CHƯƠNG 22: NGƯỜI CON TRAI ĐƯA CHÁO ĐƯỜNG HAI NĂM
CHƯƠNG 22: NGƯỜI CON TRAI ĐƯA CHÁO ĐƯỜNG HAI NĂM
Khương Mạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh thẳng vào mặt!
Tô Mẫn giật nảy mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy Khương Mạnh, nhưng còn chưa đứng lên thì Hoắc Hiển Vinh lại đã tóm lấy cổ áo Khương Mạnh đánh tiếp!
Khương Mạnh chỉ thấy mũi nóng lên, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang mũi. Anh ta lấy tay sờ qua, nhìn máu trong tay mà có chút mơ hồ. Anh ta chỉ nhớ sau khi anh ta tan làm nhìn thấy Tô Mẫn và thị trưởng Tô cùng lên xe, một lúc sau mới xuống. Anh kìm nén tức giận trong lòng mới làm rõ, thì ra Tô Mẫn là con gái riêng của thị trưởng Tô.
Kết cục này vốn dĩ còn khá vui vẻ, tuy là con riêng nhưng ít ra cũng không phải là cô muốn. Lại nói Tô Mẫn là vì anh mới đi cầu xin thị trưởng Tô. Đúng lúc đang cảm động thì đột nhiên bị người ta đánh sưng đầu, anh ta nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này thật vô lí mà!
Thế là anh đứng dậy, cởi áo nhét vào lòng Tô Mẫn, đánh trả lại Hoắc Hiển Vinh.
Một quyền này khiến Hoắc Hiển Vinh khá kinh ngạc. Anh cho rằng thân thể của tên con ông cháu cha mỗi ngày đều chơi bời trong sắc đẹp này đã sớm bị đào rỗng rồi. Không ngờ lúc ra tay không hề lơ mơ chút nào, thậm chí có vẻ như có tập luyện qua!
Hoắc Hiển Vinh đau nghiến răng, nhổ ra một ngụm bọt máu, ánh mắt như có thể giết người vậy.
Vốn dĩ sau khi tan làm anh về khu nhà cũ, nhưng đợi mãi cũng không thấy Tô Mẫn về, anh cho rằng cô ấy còn đang làm thêm giờ nên lái xe đến công ty cô.
Không ngờ lại nhìn thấy cô đang ở cùng Khương Mạnh, anh làm sao có thể không tức giận. Anh ở đây nhớ cô da diết, nhưng cô thì tốt rồi, lại ở trong lòng tên đàn ông khác mà chàng chàng thiếp thiếp khiến Hoắc Hiển Vinh thấy vô cùng buồn nôn.
Sau đó anh cũng không quan tâm đến thân phận gì nữa, xông lên đánh nhau với Khương Mạnh luôn.
Vậy nên dưới ánh mắt của mọi người, một kì tài thương nghiệp có thể rung chuyển một nửa thành phố T và một người sắp tiếp quản tập đoàn Khương Thị lại ở đây anh một đấm tôi một đá đánh nhau loạn lên!
Đợi đến khi Triệu Tuấn và Tiểu Bách chạy tới thì hai người sớm đã không màng sống chết, không phân biệt được ai với ai!
Mất sức mãi mới tách được hai người ra, hai người sớm đã nhếch nhác không chịu nổi, quần áo cũng rách tả tơi, chân Hoắc Hiển Vinh thì khập khiễng, một cánh tay của Khương Mạnh bị trật khớp, nhìn thế nào cũng thấy hai người này như kẻ thù vậy.
“Giám đốc Khương, ngài không sao chứ?” Tiểu Bách đỡ Khương Mạnh, lo lắng hỏi!
“Hừ, ông đây hôm nay chỉ là ra cửa bị chó cắn, có thể có chuyện gì chứ!” Khương Mạnh cười lạnh nhìn sang Hoắc Hiển Vinh: “Họ Hoắc kia, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”
“Được, tao chờ!” Hoắc Hiển Vinh cũng không sợ anh ta!
Hai người rất nhanh đã được đưa đến bệnh viện. Trên đường đi, không khí trong xe đông cứng!
Khương Mạnh tức giận mà không có chỗ xả, cảm thấy là Hoắc Hiển Vinh tự nhiên đến gây sự nên mắng to trên xe. Mà Hoắc Hiển Vinh cũng không phải dễ chọc, vậy nên hai người lại cãi nhau to một trận trên xe.
Việc này khiến hai trợ lí đều vô cùng khó xử, may mà không có bọn chó săn quay lén, nếu không thì mấy tiêu đề tin tức ngày mai chắc canh khiến người ta cười chết thôi. Cái này mà để cho ông cụ của hai nhà đọc được còn không phải là tức chết luôn à!
Nghĩ tới đây, Tiểu Bách và Triệu Tuấn đều như có như không liếc nhìn đối phương một cái, cuối cùng nhìn chằm chằm Tô Mẫn!
Tô Mẫn lúc này cũng đang vô cùng buồn bực, đây là thù oán gì vậy, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ cố ý gây sự của Hoắc Hiển Vinh, cô liền tức giận. Điên rồi, Hoắc Hiển Vinh chắc canh là điên rồi, Tô Mẫn mắng thầm trong lòng. Ở cùng anh nhiều năm như vậy, cô đã hiểu sâu sắc được cái phẩm hạnh giận chó đánh mèo của Hoắc Hiển Vinh rồi!
Cô có chút chán ghét mà dịch về phía Khương Mạnh. Động tác nhỏ này của cô lập tức khiến Khương Mạnh vui vẻ vô cùng. Hoắc Hiển Vinh nhìn không vừa mắt dáng vẻ khoa trương hống hách đó của Khương Mạnh, đúng lúc chuẩn bị phát tác thì bị một ánh mắt của Tô Mẫn cứng rắn ép dừng lại!
Sau khi đến bệnh viện, trợ lí của hai người đều đi làm các thủ tục nhập viện, Tô Mẫn ngồi cùng Khương Mạnh. Bất kể thế nào thì anh ta vì cô mới thành ra như thế này!
“Anh có đau không, em đi lấy cho anh ít rượu thuốc nhé,” Tô Mẫn dịu dàng nhìn Khương Mạnh!
“Đau lắm, nhưng nhìn thấy em là không đau nữa rồi!” Khương Mạnh khoa trương nói, lúc nói vẫn không quên liếc nhìn sang Hoắc Hiển Vinh!
Hoắc Hiển Vinh nhìn một màn này chính là rất khó chịu, vốn dĩ muốn đứng lên đi ra ngoài, nhưng vừa mới đứng lên chân đã đau đến nỗi khiến anh suýt ngã xuống, người ra đầy mồ hôi lạnh: “Em còn không đến đây đỡ tôi!” Hoắc Hiển Vinh gần như gào lên với Tô Mẫn!
Nhưng Tô Mẫn hoàn toàn không liếc qua anh một cái mà chỉ săn sóc nói chuyện với Khương Mạnh. Hai người có phần vô cùng ăn ý, hoàn toàn chìm trong thế giới riêng của hai người!
Hoắc Hiển Vinh đen mặt nhìn cô, người phụ nữ này vô tình như thế nào anh sao lại không biết, nếu không cũng sẽ không vứt bỏ tình cảm nhiều năm như vậy, không nói một câu đã rời đi. Nghĩ đến đây anh hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này điện thoại anh vang lên, truyền đến giọng nói nũng nịu của Tô Ni Ni: “Alo, Hiển Vinh, anh đang ở đâu thế!”
“Bệnh viện!” Hoắc Hiển Vinh nhịn tức trả lời.
“A, anh bị ốm rồi sao?” Tô Ni Ni lập tức đổi giọng, khẩn trương hỏi.
“Không sao!”
“Anh ở bệnh viện nào? Em đến với anh ngay đây!
“Không cần, không có việc gì tôi cúp máy đây!” Hoắc Hiển Vinh bực mình nhíu mày, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt châm chọc của Tô Mẫn.
Đợi đến khi làm xong thủ tục nhập viện, Tô Ni Ni xách túi Chanel vội vàng chạy đến. Lúc cô ta nhìn thấy dáng vẻ toàn thân nhếch nhác của Hoắc Hiển Vinh, cô ta đau lòng hỏi: “Hiển Vinh, anh sao rồi? Ai đánh anh thành thế này vậy?”
Hoắc Hiển Vinh không để ý tới cô ta, ánh mắt dán chặt vào Tô Mẫn.
Tô Ni Ni nhìn theo ánh mắt của Hoắc Hiển Vinh, khi thấy Tô Mẫn, sự thù địch trong ánh mắt lóe lên: “Chị Tô Mẫn, chị, chị sao lại ở đây?”
Tô Mẫn không quan tâm cô ta, cũng lười nhìn, đỡ Khương Mạnh vào phòng bệnh!
Hoắc Hiển Vinh nhìn bóng lưng đang đi khuất của Tô Mẫn, ánh mắt ảm đạm cúi đầu. Cô ấy quả nhiên không để ý tới anh. Tô Ni Ni nhìn dáng vẻ của Hoắc Hiển Vinh, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Sau khi làm xong kiểm tra cũng đã đến đêm muộn, Tiểu Bách bận trước bận sau đã mệt đến mồ hôi đầy đầu rồi.
“Anh đói rồi!” Khương Mạnh nằm trên giường bệnh làm nũng với Tô Mẫn.
“Vâng, vậy em đi mua gì đó cho anh!” Tô mẫn nhấc túi đang định đi ra ngoài, nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị Tiểu Bách chặn lại rồi, muốn cô ở lại chăm sóc cho giám đốc Khương!
Sau khi mua cơm về, Khương Mạnh lại giở tính tình trẻ con: “Đút anh!”
Tô Mẫn sững người một lúc, có chút khó hiểu nhìn Khương Mạnh, nhưng lại nghĩ đến tay anh không nhấc lên được, còn đang bó thạch cao nên đành miễn cưỡng đút cho anh.
Hoắc Hiển Vinh đứng ngoài của nhìn thấy cảnh này, khi anh nhìn thấy Tô Mẫn cẩn thận từng chút đút cháo cho Khương Mạnh còn Khương Mạnh đầy vẻ hạnh phúc, tim anh như rơi xuống, chìm vào biển sâu, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Anh lặng lẽ quay người, trong tay vẫn cầm hai hộp cơm. Đây là cơm trộn cá mực mà Tô Mẫn thích nhất, khi trước vẫn còn ở bên nhau, Tô Mẫn rất thích ăn, còn thường xuyên làm cho anh ăn, làm xong còn chiên một quả trứng chần hình trái tim đặt bên trên, viết tên là: tình yêu đơn giản!
Chỉ là không biết từ lúc nào, bọn họ lại khó có thể cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm tử tế rồi, tính ra là lúc cưới cô ấy được ba tháng, lúc đó không hiểu sao mẹ lại ép cô ấy mỗi ngày uống một ít thuốc Đông y khó ngửi.
Cho đến sau này, cô ấy không chịu được nữa, cuồng loạn nói với bà là cô ấy sợ rồi, cô không thể chịu nổi thuốc Đông y khó uống kia nữa, cô ấy không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.
Nhìn dáng vẻ cô ấy khó chịu gần như điên cuồng, tim Hoắc Hiển Vinh đau như dao cắt, nên anh đưa cô đi tìm mẹ. Nhưng mẹ cũng khóc mà nói với anh, tất cả những gì bà làm đều vì tốt cho anh, mỗi ngày bà đều vất vả tự tay sắc thuốc sao giờ lại thành người có tội rồi.
Mãi sau này, bọn họ chuyển ra ngoài, kết quả công ty anh bị hãm hại, bị khủng hoảng, chỉ không cẩn thận một chút thì chính là vạn kiếp bất phục.
Cũng chính ngày đó, mẹ gọi điện thoại muốn anh về nhà, nhưng sau khi về nhà mẹ chỉ đưa cho anh uống một ly trà liền vội vàng rời đi, sau đó anh thấy Tô Ni Ni khỏa thân nằm trên chiếc giường đó, tiếp theo là anh không khống chế được mà muốn cô ta!
Đó cũng là một đêm mà anh không thể tha thứ cho bản thân nhất!
Sau này anh cũng thuận nước đẩy thuyền mượn chyện này ép Tô Mẫn rời đi. Lúc ấy anh có bao nhiêu mong muốn Tô Mẫn dừng bước chân mà nói với anh là cô không muốn rời xa anh. Nhưng cô không có, thậm chí còn không thèm nhìn anh, chỉ thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời xa nơi này.
Có lẽ cô chưa từng yêu anh đi, có lẽ, nếu như không có anh, cô nhất định sẽ ở bên anh ta, người đã đưa cháo đường cho cô hai năm!
Khương Mạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh thẳng vào mặt!
Tô Mẫn giật nảy mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy Khương Mạnh, nhưng còn chưa đứng lên thì Hoắc Hiển Vinh lại đã tóm lấy cổ áo Khương Mạnh đánh tiếp!
Khương Mạnh chỉ thấy mũi nóng lên, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang mũi. Anh ta lấy tay sờ qua, nhìn máu trong tay mà có chút mơ hồ. Anh ta chỉ nhớ sau khi anh ta tan làm nhìn thấy Tô Mẫn và thị trưởng Tô cùng lên xe, một lúc sau mới xuống. Anh kìm nén tức giận trong lòng mới làm rõ, thì ra Tô Mẫn là con gái riêng của thị trưởng Tô.
Kết cục này vốn dĩ còn khá vui vẻ, tuy là con riêng nhưng ít ra cũng không phải là cô muốn. Lại nói Tô Mẫn là vì anh mới đi cầu xin thị trưởng Tô. Đúng lúc đang cảm động thì đột nhiên bị người ta đánh sưng đầu, anh ta nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này thật vô lí mà!
Thế là anh đứng dậy, cởi áo nhét vào lòng Tô Mẫn, đánh trả lại Hoắc Hiển Vinh.
Một quyền này khiến Hoắc Hiển Vinh khá kinh ngạc. Anh cho rằng thân thể của tên con ông cháu cha mỗi ngày đều chơi bời trong sắc đẹp này đã sớm bị đào rỗng rồi. Không ngờ lúc ra tay không hề lơ mơ chút nào, thậm chí có vẻ như có tập luyện qua!
Hoắc Hiển Vinh đau nghiến răng, nhổ ra một ngụm bọt máu, ánh mắt như có thể giết người vậy.
Vốn dĩ sau khi tan làm anh về khu nhà cũ, nhưng đợi mãi cũng không thấy Tô Mẫn về, anh cho rằng cô ấy còn đang làm thêm giờ nên lái xe đến công ty cô.
Không ngờ lại nhìn thấy cô đang ở cùng Khương Mạnh, anh làm sao có thể không tức giận. Anh ở đây nhớ cô da diết, nhưng cô thì tốt rồi, lại ở trong lòng tên đàn ông khác mà chàng chàng thiếp thiếp khiến Hoắc Hiển Vinh thấy vô cùng buồn nôn.
Sau đó anh cũng không quan tâm đến thân phận gì nữa, xông lên đánh nhau với Khương Mạnh luôn.
Vậy nên dưới ánh mắt của mọi người, một kì tài thương nghiệp có thể rung chuyển một nửa thành phố T và một người sắp tiếp quản tập đoàn Khương Thị lại ở đây anh một đấm tôi một đá đánh nhau loạn lên!
Đợi đến khi Triệu Tuấn và Tiểu Bách chạy tới thì hai người sớm đã không màng sống chết, không phân biệt được ai với ai!
Mất sức mãi mới tách được hai người ra, hai người sớm đã nhếch nhác không chịu nổi, quần áo cũng rách tả tơi, chân Hoắc Hiển Vinh thì khập khiễng, một cánh tay của Khương Mạnh bị trật khớp, nhìn thế nào cũng thấy hai người này như kẻ thù vậy.
“Giám đốc Khương, ngài không sao chứ?” Tiểu Bách đỡ Khương Mạnh, lo lắng hỏi!
“Hừ, ông đây hôm nay chỉ là ra cửa bị chó cắn, có thể có chuyện gì chứ!” Khương Mạnh cười lạnh nhìn sang Hoắc Hiển Vinh: “Họ Hoắc kia, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”
“Được, tao chờ!” Hoắc Hiển Vinh cũng không sợ anh ta!
Hai người rất nhanh đã được đưa đến bệnh viện. Trên đường đi, không khí trong xe đông cứng!
Khương Mạnh tức giận mà không có chỗ xả, cảm thấy là Hoắc Hiển Vinh tự nhiên đến gây sự nên mắng to trên xe. Mà Hoắc Hiển Vinh cũng không phải dễ chọc, vậy nên hai người lại cãi nhau to một trận trên xe.
Việc này khiến hai trợ lí đều vô cùng khó xử, may mà không có bọn chó săn quay lén, nếu không thì mấy tiêu đề tin tức ngày mai chắc canh khiến người ta cười chết thôi. Cái này mà để cho ông cụ của hai nhà đọc được còn không phải là tức chết luôn à!
Nghĩ tới đây, Tiểu Bách và Triệu Tuấn đều như có như không liếc nhìn đối phương một cái, cuối cùng nhìn chằm chằm Tô Mẫn!
Tô Mẫn lúc này cũng đang vô cùng buồn bực, đây là thù oán gì vậy, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ cố ý gây sự của Hoắc Hiển Vinh, cô liền tức giận. Điên rồi, Hoắc Hiển Vinh chắc canh là điên rồi, Tô Mẫn mắng thầm trong lòng. Ở cùng anh nhiều năm như vậy, cô đã hiểu sâu sắc được cái phẩm hạnh giận chó đánh mèo của Hoắc Hiển Vinh rồi!
Cô có chút chán ghét mà dịch về phía Khương Mạnh. Động tác nhỏ này của cô lập tức khiến Khương Mạnh vui vẻ vô cùng. Hoắc Hiển Vinh nhìn không vừa mắt dáng vẻ khoa trương hống hách đó của Khương Mạnh, đúng lúc chuẩn bị phát tác thì bị một ánh mắt của Tô Mẫn cứng rắn ép dừng lại!
Sau khi đến bệnh viện, trợ lí của hai người đều đi làm các thủ tục nhập viện, Tô Mẫn ngồi cùng Khương Mạnh. Bất kể thế nào thì anh ta vì cô mới thành ra như thế này!
“Anh có đau không, em đi lấy cho anh ít rượu thuốc nhé,” Tô Mẫn dịu dàng nhìn Khương Mạnh!
“Đau lắm, nhưng nhìn thấy em là không đau nữa rồi!” Khương Mạnh khoa trương nói, lúc nói vẫn không quên liếc nhìn sang Hoắc Hiển Vinh!
Hoắc Hiển Vinh nhìn một màn này chính là rất khó chịu, vốn dĩ muốn đứng lên đi ra ngoài, nhưng vừa mới đứng lên chân đã đau đến nỗi khiến anh suýt ngã xuống, người ra đầy mồ hôi lạnh: “Em còn không đến đây đỡ tôi!” Hoắc Hiển Vinh gần như gào lên với Tô Mẫn!
Nhưng Tô Mẫn hoàn toàn không liếc qua anh một cái mà chỉ săn sóc nói chuyện với Khương Mạnh. Hai người có phần vô cùng ăn ý, hoàn toàn chìm trong thế giới riêng của hai người!
Hoắc Hiển Vinh đen mặt nhìn cô, người phụ nữ này vô tình như thế nào anh sao lại không biết, nếu không cũng sẽ không vứt bỏ tình cảm nhiều năm như vậy, không nói một câu đã rời đi. Nghĩ đến đây anh hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này điện thoại anh vang lên, truyền đến giọng nói nũng nịu của Tô Ni Ni: “Alo, Hiển Vinh, anh đang ở đâu thế!”
“Bệnh viện!” Hoắc Hiển Vinh nhịn tức trả lời.
“A, anh bị ốm rồi sao?” Tô Ni Ni lập tức đổi giọng, khẩn trương hỏi.
“Không sao!”
“Anh ở bệnh viện nào? Em đến với anh ngay đây!
“Không cần, không có việc gì tôi cúp máy đây!” Hoắc Hiển Vinh bực mình nhíu mày, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt châm chọc của Tô Mẫn.
Đợi đến khi làm xong thủ tục nhập viện, Tô Ni Ni xách túi Chanel vội vàng chạy đến. Lúc cô ta nhìn thấy dáng vẻ toàn thân nhếch nhác của Hoắc Hiển Vinh, cô ta đau lòng hỏi: “Hiển Vinh, anh sao rồi? Ai đánh anh thành thế này vậy?”
Hoắc Hiển Vinh không để ý tới cô ta, ánh mắt dán chặt vào Tô Mẫn.
Tô Ni Ni nhìn theo ánh mắt của Hoắc Hiển Vinh, khi thấy Tô Mẫn, sự thù địch trong ánh mắt lóe lên: “Chị Tô Mẫn, chị, chị sao lại ở đây?”
Tô Mẫn không quan tâm cô ta, cũng lười nhìn, đỡ Khương Mạnh vào phòng bệnh!
Hoắc Hiển Vinh nhìn bóng lưng đang đi khuất của Tô Mẫn, ánh mắt ảm đạm cúi đầu. Cô ấy quả nhiên không để ý tới anh. Tô Ni Ni nhìn dáng vẻ của Hoắc Hiển Vinh, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Sau khi làm xong kiểm tra cũng đã đến đêm muộn, Tiểu Bách bận trước bận sau đã mệt đến mồ hôi đầy đầu rồi.
“Anh đói rồi!” Khương Mạnh nằm trên giường bệnh làm nũng với Tô Mẫn.
“Vâng, vậy em đi mua gì đó cho anh!” Tô mẫn nhấc túi đang định đi ra ngoài, nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị Tiểu Bách chặn lại rồi, muốn cô ở lại chăm sóc cho giám đốc Khương!
Sau khi mua cơm về, Khương Mạnh lại giở tính tình trẻ con: “Đút anh!”
Tô Mẫn sững người một lúc, có chút khó hiểu nhìn Khương Mạnh, nhưng lại nghĩ đến tay anh không nhấc lên được, còn đang bó thạch cao nên đành miễn cưỡng đút cho anh.
Hoắc Hiển Vinh đứng ngoài của nhìn thấy cảnh này, khi anh nhìn thấy Tô Mẫn cẩn thận từng chút đút cháo cho Khương Mạnh còn Khương Mạnh đầy vẻ hạnh phúc, tim anh như rơi xuống, chìm vào biển sâu, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Anh lặng lẽ quay người, trong tay vẫn cầm hai hộp cơm. Đây là cơm trộn cá mực mà Tô Mẫn thích nhất, khi trước vẫn còn ở bên nhau, Tô Mẫn rất thích ăn, còn thường xuyên làm cho anh ăn, làm xong còn chiên một quả trứng chần hình trái tim đặt bên trên, viết tên là: tình yêu đơn giản!
Chỉ là không biết từ lúc nào, bọn họ lại khó có thể cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm tử tế rồi, tính ra là lúc cưới cô ấy được ba tháng, lúc đó không hiểu sao mẹ lại ép cô ấy mỗi ngày uống một ít thuốc Đông y khó ngửi.
Cho đến sau này, cô ấy không chịu được nữa, cuồng loạn nói với bà là cô ấy sợ rồi, cô không thể chịu nổi thuốc Đông y khó uống kia nữa, cô ấy không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.
Nhìn dáng vẻ cô ấy khó chịu gần như điên cuồng, tim Hoắc Hiển Vinh đau như dao cắt, nên anh đưa cô đi tìm mẹ. Nhưng mẹ cũng khóc mà nói với anh, tất cả những gì bà làm đều vì tốt cho anh, mỗi ngày bà đều vất vả tự tay sắc thuốc sao giờ lại thành người có tội rồi.
Mãi sau này, bọn họ chuyển ra ngoài, kết quả công ty anh bị hãm hại, bị khủng hoảng, chỉ không cẩn thận một chút thì chính là vạn kiếp bất phục.
Cũng chính ngày đó, mẹ gọi điện thoại muốn anh về nhà, nhưng sau khi về nhà mẹ chỉ đưa cho anh uống một ly trà liền vội vàng rời đi, sau đó anh thấy Tô Ni Ni khỏa thân nằm trên chiếc giường đó, tiếp theo là anh không khống chế được mà muốn cô ta!
Đó cũng là một đêm mà anh không thể tha thứ cho bản thân nhất!
Sau này anh cũng thuận nước đẩy thuyền mượn chyện này ép Tô Mẫn rời đi. Lúc ấy anh có bao nhiêu mong muốn Tô Mẫn dừng bước chân mà nói với anh là cô không muốn rời xa anh. Nhưng cô không có, thậm chí còn không thèm nhìn anh, chỉ thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời xa nơi này.
Có lẽ cô chưa từng yêu anh đi, có lẽ, nếu như không có anh, cô nhất định sẽ ở bên anh ta, người đã đưa cháo đường cho cô hai năm!