Chương 34: Em chưa chuẩn bị tinh thần
" Con rất muốn biết bố mình là ai, nhưng con chưa từng giận mẹ vì không nói cho con biết."
Ánh mắt An Thanh đầy vẻ kiên định, dứt khoát. Cô nở một nụ cười rồi lại nói.
" Thật ra mẹ không muốn nói cũng không sao. Với con ông ấy cũng không có gì quan trọng. Chỉ cần có mẹ, con chỉ cần mẹ thôi."
" Nếu ông ấy khiến mẹ không vui thì từ nay về sau không cần nhắc tới ông ấy nữa."
28 năm nay cô chưa từng gặp mặt bố mình. Phải chăng trong lòng ông ta cô cũng chẳng quan trọng hay thậm chí ông ta còn chẳng biết tới sự tồn tại của đứa con gái là cô. Vậy thì thôi đi, cứ xem như cô là một đứa trẻ mồ côi cha. Giờ phút này cô chỉ mong ông trời thương xót cho mẹ con cô có thêm chút thời gian ở bên nhau mà thôi. Những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa rồi.
Kiều Thanh Uyển nhìn con gái không khỏi xót xa. Trước giờ cô vẫn luôn là một đứa con hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Kiều Thanh Uyển thấp giọng yếu ớt.
" Thật ra bố con không phải người xấu, đợi khi khoẻ lại mẹ sẽ kể con nghe về bố con."
An Thanh mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Một tuần lễ trôi qua, An Thanh xin nghỉ phép ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ.
Hà Băng bận rộn chạy tới, chạy lui. Vừa giải quyết việc công ty, vừa tranh thủ trông nom Kiều Thanh Uyển đỡ An Thanh.
Ngày hôm đó, nắng nhạt màu đã không còn hung hăng toả hơi nóng chiếu xuống mặt đất. Ông mặt trời cũng đang dần ẩn mình sau dãy núi phía xa.
An Thanh xách theo đồ ăn tối vừa bước vào đến hành lang bệnh viện đã thấy một đám bác sĩ, y tá chạy lướt qua người như một trận gió.
Với An Thanh những trường hợp thế này đã chẳng có gì xa lạ, có điều lúc cô nhìn thấy phòng bệnh mà họ đi vào thì cả người đều run lên, đồ ăn trong tay cũng rơi cả xuống đất.
" Không thể nào...không thể nào..."
An Thanh vừa lắc đầu vừa lẩm nhẩm. Mẹ cô mới tỉnh dậy, 15 phút trước còn kêu đói bụng, cô chỉ vừa mới xuống căng tin mua đồ ăn còn chưa kịp trở lại phòng bệnh. Mọi chuyện không thể nhanh như vậy được.
" Mẹ...mẹ...mẹ..."
An Thanh vừa gào vừa chạy theo chiếc băng ca của Kiều Thanh Uyển.
Hai y tá vội vàng giữ cô lại, những người khác gấp gáp đẩy băng ca vào phòng cấp cứu.
" Xin cô đừng cản trở công việc của chúng tôi."
Đợi khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, hai y tá mới đỡ An Thanh ngồi xuống ghế.
Lúc này An Thanh đã hoàn toàn không còn nghe được những gì y tá nói, cô chỉ ngồi đó ngây ngốc nhìn cánh cửa đang khép chặt trước mặt.
Thời gian trôi qua từng phút giây nặng nề, cảm giác sợ hãi bủa vây trong tâm trí mỗi lúc một lớn. An Thanh đưa tay lên bưng mặt, hô hấp không ngừng vang lên những tiếng thở dài ảo não.
Rất nhanh sau đó Thiên Phong cùng mẹ anh cũng đến nơi.
" Bà ấy sao rồi?"
Lâm Ngọc _ mẹ của Thiên Phong lo lắng hỏi.
An Thanh ngước mắt lên chỉ biết lắc đầu rồi lại cúi gằm mặt lặng lẽ rơi nước mắt.
Trời mỗi lúc một tối, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn khép chặt.
Hà Băng vừa trở về từ thành phố, thấy An Thanh ngồi gục mặt trước cửa phòng cấp cứu thì vội vàng chạy tới. Anh gọi một tiếng " An Thanh" rồi ngồi xuống bên cạnh ôm cô vào lòng trấn an.
An Thanh gục đầu lên vai anh thì thào.
" Em chưa chuẩn bị tinh thần...Em còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần..."
Khi cảnh vật đã chìm vào bức màn nhung huyền bí. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. An Thanh lập tức đứng bật dậy, bờ môi mấp máy.
" Mẹ...mẹ tôi sao rồi?"
Các y tá, bác sĩ lần lượt rời khỏi phòng cấp cứu để lại vị bác sĩ trung tuổi đứng đối diện An Thanh. Ông tháo khẩu trang để lộ ra gương mặt mệt mỏi sau ca cấp cứu kéo dài.
" Rất xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Tế bào ung thư làm cho phủ tạng trong người bệnh nhân suy kiệt cả...Có điều ý chí của bà ấy vô cùng kiên cường. Hiện giờ sự sống của bà ấy được duy trì chính là nhờ sức mạnh của ý chí... Nhưng cũng sẽ không kéo dài được bao lâu, là bác sĩ chắc cô cũng hiểu rõ điều này phải không? Gia đình nên chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đi."
Trong phòng bệnh, Hà Băng đỡ An Thanh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Thiên Phong cùng Lâm Ngọc đứng phía sau.
Cơ thể Kiều Thanh Uyển vốn đã gầy gò nay trong cơn bạo bệnh càng trở nên ốm yếu xanh xao. Ngay cả hơi thở cũng khó nhọc, phải dựa vào máy móc để duy trì. Nhìn vào thật khiến người khác phải xót xa.
Bà mở mắt nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi dừng lại trên người An Thanh.
Cô cầm tay mẹ áp lên má mình nói.
" Mẹ ơi, con là An Thanh đây mẹ."
Kiều Thanh Uyển muốn cười nhưng lại nhăn mày đau đớn. Bà nhìn con gái đăm đắm trong chốc lát rồi lại rơi vào hôn mê.
An Thanh vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh không nhúc nhích. Hà Băng đưa cơm đến, cô vừa ăn mấy miếng liền nôn khan rồi buông đũa.
Ánh mắt An Thanh đầy vẻ kiên định, dứt khoát. Cô nở một nụ cười rồi lại nói.
" Thật ra mẹ không muốn nói cũng không sao. Với con ông ấy cũng không có gì quan trọng. Chỉ cần có mẹ, con chỉ cần mẹ thôi."
" Nếu ông ấy khiến mẹ không vui thì từ nay về sau không cần nhắc tới ông ấy nữa."
28 năm nay cô chưa từng gặp mặt bố mình. Phải chăng trong lòng ông ta cô cũng chẳng quan trọng hay thậm chí ông ta còn chẳng biết tới sự tồn tại của đứa con gái là cô. Vậy thì thôi đi, cứ xem như cô là một đứa trẻ mồ côi cha. Giờ phút này cô chỉ mong ông trời thương xót cho mẹ con cô có thêm chút thời gian ở bên nhau mà thôi. Những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa rồi.
Kiều Thanh Uyển nhìn con gái không khỏi xót xa. Trước giờ cô vẫn luôn là một đứa con hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Kiều Thanh Uyển thấp giọng yếu ớt.
" Thật ra bố con không phải người xấu, đợi khi khoẻ lại mẹ sẽ kể con nghe về bố con."
An Thanh mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Một tuần lễ trôi qua, An Thanh xin nghỉ phép ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ.
Hà Băng bận rộn chạy tới, chạy lui. Vừa giải quyết việc công ty, vừa tranh thủ trông nom Kiều Thanh Uyển đỡ An Thanh.
Ngày hôm đó, nắng nhạt màu đã không còn hung hăng toả hơi nóng chiếu xuống mặt đất. Ông mặt trời cũng đang dần ẩn mình sau dãy núi phía xa.
An Thanh xách theo đồ ăn tối vừa bước vào đến hành lang bệnh viện đã thấy một đám bác sĩ, y tá chạy lướt qua người như một trận gió.
