Chương 17: Bất an
Ngay lúc này, An Chính vốn đang trầm ngâm đột nhiên lên tiếng:
- Dù biết rằng chị rất quan tâm đến Giai Nghi cũng như những người xung quanh cô ấy, nhưng tôi vẫn mong chị hiểu rằng tôi ở đây là vì cô ấy của hiện tại, không quan tâm cô ấy đã xảy ra chuyện gì, tôi vẫn muốn trân trọng người con gái này. Có những chuyện, một lời không thể giãi bày hết. Quá khứ của cô ấy, tùy tiện khi nào cô ấy thích đều có thể kể cho tôi. Còn quá khứ của tôi, ở một thời điểm thích hợp chắc chắn tôi sẽ nói với cô ấy.
Liên Chi nghe đến đây không khỏi bất ngờ. Người đàn ông này cư nhiên lại có thể nói ra những lời như vậy. Cô nhìn thẳng về phía người đàn ông, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Tôi đã hiểu. Chẳng qua là, cậu biết đấy, người con gái đôi khi rất cần người đàn ông của cô ấy thành thật chia sẻ với mình. Tôi cũng không muốn đào sâu quá khứ của cậu làm gì, chỉ mong rằng sau ngày hôm nay, cậu có thể tiếp tục thẳng thắn như vậy với người mà cậu thực sự quan tâm.
Dứt lời, Liên Chi liền đứng lên, nói lời chào tạm biệt rồi rời đi. Kim Bắc cảm thấy bản thân cũng không nhất thiết phải ở lại thêm nữa liền lấy lý do rồi chuồn theo sau. Chỉ còn lại 2 người ngồi trong phòng, không khí giữa họ có chút mập mờ không rõ. An Chính dường như vẫn chưa hoàn hồn sau lời nói của người phụ nữ kia. Bản thân Giai Nghi thì từ đầu đến cuối vẫn giữ dáng vẻ trầm mặc, làm như cái gì cũng không quan tâm.
Hồi lâu sau, một bàn tay mềm mại lần sờ sang bên cạnh, bắt trúng lấy đôi tay đang siết chặt vào nhau của người đàn ông. An Chính từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giai Nghi.
- Em cảm thấy... không yên tâm về tôi? - An Chính đè thấp giọng hỏi người con gái.
- Ừm, quả thực anh khiến em cảm thấy hơi bất an. - Giai Nghi cũng không hề dấu diếm - Ngoài tên của anh ra thì gần như em không biết gì cả. Thậm chí đến hôm nay em mới biết anh còn trẻ như vậy. Vì thế... - Giai Nghi ngập ngừng - nếu có thể, em rất muốn nghe mọi thứ về anh, dù đó có là những kỉ niệm buồn hay những hồi ức đau lòng, em đều sẵn sàng lắng nghe.
An Chính lặng lẽ nhìn người con gái trước mặt. Anh chưa từng nghĩ rằng sự im lặng bấy lâu nay của anh lại khiến cô bận tâm nhiều đến như vậy. Trong phút chốc, anh nhổm người dậy, dịu dàng kéo cơ thể mảnh mai vào trong vòng tay của mình.
- Được, tôi hiểu rồi. Bây giờ chỉ cần em muốn nghe, điều gì tôi cũng sẽ nói.
Giai Nghi ngồi lọt thỏm trong lòng An Chính, đôi tai kề sát vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim vững vàng của người đàn ông.
Em không cần một người con trai nói lời yêu nhiều vô kể, em chỉ cần một người đàn ông chứng minh anh ta yêu em bằng hành động của mình.
Em cũng không cần một người con trai hứa hẹn mọi điều đẹp đẽ, em chỉ cần một người đàn ông thực hiện mọi điều đó... vì em.
****
Ở một góc phố đông đúc, người phụ nữ thả chậm bước chân ngắm nhìn dòng người tất bật qua lại. 10 giờ tối có thể coi là thời điểm nhộn nhịp nhất ở cái thành phố vốn dĩ đã quá đỗi an bình này. Mọi ngóc ngách trên đường đều đã sáng đèn, cả thành phố bao trùm trong không khí vui vẻ, ai ai cũng đang thỏa sức đắm chìm trong thứ ánh sáng rực rỡ nhiệm màu. Nhưng càng vào thời điểm ồn ào nhất, người ta lại càng thấm thía nỗi cô đơn ở cái tuổi trưởng thành.
Có ai đó từng nói: "Hạnh phúc của người trưởng thành là vô hình". Có lẽ điều đó đúng với Liên Chi. Nếu hạnh phúc đó xảy đến với một đứa trẻ con thì mọi thứ đều thật hiển nhiên, như cái cách ta hay nói rằng niềm vui của tụi con nít sao mà đơn giản. Nhưng hạnh phúc của một người phụ nữ dạn dày như Liên Chi thì không thế. Nó khó diễn tả hơn nhiều, dù chỉ là hạnh phúc thoáng qua. Bởi vậy mà, thế giới của người trưởng thành xuất hiện một loại cô đơn gọi là không ai đồng hành, không ai lắng nghe, không ai thấu hiểu, không ai xuất hiện...
Liên Chi lặng lẽ bước vào một con ngõ tối, rẽ vào một quầy bar tương đối kín đáo. Người đàn ông ở quầy pha chế thấy Liên Chi đi đến liền ra dấu chào hỏi:
- Lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu đấy.
Liên Chi chủ động ngồi xuống một chiếc ghế, nhàn nhạt nở một nụ cười với người chú già đang mải mê pha rượu.
- Vẫn như mọi khi hửm? - Người đàn ông cất giọng khàn khàn hỏi lại.
Liên Chi "vâng" một tiếng rồi hướng tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ xinh xắn, trẻ tuổi đang ngồi một góc đánh đàn.
- Chú đổi người rồi à?
Ông chú già đẩy ly vang đỏ đến trước mặt cô, nhìn theo tầm mắt của Liên Chi, có chút tiếc nuối:
- Ờ, con bé trước đây bị cha của nó bắt về rồi. Nghe nói, bây giờ nó đang học bên nước ngoài, sau này về nước sẽ tiếp quản khách sạn của gia đình. Rốt cuộc thì, con cái cũng không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của cha mẹ chúng, cháu nói có phải không?
Liên Chi thu hồi tầm mắt, từ tốn nhấp một ngụm rượu, không đáp lời. Nhìn ly rượu sóng sánh trong tay, cô có chút buồn bực khó nói.
- Tại sao lại không thể? Cha mẹ là người sinh thành, nhưng không đồng nghĩa là họ có quyền áp đặt số phận lên con cái của họ như vậy.
Liên Chi khẽ cau mày, dường như không hề chào đón sự xuất hiện của người đàn ông vừa mới lên tiếng. Anh ta cũng không thấy thế mà ngượng ngùng, lập tức kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Liên Chi.
- Giờ này vẫn chưa về nhà sao?
- Về nhà thì cũng làm bạn với bốn bức tường, chi bằng ngồi đây bầu bạn với cô, biết đâu sẽ tìm thấy điều gì đó thú vị.
Kim Bắc cười đến rực rỡ, nhưng khuôn mặt lại thiếu đi vẻ cợt nhả như mọi khi.
- Cô thường xuyên đến đây à?
- Ngày trước thì đúng, bây giờ cửa hàng có chút bận nên cũng ít dành thời gian để đi muộn thế này.
Liên Chi xoay xoay ly rượu trong tay, khẽ đáp lại. Một ly vang đỏ nữa được đẩy đến trước mặt Kim Bắc. Cô hơi liếc mắt sang, nhìn người đàn ông từ từ nhấm nháp chất lỏng đỏ rực bên trong, yết hầu gợi cảm không ngừng trượt lên trượt xuống vô cùng kích thích thị giác.
- Hơi nồng, không phải khẩu vị của tôi. - Kim Bắc đặt ly rượu xuống, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.
- Nhưng tôi thích. Màu đỏ của nó chẳng phải rất đẹp sao?
