CHƯƠNG 16: HÌNH NHƯ LẠI LÀM TỔN THƯƠNG CÔ RỒI
CHƯƠNG 16: HÌNH NHƯ LẠI LÀM TỔN THƯƠNG CÔ RỒI
Lý My nhìn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn không bình tĩnh như Tô Mẫn, tức giận nói: “Đúng là xui xẻo, giờ đến đôi nam nữ cặn bã cũng có thể khoe khoang tình yêu rồi, không sợ bị sét đánh à!”
Hoắc Hiển Vinh tất nhiên hiểu là cô ấy đang nhằm vào anh, anh thì không sao, nhưng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tô Ni Ni thì liền quay sang trừng Lý My bằng ánh mắt đầy ý cảnh cáo.
Hành động này lập tức khiến Lý My nổi giận: “Sao hả? Tôi nói sai à? Ban đầu là kẻ nào nói sẽ yêu Tô Mẫn cả đời, kẻ nào nói sẽ vĩnh viễn không bao giờ phụ lòng cô ấy? Hoắc Hiển Vinh, lương tâm của anh bị chó ăn rồi à?”
Hoắc Hiển Vinh chỉ hừ lạnh, anh cũng biết Lý My nóng tính như thuốc nổ, phải mặc kệ cô ấy, nếu cứ nói lý với cô ấy thì cô ấy sẽ càng làm ầm lên.
Lý My cứ dây dưa mãi, Tô Mẫn nhìn thấy mà đau đầu, bèn bảo nhân viên cửa hàng gói đồ lại.
Tô Ni Ni cười lạnh, cô ta biết Hoắc Hiển Vinh sắp không chịu nổi nữa rồi, có điều cô ta phải châm dầu vào lửa.
Vì thế cô ta bước lên kéo tay Tô Mẫn, giả vờ xin lỗi cô, nhưng Tô Mẫn căn bản không hề để ý đến cô ta.
Tô Ni Ni chính là muốn như vậy, cô ta biết Tô Mẫn sẽ không để ý đến cô ta. Cô ta vừa ra vẻ oan ức vừa lén lút nhéo tay Tô Mẫn, Tô Mẫn không kìm được giơ tay tát cô ta một cái.
Tiếng ồn ào ngưng bặt, Tô Ni Ni ôm mặt khóc sướt mướt nhìn Tô Mẫn, nhìn sao cũng thấy đáng thương!
“Lý My, chúng ta đi!” Tô Mẫn không muốn ở lại nơi này nữa, cô không muốn xem bọn họ diễn kịch, cảm thấy ghê tởm. Nhưng cô vừa bước được một bước thì đã bị Hoắc Hiển Vinh chặn lại.
“Yêu cầu cô lập tức xin lỗi Ni Ni!” Hoắc Hiển Vinh nhìn chằm chằm Tô Mẫn.
Tô Mẫn nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hoắc Hiển Vinh thì trong lòng chùng xuống, vừa rồi cô mới là người bị thương, tên đàn ông này mắt mù hay sao mà lại bắt cô phải xin lỗi Tô Ni Ni.
Cô cười khổ, hơi sững sờ nhìn người đàn ông từng nói sẽ yêu thương mình cả đời này, ban đầu cô mù đến mức nào mới yêu người đàn ông này chứ? Càng đáng buồn hơn là đến bây giờ, cô vẫn chưa hoàn toàn quên được anh.
Thấy Tô Mẫn không nói gì, Hoắc Hiển Vinh đột nhiên bước lên nắm chặt tay Tô Mẫn, lửa giận trong mắt anh như muốn phun trào, giọng nói cũng trầm hơn. Chia cách nhiều năm, cô gái này thay đổi thật nhiều, đúng là khiến anh ngạc nhiên: “Tôi muốn cô xin lỗi Ni Ni.”
Tô Mẫn bị đau, muốn giãy khỏi tay Hoắc Hiển Vinh, nhưng làm sao cũng không thoát được.
Lý My sốt ruột gào lên với Hoắc Hiển Vinh: “Anh mau buông tay ra, anh làm Mẫn Mẫn đau rồi!” Cô ấy dùng sức cạy tay Hoắc Hiển Vinh, cố gắng bắt anh thả lỏng tay ra, nhưng tay Hoắc Hiển Vinh cứ như bã kẹo cao su vậy, bắm chặt vào Tô Mẫn!
Tô Mẫn nén đau, không để cho nước mắt rơi xuống, vẫn quật cường đứng đó!
Tô Ni Ni lạnh lùng nhìn trò hề này, trong lòng thoải mái vô cùng.
Mãi đến khi Hoắc Hiển Vinh buông tay ra, Tô Mẫn lảo đảo đập đầu vào cửa, lập tức đau đến mức suýt rơi nước mắt.
“Hoắc Hiển Vinh, anh điên rồi sao? Anh lại vì một con đàn bà như vậy mà đối xử với Mẫn Mẫn như thế!” Lý My đau lòng nhìn Tô Mẫn, không kìm được mà gào lên với Hoắc Hiển Vinh.
