Chương 43: Ông ta có lai lịch rất lớn sao?
Bên ngoài cửa tiệm còn treo tấm bảng tạm ngừng phục vụ, có hai người đang đứng ở ngay cửa, bọn họ dựa vào vách tường, thái độ cà lơ phất phơ.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lân thở dài nhẹ nhõm, có người đứng canh trước. cửa, chứng minh Tân Hiểu Vi vẫn chưa rời khỏi đây!
Hắn xuống xe, nhanh chóng đi gần về phía tiệm café!
Vừa đi vào, hai người đàn ông kia đã giơ tay chặn hắn lại: “Người anh em, không nhìn thấy chữ trên tấm bảng à? Tạm ngừng phục vụ! Đi chỗ khác chơi!”
Diệp Lân nhướng mày, sau đó hắn đột nhiên giơ cánh tay, hai người bọn họ lập tức cảm nhận được có thứ gì đó đập vào gáy.
Ngay sau đó, cả hai đã đổ rạp xuống đất. Cho tới cuối cùng, bọn họ vẫn không biết Diệp Lân ra tay bằng cách nào. Còn Diệp Lân thì bước thẳng tới cầu thang!
Bước lên trên, hắn vừa đi tới góc rế tầng một thì nghe thấy âm thanh phát ra từ tầng hai.
“Gửi tin nhắn cho Giang Uyển Uyển có tác dụng không? Tôi đã nói rồi, Giang Chấn Nam không quản được chuyện này đâu, bây giờ lập tức gọi ngay cho Diệp. Lân, bảo hắn ta tới đây!”
Giọng nói này là của Đào Đăng Vân. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng cháu trai này đánh bố mày một bạt tai, lần trước còn phải quỳ xuống trước mặt hắn, hôm nay mà không xử chết hắn ta thì tên của ông đây sẽ viết ngược!”
“Tôi không có số điện thoại của anh ta.” Giọng nói của Tần Hiểu Vi cũng vang lên.
Diệp Lân thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đào Đăng Vân nhíu mày, sau đó nói với người bên cạnh: “Chú Lâm, phía sau còn có một căn phòng, không thì chú mang cô ta vào đó trước? Xong việc có thể để tôi vui vẻ một chút.”
“Đừng nóng vội!” Chu Ngọc Lâm thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, Tôi sẽ khiến cho thằng nhóc đó quỳ xuống trước mặt cậu, để hắn ta nhìn thấy tận mắt.”
“Cộp! Cộp! Cộp!” Nghe tới đây, Diệp Lân cũng không do dự mà bước thẳng lên tầng hai. Lúc này trong tiệm cafe có khoảng ba bốn mươi người.
Không giống với lần trước, lần này đông người hơn, trong tay bọn chúng còn cầm theo vũ khít
Dao găm, ống tuýp, gậy bóng chày...
Giây phút Diệp Lân xuất hiện trước của, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.
“Diệp Lân, anh tới đây làm gì!” Cách đó không xa, Tần Hiểu Vi đang bị trói trông khá đẹp mắt ở trên ghế, sau khi nhìn thấy Diệp Lân, cô hét lớn một tiếng: “Anh mau đi đi!”
“Đi” Đào Đăng Vân cười ác độc nói: “Hiện tại muốn đi? Muộn rồi!”
Trong lúc nói chuyện, có vài tên đã nhanh chóng vây quanh cầu thang.
Đào Đăng Ninh cười như không, nhìn về phía Diệp Lân nói: “Chậc, vốn dĩ tao còn định trói mày qua đây, bây giờ thì hay rồi, mày lại tự dâng đến cửa.”
Diệp Lân sờ sờ mũi, nhìn về phía trước.
Bàn trước quầy bar có hai người, duy nhất chỉ có hai người họ đang ngồi, một người trong đó là Chu Ngọc Lâm, còn lại là một người đàn ông trung niên. Hắn cau mày lại.
Rõ ràng, người này chắc hẳn là Vương Chấn rồi.
Điện thoại để bên cạnh ông ta rung liên tục, Diệp Lân đi về phía đó, nhìn thấy tên người gọi tới là Giang Chấn Nam.
“Ông có điện thoại kìa." Diệp Lân nhắc nhở một câu.
