Chương 17
17 Bị Lăng Hàn bắt gặp cảnh này
Chiếc xe vững vàng dừng ở trước cửa biệt thự, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống một bóng xe hiu quạnh.
Đêm khuya yên tĩnh, cả tiểu khu lặng yên chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi qua.
Diệp Hoan Nhan từ trên xe bước xuống, sau đó, một bóng người khác mở cửa xe, rời khỏi ghế lái.
"Hoan Nhan." Tô Niên Hoa bước nhanh đuổi kịp bước chân của Diệp Hoan Nhan, trước khi cô bước lên bậc thang, bắt được cổ tay của cô: “Anh có lời muốn nói với em."
"Cái gì?" Lúc cô xoay người, đột ngột không kịp phản ứng bị kéo vào trong lòng anh, thân thể mềm mại đụng vào lồng ngực ấm áp của anh.
Không quen đụng chạm như vậy, Diệp Hoan Nhan luống cuống tay chân muốn đẩy người trước mắt ra, nhưng Tô Niên Hoa giống như tượng điêu khắc, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ cô.
"Lần này anh về nước, thật ra là vì em…"
Phòng ngủ lầu hai của biệt thự xa hoa, đèn còn sáng, một bóng dáng cao lớn màu đen, đứng ở bên rèm, thu hết một màn dưới lầu vào đáy mắt.
Ly rượu vang đỏ, ở trong ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông dần dần có xu hướng vỡ vụn.
"A.... Diệp, Hoan, Nhan." Trong giọng nói khàn khàn của Lăng Hàn xẹt qua một tia nghiền ngẫm, trong con ngươi đen tối không rõ, hiện lên vẻ biến hoá kỳ lạ: “Hay lắm."
Xem ra, thật sự là anh quá dung túng cô rồi.
……
Vào biệt thự, cả người Diệp Hoan Nhan liền chìm vào trong bóng tối.
"Hoan Nhan, lần này anh về nước, thật ra là vì em."
Bên tai, bất giác vang lên lời Tô Niên Hoa vừa nói.
"Năm đó cha mẹ anh cố ý đưa anh đi ra ngoài bồi dưỡng, thậm chí mẹ anh còn lấy tự sát bức ép anh, bảo anh..." Anh dừng một chút, trong giọng nói có từ tính mang theo vài phần ưu tình: “Đừng gặp lại em nữa..."
"Nhưng nhiều năm như vậy, anh phát hiện từ đầu đến cuối trong lòng anh cũng chưa từng quên em."
"Hoan Nhan, cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Anh đã có khả năng che chở cho em, sẽ không để cho em phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa!"
Một buổi nói chuyện khiến người ta đau lòng và thẹn thùng biết bao.
Thế nhưng, mười năm đã qua, bọn họ cũng đã không còn là bọn họ trước kia.
Nhất là, trái tim của cô, đã thuộc về một người khác.
Mặc dù, người kia, chưa bao giờ để ý tới cô.
Giờ này, đã vượt xa thời gian Lăng Hàn quy định cho cô.
Diệp Hoan Nhan không xác định tối nay anh có trở về hay không, chỉ có thể lặng lẵng cởi giày cao gót, đi chân trần vòng qua cửa, không muốn kinh động bất cứ người nào trong biệt thự.
Ngón tay mảnh khảnh của cô sờ soạng trên tường tìm được công tắc, sau đó “cạch” một tiếng, trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều đèn đuốc sáng trưng.
"Còn biết trở về?" Đột nhiên, từ trên ghế sa lon trong phòng khách, truyền đến âm thanh trầm thấp u ám.
Âm thanh này tới quá đột ngột, phối hợp với hơi thở đằng đằng sát khí, khiến tim Diệp Hoan Nhan run lên.
Cô xoay người nhìn sang.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng tựa vào ghế sa lon màu đen, nhàn tản bắt chéo chân, ngón tay kẹp một điếu xì gà đang hút, rõ ràng là động tác rất tùy ý, nhưng lại tản ra cảm giác áp bách đậm đặc.
Bên cạnh sofa có mấy người giúp việc đang cúi đầu đứng, đều là những gương mặt quen thuộc của Diệp Hoan Nhan.
Vào lúc này không ai dám lên tiếng, cũng không thiếu người dùng một loại ánh mắt chán ghét lại oán giận, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
Trực giác nói cho Diệp Hoan biết, chuyện sắp xảy ra, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Là bởi vì, cô không có dựa theo thời gian Lăng Hàn quy định trở về, cho nên anh tức giận?
Cô để chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, nhất thời vừa lạnh vừa tê, nghĩ cách giải thích với người đàn ông trên sô pha: “Buổi biểu diễn xảy ra chút chuyện, cho nên, trì hoãn."
"Trì hoãn ư..."
Giọng nói mỉa mai cắt đứt lời nói tiếp theo của cô, Lăng Hàn đem tàn thuốc trong tay nghiền mạnh trong bình thủy tinh, anh ngước khuôn mặt sắc bén lại hàm chứa tức giận, biểu tình thoạt nhìn sâu không lường được như vậy.
"Dùng lý do sứt sẹo như vậy lừa tôi, Diệp Hoan Nhan, cô thật đúng là có bản lĩnh!"
Giọng nói ủ dột của người đàn ông kia, làm cho trái tim của Diệp Hoan đập kịch liệt.
Chiếc xe vững vàng dừng ở trước cửa biệt thự, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống một bóng xe hiu quạnh.
Đêm khuya yên tĩnh, cả tiểu khu lặng yên chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi qua.
Diệp Hoan Nhan từ trên xe bước xuống, sau đó, một bóng người khác mở cửa xe, rời khỏi ghế lái.
"Hoan Nhan." Tô Niên Hoa bước nhanh đuổi kịp bước chân của Diệp Hoan Nhan, trước khi cô bước lên bậc thang, bắt được cổ tay của cô: “Anh có lời muốn nói với em."
"Cái gì?" Lúc cô xoay người, đột ngột không kịp phản ứng bị kéo vào trong lòng anh, thân thể mềm mại đụng vào lồng ngực ấm áp của anh.
Không quen đụng chạm như vậy, Diệp Hoan Nhan luống cuống tay chân muốn đẩy người trước mắt ra, nhưng Tô Niên Hoa giống như tượng điêu khắc, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ cô.
"Lần này anh về nước, thật ra là vì em…"
Phòng ngủ lầu hai của biệt thự xa hoa, đèn còn sáng, một bóng dáng cao lớn màu đen, đứng ở bên rèm, thu hết một màn dưới lầu vào đáy mắt.
Ly rượu vang đỏ, ở trong ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông dần dần có xu hướng vỡ vụn.
"A.... Diệp, Hoan, Nhan." Trong giọng nói khàn khàn của Lăng Hàn xẹt qua một tia nghiền ngẫm, trong con ngươi đen tối không rõ, hiện lên vẻ biến hoá kỳ lạ: “Hay lắm."
Xem ra, thật sự là anh quá dung túng cô rồi.
……
Vào biệt thự, cả người Diệp Hoan Nhan liền chìm vào trong bóng tối.
"Hoan Nhan, lần này anh về nước, thật ra là vì em."
Bên tai, bất giác vang lên lời Tô Niên Hoa vừa nói.
"Năm đó cha mẹ anh cố ý đưa anh đi ra ngoài bồi dưỡng, thậm chí mẹ anh còn lấy tự sát bức ép anh, bảo anh..." Anh dừng một chút, trong giọng nói có từ tính mang theo vài phần ưu tình: “Đừng gặp lại em nữa..."
"Nhưng nhiều năm như vậy, anh phát hiện từ đầu đến cuối trong lòng anh cũng chưa từng quên em."
"Hoan Nhan, cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Anh đã có khả năng che chở cho em, sẽ không để cho em phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa!"
Một buổi nói chuyện khiến người ta đau lòng và thẹn thùng biết bao.
Thế nhưng, mười năm đã qua, bọn họ cũng đã không còn là bọn họ trước kia.
Nhất là, trái tim của cô, đã thuộc về một người khác.
Mặc dù, người kia, chưa bao giờ để ý tới cô.
Giờ này, đã vượt xa thời gian Lăng Hàn quy định cho cô.
Diệp Hoan Nhan không xác định tối nay anh có trở về hay không, chỉ có thể lặng lẵng cởi giày cao gót, đi chân trần vòng qua cửa, không muốn kinh động bất cứ người nào trong biệt thự.
Ngón tay mảnh khảnh của cô sờ soạng trên tường tìm được công tắc, sau đó “cạch” một tiếng, trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều đèn đuốc sáng trưng.
"Còn biết trở về?" Đột nhiên, từ trên ghế sa lon trong phòng khách, truyền đến âm thanh trầm thấp u ám.
Âm thanh này tới quá đột ngột, phối hợp với hơi thở đằng đằng sát khí, khiến tim Diệp Hoan Nhan run lên.
Cô xoay người nhìn sang.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng tựa vào ghế sa lon màu đen, nhàn tản bắt chéo chân, ngón tay kẹp một điếu xì gà đang hút, rõ ràng là động tác rất tùy ý, nhưng lại tản ra cảm giác áp bách đậm đặc.
Bên cạnh sofa có mấy người giúp việc đang cúi đầu đứng, đều là những gương mặt quen thuộc của Diệp Hoan Nhan.
Vào lúc này không ai dám lên tiếng, cũng không thiếu người dùng một loại ánh mắt chán ghét lại oán giận, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
Trực giác nói cho Diệp Hoan biết, chuyện sắp xảy ra, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Là bởi vì, cô không có dựa theo thời gian Lăng Hàn quy định trở về, cho nên anh tức giận?
Cô để chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, nhất thời vừa lạnh vừa tê, nghĩ cách giải thích với người đàn ông trên sô pha: “Buổi biểu diễn xảy ra chút chuyện, cho nên, trì hoãn."
"Trì hoãn ư..."
Giọng nói mỉa mai cắt đứt lời nói tiếp theo của cô, Lăng Hàn đem tàn thuốc trong tay nghiền mạnh trong bình thủy tinh, anh ngước khuôn mặt sắc bén lại hàm chứa tức giận, biểu tình thoạt nhìn sâu không lường được như vậy.
"Dùng lý do sứt sẹo như vậy lừa tôi, Diệp Hoan Nhan, cô thật đúng là có bản lĩnh!"
Giọng nói ủ dột của người đàn ông kia, làm cho trái tim của Diệp Hoan đập kịch liệt.