Chương 35: Mẹ cứ yên tâm lên đường đi
Nhìn An Thanh như vậy Hà Băng đau xót nhưng cũng chẳng dám ép cô ăn thêm, chỉ đành cho cô uống chút nước.
Kiều Thanh Uyển lúc thì hôn mê, lúc thì tỉnh lại chớp nhoáng. Lúc hôn mê, cổ họng bà vang lên những tiếng rên rỉ đầy thống khổ, đau đớn. Lúc tỉnh táo lại chỉ đăm đắm nhìn An Thanh.
Cả Hà Băng và Thiên Phong đều nhìn An Thanh bằng ánh mắt xót xa, họ muốn nói gì đó nhưng không lỡ, đành nuốt những lời mắc nghẹn vào trong.
Cuối cùng Lâm Ngọc không thể chịu được nữa, bà nuốt nước mắt, khổ sở cất lời.
" An Thanh, cô biết con không muốn mẹ con đi nhưng con cũng không thể ép bà ấy vì con mà cố lưu lại nơi này. Bà ấy đang rất đau đớn. Nhìn bà ấy đau đớn như vậy con càng đau đớn hơn. An Thanh, nghe lời cô, hãy để bà ấy đi đi, hãy giải thoát cho bà ấy khỏi đau đớn thể xác này đi con."
An Thanh nghe hiểu những lời Lâm Uyển nói nhưng cô không có phản ứng lại, cũng không hé răng nói nửa lời, chỉ ngây ngốc ngồi đó nắm chặt tay Kiều Thanh Uyển.
3 giờ sáng, Kiều Thanh Uyển xuất hiện tình trạng nôn nhiều, hô hấp không ổn định, bác sĩ phải đặt ống nội khí quản.
Nhìn cơ thể gầy yếu cắm đầy kim tiêm, dây truyền, còn có cả ống nội khí quản vừa to vừa dài loằng ngoằng thì An Thanh không còn kiềm chế được mà chạy ra ngoài hành lang bưng mặt oà khóc nức nở.
Hà Băng đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ôm chặt cô vào lòng để mặc cho cô khóc. Dường đó là việc duy nhất anh có thể làm cho cô lúc này.
An Thanh vừa khóc vừa nghẹn ngào nói.
" Em muốn ở một mình với mẹ."
Ngồi vào cạnh giường, cô lau thật khô nước mắt, trên môi trực sẵn một nụ cười, đợi Kiều Thanh Uyển tỉnh lại cô khẽ thấp giọng.
" Mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra con.
Con biết vì con mà mẹ phải chịu bao cay đắng, khổ cực. Cảm ơn mẹ đã vất vả, đã hi sinh cả cuộc đời để nuôi con khôn lớn như ngày hôm nay.
Con gái mẹ đã lớn rồi, mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa.
Thế giới này mẹ đã chịu bao khổ cực rồi. Mẹ hãy yên tâm lên đường đến một thế giới mới vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn nha mẹ. Con...con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."
Cuối cùng An Thanh cũng có thể nói ra được mấy lời này. Cứ nghĩ rằng cô sẽ bật khóc nức nở khi phải nói ra những lời như vậy nhưng lúc này cô đang mỉm cười, một nụ cười dịu dàng cùng lời nói kiên định vang lên đều đều trong màn đêm tĩnh lặng.
" Mẹ ơi, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu. Con có thể tự chăm sóc cho mình. Mẹ không cần kiên trì vì con nữa. Con sẽ không cô đơn đâu. Mẹ yêu thương con như vậy, dù mẹ ở đâu thì vẫn sẽ yêu thương con, dõi theo con phải không mẹ.
Mẹ cũng thấy đấy, Hà Băng rất tốt với con, sau này con sẽ sống tốt, sẽ rất vui vẻ."
Nghe những tiếng lục khục vang lên từ cổ họng Kiều Thanh Uyển, An Thanh lại vội nói.
" Mẹ ơi sau này con kết hôn sẽ sinh một em bé thật đáng yêu, sẽ kể cho nó nghe về bà ngoại, sẽ yêu thương nó như mẹ đã yêu thương con. Nhất định con sẽ hạnh phúc. Con xin hứa nhất định con sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc."
Lúc này không hiểu Kiều Thanh Uyển lấy đâu ra sức lực, bà đưa cánh tay cắm đầy dây truyền áp lên má An Thanh, ánh mắt nhìn cô đầy thương xót.
An Thanh vội nắm chặt tay mẹ, khoé mắt đỏ hoe oà lên nghẹn ngào.
" Mẹ ơi, mẹ yên tâm lên đường sang thế giới mới đi mẹ. Mẹ đừng kiên trì vì con nữa. Đừng cố gắng nữa mẹ ơi!"
Ba người bên ngoài nghe được tiếng gào khóc thương tâm của An Thanh cũng vội chạy vào.
Lâm Ngọc gạt nước mắt nói.
" Thanh Uyển, chị đừng lo lắng gì nữa, sau này em sẽ xem An Thanh như con gái em, sẽ thay chị chăm lo cho con bé. Chị hãy yên tâm giao con bé lại cho em nha chị."
Thiên Phong vừa đỡ Lâm Ngọc vừa nói.
" Cô ơi, xin cô yên tâm mà đi. Chúng con cùng nhau lớn lên, trước giờ tình cảm luôn tốt, con sẽ chăm lo cho An Thanh, xem cô ấy như em gái của mình mà che chở, sẽ bảo vệ cô ấy cả cuộc đời này. Sau này cô ấy sẽ có thêm người anh trai là con, nhất định sẽ không cô đơn một mình."
Hà Băng lúc này cũng đã không còn kiềm chế được cảm xúc. Dường như trong mắt anh lúc này, người đang cận kề cửa tử kia không còn là người đàn bà anh căm hận. Đôi mắt đỏ ngàu ngấn lệ, anh cất lời kiên định.
" Sau này con sẽ chăm sóc tốt cho An Thanh, những gì con đã hứa nhất định con sẽ làm được. Cả đời này sẽ yêu thương cô ấy, cùng cô ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc. "
Cổ họng Kiều Thanh Uyển lại vang lên những tiếng lục khục đầy đau đớn, thống khổ. An Thanh cúi người ôm lấy bà mà nói trong nước mắt.
" Mẹ yên tâm lên đường đi. Hãy rời xa thế giới đau thương này, đến một thế giới mới bình yên hơn, vui vẻ hơn nha mẹ. Con...con lớn rồi, có thể...có thể tự chăm sóc tốt cho mình.
Kiều Thanh Uyển lúc thì hôn mê, lúc thì tỉnh lại chớp nhoáng. Lúc hôn mê, cổ họng bà vang lên những tiếng rên rỉ đầy thống khổ, đau đớn. Lúc tỉnh táo lại chỉ đăm đắm nhìn An Thanh.
Cả Hà Băng và Thiên Phong đều nhìn An Thanh bằng ánh mắt xót xa, họ muốn nói gì đó nhưng không lỡ, đành nuốt những lời mắc nghẹn vào trong.
Cuối cùng Lâm Ngọc không thể chịu được nữa, bà nuốt nước mắt, khổ sở cất lời.
" An Thanh, cô biết con không muốn mẹ con đi nhưng con cũng không thể ép bà ấy vì con mà cố lưu lại nơi này. Bà ấy đang rất đau đớn. Nhìn bà ấy đau đớn như vậy con càng đau đớn hơn. An Thanh, nghe lời cô, hãy để bà ấy đi đi, hãy giải thoát cho bà ấy khỏi đau đớn thể xác này đi con."
An Thanh nghe hiểu những lời Lâm Uyển nói nhưng cô không có phản ứng lại, cũng không hé răng nói nửa lời, chỉ ngây ngốc ngồi đó nắm chặt tay Kiều Thanh Uyển.
3 giờ sáng, Kiều Thanh Uyển xuất hiện tình trạng nôn nhiều, hô hấp không ổn định, bác sĩ phải đặt ống nội khí quản.
Nhìn cơ thể gầy yếu cắm đầy kim tiêm, dây truyền, còn có cả ống nội khí quản vừa to vừa dài loằng ngoằng thì An Thanh không còn kiềm chế được mà chạy ra ngoài hành lang bưng mặt oà khóc nức nở.
Hà Băng đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ôm chặt cô vào lòng để mặc cho cô khóc. Dường đó là việc duy nhất anh có thể làm cho cô lúc này.
An Thanh vừa khóc vừa nghẹn ngào nói.
" Em muốn ở một mình với mẹ."
Ngồi vào cạnh giường, cô lau thật khô nước mắt, trên môi trực sẵn một nụ cười, đợi Kiều Thanh Uyển tỉnh lại cô khẽ thấp giọng.
" Mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra con.
Con biết vì con mà mẹ phải chịu bao cay đắng, khổ cực. Cảm ơn mẹ đã vất vả, đã hi sinh cả cuộc đời để nuôi con khôn lớn như ngày hôm nay.
Con gái mẹ đã lớn rồi, mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa.
Thế giới này mẹ đã chịu bao khổ cực rồi. Mẹ hãy yên tâm lên đường đến một thế giới mới vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn nha mẹ. Con...con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."
Cuối cùng An Thanh cũng có thể nói ra được mấy lời này. Cứ nghĩ rằng cô sẽ bật khóc nức nở khi phải nói ra những lời như vậy nhưng lúc này cô đang mỉm cười, một nụ cười dịu dàng cùng lời nói kiên định vang lên đều đều trong màn đêm tĩnh lặng.
" Mẹ ơi, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu. Con có thể tự chăm sóc cho mình. Mẹ không cần kiên trì vì con nữa. Con sẽ không cô đơn đâu. Mẹ yêu thương con như vậy, dù mẹ ở đâu thì vẫn sẽ yêu thương con, dõi theo con phải không mẹ.
Mẹ cũng thấy đấy, Hà Băng rất tốt với con, sau này con sẽ sống tốt, sẽ rất vui vẻ."
Nghe những tiếng lục khục vang lên từ cổ họng Kiều Thanh Uyển, An Thanh lại vội nói.
" Mẹ ơi sau này con kết hôn sẽ sinh một em bé thật đáng yêu, sẽ kể cho nó nghe về bà ngoại, sẽ yêu thương nó như mẹ đã yêu thương con. Nhất định con sẽ hạnh phúc. Con xin hứa nhất định con sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc."
Lúc này không hiểu Kiều Thanh Uyển lấy đâu ra sức lực, bà đưa cánh tay cắm đầy dây truyền áp lên má An Thanh, ánh mắt nhìn cô đầy thương xót.
An Thanh vội nắm chặt tay mẹ, khoé mắt đỏ hoe oà lên nghẹn ngào.
" Mẹ ơi, mẹ yên tâm lên đường sang thế giới mới đi mẹ. Mẹ đừng kiên trì vì con nữa. Đừng cố gắng nữa mẹ ơi!"
Ba người bên ngoài nghe được tiếng gào khóc thương tâm của An Thanh cũng vội chạy vào.
Lâm Ngọc gạt nước mắt nói.
" Thanh Uyển, chị đừng lo lắng gì nữa, sau này em sẽ xem An Thanh như con gái em, sẽ thay chị chăm lo cho con bé. Chị hãy yên tâm giao con bé lại cho em nha chị."
Thiên Phong vừa đỡ Lâm Ngọc vừa nói.
" Cô ơi, xin cô yên tâm mà đi. Chúng con cùng nhau lớn lên, trước giờ tình cảm luôn tốt, con sẽ chăm lo cho An Thanh, xem cô ấy như em gái của mình mà che chở, sẽ bảo vệ cô ấy cả cuộc đời này. Sau này cô ấy sẽ có thêm người anh trai là con, nhất định sẽ không cô đơn một mình."
Hà Băng lúc này cũng đã không còn kiềm chế được cảm xúc. Dường như trong mắt anh lúc này, người đang cận kề cửa tử kia không còn là người đàn bà anh căm hận. Đôi mắt đỏ ngàu ngấn lệ, anh cất lời kiên định.
" Sau này con sẽ chăm sóc tốt cho An Thanh, những gì con đã hứa nhất định con sẽ làm được. Cả đời này sẽ yêu thương cô ấy, cùng cô ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc. "
Cổ họng Kiều Thanh Uyển lại vang lên những tiếng lục khục đầy đau đớn, thống khổ. An Thanh cúi người ôm lấy bà mà nói trong nước mắt.
" Mẹ yên tâm lên đường đi. Hãy rời xa thế giới đau thương này, đến một thế giới mới bình yên hơn, vui vẻ hơn nha mẹ. Con...con lớn rồi, có thể...có thể tự chăm sóc tốt cho mình.