Vương Chấn nghe thấy lời của Diệp Lân, đầu tiên là sửng sốt!
Ông ta không ngờ trong hoàn cảnh này mà Diệp Lân vẫn có thể bình tĩnh như vậy, ông ta nhìn Diệp Lân nói: “Ông Giang không quản được việc này, tôi không nghe điện thoại, không để ông ấy quan tâm tới chuyện này cũng vì muốn tốt cho
ông ấy mà thôi, các người tuyệt đối không nên trêu chọc anh Lâm!”
“Ông ta có lai lịch rất lớn sao? Diệp Lân nhìn về phía Châu Ngọc Lâm hỏi.
“Lai lịch của tôi có lớn hay không cậu không cần biết, tóm lại tôi là kiểu người mà một nhân vật nhỏ bé như Giang Chấn Nam không đắc tội nổi.” Dứt lời, ông ta cười tít mắt đứng dậy nói: “Lần trước thằng ranh này không phải còn rất ngông cuồng hay sao?”
Tân Hiểu Vi nghiến răng nói: “Thả anh ấy đi, các người tha cho anh ấy, tôi đồng ý ngủ với anh.” Diệp Lân kinh ngạc nhìn về phía Tân Hiểu Vi, hẳn thầm nghĩ: “Cô bé này khí phách đó chứ.”
“Hắn ta tự dâng tới cửa, muốn đi?” Chu Ngọc Lâm giễu cợt nói: “Đợi tới khi hai chúng ta vui vẻ với nhau, để hắn ta đứng một bên quan sát, nghĩ thôi là tôi đã thấy kích thích rồi!
Đào Đăng Vân liếm môi nói: “Chú Lâm, cháu có thể tẩn cho thằng ranh này một trận trước không!”
Vương Chấn thấy bộ dáng bình tĩnh của Diệp Lân, ông ta khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Chu Ngọc Lâm gật đầu nói: “Được chứ, đừng đánh chết là được, đợi lát nữa tôi còn phải cho hắn xem phát sóng trực tiếp!”
Đào Đăng Vân liếm liếm môi đi về phía Diệp Lân.
Nhưng Diệp Lân vẫn đứng im bất động, hắn hơi híp mắt nhìn về phía cổ tay của Chu Ngọc Lâm, nơi đó có một hình xăm!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lân thở dài nhẹ nhõm, có người đứng canh trước. cửa, chứng minh Tân Hiểu Vi vẫn chưa rời khỏi đây!
Hắn xuống xe, nhanh chóng đi gần về phía tiệm café!
Vừa đi vào, hai người đàn ông kia đã giơ tay chặn hắn lại: “Người anh em, không nhìn thấy chữ trên tấm bảng à? Tạm ngừng phục vụ! Đi chỗ khác chơi!”
Diệp Lân nhướng mày, sau đó hắn đột nhiên giơ cánh tay, hai người bọn họ lập tức cảm nhận được có thứ gì đó đập vào gáy.
Ngay sau đó, cả hai đã đổ rạp xuống đất. Cho tới cuối cùng, bọn họ vẫn không biết Diệp Lân ra tay bằng cách nào. Còn Diệp Lân thì bước thẳng tới cầu thang!
Bước lên trên, hắn vừa đi tới góc rế tầng một thì nghe thấy âm thanh phát ra từ tầng hai.
“Gửi tin nhắn cho Giang Uyển Uyển có tác dụng không? Tôi đã nói rồi, Giang Chấn Nam không quản được chuyện này đâu, bây giờ lập tức gọi ngay cho Diệp. Lân, bảo hắn ta tới đây!”
Giọng nói này là của Đào Đăng Vân. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng cháu trai này đánh bố mày một bạt tai, lần trước còn phải quỳ xuống trước mặt hắn, hôm nay mà không xử chết hắn ta thì tên của ông đây sẽ viết ngược!”
“Tôi không có số điện thoại của anh ta.” Giọng nói của Tần Hiểu Vi cũng vang lên.
Diệp Lân thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đào Đăng Vân nhíu mày, sau đó nói với người bên cạnh: “Chú Lâm, phía sau còn có một căn phòng, không thì chú mang cô ta vào đó trước? Xong việc có thể để tôi vui vẻ một chút.”
“Đừng nóng vội!” Chu Ngọc Lâm thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, Tôi sẽ khiến cho thằng nhóc đó quỳ xuống trước mặt cậu, để hắn ta nhìn thấy tận mắt.”
“Cộp! Cộp! Cộp!” Nghe tới đây, Diệp Lân cũng không do dự mà bước thẳng lên tầng hai. Lúc này trong tiệm cafe có khoảng ba bốn mươi người.
Không giống với lần trước, lần này đông người hơn, trong tay bọn chúng còn cầm theo vũ khít
Dao găm, ống tuýp, gậy bóng chày...
Giây phút Diệp Lân xuất hiện trước của, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.
“Diệp Lân, anh tới đây làm gì!” Cách đó không xa, Tần Hiểu Vi đang bị trói trông khá đẹp mắt ở trên ghế, sau khi nhìn thấy Diệp Lân, cô hét lớn một tiếng: “Anh mau đi đi!”
“Đi” Đào Đăng Vân cười ác độc nói: “Hiện tại muốn đi? Muộn rồi!”
Trong lúc nói chuyện, có vài tên đã nhanh chóng vây quanh cầu thang.
Đào Đăng Ninh cười như không, nhìn về phía Diệp Lân nói: “Chậc, vốn dĩ tao còn định trói mày qua đây, bây giờ thì hay rồi, mày lại tự dâng đến cửa.”
Diệp Lân sờ sờ mũi, nhìn về phía trước.
Bàn trước quầy bar có hai người, duy nhất chỉ có hai người họ đang ngồi, một người trong đó là Chu Ngọc Lâm, còn lại là một người đàn ông trung niên. Hắn cau mày lại.
Rõ ràng, người này chắc hẳn là Vương Chấn rồi.
Điện thoại để bên cạnh ông ta rung liên tục, Diệp Lân đi về phía đó, nhìn thấy tên người gọi tới là Giang Chấn Nam.
“Ông có điện thoại kìa." Diệp Lân nhắc nhở một câu.
Vương Chấn nghe thấy lời của Diệp Lân, đầu tiên là sửng sốt!
Ông ta không ngờ trong hoàn cảnh này mà Diệp Lân vẫn có thể bình tĩnh như vậy, ông ta nhìn Diệp Lân nói: “Ông Giang không quản được việc này, tôi không nghe điện thoại, không để ông ấy quan tâm tới chuyện này cũng vì muốn tốt cho
ông ấy mà thôi, các người tuyệt đối không nên trêu chọc anh Lâm!”
“Ông ta có lai lịch rất lớn sao? Diệp Lân nhìn về phía Châu Ngọc Lâm hỏi.
“Lai lịch của tôi có lớn hay không cậu không cần biết, tóm lại tôi là kiểu người mà một nhân vật nhỏ bé như Giang Chấn Nam không đắc tội nổi.” Dứt lời, ông ta cười tít mắt đứng dậy nói: “Lần trước thằng ranh này không phải còn rất ngông cuồng hay sao?”
Tân Hiểu Vi nghiến răng nói: “Thả anh ấy đi, các người tha cho anh ấy, tôi đồng ý ngủ với anh.” Diệp Lân kinh ngạc nhìn về phía Tân Hiểu Vi, hẳn thầm nghĩ: “Cô bé này khí phách đó chứ.”
“Hắn ta tự dâng tới cửa, muốn đi?” Chu Ngọc Lâm giễu cợt nói: “Đợi tới khi hai chúng ta vui vẻ với nhau, để hắn ta đứng một bên quan sát, nghĩ thôi là tôi đã thấy kích thích rồi!
Đào Đăng Vân liếm môi nói: “Chú Lâm, cháu có thể tẩn cho thằng ranh này một trận trước không!”
Vương Chấn thấy bộ dáng bình tĩnh của Diệp Lân, ông ta khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Chu Ngọc Lâm gật đầu nói: “Được chứ, đừng đánh chết là được, đợi lát nữa tôi còn phải cho hắn xem phát sóng trực tiếp!”
Đào Đăng Vân liếm liếm môi đi về phía Diệp Lân.
Nhưng Diệp Lân vẫn đứng im bất động, hắn hơi híp mắt nhìn về phía cổ tay của Chu Ngọc Lâm, nơi đó có một hình xăm!