Chương 15
15 Cô đang trách tôi sao? Hoan Nhan.
859 Words
"Anh…" Diệp Hoan Nhan kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ tới, người này lại là…
"Vết thương không thể nhiễm trùng, cần băng bó một chút." Tô Niên Hoa lại có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ tay hơi trễ, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã dùng động tác cực kỳ lưu loát tao nhã bế ngang cô lên.
"Wow!" Fan của Niên Hoa ở hội trường kinh ngạc.
Các truyền thông bắt được khoảng khắc này, cầm lấy máy ảnh theo sát “tách tách” chụp hình, Tô Niên Hoa ra mắt lâu như vậy có thể nói là không có scandal, hôm nay chính là một cơ hội tuyệt vời!
Diệp Hoan Nhan không quen trước nhiều ống kính như vậy, ánh đèn flash kia làm mắt cô sắp mù rồi.
Mà lòng bàn tay đặt bên hông cô truyền ra nhiệt độ, càng làm cho cô nhất thời xấu hổ đỏ mặt, hận không thể ngay lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
"Tôi không sao, anh thả ta xuống trước đi." Cánh tay của cô không có chỗ đặt, chỉ có thể ôm cổ của anh.
"Xin lỗi, anh không thể đồng ý với em." Anh ôm cô, không có chút suy nghĩ muốn buông ra, chỉ là sải bước dọc theo con đường nhỏ kia, quay về.
"Ôi mẹ ơi - tình huống thế nào?" Nhóm fan Niên Hoa trăm miệng một lời.
"Cô gái này cũng quá may mắn đi? Ngã một chút lại thành công giành được sự ưu ái của Niên Hoa nhà tôi? Cọ xát, lại còn tiếp xúc da thịt với nhau?"
“Nếu người ngã là tôi thì tốt biết bao!”
Tiếng bàn luận sôi nổi vang lên, các phóng viên cũng ùa lên, Quý Tiêu Nguyệt khiếp sợ đứng tại chỗ, trợn tròn mắt.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay ta trăng lộ ra ngoài của mình, nói không ra lời.
Diệp Hoan Nhan này là đạp vận cứt chó gì thế?
Cô ngàn vạn lần mong ngóng Niên Hoa nhà cô ký tên, kết quả người Diệp Hoan Nhan trực tiếp được Niên Hoa ôm lên!
……
Tình cảnh nhất thời khó có thể khống chế, người đại diện Mike của Tô Niên Hoa hổn hển mắng một tiếng: “s**t!"
Sau đó bước nhanh đuổi theo bước chân của anh: “Cậu có biết cậu đang làm cái gì hay không?"
Đây chính là một chuyến lưu diễn toàn quốc, bao nhiêu truyền thông đều chú ý, lại là truyền hình trực tiếp, đây không phải là đang kiếm chuyện sao!
"Mike, gọi đội y tế đến đây.” Tô Niên Hoa nhìn không chớp mắt, dường như không nghe thấy lời của anh ta.
Mike vừa nhỏ vừa gầy không theo kịp đôi chân dài của anh, trợn tròn mắt bị bỏ lại phía sau, nghẹn họng trố mắt đứng nhìn: “What? Còn phải gọi đội y tế nữa sao?"
Anh ta không khỏi bối rối, anh ta đi theo Tô Niên Hoa lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy anh vì người phụ nữ nào hết lòng như vậy.
Người phụ nữ mà Niên Hoa ôm trong lòng, rốt cuộc có lai lịch gì?
Một đường đi tới phòng nghỉ ở hậu trường, Tô Niên Hoa mới đặt người phụ nữ trong lòng ngực xuống ghế sa lon, cũng không lâu lắm, liền có hai bác sĩ áo khoác trắng chạy tới, cẩn thận từng li từng tí khử trùng, băng bó vết thương trên cánh tay Diệp Hoan Nhan.
Tô Niên Hoa đứng ở một bên, giữa ấn đường tất cả đều là lo lắng.
"Tôi nói tôi không sao, thật sự không nghiêm trọng như vậy." Diệp Hoan nhẹ nhàng nói, chờ bác sĩ băng bó xong, cô mới buông tay áo xuống.
Hai bác sĩ vô cùng biết điều, cũng không dám hỏi nhiều quan hệ của hai người, chỉ là nói sơ lược tình huống với Tô Niên Hoa, chờ Tô Niên Hoa gật đầu, hai người bọn họ mới lặng lẽ rời đi.
Diệp Hoan Nhan muốn từ trên ghế sa lon đi xuống, lại bị một cánh tay dài ngăn lại, ép cô quay lại.
"Hoan Nhan, nhiều năm như vậy, em vẫn còn trách anh sao?"
"Cái.... cái gì?" Diệp Hoan Nhan dường như nghe không hiểu, cô khó hiểu nhìn về phía anh.
"Trách anh lúc trước không nói tiếng nào rời đi, có phải trong lòng em rất hận anh không?" Ánh mắt đa tình của anh, làm cho người ta giống như chỉ cần liếc mắt một cái sẽ vô tình đắm chìm vào.
Diệp Hoan Nhan dời tầm mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Đã qua nhiều năm rồi."
Nếu như hôm nay anh không xuất hiện ở trước mặt cô, giống như một cơn gió dĩ vãn, hoàn toàn thổi tan trong thế giới của cô.
Làm sao còn nhớ rõ đau đớn thấu tâm can lúc trước.
859 Words
"Anh…" Diệp Hoan Nhan kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ tới, người này lại là…
"Vết thương không thể nhiễm trùng, cần băng bó một chút." Tô Niên Hoa lại có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ tay hơi trễ, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã dùng động tác cực kỳ lưu loát tao nhã bế ngang cô lên.
"Wow!" Fan của Niên Hoa ở hội trường kinh ngạc.
Các truyền thông bắt được khoảng khắc này, cầm lấy máy ảnh theo sát “tách tách” chụp hình, Tô Niên Hoa ra mắt lâu như vậy có thể nói là không có scandal, hôm nay chính là một cơ hội tuyệt vời!
Diệp Hoan Nhan không quen trước nhiều ống kính như vậy, ánh đèn flash kia làm mắt cô sắp mù rồi.
Mà lòng bàn tay đặt bên hông cô truyền ra nhiệt độ, càng làm cho cô nhất thời xấu hổ đỏ mặt, hận không thể ngay lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
"Tôi không sao, anh thả ta xuống trước đi." Cánh tay của cô không có chỗ đặt, chỉ có thể ôm cổ của anh.
"Xin lỗi, anh không thể đồng ý với em." Anh ôm cô, không có chút suy nghĩ muốn buông ra, chỉ là sải bước dọc theo con đường nhỏ kia, quay về.
"Ôi mẹ ơi - tình huống thế nào?" Nhóm fan Niên Hoa trăm miệng một lời.
"Cô gái này cũng quá may mắn đi? Ngã một chút lại thành công giành được sự ưu ái của Niên Hoa nhà tôi? Cọ xát, lại còn tiếp xúc da thịt với nhau?"
“Nếu người ngã là tôi thì tốt biết bao!”
Tiếng bàn luận sôi nổi vang lên, các phóng viên cũng ùa lên, Quý Tiêu Nguyệt khiếp sợ đứng tại chỗ, trợn tròn mắt.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay ta trăng lộ ra ngoài của mình, nói không ra lời.
Diệp Hoan Nhan này là đạp vận cứt chó gì thế?
Cô ngàn vạn lần mong ngóng Niên Hoa nhà cô ký tên, kết quả người Diệp Hoan Nhan trực tiếp được Niên Hoa ôm lên!
……
Tình cảnh nhất thời khó có thể khống chế, người đại diện Mike của Tô Niên Hoa hổn hển mắng một tiếng: “s**t!"
Sau đó bước nhanh đuổi theo bước chân của anh: “Cậu có biết cậu đang làm cái gì hay không?"
Đây chính là một chuyến lưu diễn toàn quốc, bao nhiêu truyền thông đều chú ý, lại là truyền hình trực tiếp, đây không phải là đang kiếm chuyện sao!
"Mike, gọi đội y tế đến đây.” Tô Niên Hoa nhìn không chớp mắt, dường như không nghe thấy lời của anh ta.
Mike vừa nhỏ vừa gầy không theo kịp đôi chân dài của anh, trợn tròn mắt bị bỏ lại phía sau, nghẹn họng trố mắt đứng nhìn: “What? Còn phải gọi đội y tế nữa sao?"
Anh ta không khỏi bối rối, anh ta đi theo Tô Niên Hoa lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy anh vì người phụ nữ nào hết lòng như vậy.
Người phụ nữ mà Niên Hoa ôm trong lòng, rốt cuộc có lai lịch gì?
Một đường đi tới phòng nghỉ ở hậu trường, Tô Niên Hoa mới đặt người phụ nữ trong lòng ngực xuống ghế sa lon, cũng không lâu lắm, liền có hai bác sĩ áo khoác trắng chạy tới, cẩn thận từng li từng tí khử trùng, băng bó vết thương trên cánh tay Diệp Hoan Nhan.
Tô Niên Hoa đứng ở một bên, giữa ấn đường tất cả đều là lo lắng.
"Tôi nói tôi không sao, thật sự không nghiêm trọng như vậy." Diệp Hoan nhẹ nhàng nói, chờ bác sĩ băng bó xong, cô mới buông tay áo xuống.
Hai bác sĩ vô cùng biết điều, cũng không dám hỏi nhiều quan hệ của hai người, chỉ là nói sơ lược tình huống với Tô Niên Hoa, chờ Tô Niên Hoa gật đầu, hai người bọn họ mới lặng lẽ rời đi.
Diệp Hoan Nhan muốn từ trên ghế sa lon đi xuống, lại bị một cánh tay dài ngăn lại, ép cô quay lại.
"Hoan Nhan, nhiều năm như vậy, em vẫn còn trách anh sao?"
"Cái.... cái gì?" Diệp Hoan Nhan dường như nghe không hiểu, cô khó hiểu nhìn về phía anh.
"Trách anh lúc trước không nói tiếng nào rời đi, có phải trong lòng em rất hận anh không?" Ánh mắt đa tình của anh, làm cho người ta giống như chỉ cần liếc mắt một cái sẽ vô tình đắm chìm vào.
Diệp Hoan Nhan dời tầm mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Đã qua nhiều năm rồi."
Nếu như hôm nay anh không xuất hiện ở trước mặt cô, giống như một cơn gió dĩ vãn, hoàn toàn thổi tan trong thế giới của cô.
Làm sao còn nhớ rõ đau đớn thấu tâm can lúc trước.