Chương 33: Ngày nào con còn sống sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy
Một lần nữa Kiều Thanh Uyển mở mắt đã là hai giờ sáng.
Trong ánh sáng nhàn nhạt của phòng bệnh bà nhận ra An Thanh đang nằm trên chiếc giường bên cạnh.
Hà Băng ngồi bên giường bệnh thấy bà tỉnh dậy thì khẽ hỏi.
" Dì thấy thế nào rồi, có muốn ăn chút gì không?"
Thấy ánh mắt Kiều Thanh Uyển vẫn rơi trên người An Thanh anh lại nói tiếp.
" Cô ấy mệt quá vừa nằm nghỉ một lát."
Kiều Thanh Uyển khẽ gật đầu tỏ ý đã biết rồi lại nhìn lên Hà Băng nhỏ giọng.
" Hà Băng, ta có thể nhờ con một việc được không?"
Mặc dù trong lòng Hà Băng không mấy thiện cảm với Kiều Thanh Uyển nhưng nhìn ánh mắt tội nghiệp như đang cầu xin của bà anh vẫn điềm đạm trả lời.
" Dì cứ nói đi, nếu trong khả năng con nhất định không từ chối."
Kiều Thanh Uyển mím môi khó nhọc cất lời: " An Thanh từ nhỏ đã là một đứa trẻ thiệt thòi. Lúc nhỏ ngay cả một bữa cơm no, một bộ quần áo mới ta cũng chẳng thể cho con bé. Việc ta đau lòng nhất chính là sinh nó ra mà không cho nó được một gia đình hoàn chỉnh, để nó lớn lên trong những lời dè bỉu cay nghiệt của miệng đời."
"Thật ra ta đã sớm biết thời gian của ta không còn nhiều. Sau này không thể ở bên chăm nom con bé mỗi khi nó ốm đau, cũng không kịp nhìn nó kết hôn, sinh con như những bà mẹ khác."
" Ta xin con sau này hãy yêu thương con bé. Hãy bao dung với con bé, thật ra nội tâm của nó không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài chúng ta vẫn thấy. Những năm tháng ở cùng ta con bé đã chịu đủ cay đắng, thiệt thòi, mong rằng sau này ở cùng con cuộc đời con bé sẽ là những ngày tháng tươi đẹp. Xin con hãy giúp ta chăm lo, yêu thương đứa con gái tội nghiệp này."
Kiều Thanh Uyển nói đến đây không cầm lòng được mà rơi nước mắt.
Cuộc đời bà đến nay đều là những chuỗi ngày cay đắng, người tình phản bội, cha mẹ từ mặt, người thân xa lánh, người đời gièm pha.
Cách đây một năm bà phát hiện trong cơ thể có khối u ác tính nhưng không muốn con gái lo lắng nên đã âm thầm giấu bệnh.
Tâm nguyện duy nhất trước khi nhắm mắt là có thể nhìn thấy con gái yên bề gia thất nên bà liên tục giục con gái kết hôn nào ngờ ông trời lại nhẫn tâm như vậy, từ đầu tới cuối không hề dành cho bà chút ưu ái nào.
Chút tâm nguyện cuối đời của bà e là khó lòng thực hiện được, nghĩ tới con gái trái tim Kiều Thanh Uyển đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Dường như sự đau đớn nơi thể xác lúc này cũng chẳng sánh được sự cào xé trong con tim.
Hà Băng vốn chưa từng nghĩ tới việc Kiều Thanh Uyển sẽ nói với anh những lời này. Thì ra mối bận tâm lớn nhất của bà chính là đứa con gái tội nghiệp của mình vì vậy khi đứng giữa gianh giới của hai thế giới bà vẫn không ngừng lo lắng cho con. Có lẽ bà cũng giống như anh, xem An Thanh như mạng sống.
Nội tâm dao động. Hốc mắt Hà Băng đỏ ngầu, giọng nói trầm khàn có phần lạc đi theo cảm xúc.
" Dì an tâm, nhất định con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Ngày nào con còn sống sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy."
Kiều Thanh Uyển khẽ cười trong nước mắt rồi lại chậm dãi nói.
" Cảm ơn con."
...
Buổi sáng, ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua ô cửa sổ. Hôm nay thời tiết thật đẹp, bầu trời cao trong xanh, gió nhẹ nhàng nô đùa bên những đám mây bồng bềnh mềm mại.
Hà Băng trở về Thành phố xử lí công việc.
An Thanh sau khi tiễn Thiên Phong và mẹ anh ra về thì trở lại phòng bệnh cùng Kiều Thanh Uyển.
" Mẹ uống chút nước rồi nghỉ ngơi nhé." An Thanh rót một cốc nước ấm đưa về phía Kiều Thanh Uyển.
Kiều Thanh Uyển khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn uống: " Mẹ không sao, con lại đây?"
Ánh mắt Kiều Thanh Uyển hướng xuống cạnh giường, ý muốn bảo An Thanh đến gần bà.
Đợi An Thanh ngồi xuống, Kiều Thanh Uyển gắng đưa cánh tay đang băng bó lên áp vào má cô khẽ cười.
" Con gái của mẹ thật xinh đẹp."
" An Thanh, mẹ xin lỗi con"
An Thanh: " Mẹ nói gì vậy"
" Mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Mấy hôm nữa thôi là mẹ có thể xuất viện rồi."
Ánh mắt Kiều Thanh Uyển thoáng qua những tia muộn phiền, bà khẽ thấp giọng.
" Đúng vậy, mấy hôm nữa thôi."
An Thanh đưa tay lên nắm lấy tay Kiều Thanh Uyển.
" Đợi mẹ khoẻ lại chúng ta sẽ lên thành phố sống được không mẹ. Sau này chúng ta không xa nhau nữa. Cũng không còn đau thương nữa, con sẽ đi làm, mẹ ở nhà nấu cơm ngon phần con. Sườn chua ngọt mẹ nấu là ngon nhất."
Kiều Thanh Uyển cười hiền hậu, âu yếm nhìn con gái.
" Được, ngày nào mẹ cũng nấu món ngon cho con."
Ngập ngừng vài giây Kiều Thanh Uyển lại nói.
" An Thanh, con có giận mẹ vì không cho con biết về bố của con không?"
An Thanh thoáng chút ngạc nhiên. Từ nhỏ đến giờ không biết cô đã hỏi về bố bao nhiêu lần nhưng mỗi lần đều thu về sự tức giận và những giọt nước mắt của mẹ. Không ngờ hôm nay mẹ lại chủ động nói đến người đàn ông này.
Trong ánh sáng nhàn nhạt của phòng bệnh bà nhận ra An Thanh đang nằm trên chiếc giường bên cạnh.
Hà Băng ngồi bên giường bệnh thấy bà tỉnh dậy thì khẽ hỏi.
" Dì thấy thế nào rồi, có muốn ăn chút gì không?"
Thấy ánh mắt Kiều Thanh Uyển vẫn rơi trên người An Thanh anh lại nói tiếp.
" Cô ấy mệt quá vừa nằm nghỉ một lát."
Kiều Thanh Uyển khẽ gật đầu tỏ ý đã biết rồi lại nhìn lên Hà Băng nhỏ giọng.
" Hà Băng, ta có thể nhờ con một việc được không?"
Mặc dù trong lòng Hà Băng không mấy thiện cảm với Kiều Thanh Uyển nhưng nhìn ánh mắt tội nghiệp như đang cầu xin của bà anh vẫn điềm đạm trả lời.
" Dì cứ nói đi, nếu trong khả năng con nhất định không từ chối."
Kiều Thanh Uyển mím môi khó nhọc cất lời: " An Thanh từ nhỏ đã là một đứa trẻ thiệt thòi. Lúc nhỏ ngay cả một bữa cơm no, một bộ quần áo mới ta cũng chẳng thể cho con bé. Việc ta đau lòng nhất chính là sinh nó ra mà không cho nó được một gia đình hoàn chỉnh, để nó lớn lên trong những lời dè bỉu cay nghiệt của miệng đời."
"Thật ra ta đã sớm biết thời gian của ta không còn nhiều. Sau này không thể ở bên chăm nom con bé mỗi khi nó ốm đau, cũng không kịp nhìn nó kết hôn, sinh con như những bà mẹ khác."
" Ta xin con sau này hãy yêu thương con bé. Hãy bao dung với con bé, thật ra nội tâm của nó không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài chúng ta vẫn thấy. Những năm tháng ở cùng ta con bé đã chịu đủ cay đắng, thiệt thòi, mong rằng sau này ở cùng con cuộc đời con bé sẽ là những ngày tháng tươi đẹp. Xin con hãy giúp ta chăm lo, yêu thương đứa con gái tội nghiệp này."
Kiều Thanh Uyển nói đến đây không cầm lòng được mà rơi nước mắt.
Cuộc đời bà đến nay đều là những chuỗi ngày cay đắng, người tình phản bội, cha mẹ từ mặt, người thân xa lánh, người đời gièm pha.
Cách đây một năm bà phát hiện trong cơ thể có khối u ác tính nhưng không muốn con gái lo lắng nên đã âm thầm giấu bệnh.
Tâm nguyện duy nhất trước khi nhắm mắt là có thể nhìn thấy con gái yên bề gia thất nên bà liên tục giục con gái kết hôn nào ngờ ông trời lại nhẫn tâm như vậy, từ đầu tới cuối không hề dành cho bà chút ưu ái nào.
Chút tâm nguyện cuối đời của bà e là khó lòng thực hiện được, nghĩ tới con gái trái tim Kiều Thanh Uyển đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Dường như sự đau đớn nơi thể xác lúc này cũng chẳng sánh được sự cào xé trong con tim.
Hà Băng vốn chưa từng nghĩ tới việc Kiều Thanh Uyển sẽ nói với anh những lời này. Thì ra mối bận tâm lớn nhất của bà chính là đứa con gái tội nghiệp của mình vì vậy khi đứng giữa gianh giới của hai thế giới bà vẫn không ngừng lo lắng cho con. Có lẽ bà cũng giống như anh, xem An Thanh như mạng sống.
Nội tâm dao động. Hốc mắt Hà Băng đỏ ngầu, giọng nói trầm khàn có phần lạc đi theo cảm xúc.
" Dì an tâm, nhất định con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Ngày nào con còn sống sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy."
Kiều Thanh Uyển khẽ cười trong nước mắt rồi lại chậm dãi nói.
" Cảm ơn con."
...
Buổi sáng, ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua ô cửa sổ. Hôm nay thời tiết thật đẹp, bầu trời cao trong xanh, gió nhẹ nhàng nô đùa bên những đám mây bồng bềnh mềm mại.
Hà Băng trở về Thành phố xử lí công việc.
An Thanh sau khi tiễn Thiên Phong và mẹ anh ra về thì trở lại phòng bệnh cùng Kiều Thanh Uyển.
" Mẹ uống chút nước rồi nghỉ ngơi nhé." An Thanh rót một cốc nước ấm đưa về phía Kiều Thanh Uyển.
Kiều Thanh Uyển khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn uống: " Mẹ không sao, con lại đây?"
Ánh mắt Kiều Thanh Uyển hướng xuống cạnh giường, ý muốn bảo An Thanh đến gần bà.
Đợi An Thanh ngồi xuống, Kiều Thanh Uyển gắng đưa cánh tay đang băng bó lên áp vào má cô khẽ cười.
" Con gái của mẹ thật xinh đẹp."
" An Thanh, mẹ xin lỗi con"
An Thanh: " Mẹ nói gì vậy"
" Mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Mấy hôm nữa thôi là mẹ có thể xuất viện rồi."
Ánh mắt Kiều Thanh Uyển thoáng qua những tia muộn phiền, bà khẽ thấp giọng.
" Đúng vậy, mấy hôm nữa thôi."
An Thanh đưa tay lên nắm lấy tay Kiều Thanh Uyển.
" Đợi mẹ khoẻ lại chúng ta sẽ lên thành phố sống được không mẹ. Sau này chúng ta không xa nhau nữa. Cũng không còn đau thương nữa, con sẽ đi làm, mẹ ở nhà nấu cơm ngon phần con. Sườn chua ngọt mẹ nấu là ngon nhất."
Kiều Thanh Uyển cười hiền hậu, âu yếm nhìn con gái.
" Được, ngày nào mẹ cũng nấu món ngon cho con."
Ngập ngừng vài giây Kiều Thanh Uyển lại nói.
" An Thanh, con có giận mẹ vì không cho con biết về bố của con không?"
An Thanh thoáng chút ngạc nhiên. Từ nhỏ đến giờ không biết cô đã hỏi về bố bao nhiêu lần nhưng mỗi lần đều thu về sự tức giận và những giọt nước mắt của mẹ. Không ngờ hôm nay mẹ lại chủ động nói đến người đàn ông này.