Chương 22
Đây là lần đầu tiên Ôn Chủy Vũ đi xa bàn chuyện làm ăn, Ôn Nho lão tiên sinh không an tâm bèn cử Triển Trình đi cùng với cô, sau đó thuê xe dịch vụ của Lí Bân đến làm tài xế cho mình vài ngày.
Chuyến bay sớm sẽ cất cánh vào lúc sáu giờ năm mươi phút sáng, mới bốn giờ Ôn Chủy Vũ đã phải thức dậy.
Bốn giờ rưỡi sáng, Lí Bân lái xe đến đưa cô và Triển Trình ra sân bay.
Lúc bọn họ đến nơi, nhóm của Diệp Linh đã tới từ trước, đang đi về phía phòng chờ dành cho khách hàng hạng thương gia. Diệp Linh mang theo một thư ký, tài xế, hai trợ lí, một người giúp việc và bốn vệ sĩ, phô trương chói mắt.
Ôn Chủy Vũ vờ như không thấy Diệp Linh đang đứng giữa một đám người vây quanh, cùng với Triển Trình đi thẳng đến quầy để làm thủ tục lên máy bay.
Phòng tranh mới mở, vẫn chưa thu được lợi nhuận gì, hiện tại lại đang cần thêm một khoản tiền lớn để xoay vốn nên trước mắt cô đành tiết kiệm hết mức có thể, vé máy bay chỉ mua loại vé phổ thông. Về phần Diệp Linh, cô cùng lắm cũng chỉ báo vé khoang hạng nhất cho nàng ta, còn khoản tiêu cho những bảo an, bảo mẫu kia thì không nằm trong phạm vi chi trả của phòng tranh.
Cô không biết số tiền Diệp Linh cùng cô đi công tác kiếm được có đủ bù vào chỗ tiền lương trả cho những người này không.
Ôn Chủy Vũ dậy sớm, ngủ chưa đủ, vốn nghĩ lên máy bay sẽ có thể ngủ bù một giấc nhưng chỗ ngồi ở khoang phổ thông chen chúc, không gian điều chỉnh ghế cũng chật hẹp. Ba người ngồi một dãy, cô ngồi ở ghế giữa, Triển Trình ngồi ở ngoài cùng còn chỗ ngồi cạnh cửa sổ là một người phụ nữ trẻ tuổi mang theo con nhỏ. Đứa bé đó khoảng tầm hai tuổi, rất nghịch ngợm, nó nằm ở trên người của mẹ cựa tới cựa lui không chịu im lặng, còn thò tay kéo tóc của cô.
Triển Trình đổi chỗ với cô, người phụ nữ kia còn tỏ thái độ nói: "Ngồi máy bay sao có thể muốn đổi chỗ lúc nào thì đổi? Tôi không ngồi cạnh đàn ông đâu, đổi lại đi."
Mặc dù Ôn Chủy Vũ đối với sinh vật gọi là trẻ em không có cảm giác gì đặc biệt nhưng cô không có hảo cảm với đứa nhỏ đã nắm tóc, nhéo tai lại còn cướp lấy gối cổ của mình, có Triển Trình ngồi ở giữa chắn thay, cô cũng lười để ý đến người phụ nữ kia.
Đứa bé vẫn muốn bổ nhào về phía cô, níu sát không buông, bị Triển Trình ngăn lại nên không giành được gối của cô, cũng không nắm được tóc Ôn Chủy Vũ, liền bắt đầu khóc lên.
Người phụ nữa kia lại càu nhàu Triển Trình: "Ông lớn tuổi như vậy rồi còn bắt nạt trẻ con sao."
Triển Trình gọi tiếp viên tới, hành khách ngồi phía sau nhịn không nổi mà đổi chỗ với cô.
Đứa nhỏ đó vẫn tiếp tục ồn ào, khóc nhai nhải quậy nghịch khắp nơi, cộng thêm chỗ ngồi nhỏ hẹp, cực kỳ khó chịu, Ôn Chủy Vũ phải chống đỡ đôi mắt buồn ngủ chịu đựng suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ.
Đợi máy bay hạ cánh, cô vừa mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Diệp Linh, nói rằng nàng ta đang ở cổng đến đợi cô.
Ôn Chủy Vũ và Triển Trình lấy hành lý ký gửi lại mất thêm không ít thời gian.
Cô vừa ra khỏi cửa thì thấy Diệp Linh đang đứng chờ mình ở lối ra. Ôn Chủy Vũ có chút bất ngờ, nhìn xung quanh một vòng mới thấy mấy người vệ sĩ kia của Diệp Linh đã tản ra những nơi khó nhìn thấy.
Diệp Linh cười như không cười mà liếc nhìn Ôn Chủy Vũ, trêu đùa nói: "Giám đốc Ôn thật biết nghĩ cho phòng tranh, nhưng như vậy cũng khắc khe với chính mình quá đi?"
Ôn Chủy Vũ nheo mắt nhìn Diệp Linh, nhún nhún vai, không đáp lại câu nào.
Diệp Linh cười cười, hướng về phía cửa làm một động tác mời rồi cùng Ôn Chủy Vũ bước ra sảnh ngoài.
Bên ngoài sảnh đến là đường dành riêng cho xe khách lớn và taxi chuyên dụng, các cô phải đi bộ một đoạn mới đến được bãi đỗ xe.
Tài xế của Diệp Linh mở cửa cho hai người các cô, trước lúc Ôn Chủy Vũ lên xe cô đã nhìn qua kiểu dáng và biển số. Xe của Diệp Linh rất bình thường nhưng biển số xe có phần khoa trương, theo sau một chữ Y là bốn chữ số liên tiếp giống nhau, may ra không lòe loẹt như bốn con số 8.
Ôn Chủy Vũ không rõ xuất thân của Diệp Linh, hơn nữa, ngày thường Diệp Linh vẫn luôn hướng nội trầm tĩnh, nhưng đôi lúc trên người cũng vô thức lộ ra một chút hơi hướng của giới nhà giàu mới nổi, đôi khi còn thoang thoảng mùi hương của con nhà chính trị.
Buổi sáng cô thức dậy quá sớm, trên máy bay lại không được nghỉ ngơi tốt nên khi ngồi lên xe cũng không muốn nói chuyện với Diệp Linh, dứt khoát chợp mắt dưỡng thần.
Mắt vừa mới nhắm thì Ôn Chủy Vũ đã ngủ rồi, trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm nhận được Diệp Linh đang nhẹ nhàng đắp chăn lên người mình. Bèn thủ thỉ đáp lại một câu: "Cảm ơn", rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc xe ngừng trước khách sạn đã là mười một giờ hơn, cô hẹn gặp vị lão tiên sinh kia vào lúc ba giờ rưỡi chiều, chỗ hẹn cách khác sạn không xa, ăn cơm trưa xong thì vẫn có thể nghỉ ngơi thêm một chút.
Ôn Chủy Vũ đặt báo thức xong lại tranh thủ ngủ bù một giấc, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Do Diệp Linh đem tranh của cô đi mở triển lãm, lại tìm người tự mua tự bán để đánh bóng tiếng tăm, còn cạnh tranh với Ôn Lê để mua bức Côn Luân Vạn Yêu Đồ. Sau đó, Diệp Linh mang nó bán với giá hơn sáu triệu tệ cao chót vót, khiến cho Ôn Chủy Vũ trở thành cái tên có tiếng trong ngành. Chỉ là danh tiếng này được dựng lên lại không mấy tốt đẹp.
Vị tiền bối cô gặp gỡ vào chiều nay là một người chính trực, có lòng tốt mà khuyên cô hai câu, người trẻ tuổi, đường còn dài, nên thành thành thật thật mà đi, không nên phí phạm thiên phú trời ban.
Cô cùng với ông cụ tán gẫu về tác phẩm hơn nửa buổi chiều, lão tiên sinh hỏi đến cảm ngộ của cô dành cho chúng, lại bàn về kỹ thuật vẽ, hỏi han tình hình kinh doanh của phòng tranh, cuộc trò chuyện lần này nói từ ba giờ rưỡi chiều đến năm giờ hơn vẫn chưa dứt, bà cụ đã làm cơm xong, ông cụ vẫy tay mời cô và Diệp Linh nán lại dùng bữa. Đợi đến khi ăn xong, cô lại cùng ông đánh thêm bàn cờ vây.
Ông cụ biết mục đích đến của cô lần này, lão tiền bối không nhắc đến chuyện giao tranh cho cô, cô cũng không tiện mà mặt dày cầu khẩn thêm lần nữa, đợi đến lúc chơi cờ xong, thấy thời gian cũng đã tương đối trễ liền cáo biệt với ông bà cụ.
Lão tiên sinh bảo Ôn Chủy Vũ đợi một lát, ông gọi vợ mang bức Thái Sơn Tùng Bách Đồ ra để cô cùng thưởng thức.
Khóe môi Diệp Linh co rút.
Ôn Chủy Vũ biết lão tiền bối đang muốn kiểm tra mình, muốn biết cô có thể mua được tranh của ông ấy hay không vậy thì phải xem trình độ thưởng thức của cô có đủ khả năng khiến lão tiền bối hài lòng?
May thay, lão tiên sinh và ông nội cô giống nhau, đều vẽ tranh thủy mặc sơn thủy, đối với loại tranh này, từ nhỏ cô sớm đã nghe quen tai nhìn quen mắt. Tuy trình độ vẽ tranh vẫn chưa được đạt, nhưng năng lực giám định ít nhiều gì cũng có vài phần. Chỉ biết đánh giá thôi là chưa đủ, mà còn phải biết cách biểu đạt, có những thứ nhìn thấy được cũng có thể trực tiếp nói ra, một vài thứ lại không, một vài thứ khác phải nói sao cho thật khéo léo, điều này phải dựa vào tùy người. Nếu không, một khi đã chọc cho đối phương mất hứng, vậy đành chịu phận bị quét ra khỏi cửa mà thôi. Vị tiền bối này thuộc tuýp người cương trực, cô cũng không thể dùng lời lẽ ngon ngọt mà có gì thì phải nói đó. Trình độ vẽ của ông sớm đã bỏ xa cô vài con phố, Ôn Chủy Vũ không dám luận bàn, chỉ có thể mang những chỗ mà mình nhìn ra được như cách đặt bút, dàn ý, phối cảnh kể ra, lại thảo luận một chút về cảnh sắc và trí tưởng tượng, rồi mời lão tiên sinh chỉ bảo.
Ôn Chủy Vũ nói đúng một vài chỗ, lão tiên sinh liền gật đầu, có vài điểm không hợp ý ông cụ, ông sẽ bảo không đúng. Nếu không nói đến lý lẽ, cô dù gì cũng là kẻ mua tranh bán họa, lại không phải tự mình sưu tầm, đúng hay sai thì lời ông nói mới được tính, nhưng thấy ông lão đây không phải là hạng người nhỏ nhen, cô cũng muốn tranh luận một chút. Tuy nói rằng quan điểm mỗi người không giống nhau, vậy cũng không thể nói là cô sai được.
Mặc dù lão tiên sinh không phải người hẹp hòi, nhưng tính tình không được tốt lắm, vừa tranh cãi thì đã nổi nóng rồi.
Diệp Linh lặng lẽ kéo kéo tay áo cô.
Ôn Chủy Vũ nhìn Diệp Linh một cái, trong lòng thầm nói: "Đạo vẫn hoàn đạo, tức giận cũng vô ích." Có điều cũng không thể thật sự chọc giận người ta, cô vội vàng đưa tách trà cho ông cụ, để ông ấy hạ hỏa.
Lão tiên sinh nổi giận, trông thấy cô là thấy phiền, liền nói: "Thời gian không còn sớm nữa." Nói rồi chỉ chỉ bức họa: "Cầm lấy tranh rồi về đi."
Ôn Chủy Vũ sững sờ một lúc, nói: "Giá cả vẫn chưa thương lượng."
Ông cụ báo cho cô một mức giá, lại đưa cho cô một cây thước, bảo cô tự đo lấy.
Ôn Chủy Vũ nghe ra mức giá mà ông vừa báo so với bình thường đã thấp hơn rất nhiều, cô tính nhẩm một chút, lão tiên sinh thế mà lại giảm hai mươi phần trăm cho cô. Cô tỏ ý cảm ơn ông, sau đó vẫn khăng khăng giữ nguyên cách nhìn của mình, giảm cho cô hai mươi phần trăm cũng không làm cho suy nghĩ của cô thay đổi.
Cô đo xong kích thước, hỏi xong số tài khoản của ông lão thì lập tức mở máy tính xách tay chuyển khoản qua.
Lúc cô mang bức tranh rời khỏi nhà của lão tiên sinh đã là mười một giờ khuya.
Diệp Linh ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời đêm xám xịt, suy sụp hỏi Ôn Chủy Vũ: "Đi đặt tranh, chắc không phải ai em cũng đều nói chuyện như vậy đâu, đúng không?"
Ôn Chủy Vũ biết Diệp Linh muốn nói gì, cô đáp: "Kiểu họa sĩ nào cũng có. Có vài người, muốn mua tranh của bọn họ thì chỉ cần bàn bạc chuyện tiền nong ổn thỏa là được, nhưng có vài vị, phải nhìn người, nếu là người không vừa mắt thì có trả bao nhiêu tiền bọn họ cũng không bán. Còn có vài họa sĩ bán tranh cũng phải xem tình hình, thiếu tiền mới bán, không thiếu tiền thì không bán."
Diệp Linh nói: "Tôi vẫn thích..." thì chợt thấy khóe miệng Ôn Chủy Vũ hơi cong, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên, lại nhớ đến dáng vẻ nói chuyện vui đến mức thiếu điều muốn cãi nhau ầm ĩ của cô với lão tiên sinh, liền mang bốn chữ "nói chuyện tiền nong" nuốt trở lại.
Các cô đi đến chiếc xe đang đỗ ở vệ đường thì thấy Triển Trình và tài xế của Diệp Linh ngồi xổm bên cạnh xe, mỗi người trên tay đang bưng một bát mì, vừa thổi xì xụp vừa ăn.
Lúc Ôn Chủy Vũ ăn tối có nhắn cho Triển Trình nói có thể phải dùng xong bữa tối mới về được, kết quả thật không ngờ cô nói chuyện với lão tiên sinh đến giờ này mới xong. Ôn Chủy Vũ hơi áy náy, vội nói: "Chú Triển, hai người ăn từ từ thôi, tụi con lên xe đợi chú."
Cô cùng Diệp Linh bước lên xe, Diệp Linh hỏi cô: "Có mệt hay không?"
Sáng nay Ôn Chủy Vũ có hơi buồn ngủ, buổi trưa ngủ bù một giấc nên không thấy mệt nữa, lúc này tinh thần thoải mái, cô cười khẽ lắc lắc đầu, cảm thấy ông cụ tính tình cương trực này vô cùng thú vị, bèn nhắn tin nói với ông nội hôm nay cô đặt tranh rất thuận lợi, lão tiên sinh rất tốt, cô còn cùng ông ấy đánh một ván cờ vây, đàm luận rất lâu về tranh vẽ, cụ cũng là người vẽ tranh thủy mặc sơn thủy.
Cô đem hết lộ trình ngày hôm nay báo cáo cho Ôn Nho lão tiên sinh, sau đó để ông nội đi ngủ.
Ôn Nho lão tiên sinh hỏi cô: "Diệp Linh đi cùng con cả ngày sao?"
Cô đáp lại một chữ "dạ", rồi quay đầu nhìn sang Diệp Linh – người hôm nay bị cô hành xác có chút mỏi mệt, nhưng lại trông thấy Diệp Linh uể oải tựa vào cửa xe, một tay chống cằm nhìn cô, có phần ủ rũ.
Cô hỏi Diệp Linh: "Giám đốc Diệp có ổn không?"
Diệp Linh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nói: "Vẫn ổn."
Triển Trình và tài xế ăn mì xong, hai người phủi phủi mùi bám trên người, lúc này mới lên xe. Tài xế của Diệp Linh lái xe, Triển Trình ngồi ở ghế phó lái.
Sau khi xe lăn bánh, Diệp Linh liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ôn Chủy Vũ ngồi ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Thật ra cũng chẳng có cảnh đêm gì, không khí của thành phố này không tốt lắm, nơi nào cũng mù mịt, giống như cả thành phố đều bị chìm trong màn bụi.
Ôn Chủy Vũ duỗi tay, muốn đẩy đầu Diệp Linh ra, không để nàng ta tựa vào người mình, nhưng nghĩ đến Diệp Linh đã dành cả ngày hôm nay để đi cùng cô, người đã mệt lả rồi, bèn thu tay lại. Từ nhỏ đến lớn Ôn Chủy Vũ chưa từng bị ai dựa bao giờ nên rất khó chịu. Cô muốn khẽ nhích sang bên cạnh một chút, kéo dài khoảng cách với Diệp Linh, nhưng cô vừa mới động đậy thì đã bị Diệp Linh ôm lấy cánh tay, sau đó đổi một chỗ thoải mái, gối đầu lên cổ cô.
Ôn Chủy Vũ: "..."
Chuyến bay sớm sẽ cất cánh vào lúc sáu giờ năm mươi phút sáng, mới bốn giờ Ôn Chủy Vũ đã phải thức dậy.
Bốn giờ rưỡi sáng, Lí Bân lái xe đến đưa cô và Triển Trình ra sân bay.
Lúc bọn họ đến nơi, nhóm của Diệp Linh đã tới từ trước, đang đi về phía phòng chờ dành cho khách hàng hạng thương gia. Diệp Linh mang theo một thư ký, tài xế, hai trợ lí, một người giúp việc và bốn vệ sĩ, phô trương chói mắt.
Ôn Chủy Vũ vờ như không thấy Diệp Linh đang đứng giữa một đám người vây quanh, cùng với Triển Trình đi thẳng đến quầy để làm thủ tục lên máy bay.
Phòng tranh mới mở, vẫn chưa thu được lợi nhuận gì, hiện tại lại đang cần thêm một khoản tiền lớn để xoay vốn nên trước mắt cô đành tiết kiệm hết mức có thể, vé máy bay chỉ mua loại vé phổ thông. Về phần Diệp Linh, cô cùng lắm cũng chỉ báo vé khoang hạng nhất cho nàng ta, còn khoản tiêu cho những bảo an, bảo mẫu kia thì không nằm trong phạm vi chi trả của phòng tranh.
Cô không biết số tiền Diệp Linh cùng cô đi công tác kiếm được có đủ bù vào chỗ tiền lương trả cho những người này không.
Ôn Chủy Vũ dậy sớm, ngủ chưa đủ, vốn nghĩ lên máy bay sẽ có thể ngủ bù một giấc nhưng chỗ ngồi ở khoang phổ thông chen chúc, không gian điều chỉnh ghế cũng chật hẹp. Ba người ngồi một dãy, cô ngồi ở ghế giữa, Triển Trình ngồi ở ngoài cùng còn chỗ ngồi cạnh cửa sổ là một người phụ nữ trẻ tuổi mang theo con nhỏ. Đứa bé đó khoảng tầm hai tuổi, rất nghịch ngợm, nó nằm ở trên người của mẹ cựa tới cựa lui không chịu im lặng, còn thò tay kéo tóc của cô.
Triển Trình đổi chỗ với cô, người phụ nữ kia còn tỏ thái độ nói: "Ngồi máy bay sao có thể muốn đổi chỗ lúc nào thì đổi? Tôi không ngồi cạnh đàn ông đâu, đổi lại đi."
Mặc dù Ôn Chủy Vũ đối với sinh vật gọi là trẻ em không có cảm giác gì đặc biệt nhưng cô không có hảo cảm với đứa nhỏ đã nắm tóc, nhéo tai lại còn cướp lấy gối cổ của mình, có Triển Trình ngồi ở giữa chắn thay, cô cũng lười để ý đến người phụ nữ kia.
Đứa bé vẫn muốn bổ nhào về phía cô, níu sát không buông, bị Triển Trình ngăn lại nên không giành được gối của cô, cũng không nắm được tóc Ôn Chủy Vũ, liền bắt đầu khóc lên.
Người phụ nữa kia lại càu nhàu Triển Trình: "Ông lớn tuổi như vậy rồi còn bắt nạt trẻ con sao."
Triển Trình gọi tiếp viên tới, hành khách ngồi phía sau nhịn không nổi mà đổi chỗ với cô.
Đứa nhỏ đó vẫn tiếp tục ồn ào, khóc nhai nhải quậy nghịch khắp nơi, cộng thêm chỗ ngồi nhỏ hẹp, cực kỳ khó chịu, Ôn Chủy Vũ phải chống đỡ đôi mắt buồn ngủ chịu đựng suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ.
Đợi máy bay hạ cánh, cô vừa mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Diệp Linh, nói rằng nàng ta đang ở cổng đến đợi cô.
Ôn Chủy Vũ và Triển Trình lấy hành lý ký gửi lại mất thêm không ít thời gian.
Cô vừa ra khỏi cửa thì thấy Diệp Linh đang đứng chờ mình ở lối ra. Ôn Chủy Vũ có chút bất ngờ, nhìn xung quanh một vòng mới thấy mấy người vệ sĩ kia của Diệp Linh đã tản ra những nơi khó nhìn thấy.
Diệp Linh cười như không cười mà liếc nhìn Ôn Chủy Vũ, trêu đùa nói: "Giám đốc Ôn thật biết nghĩ cho phòng tranh, nhưng như vậy cũng khắc khe với chính mình quá đi?"
Ôn Chủy Vũ nheo mắt nhìn Diệp Linh, nhún nhún vai, không đáp lại câu nào.
Diệp Linh cười cười, hướng về phía cửa làm một động tác mời rồi cùng Ôn Chủy Vũ bước ra sảnh ngoài.
Bên ngoài sảnh đến là đường dành riêng cho xe khách lớn và taxi chuyên dụng, các cô phải đi bộ một đoạn mới đến được bãi đỗ xe.
Tài xế của Diệp Linh mở cửa cho hai người các cô, trước lúc Ôn Chủy Vũ lên xe cô đã nhìn qua kiểu dáng và biển số. Xe của Diệp Linh rất bình thường nhưng biển số xe có phần khoa trương, theo sau một chữ Y là bốn chữ số liên tiếp giống nhau, may ra không lòe loẹt như bốn con số 8.
Ôn Chủy Vũ không rõ xuất thân của Diệp Linh, hơn nữa, ngày thường Diệp Linh vẫn luôn hướng nội trầm tĩnh, nhưng đôi lúc trên người cũng vô thức lộ ra một chút hơi hướng của giới nhà giàu mới nổi, đôi khi còn thoang thoảng mùi hương của con nhà chính trị.
Buổi sáng cô thức dậy quá sớm, trên máy bay lại không được nghỉ ngơi tốt nên khi ngồi lên xe cũng không muốn nói chuyện với Diệp Linh, dứt khoát chợp mắt dưỡng thần.
Mắt vừa mới nhắm thì Ôn Chủy Vũ đã ngủ rồi, trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm nhận được Diệp Linh đang nhẹ nhàng đắp chăn lên người mình. Bèn thủ thỉ đáp lại một câu: "Cảm ơn", rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc xe ngừng trước khách sạn đã là mười một giờ hơn, cô hẹn gặp vị lão tiên sinh kia vào lúc ba giờ rưỡi chiều, chỗ hẹn cách khác sạn không xa, ăn cơm trưa xong thì vẫn có thể nghỉ ngơi thêm một chút.
Ôn Chủy Vũ đặt báo thức xong lại tranh thủ ngủ bù một giấc, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Do Diệp Linh đem tranh của cô đi mở triển lãm, lại tìm người tự mua tự bán để đánh bóng tiếng tăm, còn cạnh tranh với Ôn Lê để mua bức Côn Luân Vạn Yêu Đồ. Sau đó, Diệp Linh mang nó bán với giá hơn sáu triệu tệ cao chót vót, khiến cho Ôn Chủy Vũ trở thành cái tên có tiếng trong ngành. Chỉ là danh tiếng này được dựng lên lại không mấy tốt đẹp.
Vị tiền bối cô gặp gỡ vào chiều nay là một người chính trực, có lòng tốt mà khuyên cô hai câu, người trẻ tuổi, đường còn dài, nên thành thành thật thật mà đi, không nên phí phạm thiên phú trời ban.
Cô cùng với ông cụ tán gẫu về tác phẩm hơn nửa buổi chiều, lão tiên sinh hỏi đến cảm ngộ của cô dành cho chúng, lại bàn về kỹ thuật vẽ, hỏi han tình hình kinh doanh của phòng tranh, cuộc trò chuyện lần này nói từ ba giờ rưỡi chiều đến năm giờ hơn vẫn chưa dứt, bà cụ đã làm cơm xong, ông cụ vẫy tay mời cô và Diệp Linh nán lại dùng bữa. Đợi đến khi ăn xong, cô lại cùng ông đánh thêm bàn cờ vây.
Ông cụ biết mục đích đến của cô lần này, lão tiền bối không nhắc đến chuyện giao tranh cho cô, cô cũng không tiện mà mặt dày cầu khẩn thêm lần nữa, đợi đến lúc chơi cờ xong, thấy thời gian cũng đã tương đối trễ liền cáo biệt với ông bà cụ.
Lão tiên sinh bảo Ôn Chủy Vũ đợi một lát, ông gọi vợ mang bức Thái Sơn Tùng Bách Đồ ra để cô cùng thưởng thức.
Khóe môi Diệp Linh co rút.
Ôn Chủy Vũ biết lão tiền bối đang muốn kiểm tra mình, muốn biết cô có thể mua được tranh của ông ấy hay không vậy thì phải xem trình độ thưởng thức của cô có đủ khả năng khiến lão tiền bối hài lòng?
May thay, lão tiên sinh và ông nội cô giống nhau, đều vẽ tranh thủy mặc sơn thủy, đối với loại tranh này, từ nhỏ cô sớm đã nghe quen tai nhìn quen mắt. Tuy trình độ vẽ tranh vẫn chưa được đạt, nhưng năng lực giám định ít nhiều gì cũng có vài phần. Chỉ biết đánh giá thôi là chưa đủ, mà còn phải biết cách biểu đạt, có những thứ nhìn thấy được cũng có thể trực tiếp nói ra, một vài thứ lại không, một vài thứ khác phải nói sao cho thật khéo léo, điều này phải dựa vào tùy người. Nếu không, một khi đã chọc cho đối phương mất hứng, vậy đành chịu phận bị quét ra khỏi cửa mà thôi. Vị tiền bối này thuộc tuýp người cương trực, cô cũng không thể dùng lời lẽ ngon ngọt mà có gì thì phải nói đó. Trình độ vẽ của ông sớm đã bỏ xa cô vài con phố, Ôn Chủy Vũ không dám luận bàn, chỉ có thể mang những chỗ mà mình nhìn ra được như cách đặt bút, dàn ý, phối cảnh kể ra, lại thảo luận một chút về cảnh sắc và trí tưởng tượng, rồi mời lão tiên sinh chỉ bảo.
Ôn Chủy Vũ nói đúng một vài chỗ, lão tiên sinh liền gật đầu, có vài điểm không hợp ý ông cụ, ông sẽ bảo không đúng. Nếu không nói đến lý lẽ, cô dù gì cũng là kẻ mua tranh bán họa, lại không phải tự mình sưu tầm, đúng hay sai thì lời ông nói mới được tính, nhưng thấy ông lão đây không phải là hạng người nhỏ nhen, cô cũng muốn tranh luận một chút. Tuy nói rằng quan điểm mỗi người không giống nhau, vậy cũng không thể nói là cô sai được.
Mặc dù lão tiên sinh không phải người hẹp hòi, nhưng tính tình không được tốt lắm, vừa tranh cãi thì đã nổi nóng rồi.
Diệp Linh lặng lẽ kéo kéo tay áo cô.
Ôn Chủy Vũ nhìn Diệp Linh một cái, trong lòng thầm nói: "Đạo vẫn hoàn đạo, tức giận cũng vô ích." Có điều cũng không thể thật sự chọc giận người ta, cô vội vàng đưa tách trà cho ông cụ, để ông ấy hạ hỏa.
Lão tiên sinh nổi giận, trông thấy cô là thấy phiền, liền nói: "Thời gian không còn sớm nữa." Nói rồi chỉ chỉ bức họa: "Cầm lấy tranh rồi về đi."
Ôn Chủy Vũ sững sờ một lúc, nói: "Giá cả vẫn chưa thương lượng."
Ông cụ báo cho cô một mức giá, lại đưa cho cô một cây thước, bảo cô tự đo lấy.
Ôn Chủy Vũ nghe ra mức giá mà ông vừa báo so với bình thường đã thấp hơn rất nhiều, cô tính nhẩm một chút, lão tiên sinh thế mà lại giảm hai mươi phần trăm cho cô. Cô tỏ ý cảm ơn ông, sau đó vẫn khăng khăng giữ nguyên cách nhìn của mình, giảm cho cô hai mươi phần trăm cũng không làm cho suy nghĩ của cô thay đổi.
Cô đo xong kích thước, hỏi xong số tài khoản của ông lão thì lập tức mở máy tính xách tay chuyển khoản qua.
Lúc cô mang bức tranh rời khỏi nhà của lão tiên sinh đã là mười một giờ khuya.
Diệp Linh ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời đêm xám xịt, suy sụp hỏi Ôn Chủy Vũ: "Đi đặt tranh, chắc không phải ai em cũng đều nói chuyện như vậy đâu, đúng không?"
Ôn Chủy Vũ biết Diệp Linh muốn nói gì, cô đáp: "Kiểu họa sĩ nào cũng có. Có vài người, muốn mua tranh của bọn họ thì chỉ cần bàn bạc chuyện tiền nong ổn thỏa là được, nhưng có vài vị, phải nhìn người, nếu là người không vừa mắt thì có trả bao nhiêu tiền bọn họ cũng không bán. Còn có vài họa sĩ bán tranh cũng phải xem tình hình, thiếu tiền mới bán, không thiếu tiền thì không bán."
Diệp Linh nói: "Tôi vẫn thích..." thì chợt thấy khóe miệng Ôn Chủy Vũ hơi cong, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên, lại nhớ đến dáng vẻ nói chuyện vui đến mức thiếu điều muốn cãi nhau ầm ĩ của cô với lão tiên sinh, liền mang bốn chữ "nói chuyện tiền nong" nuốt trở lại.
Các cô đi đến chiếc xe đang đỗ ở vệ đường thì thấy Triển Trình và tài xế của Diệp Linh ngồi xổm bên cạnh xe, mỗi người trên tay đang bưng một bát mì, vừa thổi xì xụp vừa ăn.
Lúc Ôn Chủy Vũ ăn tối có nhắn cho Triển Trình nói có thể phải dùng xong bữa tối mới về được, kết quả thật không ngờ cô nói chuyện với lão tiên sinh đến giờ này mới xong. Ôn Chủy Vũ hơi áy náy, vội nói: "Chú Triển, hai người ăn từ từ thôi, tụi con lên xe đợi chú."
Cô cùng Diệp Linh bước lên xe, Diệp Linh hỏi cô: "Có mệt hay không?"
Sáng nay Ôn Chủy Vũ có hơi buồn ngủ, buổi trưa ngủ bù một giấc nên không thấy mệt nữa, lúc này tinh thần thoải mái, cô cười khẽ lắc lắc đầu, cảm thấy ông cụ tính tình cương trực này vô cùng thú vị, bèn nhắn tin nói với ông nội hôm nay cô đặt tranh rất thuận lợi, lão tiên sinh rất tốt, cô còn cùng ông ấy đánh một ván cờ vây, đàm luận rất lâu về tranh vẽ, cụ cũng là người vẽ tranh thủy mặc sơn thủy.
Cô đem hết lộ trình ngày hôm nay báo cáo cho Ôn Nho lão tiên sinh, sau đó để ông nội đi ngủ.
Ôn Nho lão tiên sinh hỏi cô: "Diệp Linh đi cùng con cả ngày sao?"
Cô đáp lại một chữ "dạ", rồi quay đầu nhìn sang Diệp Linh – người hôm nay bị cô hành xác có chút mỏi mệt, nhưng lại trông thấy Diệp Linh uể oải tựa vào cửa xe, một tay chống cằm nhìn cô, có phần ủ rũ.
Cô hỏi Diệp Linh: "Giám đốc Diệp có ổn không?"
Diệp Linh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nói: "Vẫn ổn."
Triển Trình và tài xế ăn mì xong, hai người phủi phủi mùi bám trên người, lúc này mới lên xe. Tài xế của Diệp Linh lái xe, Triển Trình ngồi ở ghế phó lái.
Sau khi xe lăn bánh, Diệp Linh liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ôn Chủy Vũ ngồi ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Thật ra cũng chẳng có cảnh đêm gì, không khí của thành phố này không tốt lắm, nơi nào cũng mù mịt, giống như cả thành phố đều bị chìm trong màn bụi.
Ôn Chủy Vũ duỗi tay, muốn đẩy đầu Diệp Linh ra, không để nàng ta tựa vào người mình, nhưng nghĩ đến Diệp Linh đã dành cả ngày hôm nay để đi cùng cô, người đã mệt lả rồi, bèn thu tay lại. Từ nhỏ đến lớn Ôn Chủy Vũ chưa từng bị ai dựa bao giờ nên rất khó chịu. Cô muốn khẽ nhích sang bên cạnh một chút, kéo dài khoảng cách với Diệp Linh, nhưng cô vừa mới động đậy thì đã bị Diệp Linh ôm lấy cánh tay, sau đó đổi một chỗ thoải mái, gối đầu lên cổ cô.
Ôn Chủy Vũ: "..."