Chương 47: Chương 47
Cô ta nói với người đàn ông cho mình tiền, không biết những điều này có hữu dụng hay không, nhưng đã nhận tiền rồi nên muốn làm tốt.Không lâu sau, trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Trần thị, Trần Hậu Phác nhận được điện thoại: “Ông chủ, Phương Xuyên Bách đặt hàng gấp một trăm bộ kim bạc!”“Đặt nhiều kim bạc như thế làm gì?”“Tạm thời chưa biết, xưởng sản xuất thuộc nhà họ Phương, bên đó mồm miệng rất kín kẽ!”“Tiếp tục tra!”Trần Hậu Phác cúp điện thoại, vô cùng nghi hoặc.Ông ta không biết tại sao Phương Xuyên Bách lại đặt nhiều kim bạc thế làm gì, nhà bọn họ luôn có rất nhiều mà?Đến ba, bốn ngày sau mới nghe được tin nói rằng để cho con gái nhà họ Phương dùng để luyện tập, việc này xác nhận lời đồn Phương Hải muốn truyền nghề y cho con gái.Đương nhiên đó là chuyện sau này!Ông ta chỉ cảm thấy người nhà họ Phương cưng chiều Phương Lộc Trúc đến tận trời, đến cả luyện tập hàng ngày cũng đặt kim làm riêng, còn âm thầm chế giễu: Nhà họ Phương ngày càng không có tiền đồ, chỉ là một đứa con gái thôi mà, nuôi như bọn nhà giàu mới nổi.Nhưng mà tin ông ta biết được chính là thứ mà nhà họ Phương muốn cho ông ta biết!Mấy người đi thẳng vào tầng hầm thứ hai, đến căn phòng sâu nhất, Phương Hải quét vân tay rồi lại quét đồng tử mới mở được cửa.Lộc Bảo bước vào phát hiện ra ở trong có đồ sứ, tranh chữ, ngọc thạch, còn có những quyển trục sách lụa, nhìn mà hoa cả mắt.Căn phòng này rất rộng, bên trong trống trải chỉ bày biện mấy chục bộ sưu tập, mỗi bộ đều được đặt bên trong hộp chống bụi làm bằng thuỷ tinh chống đạn, còn có tác dụng chống trộm.Giữa phòng có một chiếc bàn gỗ sưa, bốn góc bàn đặt bốn cái ghế giống nhau, loại ghế này rất thấp, rất thích hợp để ngồi thiền, bên trên còn đặt mấy tấm đệm ngồi kích cỡ khác nhau, nhìn qua rất có ý thiền.Đỗ Hành vừa bước vào đã bị đồ vật đặt ở giữa hấp dẫn.Nơi đó chỉ có ba món đồ, một bộ quyển trục, một khối ngọc và một cây bút lông.Hai anh em đặt cái thùng cạnh bàn, Lộc Bảo phát hiện ra sự kỳ lạ của Đỗ Hành nên đi đến gần ông, bé cũng nhìn mấy thứ này chằm chằm nhưng lại hoàn toàn không rõ giá trị của chúng.Ông cụ vuốt ve cây bút lông, tuy không cách nào chạm được vật thật nhưng mắt ông rưng rưng trong giây lát, nước mắt rơi xuống đất lập tức hoá thành khói tan mất.Khi nước mắt tan đi, cơ thể ông cũng nhạt đi.Lộc Bảo nhìn cảnh tượng này mà oà khóc: “Sư phụ, thầy làm sao thế? Thầy đừng khóc mà.” Bé nắm tay ông, sau đó bàn tay nhỏ bé hoảng loạn hứng lấy nước mắt của ông.Ông nhìn bé lo cho mình như thế thì nỗi khó chịu trong lòng cũng đỡ nhiều.Quyển trục này chứa các bước của châm pháp Quỷ thủ, còn một khối ngọc nữa giống khối ngọc này như đúc, chủ nhân phải hao tâm tổn trí mới lấy về được, sau đó đã chính tay khắc thành hai khối tặng cho hai người con trai mỗi người một khối.Từ nhỏ bọn họ đã đeo bên người, tiếc rằng khối của nhà họ Trần đã bị lão tổ nhà họ quăng vỡ nát khi cãi nhau kịch liệt với chủ nhân.Bút lông đó chính là cây bút lông chủ nhân thích nhất, vì nó được chính tay hai đứa con trai làm tặng ông từ lông con sói họ săn được năm mười tuổi.Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chủ nhân đã gửi cây bút lông này kèm trong thư ra ngoài, không ngờ hôm nay lại thấy được, việc này khiến ông vô cùng kích động.“Sư phụ, thầy đừng khóc nữa mà.Sau này Lộc Bảo sẽ nghe lời, không cãi nhau với thầy nữa đâu!” Bé nhìn Đỗ Hành ngày càng mờ dần đi, khóc to hơn nữa.Ba cha con sững sờ, sư phụ Lộc Bảo cũng vào ư? Phương Quân Thiên nghe bé gọi sư phụ thì cả người nổi da gà, toàn bộ lông tơ đều dựng đứng.Tuy bọn họ chỉ có thể thấy Lộc Bảo đang ngửa tay như đang hứng gì đó nhưng đều không quan trọng, trước tiên phải an ủi bé, bọn họ chỉ cần bé không khóc là được.Đỗ Hành ngồi xổm xuống bên cạnh bé, điều chỉnh cảm xúc, lau nước mắt cho bé: “Nhóc con đừng khóc, sư phụ không sao cả, chỉ là nhìn những món đồ xưa này hơi nhớ chủ nhân của sư phụ thôi.Nhóc ngoan, không khóc nữa!”.