: “Mục tiêu của Chu Ngọc Lâm là Tần Hiểu Vi, hơn nữa ba cô đã gọi điện cho Vương Chấn mà bên kia vẫn lựa chọn ra tay, chứng tỏ lời của ba cô không có nhiều tác dụng.”
“Vậy phải làm sao?” Giang Uyển Uyển rơm rớm nước mắt.
“Cô đi thông báo với ba cô, để ông ấy tiếp tục gọi điện cho Vương Chấn.” Diệp Lân liếm môi nói: “Còn tôi sẽ tới tiệm café internet.”
“Bọn họ nhất định có rất nhiều người, có khả năng còn dùng dao hoặc vũ khí gì đó.” Giang Uyển Uyển nói.
“Yên tâm đi, chỉ cần bọn họ vẫn chưa rời khỏi tiệm café internet, tôi sẽ mang Tân Hiểu Vi nguyên vẹn trở về cho cô.” Diệp Lân nói: “Đưa chìa khóa xe cô cho tôi.”
Giang Uyển Uyển vội vàng gật đầu, chạy tới trước bàn làm việc, lấy chìa khóa đưa cho Diệp Lân, hắn quay đầu nhìn cô dặn dò một câu: “À đúng rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không được rời khỏi đây.”
Giang Uyển Uyển gật đầu, sau đó Diệp Lân nhanh chóng rời đi.
Diệp Lân vội vàng chạy xuống dưới, lái xe tới thẳng tiệm cafe internet!
Mười phút sau! Trước cửa tiệm!
Để tránh chịu thiệt, Diệp Lân cũng đưa mắt nhìn lại cô ta.
Giang Uyển Uyển trông thấy Diệp Lân đang nhìn mình, cô ta trừng mắt lên nói: “Mắt anh nhìn đi đâu đó!”
Diệp Lân ho khan đi sang bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.
Giang Uyển Uyển cười hắc hắc nói: “Được rồi, bây giờ anh đã là thuộc hạ của tôi, tôi ra lệnh anh nói cho tôi biết, làm sao anh cứu được ba tôi, còn nữa, đàn chị Bạch Dao và đàn anh Chu Thụy nói anh phạm tội rốt cuộc là chuyện gì, anh khai thành thật cho tôi!”
Diệp Lân cạn lời, sau đó hắn ngước mắt nhìn Giang Uyển Uyển nói: “Trước đây ba cô từng gặp nguy hiểm, tôi tình cờ cứu được ông ấy, còn chuyện mà Chu Thụy nói, cô cũng thấy thái độ của Chu Thụy với tôi đó, có điều tôi quả thật từng bị kết án, tôi bị người ta hãm hại.”
“Nói chỉ tiết! Tôi muốn chỉ tiết!” Giang Uyển Uyển cáu kỉnh nói.
Diệp Lân không trả lời cô, trái lại anh nhíu mày hỏi: “Đúng rồi, Bạch Dao với Chu Thụy tới Giang Thành làm gì.”
Diệp Lân thành công rời đi sự chú ý của Giang Uyển Uyển, cô bĩu môi nói: “Mục đích chính của bọn họ là tới đây đưa thiệp cưới cho tôi, thuận tiện tham
quan một chuyến.”
Diệp Lân trầm ngâm, cũng không hỏi thêm nữa, hắn đặt mông xuống sofa trong phòng làm việc, sau đó nhắm hai mắt lại!
“Alo Alo!” Giang Uyển Uyển trông thấy Diệp Lân đặt mông nằm xuống sofa, liền vội vàng hét lên: “Anh tới làm trợ lý cho tôi, không phải tới làm ông chủ, bây giờ anh xuống dưới mua cho tôi một cốc cafe, tôi muốn uống nóng!”
Diệp Lân lười để ý tới cô, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Giang Uyển Uyển tức tới giậm chân, cô ta trừng mắt hung hăng nhìn Diệp. Lân, sau đó quay về bàn làm việc bắt đầu xem tài liệu.
Diệp Lân híp mắt yên lặng đánh giá cô, hắn phát hiện lúc làm việc trông cô cũng ra dáng đó chứ.
Hắn định ngủ tiếp, đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người đang tiến nhanh về phía hắn, hắn đột nhiên mở mắt sau đó ngồi bật dậy!
“AI”
Trước mặt hắn, Giang Uyển Uyển trông thấy Diệp Lân bỗng nhiên tỉnh dậy thì hét toáng lên ngã nhào xuống đất.
Thấy người tới gần mình là Giang Uyển Uyển, hắn thở dài nhẹ nhõm.
“Anh làm gì vậy!” Giang Uyển Uyển ngồi trên mặt đất, trừng mắt nhìn Diệp Lân nói: “Sao tự dưng anh lại ngồi dậy, dọa chết tôi rồi.”
Diệp Lân gãi gãi đầu đáp: “Đang yên đang lành cô tới gần tôi làm gì?” Giang Uyển Uyển vội vàng gật đầu nói: “Hiểu Vi gặp chuyện rồi.”
Sau đó cô đưa điện thoại cho Diệp Lân, Diệp Lân nhận lấy xem, là tin nhắn Tân Hiểu Vi gửi tới, nội dung chỉ có hai chữ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Cứu tới”
Kèm theo tin nhắn còn có định vị, chính là tiệm cafe internet mà cô ấy mởiI
“Đào Đăng Vân, bọn họ bắt đầu báo thù rồi.” Ánh mắt Diệp Lân lóe lên một tia sắc lạnh.
“Đào Đăng Vân?” Giang Uyển Uyển lo lắng nói: “Hôm qua sau khi tôi về nhà, tôi đã nói chuyện của Hiểu Ví với ba tôi, ông ấy cũng đã liên hệ với chú Vương. Sao bọn họ vẫn có thể ra tay được.”
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm ba.” Giang Uyển Uyển nghiến răng nói.
Diệp Lân giữ cô lại nói: “Mục tiêu của Chu Ngọc Lâm là Tần Hiểu Vi, hơn nữa ba cô đã gọi điện cho Vương Chấn mà bên kia vẫn lựa chọn ra tay, chứng tỏ lời của ba cô không có nhiều tác dụng.”
“Vậy phải làm sao?” Giang Uyển Uyển rơm rớm nước mắt.
“Cô đi thông báo với ba cô, để ông ấy tiếp tục gọi điện cho Vương Chấn.” Diệp Lân liếm môi nói: “Còn tôi sẽ tới tiệm café internet.”
“Bọn họ nhất định có rất nhiều người, có khả năng còn dùng dao hoặc vũ khí gì đó.” Giang Uyển Uyển nói.
“Yên tâm đi, chỉ cần bọn họ vẫn chưa rời khỏi tiệm café internet, tôi sẽ mang Tân Hiểu Vi nguyên vẹn trở về cho cô.” Diệp Lân nói: “Đưa chìa khóa xe cô cho tôi.”
Giang Uyển Uyển vội vàng gật đầu, chạy tới trước bàn làm việc, lấy chìa khóa đưa cho Diệp Lân, hắn quay đầu nhìn cô dặn dò một câu: “À đúng rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không được rời khỏi đây.”
Giang Uyển Uyển gật đầu, sau đó Diệp Lân nhanh chóng rời đi.
Diệp Lân vội vàng chạy xuống dưới, lái xe tới thẳng tiệm cafe internet!
Mười phút sau! Trước cửa tiệm!