Hoắc Hiển Vinh giật mình đứng đó nhìn Tô Mẫn rồi lại nhìn xuống tay mình, miệng há ra nhưng không thốt lên lời!
Anh nhìn Lý My dìu Tô Mẫn đi ra ngoài, trong lòng trống rỗng như vừa mất đi thứ gì đó.
Vừa rồi anh thật sự đã tức đến choáng đầu rồi, anh chỉ muốn Tô Mẫn xin lỗi, anh không hề muốn làm tổn thương cô, nhưng về sau vì sao anh lại buông tay ra?
Hoắc Hiển Vinh bực bội siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm về hướng đi của Tô Mẫn.
“Hiển Vinh, hay là để em đi giải thích với chị ấy.” Tô Ni Ni lo lắng nhìn Hoắc Hiển Vinh.
“Không cần.” Hoắc Hiển Vinh nhắm mắt lại, anh hiểu tính cách của Tô Mẫn, cô nhất định đã hận anh tột cùng, không muốn nhìn thấy anh nữa, đi giải thích với cô thì có tác dụng gì? Chỉ càng làm cô bực bội thêm thôi.
Hình như anh lại làm tổn thương cô rồi!
Tô Ni Ni thấy Hoắc Hiển Vinh hối hận thì biết anh vẫn còn tình cảm với Tô Mẫn, cô ta căm hận nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ rất độ lượng.
Có điều đã đạt được mục đích rồi, Tô Ni Ni cũng không còn tâm trí đâu đi dạo nữa, cô ta mua đại hai bộ đồ rồi chuẩn bị về.
Hoắc Hiển Vinh hơi áy náy nhìn Tô Ni Ni, chủ động đề nghị cùng ăn cơm xong rồi về, điều này khiến Tô Ni Ni rất vui vẻ, cô ta cho rằng mánh khóe của cô ta đã có tác dụng với Hoắc Hiển Vinh rồi!
Cô ta thầm nghĩ phải châm lửa thêm, nhưng không ngờ trong lúc gọi món, Hoắc Hiển Vinh gọi toàn những đồ Tô Mẫn từng thích ăn.
Ngay cả món gan ngỗng kiểu Pháp kia cũng là món mà lần nào Tô Mẫn cũng gọi, nhưng lại là món ăn mà Tô Ni Ni ghét nhất. Có điều, vì Hoắc Hiển Vinh, cô ta chịu đựng cảm giác ghê tởm mà nuốt miếng gan ngỗng vào!
Sau khi ăn xong, Hoắc Hiển Vinh đưa Tô Ni Ni về nhà, sau đó một mình lái xe đến khu nhà cũ.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Lý My nhìn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn không bình tĩnh như Tô Mẫn, tức giận nói: “Đúng là xui xẻo, giờ đến đôi nam nữ cặn bã cũng có thể khoe khoang tình yêu rồi, không sợ bị sét đánh à!”
Hoắc Hiển Vinh tất nhiên hiểu là cô ấy đang nhằm vào anh, anh thì không sao, nhưng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tô Ni Ni thì liền quay sang trừng Lý My bằng ánh mắt đầy ý cảnh cáo.
Hành động này lập tức khiến Lý My nổi giận: “Sao hả? Tôi nói sai à? Ban đầu là kẻ nào nói sẽ yêu Tô Mẫn cả đời, kẻ nào nói sẽ vĩnh viễn không bao giờ phụ lòng cô ấy? Hoắc Hiển Vinh, lương tâm của anh bị chó ăn rồi à?”
Hoắc Hiển Vinh chỉ hừ lạnh, anh cũng biết Lý My nóng tính như thuốc nổ, phải mặc kệ cô ấy, nếu cứ nói lý với cô ấy thì cô ấy sẽ càng làm ầm lên.
Lý My cứ dây dưa mãi, Tô Mẫn nhìn thấy mà đau đầu, bèn bảo nhân viên cửa hàng gói đồ lại.
Tô Ni Ni cười lạnh, cô ta biết Hoắc Hiển Vinh sắp không chịu nổi nữa rồi, có điều cô ta phải châm dầu vào lửa.
Vì thế cô ta bước lên kéo tay Tô Mẫn, giả vờ xin lỗi cô, nhưng Tô Mẫn căn bản không hề để ý đến cô ta.
Tô Ni Ni chính là muốn như vậy, cô ta biết Tô Mẫn sẽ không để ý đến cô ta. Cô ta vừa ra vẻ oan ức vừa lén lút nhéo tay Tô Mẫn, Tô Mẫn không kìm được giơ tay tát cô ta một cái.
Tiếng ồn ào ngưng bặt, Tô Ni Ni ôm mặt khóc sướt mướt nhìn Tô Mẫn, nhìn sao cũng thấy đáng thương!
“Lý My, chúng ta đi!” Tô Mẫn không muốn ở lại nơi này nữa, cô không muốn xem bọn họ diễn kịch, cảm thấy ghê tởm. Nhưng cô vừa bước được một bước thì đã bị Hoắc Hiển Vinh chặn lại.
“Yêu cầu cô lập tức xin lỗi Ni Ni!” Hoắc Hiển Vinh nhìn chằm chằm Tô Mẫn.
Tô Mẫn nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hoắc Hiển Vinh thì trong lòng chùng xuống, vừa rồi cô mới là người bị thương, tên đàn ông này mắt mù hay sao mà lại bắt cô phải xin lỗi Tô Ni Ni.
Cô cười khổ, hơi sững sờ nhìn người đàn ông từng nói sẽ yêu thương mình cả đời này, ban đầu cô mù đến mức nào mới yêu người đàn ông này chứ? Càng đáng buồn hơn là đến bây giờ, cô vẫn chưa hoàn toàn quên được anh.
Thấy Tô Mẫn không nói gì, Hoắc Hiển Vinh đột nhiên bước lên nắm chặt tay Tô Mẫn, lửa giận trong mắt anh như muốn phun trào, giọng nói cũng trầm hơn. Chia cách nhiều năm, cô gái này thay đổi thật nhiều, đúng là khiến anh ngạc nhiên: “Tôi muốn cô xin lỗi Ni Ni.”
Tô Mẫn bị đau, muốn giãy khỏi tay Hoắc Hiển Vinh, nhưng làm sao cũng không thoát được.
Lý My sốt ruột gào lên với Hoắc Hiển Vinh: “Anh mau buông tay ra, anh làm Mẫn Mẫn đau rồi!” Cô ấy dùng sức cạy tay Hoắc Hiển Vinh, cố gắng bắt anh thả lỏng tay ra, nhưng tay Hoắc Hiển Vinh cứ như bã kẹo cao su vậy, bắm chặt vào Tô Mẫn!
Tô Mẫn nén đau, không để cho nước mắt rơi xuống, vẫn quật cường đứng đó!
Tô Ni Ni lạnh lùng nhìn trò hề này, trong lòng thoải mái vô cùng.
Mãi đến khi Hoắc Hiển Vinh buông tay ra, Tô Mẫn lảo đảo đập đầu vào cửa, lập tức đau đến mức suýt rơi nước mắt.
“Hoắc Hiển Vinh, anh điên rồi sao? Anh lại vì một con đàn bà như vậy mà đối xử với Mẫn Mẫn như thế!” Lý My đau lòng nhìn Tô Mẫn, không kìm được mà gào lên với Hoắc Hiển Vinh.
Hoắc Hiển Vinh giật mình đứng đó nhìn Tô Mẫn rồi lại nhìn xuống tay mình, miệng há ra nhưng không thốt lên lời!
Anh nhìn Lý My dìu Tô Mẫn đi ra ngoài, trong lòng trống rỗng như vừa mất đi thứ gì đó.
Vừa rồi anh thật sự đã tức đến choáng đầu rồi, anh chỉ muốn Tô Mẫn xin lỗi, anh không hề muốn làm tổn thương cô, nhưng về sau vì sao anh lại buông tay ra?
Hoắc Hiển Vinh bực bội siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm về hướng đi của Tô Mẫn.
“Hiển Vinh, hay là để em đi giải thích với chị ấy.” Tô Ni Ni lo lắng nhìn Hoắc Hiển Vinh.
“Không cần.” Hoắc Hiển Vinh nhắm mắt lại, anh hiểu tính cách của Tô Mẫn, cô nhất định đã hận anh tột cùng, không muốn nhìn thấy anh nữa, đi giải thích với cô thì có tác dụng gì? Chỉ càng làm cô bực bội thêm thôi.
Hình như anh lại làm tổn thương cô rồi!
Tô Ni Ni thấy Hoắc Hiển Vinh hối hận thì biết anh vẫn còn tình cảm với Tô Mẫn, cô ta căm hận nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ rất độ lượng.
Có điều đã đạt được mục đích rồi, Tô Ni Ni cũng không còn tâm trí đâu đi dạo nữa, cô ta mua đại hai bộ đồ rồi chuẩn bị về.
Hoắc Hiển Vinh hơi áy náy nhìn Tô Ni Ni, chủ động đề nghị cùng ăn cơm xong rồi về, điều này khiến Tô Ni Ni rất vui vẻ, cô ta cho rằng mánh khóe của cô ta đã có tác dụng với Hoắc Hiển Vinh rồi!
Cô ta thầm nghĩ phải châm lửa thêm, nhưng không ngờ trong lúc gọi món, Hoắc Hiển Vinh gọi toàn những đồ Tô Mẫn từng thích ăn.
Ngay cả món gan ngỗng kiểu Pháp kia cũng là món mà lần nào Tô Mẫn cũng gọi, nhưng lại là món ăn mà Tô Ni Ni ghét nhất. Có điều, vì Hoắc Hiển Vinh, cô ta chịu đựng cảm giác ghê tởm mà nuốt miếng gan ngỗng vào!
Sau khi ăn xong, Hoắc Hiển Vinh đưa Tô Ni Ni về nhà, sau đó một mình lái xe đến khu nhà cũ.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện