CHƯƠNG 17: LIÊN QUAN GÌ ĐẾN ÔNG
CHƯƠNG 17: LIÊN QUAN GÌ ĐẾN ÔNG
Lý My định đưa Tô Mẫn đến bệnh viện khám qua, dù sao cũng bị đập đầu mà, nhưng Tô Mẫn không muốn đi, cô thấy chỉ là va một chút mà thôi, không cần cầu kỳ vậy, thế là cô một mình ngồi ngẩn người trên xe.
Lý My thở dài, tính Tô Mẫn vốn ngang bướng, không dễ tha thứ, chỉ riêng chuyện Hoắc Hiển Vinh ở bên Tô Ni Ni thì cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Huống chi mẹ của kẻ thứ ba này còn nhúng tay vào cuộc hôn nhân của ba mẹ Tô Mẫn, bất kể thế nào cô cũng cảm thấy chuyện này dễ phá hoại, lẽ nào bọn họ là kẻ thứ ba gia truyền?
Càng khiến người ta tức giận là đôi nam nữ chó chết kia còn giễu võ giương oai trước mặt cô ấy, lẽ nào không sợ mất mặt sao?
Lý My tức giận nghĩ, trong đầu đã nguyền rủa Hoắc Hiển Vinh cả trăm lần!
Sau khi đến nơi, Tô Mẫn một mình xuống xe, thấy đôi diện có một chiếc Range Rover đang đỗ, cô cũng không để ý. Nhưng ngay khi cô đang chuẩn bị lên tầng thì lại nghe người phía sau gọi.
Tô Mẫn quay lại thì thấy Tô Thanh Khang đang bước xuống xe, mặt cô lạnh băng: “Ông đến đây làm gì?”
“Mẫn Mẫn, đầu của con sao vậy? Vết thương trên người đã đỡ hơn chưa? Tô Thanh Khang thấy con gái băng bó ở đầu thì lập tức sầm mặt.
“Liên quan gì đến ông?” Tô Mẫn châm chọc nhìn Tô Thanh Khang, vốn cô đang bực mình, vậy mà lại gặp ông ở đây, khiến Tô Mẫn cảm thấy không biết có phải do cô ra khỏi nhà không xem lịch không.
“Mẫn Mẫn, con yên tâm, ba sẽ không để con phải chịu tủi đâu.”
“Thị trưởng Tô.” Tô Mẫn ngắt lời Tô Thanh Khang, cười lạnh nói: “Con gái của ông là Tô Ni Ni, ông cứ về nhà với vợ và con gái ông đi, đừng lãng phí thời gian với tôi!”
“Mẫn Mẫn, ba biết ba sai rồi, con có thể cho ba một cơ hội bù đắp không?” Tô Thanh Khang nhìn Tô Mẫn với vẻ lấy lòng.
Nhưng Tô Mẫn không hề muốn nói nhiều với ông, cô quay người đi lên tầng.
Tô Thanh Khang thấy Tô Mẫn ở khu nhà cũ thì rất khó chịu, nghĩ đến vợ và con gái ông đều ở biệt thự lớn, còn có kẻ hầu người hạ, ông vội vàng kéo tay con gái: “Mẫn Mẫn, ba biết mấy năm nay con phải chịu cực khổ. Ba có lỗi với con, cũng có lỗi với mẹ con. Ba hối hận rồi, Mẫn Mẫn, con tha thứ cho ba được không?”
“Tha thứ cho ông? Ha ha!” Tô Mẫn quay đầu nhìn Tô Thanh Khang, đột nhiên bật cười, hất tay Tô Thanh Khang ra, gào lên: “Tha thứ cho ông thì mẹ tôi có sống lại được không? Tha thứ cho ông thì mẹ tôi sẽ không chết sao? Thị trưởng Tô, một câu xin lỗi của ông là có thể gạt bỏ tất cả à?”
“Ba biết, ba biết.” Tô Thanh Khang vội vàng nói, “Thế nên con muốn gì ba cũng sẽ đồng ý với con.”
“Được, vậy giờ tôi muốn ông đuổi hai mẹ con Trương Linh ra khỏi nhà họ Tô, ông có làm được không?” Tô Mẫn nghiêm túc nhìn Tô Thanh Khang!
Tô Thanh Khang không ngờ Tô Mẫn lại nói như vậy, nhất thời sững sờ, lắp bắp hồi lâu cũng không thốt lên lời.
Tô Mẫn cười nhạo rồi quay người đi lên tầng, cô biết, thứ ông vĩnh viễn quan tâm là cái mũ trên đầu.
Ông đến tìm cô cùng lắm chỉ là do lương tâm mà thôi, cái gì mà yêu với không yêu, nếu ông thật sự có lương tâm, thật sự yêu mẹ cô thì đã không phản bội bà.
Sau khi mẹ cô chết, ông liền nôn nóng rước vợ bé về nhà!
