Chương 16
16 Tô Niên Hoa đưa cô về nhà
1687 Words
"Hoan Nhan. Anh từ nước ngoài trở về, thật ra là…"Anh ngồi xổm xuống, không ngại thân phận chênh lệch quá xa, đôi chân dài cong lại.
Giọng nói của anh dễ nghe trước sau như một, trong khàn khàn mang theo tình cảm, giống như là anh hát ở trên sân khấu.
Mười ngón tay lạnh lẽo chạm vào nhau, khiến cho Diệp Hoan Nhan thu tay lại, cô tránh đi tầm mắt của anh, hoảng sợ đứng lên: “Cái kia… Hôm nay đã rất muộn, tôi nghĩ tôi nên về."
"Hoan Nhan…" Một giây gặp thoáng qua kia, Tô Niên Hoa bắt lấy cổ tay nhỏ bé của cô, không muốn để cho cô dễ dàng rời đi: “Em tới nghe anh biểu diễn, chẳng lẽ không phải là biểu hiện cho thấy tất cả giữa chúng ta còn tồn tại sao?"
"Tôi..." Diệp Hoan Nhan nhất thời không nên lời, do dự thật lâu, cô chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết, Tô Niên Hoa... chính là anh."
Đúng thế, tên thật của anh, cũng không phải Tô Niên Hoa.
Làm sao cô biết, trong thời thanh xuân cô từng điên cuồng theo đuổi, chàng trai kia đã trở thành ca vương tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới.
"Như vậy, nếu như em biết sớm, em có còn... tới không?" Anh nghiêm túc hỏi cô.
Diệp Hoan Nhan do dự một lúc lâu, lắc đầu: “Tôi không biết."
Có lẽ, những cũng chỉ là lấy danh nghĩa bạn bè.
Chứ không phải là cái khác.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống, cô không dám dừng lại lâu, thứ nhất là sợ Lăng Hàn sẽ tức giận, thứ hai là sợ những lời ra tiếng vào kia.
Bây giờ không giống ngày xưa, người đàn ông trước mắt cô đã là ngôi sao hạng A trong giới giải trí, quan hệ quá thân thiết với anh ta, chắc chắn sẽ bị đẩy lên làm chủ đề nóng của làng giải trí.
“Tôi thật sự phải đi rồi.” Diệp Hoan cố gắng thoát khỏi ràng buộc của người đàn ông.
Nhưng anh vẫn như cũ bướng bỉnh cầm lấy tay của cô, không muốn buông ra, chỉ là xoắn xuýt thật lâu, môi đỏ mọng vừa phải của Tô Niên Hoa mới nhẹ nhàng mở ra: “Anh đưa em về."
Diệp Hoan Nhan cau mày, vốn định từ chối, nhưng câu sau của anh là: “Buổi tối bắt xe không an toàn, một mình em về nhà, anh không yên tâm."
Nội tâm cô thoáng giãy dụa một chút, chống lại tầm mắt của anh, cuối cùng vẫn đồng ý.
Màn đêm buông xuống, trên đường phố giống như không có người, quãng đường từ quảng trường Thanh Niên đến trang viên Hyde Estate ước chừng mười lăm phút là được.
Nhưng Diệp Hoan Nhan cảm thấy quá trình này dài đằng đẵng.
Cô mấy lần nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ từng chút từng chút chuyển động, trong lòng cô vừa khẩn trương lại thấp thỏm, nhưng Tô Niên Hoa cũng không có ý muốn tăng nhanh tốc độ xe, cô cũng không thúc giục.
Nửa giờ sau, xe rốt cuộc sắp vào trang viên Hyde Estate.
"Thả tôi xuống đây là được rồi." Diệp Hoan Hoan lên tiếng nói.
Dù sao biệt thự cách cửa Bắc cũng chỉ có mấy bước chân.
Tô Niên Hoa không khỏi bật cười, tay cầm tay lái vẫn như cũ đang từ từ di chuyển, nghiêng đầu nhìn cô: “Như thế nào, hiện tại ngay cả một cơ hội để anh đưa em về nhà cũng không cho sao?"
"Tôi.... Không phải..." Diệp Hoan Nhan muốn giải thích, nhưng cô không biết nên giải thích mối quan hệ giữa cô và Lăng Hàn như thế nào.
Đương nhiên, cô càng sợ chính là, cảnh này sẽ bị Lăng Hàn nhìn thấy.
Cô không muốn mạo hiểm.
Ngược lại thì dáng vẻ của Tô Niên Hoa lại thoải mái: “Trước kia anh nhứo rõ, mỗi lần tan học, em đều sẽ để cho anh tự mình đưa em về nhà."
Anh giống như rơi vào hồi ức sâu xa: “Không ngờ rằng, đã mười năm trôi qua."
Đúng vậy, cuộc đời có mấy chục năm đâu?
"Đúng rồi, anh nhớ rõ, trước kia nhà em không phải ở chỗ này. Là chuyển nhà sao?" Tô Niên Hoa giống như nhớ tới cái gì
Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Hoan Nhan xoắn lại, lựa chọn nói dối: “Ừ."
Mà trên thực tế là, cùng năm anh rời đi, mẹ cô mang theo cô gả vào nhà họ Lăng, từ đó, cô quen biết Lăng Hàn.
"Tòa nhà nào?"
"Tòa nhà 12 - 1 khu A."
1687 Words
"Hoan Nhan. Anh từ nước ngoài trở về, thật ra là…"Anh ngồi xổm xuống, không ngại thân phận chênh lệch quá xa, đôi chân dài cong lại.
Giọng nói của anh dễ nghe trước sau như một, trong khàn khàn mang theo tình cảm, giống như là anh hát ở trên sân khấu.
Mười ngón tay lạnh lẽo chạm vào nhau, khiến cho Diệp Hoan Nhan thu tay lại, cô tránh đi tầm mắt của anh, hoảng sợ đứng lên: “Cái kia… Hôm nay đã rất muộn, tôi nghĩ tôi nên về."
"Hoan Nhan…" Một giây gặp thoáng qua kia, Tô Niên Hoa bắt lấy cổ tay nhỏ bé của cô, không muốn để cho cô dễ dàng rời đi: “Em tới nghe anh biểu diễn, chẳng lẽ không phải là biểu hiện cho thấy tất cả giữa chúng ta còn tồn tại sao?"
"Tôi..." Diệp Hoan Nhan nhất thời không nên lời, do dự thật lâu, cô chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết, Tô Niên Hoa... chính là anh."
Đúng thế, tên thật của anh, cũng không phải Tô Niên Hoa.
Làm sao cô biết, trong thời thanh xuân cô từng điên cuồng theo đuổi, chàng trai kia đã trở thành ca vương tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới.
"Như vậy, nếu như em biết sớm, em có còn... tới không?" Anh nghiêm túc hỏi cô.
Diệp Hoan Nhan do dự một lúc lâu, lắc đầu: “Tôi không biết."
Có lẽ, những cũng chỉ là lấy danh nghĩa bạn bè.
Chứ không phải là cái khác.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống, cô không dám dừng lại lâu, thứ nhất là sợ Lăng Hàn sẽ tức giận, thứ hai là sợ những lời ra tiếng vào kia.
Bây giờ không giống ngày xưa, người đàn ông trước mắt cô đã là ngôi sao hạng A trong giới giải trí, quan hệ quá thân thiết với anh ta, chắc chắn sẽ bị đẩy lên làm chủ đề nóng của làng giải trí.
“Tôi thật sự phải đi rồi.” Diệp Hoan cố gắng thoát khỏi ràng buộc của người đàn ông.
Nhưng anh vẫn như cũ bướng bỉnh cầm lấy tay của cô, không muốn buông ra, chỉ là xoắn xuýt thật lâu, môi đỏ mọng vừa phải của Tô Niên Hoa mới nhẹ nhàng mở ra: “Anh đưa em về."
Diệp Hoan Nhan cau mày, vốn định từ chối, nhưng câu sau của anh là: “Buổi tối bắt xe không an toàn, một mình em về nhà, anh không yên tâm."
Nội tâm cô thoáng giãy dụa một chút, chống lại tầm mắt của anh, cuối cùng vẫn đồng ý.
Màn đêm buông xuống, trên đường phố giống như không có người, quãng đường từ quảng trường Thanh Niên đến trang viên Hyde Estate ước chừng mười lăm phút là được.
Nhưng Diệp Hoan Nhan cảm thấy quá trình này dài đằng đẵng.
Cô mấy lần nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ từng chút từng chút chuyển động, trong lòng cô vừa khẩn trương lại thấp thỏm, nhưng Tô Niên Hoa cũng không có ý muốn tăng nhanh tốc độ xe, cô cũng không thúc giục.
Nửa giờ sau, xe rốt cuộc sắp vào trang viên Hyde Estate.
"Thả tôi xuống đây là được rồi." Diệp Hoan Hoan lên tiếng nói.
Dù sao biệt thự cách cửa Bắc cũng chỉ có mấy bước chân.
Tô Niên Hoa không khỏi bật cười, tay cầm tay lái vẫn như cũ đang từ từ di chuyển, nghiêng đầu nhìn cô: “Như thế nào, hiện tại ngay cả một cơ hội để anh đưa em về nhà cũng không cho sao?"
"Tôi.... Không phải..." Diệp Hoan Nhan muốn giải thích, nhưng cô không biết nên giải thích mối quan hệ giữa cô và Lăng Hàn như thế nào.
Đương nhiên, cô càng sợ chính là, cảnh này sẽ bị Lăng Hàn nhìn thấy.
Cô không muốn mạo hiểm.
Ngược lại thì dáng vẻ của Tô Niên Hoa lại thoải mái: “Trước kia anh nhứo rõ, mỗi lần tan học, em đều sẽ để cho anh tự mình đưa em về nhà."
Anh giống như rơi vào hồi ức sâu xa: “Không ngờ rằng, đã mười năm trôi qua."
Đúng vậy, cuộc đời có mấy chục năm đâu?
"Đúng rồi, anh nhớ rõ, trước kia nhà em không phải ở chỗ này. Là chuyển nhà sao?" Tô Niên Hoa giống như nhớ tới cái gì
Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Hoan Nhan xoắn lại, lựa chọn nói dối: “Ừ."
Mà trên thực tế là, cùng năm anh rời đi, mẹ cô mang theo cô gả vào nhà họ Lăng, từ đó, cô quen biết Lăng Hàn.
"Tòa nhà nào?"
"Tòa nhà 12 - 1 khu A."