Với An Thanh những trường hợp thế này đã chẳng có gì xa lạ, có điều lúc cô nhìn thấy phòng bệnh mà họ đi vào thì cả người đều run lên, đồ ăn trong tay cũng rơi cả xuống đất.
" Không thể nào...không thể nào..."
An Thanh vừa lắc đầu vừa lẩm nhẩm. Mẹ cô mới tỉnh dậy, 15 phút trước còn kêu đói bụng, cô chỉ vừa mới xuống căng tin mua đồ ăn còn chưa kịp trở lại phòng bệnh. Mọi chuyện không thể nhanh như vậy được.
" Mẹ...mẹ...mẹ..."
An Thanh vừa gào vừa chạy theo chiếc băng ca của Kiều Thanh Uyển.
Hai y tá vội vàng giữ cô lại, những người khác gấp gáp đẩy băng ca vào phòng cấp cứu.
" Xin cô đừng cản trở công việc của chúng tôi."
Đợi khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, hai y tá mới đỡ An Thanh ngồi xuống ghế.
Lúc này An Thanh đã hoàn toàn không còn nghe được những gì y tá nói, cô chỉ ngồi đó ngây ngốc nhìn cánh cửa đang khép chặt trước mặt.
Thời gian trôi qua từng phút giây nặng nề, cảm giác sợ hãi bủa vây trong tâm trí mỗi lúc một lớn. An Thanh đưa tay lên bưng mặt, hô hấp không ngừng vang lên những tiếng thở dài ảo não.
Rất nhanh sau đó Thiên Phong cùng mẹ anh cũng đến nơi.
" Bà ấy sao rồi?"
Lâm Ngọc _ mẹ của Thiên Phong lo lắng hỏi.
An Thanh ngước mắt lên chỉ biết lắc đầu rồi lại cúi gằm mặt lặng lẽ rơi nước mắt.
Trời mỗi lúc một tối, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn khép chặt.
Hà Băng vừa trở về từ thành phố, thấy An Thanh ngồi gục mặt trước cửa phòng cấp cứu thì vội vàng chạy tới. Anh gọi một tiếng " An Thanh" rồi ngồi xuống bên cạnh ôm cô vào lòng trấn an.
An Thanh gục đầu lên vai anh thì thào.
" Em chưa chuẩn bị tinh thần...Em còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần..."
Khi cảnh vật đã chìm vào bức màn nhung huyền bí. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. An Thanh lập tức đứng bật dậy, bờ môi mấp máy.
" Mẹ...mẹ tôi sao rồi?"
Các y tá, bác sĩ lần lượt rời khỏi phòng cấp cứu để lại vị bác sĩ trung tuổi đứng đối diện An Thanh. Ông tháo khẩu trang để lộ ra gương mặt mệt mỏi sau ca cấp cứu kéo dài.
" Rất xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Tế bào ung thư làm cho phủ tạng trong người bệnh nhân suy kiệt cả...Có điều ý chí của bà ấy vô cùng kiên cường. Hiện giờ sự sống của bà ấy được duy trì chính là nhờ sức mạnh của ý chí... Nhưng cũng sẽ không kéo dài được bao lâu, là bác sĩ chắc cô cũng hiểu rõ điều này phải không? Gia đình nên chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đi."
Trong phòng bệnh, Hà Băng đỡ An Thanh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Thiên Phong cùng Lâm Ngọc đứng phía sau.
Cơ thể Kiều Thanh Uyển vốn đã gầy gò nay trong cơn bạo bệnh càng trở nên ốm yếu xanh xao. Ngay cả hơi thở cũng khó nhọc, phải dựa vào máy móc để duy trì. Nhìn vào thật khiến người khác phải xót xa.
Bà mở mắt nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi dừng lại trên người An Thanh.
Cô cầm tay mẹ áp lên má mình nói.
" Mẹ ơi, con là An Thanh đây mẹ."
Kiều Thanh Uyển muốn cười nhưng lại nhăn mày đau đớn. Bà nhìn con gái đăm đắm trong chốc lát rồi lại rơi vào hôn mê.
An Thanh vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh không nhúc nhích. Hà Băng đưa cơm đến, cô vừa ăn mấy miếng liền nôn khan rồi buông đũa.