Nếu ba cô tái hôn thì cô có thể thử chấp nhận, nhưng khi ông đưa Tô Ni Ni về nhà và nói rằng đó là con gái ruột của ông, Tô Mẫn chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.
Cô nghĩ mẹ cô nhất định đã phát hiện ra gì đó nên mới chết, chắc chắn là mẹ cô đã biết ba cô ngoại tình! Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt ôm hận của mẹ trước lúc lâm chung là Tô Mẫn cảm thấy ngay cả hít thở thôi cũng là một sự đau khổ!
Nỗi đau đớn ấy vẫn tồn tại đến tận bây giờ, đó cũng chính là nguyên do cô không tha thứ cho ba, bởi vì ông đã phản bội mẹ!
Tô Thanh Khang đứng ngây ra đó hồi lâu, lòng có trăm ngàn cảm xúc phức tạp.
Mà cảnh tượng này vừa hay bị Hoắc Hiển Vinh tới tìm Tô Mẫn nhìn thấy, sao thị trưởng Tô lại quen biết Tô Mẫn?
Hơn nữa vừa rồi hình như bọn họ đang tranh cãi gì đó, Tô Thanh Khang kéo tay Tô Mẫn, hình như Tô Mẫn rất hận Tô Thanh Khang, lẽ nào giữa họ có bí mật gì đó?
Hoắc Hiển Vinh nhìn bóng lưng Tô Thanh Khang dần biến mất, anh đột nhiên nghĩ tới sự kiện xảy ra ở khách sạn hôm qua, khi đó hình như thị trưởng Tô rất lo cho Tô Mẫn, lẽ nào bọn họ đã sớm quen nhau?
Đột nhiên Hoắc Hiển Vinh có dự cảm xấu, lẽ nào vì anh ở bên Tô Ni Ni nên Tô Mẫn trả thù, qua lại với Tô Thanh Khang?
Hoắc Hiển Vinh giật mình trước suy nghĩ của mình, có điều bây giờ dường như cũng chỉ có cách giải thích này là hợp lý.
Nghĩ tới đây anh gần như sụp đổ, Tô Mẫn, tốt nhất đừng để tôi biết đây là sự thật, bằng không tốt nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Hoắc Hiển Vinh sải bước ra khỏi khu nhà cũ, ngồi ghế sau xe gọi điện thoại cho Triệu Tuấn, điện thoại rất nhanh được kết nối.
“Alo, tổng giám đốc Hoắc!”
“Điều tra quan hệ giữa Tô Mẫn và Tô Thanh Khang giúp tôi!” Hoắc Hiển Vinh cau mày nhìn bóng người trên tầng.
“Vâng.”
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Lý My định đưa Tô Mẫn đến bệnh viện khám qua, dù sao cũng bị đập đầu mà, nhưng Tô Mẫn không muốn đi, cô thấy chỉ là va một chút mà thôi, không cần cầu kỳ vậy, thế là cô một mình ngồi ngẩn người trên xe.
Lý My thở dài, tính Tô Mẫn vốn ngang bướng, không dễ tha thứ, chỉ riêng chuyện Hoắc Hiển Vinh ở bên Tô Ni Ni thì cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Huống chi mẹ của kẻ thứ ba này còn nhúng tay vào cuộc hôn nhân của ba mẹ Tô Mẫn, bất kể thế nào cô cũng cảm thấy chuyện này dễ phá hoại, lẽ nào bọn họ là kẻ thứ ba gia truyền?
Càng khiến người ta tức giận là đôi nam nữ chó chết kia còn giễu võ giương oai trước mặt cô ấy, lẽ nào không sợ mất mặt sao?
Lý My tức giận nghĩ, trong đầu đã nguyền rủa Hoắc Hiển Vinh cả trăm lần!
Sau khi đến nơi, Tô Mẫn một mình xuống xe, thấy đôi diện có một chiếc Range Rover đang đỗ, cô cũng không để ý. Nhưng ngay khi cô đang chuẩn bị lên tầng thì lại nghe người phía sau gọi.
Tô Mẫn quay lại thì thấy Tô Thanh Khang đang bước xuống xe, mặt cô lạnh băng: “Ông đến đây làm gì?”
“Mẫn Mẫn, đầu của con sao vậy? Vết thương trên người đã đỡ hơn chưa? Tô Thanh Khang thấy con gái băng bó ở đầu thì lập tức sầm mặt.
“Liên quan gì đến ông?” Tô Mẫn châm chọc nhìn Tô Thanh Khang, vốn cô đang bực mình, vậy mà lại gặp ông ở đây, khiến Tô Mẫn cảm thấy không biết có phải do cô ra khỏi nhà không xem lịch không.
“Mẫn Mẫn, con yên tâm, ba sẽ không để con phải chịu tủi đâu.”
“Thị trưởng Tô.” Tô Mẫn ngắt lời Tô Thanh Khang, cười lạnh nói: “Con gái của ông là Tô Ni Ni, ông cứ về nhà với vợ và con gái ông đi, đừng lãng phí thời gian với tôi!”
“Mẫn Mẫn, ba biết ba sai rồi, con có thể cho ba một cơ hội bù đắp không?” Tô Thanh Khang nhìn Tô Mẫn với vẻ lấy lòng.
Nhưng Tô Mẫn không hề muốn nói nhiều với ông, cô quay người đi lên tầng.
Tô Thanh Khang thấy Tô Mẫn ở khu nhà cũ thì rất khó chịu, nghĩ đến vợ và con gái ông đều ở biệt thự lớn, còn có kẻ hầu người hạ, ông vội vàng kéo tay con gái: “Mẫn Mẫn, ba biết mấy năm nay con phải chịu cực khổ. Ba có lỗi với con, cũng có lỗi với mẹ con. Ba hối hận rồi, Mẫn Mẫn, con tha thứ cho ba được không?”
“Tha thứ cho ông? Ha ha!” Tô Mẫn quay đầu nhìn Tô Thanh Khang, đột nhiên bật cười, hất tay Tô Thanh Khang ra, gào lên: “Tha thứ cho ông thì mẹ tôi có sống lại được không? Tha thứ cho ông thì mẹ tôi sẽ không chết sao? Thị trưởng Tô, một câu xin lỗi của ông là có thể gạt bỏ tất cả à?”
“Ba biết, ba biết.” Tô Thanh Khang vội vàng nói, “Thế nên con muốn gì ba cũng sẽ đồng ý với con.”
“Được, vậy giờ tôi muốn ông đuổi hai mẹ con Trương Linh ra khỏi nhà họ Tô, ông có làm được không?” Tô Mẫn nghiêm túc nhìn Tô Thanh Khang!
Tô Thanh Khang không ngờ Tô Mẫn lại nói như vậy, nhất thời sững sờ, lắp bắp hồi lâu cũng không thốt lên lời.
Tô Mẫn cười nhạo rồi quay người đi lên tầng, cô biết, thứ ông vĩnh viễn quan tâm là cái mũ trên đầu.
Ông đến tìm cô cùng lắm chỉ là do lương tâm mà thôi, cái gì mà yêu với không yêu, nếu ông thật sự có lương tâm, thật sự yêu mẹ cô thì đã không phản bội bà.
Sau khi mẹ cô chết, ông liền nôn nóng rước vợ bé về nhà!
Nếu ba cô tái hôn thì cô có thể thử chấp nhận, nhưng khi ông đưa Tô Ni Ni về nhà và nói rằng đó là con gái ruột của ông, Tô Mẫn chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.
Cô nghĩ mẹ cô nhất định đã phát hiện ra gì đó nên mới chết, chắc chắn là mẹ cô đã biết ba cô ngoại tình! Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt ôm hận của mẹ trước lúc lâm chung là Tô Mẫn cảm thấy ngay cả hít thở thôi cũng là một sự đau khổ!
Nỗi đau đớn ấy vẫn tồn tại đến tận bây giờ, đó cũng chính là nguyên do cô không tha thứ cho ba, bởi vì ông đã phản bội mẹ!
Tô Thanh Khang đứng ngây ra đó hồi lâu, lòng có trăm ngàn cảm xúc phức tạp.
Mà cảnh tượng này vừa hay bị Hoắc Hiển Vinh tới tìm Tô Mẫn nhìn thấy, sao thị trưởng Tô lại quen biết Tô Mẫn?
Hơn nữa vừa rồi hình như bọn họ đang tranh cãi gì đó, Tô Thanh Khang kéo tay Tô Mẫn, hình như Tô Mẫn rất hận Tô Thanh Khang, lẽ nào giữa họ có bí mật gì đó?
Hoắc Hiển Vinh nhìn bóng lưng Tô Thanh Khang dần biến mất, anh đột nhiên nghĩ tới sự kiện xảy ra ở khách sạn hôm qua, khi đó hình như thị trưởng Tô rất lo cho Tô Mẫn, lẽ nào bọn họ đã sớm quen nhau?
Đột nhiên Hoắc Hiển Vinh có dự cảm xấu, lẽ nào vì anh ở bên Tô Ni Ni nên Tô Mẫn trả thù, qua lại với Tô Thanh Khang?
Hoắc Hiển Vinh giật mình trước suy nghĩ của mình, có điều bây giờ dường như cũng chỉ có cách giải thích này là hợp lý.
Nghĩ tới đây anh gần như sụp đổ, Tô Mẫn, tốt nhất đừng để tôi biết đây là sự thật, bằng không tốt nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Hoắc Hiển Vinh sải bước ra khỏi khu nhà cũ, ngồi ghế sau xe gọi điện thoại cho Triệu Tuấn, điện thoại rất nhanh được kết nối.
“Alo, tổng giám đốc Hoắc!”
“Điều tra quan hệ giữa Tô Mẫn và Tô Thanh Khang giúp tôi!” Hoắc Hiển Vinh cau mày nhìn bóng người trên tầng.
“Vâng.”
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện