CHƯƠNG 21: HIỂU LẦM CÁI GÌ RỒI PHẢI KHÔNG?
CHƯƠNG 21: HIỂU LẦM CÁI GÌ RỒI PHẢI KHÔNG?
Lúc tan làm buổi chiều, từ xa Tô Mẫn đã nhìn thấy chiếc xe đậu ở phía đối diện! Đến khi cô đi vào thì Tô Thanh Khang từ trên xe bước xuống: “Mẫn Mẫn!”
“Tại sao lại là ông?”Tô Mẫn cau mày nhìn Tô Thanh Khang, rõ ràng rất ác cảm với ông ta.
Tô Thanh Khang cười khổ. Cho dù ở trên chốn quan trường ông ta hô mưa gọi gió, trong nhà lời nói cũng rất có trọng lượng, nhưng trước mặt con gái lớn của mình, ông ta vẫn phải nhún nhường: “Mẫn Mẫn, ba tới tìm con để bàn bạc chút chuyện”
“Chẳng có gì cần bàn bạc hết, mời Thị trưởng Tô về đi!”Tô Mẫn không kiên nhẫn mà ngắt lời ông ta rồi xoay người rời đi. Nhưng cô còn chưa đi được hai bước, thì đã bị Tô Thanh Khang kéo tay lại: “ Mẫn Mẫn, lần này ba tới là muốn nói với con về chuyện dự án!”
Mấy ngày nay, Tô Thanh Khang ở nhà suy nghĩ xem có cần vì đứa con gái này làm gì không, ngay sau đó, ông ta nghĩ tới Khương Mạnh.
Lần trước, lúc con gái bị ức hiếp ở khách sạn, chính Khương Mạnh đã dũng cảm đứng ra bênh vực. Ông ta nhìn ra Khương Mạnh rất lo lắng cho con gái mình, nếu không cậu ta sẽ không vì cô mà đắc tội cục trưởng Vương!
Nếu con gái ở cùng anh thật, ông sẽ không phản đối, thậm chí còn có thể giúp anh giành được khu đất phía đông thành phố.
Nghe nói là việc dự án, thái độ Tô Mẫn có chút thay đổi.
Thật ra, Tô Mẫn lờ mờ cảm thấy việc của cục trưởng Vương và cô có liên quan. Chiều nay, lúc ở cổng, cô nghe thấy Khương Mạnh và tiểu bách nói chuyện!
Ý đại khái là chuyện cục trưởng Vương là do Khương Mạnh giở trò quỷ. Hình như, mục đích là để trút giận cho cô. Nhưng vì vậy, khu đất phía đông thành phố hoàn toàn không còn hy vọng gì rồi!
Phải biết rất nhiều người thèm muốn miếng mồi béo bở này, nhưng trước mắt chỉ có nhà họ Hoắc và tập đoàn Khương thị có thực lực nhất, mà Hoắc Hiển Vinh lại là con rể Thị trưởng Tô. Hầu hết dự án có mối quan hệ kiểu này đã được quyết định rồi.
Thế nhưng xưa nay Khương Mạnh cũng không phải người dễ khuất phục. Anh ta vì dự án này mà tìm mọi cách lôi kéo tặng quà. Thật vất vả lắm anh ta mới hẹn được Cục trưởng Vương ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn bị Tô Mẫn quấy nhiễu.
Về sau, tiểu bách lại ngầm biếu Cục trưởng Vương lễ lớn hơn ba mươi tỷ. Nhưng Cục trưởng Vương cầm tiền mà không làm việc, khiến Khương Mạnh vô cùng khinh bỉ, trong lòng cũng biết chuyện lần trước đã thật đắc tội với ông ta!
Thật ra, nếu lúc đầu có thể tạo dựng quan hệ với cục trưởng Vương, liều một phen thì vẫn có thể thành, đáng tiếc bây giờ thì không có cửa rồi!
Hơn nữa, cuối cùng Khương Mạnh lại vì trút giận cho Tô Mẫn, liền dứt khoát hoặc không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lật đổ cục trưởng Vương.
Tô Mẫn biết rõ khu đất phía đông thành phố quan trọng với Khương Mạnh thế nào. Ngay từ đầu Khương Mạnh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mắt thấy miếng mồi béo bở đến miệng còn chạy mất, điều này khiến Tô Mẫn tự trách bản thân rất nhiều.
Hôm nay lúc làm việc, cô không nhìn ra Khương Mạnh có gì không vui. Nhưng nói cho cùng chuyện này vẫn là vì cô mà ra, nếu cô có thể giúp đỡ thì chắc chắn không từ chối!
Cô vốn nghĩ xem phải giúp thế nào, thì ngay vừa nãy, lời Tô Thanh Khang đã nhắc nhở Tô Mẫn. Với thân phận giờ đây của Tô Thanh Khang, nếu ông ta chịu hỗ trợ thì không còn gì bằng. Nghĩ tới đây, ánh mắt cô nhìn Tô Thanh Khang dịu dàng hơn.
Tô Thanh Khang vui mừng trước thay đổi của con gái, muốn Tô Mẫn lên xe để ông ta dẫn đi ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Ông cứ nói ngay ở đây đi, tối tôi còn có việc!” Tô Mẫn từ chối theo bản năng!
Tô Thanh Khang cũng không thừa lời, nói rất chắc chắn có thể giúp Tô Mẫn, đồng thời cam đoan Khương Mạnh có thể trúng thầu!
Lời này khiến Tô Mẫn rất vui mừng, nhưng vui thì vui, cô vẫn rất lý trí nói với Tô Thanh Khang: “Giúp đỡ thì không cần, đến lúc đó chỉ cần thị trưởng Tô có thể công bằng chính trực là được!”
Đối với yêu cầu của Tô Mẫn, Tô Thanh Khang liên tục gật đầu!
Cuối cùng Tô Thanh Khang còn giảng giải rất nhiều vấn đề chi tiết liên quan đến việc gọi thầu. Tô Mẫn ghi nhớ từng chi tiết một. Mắt thấy trời sắp tối, Tô Thanh Khang muốn đưa Tô Mẫn đi ăn tối. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì mặt Tô Mẫn lập tức đen lại, trực tiếp đẩy cửa xuống xe, không thèm quay đầu lại!
Tô Thanh Khang nhìn dáng vẻ quật cường của con gái, nặng nề thở dài!
Cảnh này vừa vặn bị Khương Mạnh từ trong công ty đi ra nhìn thấy. Anh ta nổi giận đùng đùng đuổi theo Tô Mẫn, một tay giữ chặt lấy cô!
Anh ta đột nhiên xuất hiện khiến Tô Mẫn giật nảy mình: “Khương Mạnh, anh làm gì vậy?”
“Tôi làm gì? Cô nói tôi làm gì, nếu không phải tôi vừa tận mắt nhìn thấy, thì tôi cũng không biết cô vốn là loại phụ nữ như vậy.”
“Anh đang nói gì đấy?” Tô Mẫn không hiểu gì nhìn anh ta.
“Tôi nói gì à, Tô Mẫn cô được lắm, tôi thế mà thật bị cô lừa, coi như tôi bị mù mới coi trọng cô!” Khương Mạnh căm hận hất Tô Mẫn ra, cứ như cô làm gì có lỗi với anh vậy.
“Anh có điên không?”
“Tôi điên? Ha ha” Khương Mạnh cười lạnh nhìn Tô Mẫn: “Cô cứ giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi, tôi xem cô giả vờ được đến khi nào !”
“Tôi giả vờ cái gì chứ?” Tô Mẫn hơi tức giận, trừng mắt nhìn Khương Mạnh.
“Cô nói xem, ông ta có ép buộc cô không. Cô yên tâm. Nếu như ông ta ép buộc cô, tôi sẽ lập tức làm to chuyện để cuối cùng ông ta không còn mặt mũi ở lại nơi này nữa, chức thị trưởng của ông ta cũng sẽ mất luôn!”Khương Mạnh thấy Tô Mẫn dù đi theo một lão già cũng không chọn mình, điều này khiến anh ta cảm thấy rất nhục nhã.
Anh lập tức lôi kéo Tô Mẫn đi tìm Tô Thanh Khang. Tô Mẫn không muốn lãng phí thời gian với anh ở chỗ này, cũng chẳng buồn giải thích với anh ta.
Nhưng hôm nay Khương Mạnh giống như mất đi lý trí, kéo lấy Tô Mẫn. Rốt cuộc, Tô Mẫn không thể nhịn được nữa, cô tát vào mặt Khương Mạnh một cái!
“Cô, cô vì một ông già khú vậy mà dám đánh tôi?”Khương Mạnh ôm mặt, giật mình nhìn Tô Mẫn.
“Tôi đánh anh thì sao nào, họ Khương, tôi nói cho anh biết, giữa chúng tôi không phải loại quan hệ như anh nghĩ!”
“Không phải loại quan hệ đó, vậy sao cô lại từ trên xe của ông ta xuống?” Khương Mạnh hỏi ngược lại.
“Mắc mớ gì tới anh?”
“Không được, cô là bạn gái của tôi. Người khác đừng hòng cướp được cô khỏi tôi. Nếu ai dám đụng đến người của tôi, tôi nhất định khiến anh sống không bằng chết!” Chỉ cần nghĩ tới cái tát vừa rồi của Tô Mẫn, Khương Mạnh lại bừng bừng nổi giận.
Tô Mẫn thấy dáng vẻ không nói lý lẽ của Khương Mạnh, có chút khóc không ra nước mắt: “Ai là bạn gái của anh, tôi đã đồng ý rồi à?'
“Mặc kệ cô có đồng ý hay không thì cô vẫn là bạn gái của tôi, tôi nói cô là thì cô là.” Khi Khương Mạnh vô lại thì không ai bằng, có thể thấy anh mặt dày đến thế nào.
“Cô nói đi, cô chọn ở cùng ông ta hay là tôi. Nhưng tôi nói cho cô biết, nếu cô dám ở cùng ông ta, tôi chắc chắn sẽ không buông tha ông ta”
“Anh .” Tô Mẫn giậm chân giận dữ: “Ông ấy là ba tôi!”
“Cái gì? Cô nói cái gì?” Khương Mạnh trợn mắt nhìn Tô Mẫn, sao nhìn thế nào cũng không thấy giống chứ. Nhớ tới khu nhà cũ của Tô Mẫn, anh ta hình như hiểu ra : “Cô, mẹ cô là vợ lẽ à?”
“Mẹ anh mới là vợ lẽ?” Tô Mẫn trừng mắt. Trí tưởng tượng của tên Khương Mạnh này thật vô cùng phong phú. Cô thật sự phục rồi!
“Vậy tại sao cô phải ra ngoài ở? Tôi nhớ thị trưởng Tô có vợ và con gái rồi phải không?” Khương Mạnh hỏi lại.
“Không liên quan tới anh, việc này cũng không phải thời gian ngắn có thể nói rõ, anh vẫn không nên hỏi!” Tô Mẫn không thèm giải thích với người như anh ta, sau đó lại nói: “Hôm nay ông ấy tới tìm tôi để nói với tôi chuyện đấu thầu. Nên lần này tôi giúp anh, anh cũng phải giúp tôi giữ bí mật!”
“Mẫn Mẫn, cho nên, vừa nãy em vì tôi mới tìm thị trưởng Tô giúp đỡ phải không, tất cả đều là vì tôi phải không?” Khương Mạnh tự cho là đúng, ánh mắt nhìn Tô Mẫn nóng bỏng.
Mặc dù Tô Mẫn không thừa nhận, nhưng anh ta cứ thế coi rằng Tô Mẫn là con gái riêng, thời nay ai dám lung tung nói ra ngoài việc mình là con gái riêng.
Hơn nữa, vừa nãy anh ta rõ ràng trông thấy Tô Thanh Khang bằng mọi cách lấy lòng, lôi kéo Tô Mẫn muốn nói thêm gì nữa, khẳng định ông ta cảm thấy mình có lỗi với Tô Mẫn và mẹ cô, trong lòng tràn ngập áy náy. Tô Mẫn hận ông ta, không muốn thừa nhận ông ta cũng bình thường.
Thế nhưng vì anh, Tô Mẫn lại có thể miễn cưỡng tìm thị trưởng Tô giúp đỡ, nghĩ tới đây Khương Mạnh có chút cảm động.
Tô Mẫn quay đầu lại, nhìn Khương Mạnh như nhìn bệnh nhân tâm thần, trong lòng hỗn loạn, có phải cô để Khương Mạnh hiểu lầm cái gì rồi không?
Nhưng cô vừa muốn giải thích, thì đã bị Khương Mạnh ôm vào lòng: “Mẫn Mẫn, em yên tâm, tôi sẽ không nói ra, tôi không ngờ trong lòng em tôi lại quan trọng như vậy!”
Tô Mẫn theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng càng bị Khương Mạnh ôm chặt.
“Buông cô ấy ra!”Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên!
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Lúc tan làm buổi chiều, từ xa Tô Mẫn đã nhìn thấy chiếc xe đậu ở phía đối diện! Đến khi cô đi vào thì Tô Thanh Khang từ trên xe bước xuống: “Mẫn Mẫn!”
“Tại sao lại là ông?”Tô Mẫn cau mày nhìn Tô Thanh Khang, rõ ràng rất ác cảm với ông ta.
Tô Thanh Khang cười khổ. Cho dù ở trên chốn quan trường ông ta hô mưa gọi gió, trong nhà lời nói cũng rất có trọng lượng, nhưng trước mặt con gái lớn của mình, ông ta vẫn phải nhún nhường: “Mẫn Mẫn, ba tới tìm con để bàn bạc chút chuyện”
“Chẳng có gì cần bàn bạc hết, mời Thị trưởng Tô về đi!”Tô Mẫn không kiên nhẫn mà ngắt lời ông ta rồi xoay người rời đi. Nhưng cô còn chưa đi được hai bước, thì đã bị Tô Thanh Khang kéo tay lại: “ Mẫn Mẫn, lần này ba tới là muốn nói với con về chuyện dự án!”
Mấy ngày nay, Tô Thanh Khang ở nhà suy nghĩ xem có cần vì đứa con gái này làm gì không, ngay sau đó, ông ta nghĩ tới Khương Mạnh.
Lần trước, lúc con gái bị ức hiếp ở khách sạn, chính Khương Mạnh đã dũng cảm đứng ra bênh vực. Ông ta nhìn ra Khương Mạnh rất lo lắng cho con gái mình, nếu không cậu ta sẽ không vì cô mà đắc tội cục trưởng Vương!
Nếu con gái ở cùng anh thật, ông sẽ không phản đối, thậm chí còn có thể giúp anh giành được khu đất phía đông thành phố.
Nghe nói là việc dự án, thái độ Tô Mẫn có chút thay đổi.
Thật ra, Tô Mẫn lờ mờ cảm thấy việc của cục trưởng Vương và cô có liên quan. Chiều nay, lúc ở cổng, cô nghe thấy Khương Mạnh và tiểu bách nói chuyện!
Ý đại khái là chuyện cục trưởng Vương là do Khương Mạnh giở trò quỷ. Hình như, mục đích là để trút giận cho cô. Nhưng vì vậy, khu đất phía đông thành phố hoàn toàn không còn hy vọng gì rồi!
Phải biết rất nhiều người thèm muốn miếng mồi béo bở này, nhưng trước mắt chỉ có nhà họ Hoắc và tập đoàn Khương thị có thực lực nhất, mà Hoắc Hiển Vinh lại là con rể Thị trưởng Tô. Hầu hết dự án có mối quan hệ kiểu này đã được quyết định rồi.
Thế nhưng xưa nay Khương Mạnh cũng không phải người dễ khuất phục. Anh ta vì dự án này mà tìm mọi cách lôi kéo tặng quà. Thật vất vả lắm anh ta mới hẹn được Cục trưởng Vương ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn bị Tô Mẫn quấy nhiễu.
Về sau, tiểu bách lại ngầm biếu Cục trưởng Vương lễ lớn hơn ba mươi tỷ. Nhưng Cục trưởng Vương cầm tiền mà không làm việc, khiến Khương Mạnh vô cùng khinh bỉ, trong lòng cũng biết chuyện lần trước đã thật đắc tội với ông ta!
Thật ra, nếu lúc đầu có thể tạo dựng quan hệ với cục trưởng Vương, liều một phen thì vẫn có thể thành, đáng tiếc bây giờ thì không có cửa rồi!
Hơn nữa, cuối cùng Khương Mạnh lại vì trút giận cho Tô Mẫn, liền dứt khoát hoặc không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lật đổ cục trưởng Vương.
Tô Mẫn biết rõ khu đất phía đông thành phố quan trọng với Khương Mạnh thế nào. Ngay từ đầu Khương Mạnh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mắt thấy miếng mồi béo bở đến miệng còn chạy mất, điều này khiến Tô Mẫn tự trách bản thân rất nhiều.
Hôm nay lúc làm việc, cô không nhìn ra Khương Mạnh có gì không vui. Nhưng nói cho cùng chuyện này vẫn là vì cô mà ra, nếu cô có thể giúp đỡ thì chắc chắn không từ chối!
Cô vốn nghĩ xem phải giúp thế nào, thì ngay vừa nãy, lời Tô Thanh Khang đã nhắc nhở Tô Mẫn. Với thân phận giờ đây của Tô Thanh Khang, nếu ông ta chịu hỗ trợ thì không còn gì bằng. Nghĩ tới đây, ánh mắt cô nhìn Tô Thanh Khang dịu dàng hơn.
Tô Thanh Khang vui mừng trước thay đổi của con gái, muốn Tô Mẫn lên xe để ông ta dẫn đi ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Ông cứ nói ngay ở đây đi, tối tôi còn có việc!” Tô Mẫn từ chối theo bản năng!
Tô Thanh Khang cũng không thừa lời, nói rất chắc chắn có thể giúp Tô Mẫn, đồng thời cam đoan Khương Mạnh có thể trúng thầu!
Lời này khiến Tô Mẫn rất vui mừng, nhưng vui thì vui, cô vẫn rất lý trí nói với Tô Thanh Khang: “Giúp đỡ thì không cần, đến lúc đó chỉ cần thị trưởng Tô có thể công bằng chính trực là được!”
Đối với yêu cầu của Tô Mẫn, Tô Thanh Khang liên tục gật đầu!
Cuối cùng Tô Thanh Khang còn giảng giải rất nhiều vấn đề chi tiết liên quan đến việc gọi thầu. Tô Mẫn ghi nhớ từng chi tiết một. Mắt thấy trời sắp tối, Tô Thanh Khang muốn đưa Tô Mẫn đi ăn tối. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì mặt Tô Mẫn lập tức đen lại, trực tiếp đẩy cửa xuống xe, không thèm quay đầu lại!
Tô Thanh Khang nhìn dáng vẻ quật cường của con gái, nặng nề thở dài!
Cảnh này vừa vặn bị Khương Mạnh từ trong công ty đi ra nhìn thấy. Anh ta nổi giận đùng đùng đuổi theo Tô Mẫn, một tay giữ chặt lấy cô!
Anh ta đột nhiên xuất hiện khiến Tô Mẫn giật nảy mình: “Khương Mạnh, anh làm gì vậy?”
“Tôi làm gì? Cô nói tôi làm gì, nếu không phải tôi vừa tận mắt nhìn thấy, thì tôi cũng không biết cô vốn là loại phụ nữ như vậy.”
“Anh đang nói gì đấy?” Tô Mẫn không hiểu gì nhìn anh ta.
“Tôi nói gì à, Tô Mẫn cô được lắm, tôi thế mà thật bị cô lừa, coi như tôi bị mù mới coi trọng cô!” Khương Mạnh căm hận hất Tô Mẫn ra, cứ như cô làm gì có lỗi với anh vậy.
“Anh có điên không?”
“Tôi điên? Ha ha” Khương Mạnh cười lạnh nhìn Tô Mẫn: “Cô cứ giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi, tôi xem cô giả vờ được đến khi nào !”
“Tôi giả vờ cái gì chứ?” Tô Mẫn hơi tức giận, trừng mắt nhìn Khương Mạnh.
“Cô nói xem, ông ta có ép buộc cô không. Cô yên tâm. Nếu như ông ta ép buộc cô, tôi sẽ lập tức làm to chuyện để cuối cùng ông ta không còn mặt mũi ở lại nơi này nữa, chức thị trưởng của ông ta cũng sẽ mất luôn!”Khương Mạnh thấy Tô Mẫn dù đi theo một lão già cũng không chọn mình, điều này khiến anh ta cảm thấy rất nhục nhã.
Anh lập tức lôi kéo Tô Mẫn đi tìm Tô Thanh Khang. Tô Mẫn không muốn lãng phí thời gian với anh ở chỗ này, cũng chẳng buồn giải thích với anh ta.
Nhưng hôm nay Khương Mạnh giống như mất đi lý trí, kéo lấy Tô Mẫn. Rốt cuộc, Tô Mẫn không thể nhịn được nữa, cô tát vào mặt Khương Mạnh một cái!
“Cô, cô vì một ông già khú vậy mà dám đánh tôi?”Khương Mạnh ôm mặt, giật mình nhìn Tô Mẫn.
“Tôi đánh anh thì sao nào, họ Khương, tôi nói cho anh biết, giữa chúng tôi không phải loại quan hệ như anh nghĩ!”
“Không phải loại quan hệ đó, vậy sao cô lại từ trên xe của ông ta xuống?” Khương Mạnh hỏi ngược lại.
“Mắc mớ gì tới anh?”
“Không được, cô là bạn gái của tôi. Người khác đừng hòng cướp được cô khỏi tôi. Nếu ai dám đụng đến người của tôi, tôi nhất định khiến anh sống không bằng chết!” Chỉ cần nghĩ tới cái tát vừa rồi của Tô Mẫn, Khương Mạnh lại bừng bừng nổi giận.
Tô Mẫn thấy dáng vẻ không nói lý lẽ của Khương Mạnh, có chút khóc không ra nước mắt: “Ai là bạn gái của anh, tôi đã đồng ý rồi à?'
“Mặc kệ cô có đồng ý hay không thì cô vẫn là bạn gái của tôi, tôi nói cô là thì cô là.” Khi Khương Mạnh vô lại thì không ai bằng, có thể thấy anh mặt dày đến thế nào.
“Cô nói đi, cô chọn ở cùng ông ta hay là tôi. Nhưng tôi nói cho cô biết, nếu cô dám ở cùng ông ta, tôi chắc chắn sẽ không buông tha ông ta”
“Anh .” Tô Mẫn giậm chân giận dữ: “Ông ấy là ba tôi!”
“Cái gì? Cô nói cái gì?” Khương Mạnh trợn mắt nhìn Tô Mẫn, sao nhìn thế nào cũng không thấy giống chứ. Nhớ tới khu nhà cũ của Tô Mẫn, anh ta hình như hiểu ra : “Cô, mẹ cô là vợ lẽ à?”
“Mẹ anh mới là vợ lẽ?” Tô Mẫn trừng mắt. Trí tưởng tượng của tên Khương Mạnh này thật vô cùng phong phú. Cô thật sự phục rồi!
“Vậy tại sao cô phải ra ngoài ở? Tôi nhớ thị trưởng Tô có vợ và con gái rồi phải không?” Khương Mạnh hỏi lại.
“Không liên quan tới anh, việc này cũng không phải thời gian ngắn có thể nói rõ, anh vẫn không nên hỏi!” Tô Mẫn không thèm giải thích với người như anh ta, sau đó lại nói: “Hôm nay ông ấy tới tìm tôi để nói với tôi chuyện đấu thầu. Nên lần này tôi giúp anh, anh cũng phải giúp tôi giữ bí mật!”
“Mẫn Mẫn, cho nên, vừa nãy em vì tôi mới tìm thị trưởng Tô giúp đỡ phải không, tất cả đều là vì tôi phải không?” Khương Mạnh tự cho là đúng, ánh mắt nhìn Tô Mẫn nóng bỏng.
Mặc dù Tô Mẫn không thừa nhận, nhưng anh ta cứ thế coi rằng Tô Mẫn là con gái riêng, thời nay ai dám lung tung nói ra ngoài việc mình là con gái riêng.
Hơn nữa, vừa nãy anh ta rõ ràng trông thấy Tô Thanh Khang bằng mọi cách lấy lòng, lôi kéo Tô Mẫn muốn nói thêm gì nữa, khẳng định ông ta cảm thấy mình có lỗi với Tô Mẫn và mẹ cô, trong lòng tràn ngập áy náy. Tô Mẫn hận ông ta, không muốn thừa nhận ông ta cũng bình thường.
Thế nhưng vì anh, Tô Mẫn lại có thể miễn cưỡng tìm thị trưởng Tô giúp đỡ, nghĩ tới đây Khương Mạnh có chút cảm động.
Tô Mẫn quay đầu lại, nhìn Khương Mạnh như nhìn bệnh nhân tâm thần, trong lòng hỗn loạn, có phải cô để Khương Mạnh hiểu lầm cái gì rồi không?
Nhưng cô vừa muốn giải thích, thì đã bị Khương Mạnh ôm vào lòng: “Mẫn Mẫn, em yên tâm, tôi sẽ không nói ra, tôi không ngờ trong lòng em tôi lại quan trọng như vậy!”
Tô Mẫn theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng càng bị Khương Mạnh ôm chặt.
“Buông cô ấy ra!”Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên!
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện