Chương 16: Cuộc gặp mặt bốn người
Kim Bắc hồ hởi trò chuyện với Giai Nghi:
- An Chính cái tên này hồi nhỏ rõ là đáng yêu, khi cười thì dễ thương vô cùng, ai mà tưởng tượng được khi hắn lớn thế này lại mang dáng vẻ u sầu, đáng sợ như thế này.
Nghe anh chàng bên cạnh nói chuyện đầy khoa trương, Giai Nghi cảm thấy vô cùng thích thú, cô cũng chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối không bỏ sót một chữ nào, thỉnh thoảng còn bật cười một hai tiếng.
- 15 năm? Hai người quen nhau từ bao giờ mà lại có thể biết nhau lâu như vậy? - Giai Nghi tò mò hỏi.
- Chắc tầm những năm đầu cấp 2 - Kim Bắc cố hồi tưởng lại.
- Hở, sớm như vậy, tôi nghĩ phải rất lâu về sau hai người mới quen nhau chứ? - Giai Nghi một bụng đầy ngờ vực. Nếu quen từ tận những năm cấp hai thì hai người... không phải là còn rất trẻ sao?
- Thì đúng là như vậy mà - Kim Bắc cười hà hà - Bây giờ chúng tôi còn chưa đến 30, nếu quen nhau muộn hơn thì chẳng phải là mấy ông chú gần 40 rồi ư.
Nghĩ đến cảnh anh ta và An Chính trở thành mấy ông chú già khó tính, Kim Bắc liền không nhịn được mà cười đến long trời lở đất. Nhưng trong căn phòng này, ngoại trừ anh ta thì không có một ai cảm thấy buồn cười.
Giai Nghi ngồi đờ ra trên giường, nụ cười trên môi thoáng chốc cứng lại. Chưa đến 30 tuổi, chuyện này làm sao có thể? Cô ngơ ngẩn không biết phải chấp nhận sự thật này ra sao, làm gì còn tâm trạng để ý đến người bên cạnh đang huyên thuyên nói gì. Tin tức này đến quá đột ngột khiến Giai Nghi hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Trong đầu cô hiện giờ chỉ lởn vởn hàng nghìn câu hỏi về người đàn ông mà trước nay cô vẫn gọi là "chú".
Ngồi trong góc phòng, An Chính cũng chẳng vui vẻ nổi. Anh thực sự không khác gì người vô hình trong căn phòng này, có cũng được mà không có cũng không sao. Ngồi lâu cảm thấy bản thân thật thừa thãi, An Chính nhàm chán thở dài một hơi, quyết định đi ra ngoài hành lang hít thở một chút.
Nhưng vừa ra đến cửa, anh liền đụng phải một người phụ nữ đang toan bước vào trong.
- Ờm, cho hỏi đây có phải là phòng của bệnh nhân Cẩm Giai Nghi không ạ?
Liên Chi thấy người đàn ông từ trong phòng đi ra liền không khỏi nghi hoặc, tưởng rằng bản thân đang đi nhầm phòng.
- Đúng rồi, mời vào.
Nhìn biểu hiện của người phụ nữ này, An Chính lờ mờ đoán ra được đây có lẽ chính là người chị mà cô gái nhỏ nói đến hồi chiều. Anh đứng gọn sang một bên, ra dấu mời cô vào phòng. Liên Chi lách người đi vào, không nhịn được mà tự hỏi người đàn ông quá mức đẹp mắt này tại sao lại xuất hiện ở đây. Nhưng vừa vào đến bên trong, cô một lần nữa phải giật mình, bởi ở đây lại xuất hiện thêm một người đàn ông đẹp như hoa đang ngồi ngay bên cạnh đứa em gái của cô.
- Giai Nghi... em có bạn tới thăm à? - Liên Chi quả thực có chút bối rối với tình cảnh đang diễn ra trong căn phòng này.
Giai Nghi nghe thấy tiếng Liên Chi bỗng nhổm người dậy, vội vàng lên tiếng:
- Ừm, đều là bạn. Mọi người đến đủ rồi thì ngồi lại đây đi, em muốn giới thiệu với mọi người một chút.
Liên Chi gật đầu, đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ. Kim Bắc rất biết ý tứ đứng lên ngồi gần về phía Liên Chi, trả lại chỗ cho An Chính. Bản thân An Chính cũng không nhanh không chậm ngồi xuống cạnh Giai Nghi. 4 người một phòng cứ thế liền quây quần lại với nhau.
- Chị Liên Chi, hai người này là An Chính và Kim Bắc - Giai Nghi dịu dàng lên tiếng giới thiệu.
Ba người nhìn nhau rồi nhanh chóng lên tiếng chào hỏi đối phương. An Chính có vẻ như không mấy bận tâm, nhưng người bạn của anh ta thì có vẻ không được như vậy.
Từ lúc Liên Chi bước vào phòng, Kim Bắc đã không thể rời mắt khỏi người phụ nữ này. Khác với vẻ thanh thuần, nữ tính của Giai Nghi, Liên Chi xuất hiện với dáng vẻ của một người phụ nữ trưởng thành, tự tin và vô cùng hấp dẫn, từng cái liếc mắt cũng ẩn chứa vẻ kiêu kỳ và đầy sắc bén.
Cảm nhận ánh mắt như có như không hướng về phía mình, Liên Chi quyết đoán quay ra, ngang nhiên nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi bên cạnh mình. Quả thật không thể không dành lời khen cho mỹ nam tử này, gương mặt quá đỗi điển trai, đôi mắt cười thu hút, hình thể lại vô cùng cân đối và hài hòa. Người đàn ông mặc dù ngồi trong góc phòng nhưng khí chất lãng tử và cùng nụ cười thường trực trên môi vẫn khiến anh ta tỏa sáng rực rỡ.
Thấy người đẹp không kiêng dè gì mà nhìn chằm chằm mình, Kim Bắc bỗng nhiên có cảm giác chột dạ. Nhưng rất nhanh, anh ta liền vui vẻ quay sang làm quen với cô. Không khí gượng gạo nhanh chóng được thay thế bằng những cuộc nói chuyện sôi nổi. 4 người trong phòng đều thoải mái tán gẫu, không có vẻ gì như là những người mới quen.
- Vậy cô lớn hơn bọn tôi 1 tuổi sao? - Kim Bắc có vẻ rất hứng thú với người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh. Thấy cô gật đầu mỉm cười, anh ta không nhịn được mà hỏi tiếp - Cha mẹ làm nghề luật, cô lại rẽ hướng sang làm thợ tạo mẫu tóc, không phải cũng quá liều lĩnh đi.
- Nếu nói về liều lĩnh thì Giai Nghi mới thực sự là con nhóc đáng sợ - Liên Chi hơi ngả người ra sau, tâm trạng vui vẻ tiếp chuyện - Mấy người chắc chưa nghe về chuyện con bé này năm 17 tuổi đã tự mình mua vé máy bay sang Pháp để gặp Anfred - nhà thiết kế nội thất nổi tiếng nhất thời điểm bấy giờ, có đúng không?
- Thực ra thì bây giờ ông ấy vẫn rất nổi tiếng mà - Giai Nghi ngồi trên giường vừa cầm miếng đào mà An Chính đưa, vừa cười nói rất thích thú - Lần đó em chỉ đủ tiền để bay sang Pháp, nhưng lại không nghĩ đến là còn cần tiền để trở về nữa, may mắn thế nào lại gặp chị ở đó.
- Hai người gặp nhau ở Pháp ư? - Kim Bắc há hốc mồm - Nhân duyên như vậy cũng thật bá đạo quá mà.
- Đúng vậy, tôi sang bên đó nhận giải thưởng sáng tạo về mẫu tóc mới, tình cờ gặp con bé này ngơ ngác đứng trong hội trường của người ta, hỏi ra thì biết nó trốn cha mẹ sang đây nên quyết định làm phước đưa con bé về cùng mình.
4 người nhìn nhau, không nhịn được mà cùng nở nụ cười. Bất chợt, Liên Chi quay ra nhìn An Chính, lên tiếng hỏi:
- Thế còn cậu, ngày trước cậu làm gì?
- Tôi từng làm vận động viên đấm bốc - An Chính điềm tĩnh trả lời, dường như không hề bất ngờ trước câu hỏi của người phụ nữ.
- Đấm bốc là một nghề nghiệp rất khá, sao đột nhiên lại từ bỏ? - Liên Chi nhướn nhướn lông mày, cảm thấy hơi khó hiểu trước quá khứ mập mờ của người đàn ông này.
An Chính có chút không biết phải trả lời ra sao. Dù gì, đây cũng là bí mật anh đã mang theo suốt 7 năm trời, không thể đột ngột mà nói trước mặt người khác được. Liên Chi thấy người đàn ông im lặng nhưng hề có ý định nhượng bộ, nhất quyết muốn anh ta tự mình thẳng thắn nói chuyện.
- Cậu ta gặp chấn thương nên buộc phải giải nghệ sớm - Kim Bắc lên tiếng giải vây. Thấy Liên Chi có vẻ không tin liền tiếp tục - Ngày trước tôi là quản lý của cậu ta nên rất rõ ràng, việc vận động viên gặp chấn thương và phải nghỉ sớm vốn cũng không còn hiếm trong các giải đấu chuyên nghiệp. Cô biết đấy, không phải ai cũng mong muốn bản thân rơi vào tình cảnh như vậy.
Liên Chi hướng tầm mắt về phía An Chính, thấy anh ta không có phản ứng gì đặc biệt thì cũng không muốn gặng hỏi thêm. Nếu người ta đã muốn giấu, cô có cậy mồm cũng không tìm hiểu được gì.
- An Chính cái tên này hồi nhỏ rõ là đáng yêu, khi cười thì dễ thương vô cùng, ai mà tưởng tượng được khi hắn lớn thế này lại mang dáng vẻ u sầu, đáng sợ như thế này.
Nghe anh chàng bên cạnh nói chuyện đầy khoa trương, Giai Nghi cảm thấy vô cùng thích thú, cô cũng chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối không bỏ sót một chữ nào, thỉnh thoảng còn bật cười một hai tiếng.
- 15 năm? Hai người quen nhau từ bao giờ mà lại có thể biết nhau lâu như vậy? - Giai Nghi tò mò hỏi.
- Chắc tầm những năm đầu cấp 2 - Kim Bắc cố hồi tưởng lại.
- Hở, sớm như vậy, tôi nghĩ phải rất lâu về sau hai người mới quen nhau chứ? - Giai Nghi một bụng đầy ngờ vực. Nếu quen từ tận những năm cấp hai thì hai người... không phải là còn rất trẻ sao?
- Thì đúng là như vậy mà - Kim Bắc cười hà hà - Bây giờ chúng tôi còn chưa đến 30, nếu quen nhau muộn hơn thì chẳng phải là mấy ông chú gần 40 rồi ư.
Nghĩ đến cảnh anh ta và An Chính trở thành mấy ông chú già khó tính, Kim Bắc liền không nhịn được mà cười đến long trời lở đất. Nhưng trong căn phòng này, ngoại trừ anh ta thì không có một ai cảm thấy buồn cười.
Giai Nghi ngồi đờ ra trên giường, nụ cười trên môi thoáng chốc cứng lại. Chưa đến 30 tuổi, chuyện này làm sao có thể? Cô ngơ ngẩn không biết phải chấp nhận sự thật này ra sao, làm gì còn tâm trạng để ý đến người bên cạnh đang huyên thuyên nói gì. Tin tức này đến quá đột ngột khiến Giai Nghi hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Trong đầu cô hiện giờ chỉ lởn vởn hàng nghìn câu hỏi về người đàn ông mà trước nay cô vẫn gọi là "chú".
Ngồi trong góc phòng, An Chính cũng chẳng vui vẻ nổi. Anh thực sự không khác gì người vô hình trong căn phòng này, có cũng được mà không có cũng không sao. Ngồi lâu cảm thấy bản thân thật thừa thãi, An Chính nhàm chán thở dài một hơi, quyết định đi ra ngoài hành lang hít thở một chút.
Nhưng vừa ra đến cửa, anh liền đụng phải một người phụ nữ đang toan bước vào trong.
- Ờm, cho hỏi đây có phải là phòng của bệnh nhân Cẩm Giai Nghi không ạ?
Liên Chi thấy người đàn ông từ trong phòng đi ra liền không khỏi nghi hoặc, tưởng rằng bản thân đang đi nhầm phòng.
- Đúng rồi, mời vào.
Nhìn biểu hiện của người phụ nữ này, An Chính lờ mờ đoán ra được đây có lẽ chính là người chị mà cô gái nhỏ nói đến hồi chiều. Anh đứng gọn sang một bên, ra dấu mời cô vào phòng. Liên Chi lách người đi vào, không nhịn được mà tự hỏi người đàn ông quá mức đẹp mắt này tại sao lại xuất hiện ở đây. Nhưng vừa vào đến bên trong, cô một lần nữa phải giật mình, bởi ở đây lại xuất hiện thêm một người đàn ông đẹp như hoa đang ngồi ngay bên cạnh đứa em gái của cô.
- Giai Nghi... em có bạn tới thăm à? - Liên Chi quả thực có chút bối rối với tình cảnh đang diễn ra trong căn phòng này.
Giai Nghi nghe thấy tiếng Liên Chi bỗng nhổm người dậy, vội vàng lên tiếng:
- Ừm, đều là bạn. Mọi người đến đủ rồi thì ngồi lại đây đi, em muốn giới thiệu với mọi người một chút.
Liên Chi gật đầu, đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ. Kim Bắc rất biết ý tứ đứng lên ngồi gần về phía Liên Chi, trả lại chỗ cho An Chính. Bản thân An Chính cũng không nhanh không chậm ngồi xuống cạnh Giai Nghi. 4 người một phòng cứ thế liền quây quần lại với nhau.
- Chị Liên Chi, hai người này là An Chính và Kim Bắc - Giai Nghi dịu dàng lên tiếng giới thiệu.
Ba người nhìn nhau rồi nhanh chóng lên tiếng chào hỏi đối phương. An Chính có vẻ như không mấy bận tâm, nhưng người bạn của anh ta thì có vẻ không được như vậy.
Từ lúc Liên Chi bước vào phòng, Kim Bắc đã không thể rời mắt khỏi người phụ nữ này. Khác với vẻ thanh thuần, nữ tính của Giai Nghi, Liên Chi xuất hiện với dáng vẻ của một người phụ nữ trưởng thành, tự tin và vô cùng hấp dẫn, từng cái liếc mắt cũng ẩn chứa vẻ kiêu kỳ và đầy sắc bén.
Cảm nhận ánh mắt như có như không hướng về phía mình, Liên Chi quyết đoán quay ra, ngang nhiên nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi bên cạnh mình. Quả thật không thể không dành lời khen cho mỹ nam tử này, gương mặt quá đỗi điển trai, đôi mắt cười thu hút, hình thể lại vô cùng cân đối và hài hòa. Người đàn ông mặc dù ngồi trong góc phòng nhưng khí chất lãng tử và cùng nụ cười thường trực trên môi vẫn khiến anh ta tỏa sáng rực rỡ.
Thấy người đẹp không kiêng dè gì mà nhìn chằm chằm mình, Kim Bắc bỗng nhiên có cảm giác chột dạ. Nhưng rất nhanh, anh ta liền vui vẻ quay sang làm quen với cô. Không khí gượng gạo nhanh chóng được thay thế bằng những cuộc nói chuyện sôi nổi. 4 người trong phòng đều thoải mái tán gẫu, không có vẻ gì như là những người mới quen.
- Vậy cô lớn hơn bọn tôi 1 tuổi sao? - Kim Bắc có vẻ rất hứng thú với người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh. Thấy cô gật đầu mỉm cười, anh ta không nhịn được mà hỏi tiếp - Cha mẹ làm nghề luật, cô lại rẽ hướng sang làm thợ tạo mẫu tóc, không phải cũng quá liều lĩnh đi.
- Nếu nói về liều lĩnh thì Giai Nghi mới thực sự là con nhóc đáng sợ - Liên Chi hơi ngả người ra sau, tâm trạng vui vẻ tiếp chuyện - Mấy người chắc chưa nghe về chuyện con bé này năm 17 tuổi đã tự mình mua vé máy bay sang Pháp để gặp Anfred - nhà thiết kế nội thất nổi tiếng nhất thời điểm bấy giờ, có đúng không?
- Thực ra thì bây giờ ông ấy vẫn rất nổi tiếng mà - Giai Nghi ngồi trên giường vừa cầm miếng đào mà An Chính đưa, vừa cười nói rất thích thú - Lần đó em chỉ đủ tiền để bay sang Pháp, nhưng lại không nghĩ đến là còn cần tiền để trở về nữa, may mắn thế nào lại gặp chị ở đó.
- Hai người gặp nhau ở Pháp ư? - Kim Bắc há hốc mồm - Nhân duyên như vậy cũng thật bá đạo quá mà.
- Đúng vậy, tôi sang bên đó nhận giải thưởng sáng tạo về mẫu tóc mới, tình cờ gặp con bé này ngơ ngác đứng trong hội trường của người ta, hỏi ra thì biết nó trốn cha mẹ sang đây nên quyết định làm phước đưa con bé về cùng mình.
4 người nhìn nhau, không nhịn được mà cùng nở nụ cười. Bất chợt, Liên Chi quay ra nhìn An Chính, lên tiếng hỏi:
- Thế còn cậu, ngày trước cậu làm gì?
- Tôi từng làm vận động viên đấm bốc - An Chính điềm tĩnh trả lời, dường như không hề bất ngờ trước câu hỏi của người phụ nữ.
- Đấm bốc là một nghề nghiệp rất khá, sao đột nhiên lại từ bỏ? - Liên Chi nhướn nhướn lông mày, cảm thấy hơi khó hiểu trước quá khứ mập mờ của người đàn ông này.
An Chính có chút không biết phải trả lời ra sao. Dù gì, đây cũng là bí mật anh đã mang theo suốt 7 năm trời, không thể đột ngột mà nói trước mặt người khác được. Liên Chi thấy người đàn ông im lặng nhưng hề có ý định nhượng bộ, nhất quyết muốn anh ta tự mình thẳng thắn nói chuyện.
- Cậu ta gặp chấn thương nên buộc phải giải nghệ sớm - Kim Bắc lên tiếng giải vây. Thấy Liên Chi có vẻ không tin liền tiếp tục - Ngày trước tôi là quản lý của cậu ta nên rất rõ ràng, việc vận động viên gặp chấn thương và phải nghỉ sớm vốn cũng không còn hiếm trong các giải đấu chuyên nghiệp. Cô biết đấy, không phải ai cũng mong muốn bản thân rơi vào tình cảnh như vậy.
Liên Chi hướng tầm mắt về phía An Chính, thấy anh ta không có phản ứng gì đặc biệt thì cũng không muốn gặng hỏi thêm. Nếu người ta đã muốn giấu, cô có cậy mồm cũng không tìm hiểu được gì.