Người phụ nữ xinh đẹp hơi ngả cơ thể ra phía sau, ánh mắt mơ màng. Mái tóc đen dài tùy tiện được búi lại sau gáy, vài sợi tóc con rủ ra trước mặt càng gợi vẻ lả lướt, trêu chọc. Chiếc áo thun mỏng manh nhìn qua có vẻ kín đáo nhưng lại hoàn toàn không che được đôi gò bồng gợi cảm ở bên trong. Môi đỏ hơi mím lại, ánh mắt sắc bén không nể nang mà nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh. Dù gì cậu trai này cũng rất đẹp mắt, cô đương nhiên là muốn ngắm cậu ta cẩn thận hơn một chút, chắc gì sau này đã gặp được người nào hấp dẫn đến mức này.
- Ừm, rất đẹp.
Miệng thì nói về ly rượu trên tay nhưng ánh mắt của anh lại không kiêng dè gì nhìn về phía Liên Chi. Hiếm có gã đàn ông nào nhìn thấy cô mà không bị vẻ đẹp nửa khêu gợi nửa tùy hứng của cô hớp hồn. Anh ta cũng không phải ngoại lệ. Có chăng điểm khác biệt giữa bọn họ nằm ở 2 từ: Bản lĩnh. Những gã đàn ông kia chỉ dám ngắm nhìn cô từ xa, còn anh thì lại muốn đến thật gần, tự mình chạm vào cô mới thỏa mãn.
Thú thực mà nói, Kim Bắc vốn không phải là kẻ sát gái. Anh có thể lịch thiệp với phụ nữ nhưng tuyệt nhiên sẽ không đối xử thân mật với họ như người yêu. Phụ nữ quây xung quanh anh không thể nói là thiếu, nhưng có được dáng vẻ mê hoặc lòng người như Liên Chi thì quả thực là lần đầu tiên anh được chiêm ngưỡng.
- Dù biết rằng chị rất quan tâm đến Giai Nghi cũng như những người xung quanh cô ấy, nhưng tôi vẫn mong chị hiểu rằng tôi ở đây là vì cô ấy của hiện tại, không quan tâm cô ấy đã xảy ra chuyện gì, tôi vẫn muốn trân trọng người con gái này. Có những chuyện, một lời không thể giãi bày hết. Quá khứ của cô ấy, tùy tiện khi nào cô ấy thích đều có thể kể cho tôi. Còn quá khứ của tôi, ở một thời điểm thích hợp chắc chắn tôi sẽ nói với cô ấy.
Liên Chi nghe đến đây không khỏi bất ngờ. Người đàn ông này cư nhiên lại có thể nói ra những lời như vậy. Cô nhìn thẳng về phía người đàn ông, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Tôi đã hiểu. Chẳng qua là, cậu biết đấy, người con gái đôi khi rất cần người đàn ông của cô ấy thành thật chia sẻ với mình. Tôi cũng không muốn đào sâu quá khứ của cậu làm gì, chỉ mong rằng sau ngày hôm nay, cậu có thể tiếp tục thẳng thắn như vậy với người mà cậu thực sự quan tâm.
Dứt lời, Liên Chi liền đứng lên, nói lời chào tạm biệt rồi rời đi. Kim Bắc cảm thấy bản thân cũng không nhất thiết phải ở lại thêm nữa liền lấy lý do rồi chuồn theo sau. Chỉ còn lại 2 người ngồi trong phòng, không khí giữa họ có chút mập mờ không rõ. An Chính dường như vẫn chưa hoàn hồn sau lời nói của người phụ nữ kia. Bản thân Giai Nghi thì từ đầu đến cuối vẫn giữ dáng vẻ trầm mặc, làm như cái gì cũng không quan tâm.
Hồi lâu sau, một bàn tay mềm mại lần sờ sang bên cạnh, bắt trúng lấy đôi tay đang siết chặt vào nhau của người đàn ông. An Chính từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giai Nghi.
- Em cảm thấy... không yên tâm về tôi? - An Chính đè thấp giọng hỏi người con gái.
- Ừm, quả thực anh khiến em cảm thấy hơi bất an. - Giai Nghi cũng không hề dấu diếm - Ngoài tên của anh ra thì gần như em không biết gì cả. Thậm chí đến hôm nay em mới biết anh còn trẻ như vậy. Vì thế... - Giai Nghi ngập ngừng - nếu có thể, em rất muốn nghe mọi thứ về anh, dù đó có là những kỉ niệm buồn hay những hồi ức đau lòng, em đều sẵn sàng lắng nghe.
An Chính lặng lẽ nhìn người con gái trước mặt. Anh chưa từng nghĩ rằng sự im lặng bấy lâu nay của anh lại khiến cô bận tâm nhiều đến như vậy. Trong phút chốc, anh nhổm người dậy, dịu dàng kéo cơ thể mảnh mai vào trong vòng tay của mình.
- Được, tôi hiểu rồi. Bây giờ chỉ cần em muốn nghe, điều gì tôi cũng sẽ nói.
Giai Nghi ngồi lọt thỏm trong lòng An Chính, đôi tai kề sát vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim vững vàng của người đàn ông.
Em không cần một người con trai nói lời yêu nhiều vô kể, em chỉ cần một người đàn ông chứng minh anh ta yêu em bằng hành động của mình.
Em cũng không cần một người con trai hứa hẹn mọi điều đẹp đẽ, em chỉ cần một người đàn ông thực hiện mọi điều đó... vì em.
****
Ở một góc phố đông đúc, người phụ nữ thả chậm bước chân ngắm nhìn dòng người tất bật qua lại. 10 giờ tối có thể coi là thời điểm nhộn nhịp nhất ở cái thành phố vốn dĩ đã quá đỗi an bình này. Mọi ngóc ngách trên đường đều đã sáng đèn, cả thành phố bao trùm trong không khí vui vẻ, ai ai cũng đang thỏa sức đắm chìm trong thứ ánh sáng rực rỡ nhiệm màu. Nhưng càng vào thời điểm ồn ào nhất, người ta lại càng thấm thía nỗi cô đơn ở cái tuổi trưởng thành.
Có ai đó từng nói: "Hạnh phúc của người trưởng thành là vô hình". Có lẽ điều đó đúng với Liên Chi. Nếu hạnh phúc đó xảy đến với một đứa trẻ con thì mọi thứ đều thật hiển nhiên, như cái cách ta hay nói rằng niềm vui của tụi con nít sao mà đơn giản. Nhưng hạnh phúc của một người phụ nữ dạn dày như Liên Chi thì không thế. Nó khó diễn tả hơn nhiều, dù chỉ là hạnh phúc thoáng qua. Bởi vậy mà, thế giới của người trưởng thành xuất hiện một loại cô đơn gọi là không ai đồng hành, không ai lắng nghe, không ai thấu hiểu, không ai xuất hiện...
Liên Chi lặng lẽ bước vào một con ngõ tối, rẽ vào một quầy bar tương đối kín đáo. Người đàn ông ở quầy pha chế thấy Liên Chi đi đến liền ra dấu chào hỏi:
- Lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu đấy.
Liên Chi chủ động ngồi xuống một chiếc ghế, nhàn nhạt nở một nụ cười với người chú già đang mải mê pha rượu.
- Vẫn như mọi khi hửm? - Người đàn ông cất giọng khàn khàn hỏi lại.
Liên Chi "vâng" một tiếng rồi hướng tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ xinh xắn, trẻ tuổi đang ngồi một góc đánh đàn.
- Chú đổi người rồi à?
Ông chú già đẩy ly vang đỏ đến trước mặt cô, nhìn theo tầm mắt của Liên Chi, có chút tiếc nuối:
- Ờ, con bé trước đây bị cha của nó bắt về rồi. Nghe nói, bây giờ nó đang học bên nước ngoài, sau này về nước sẽ tiếp quản khách sạn của gia đình. Rốt cuộc thì, con cái cũng không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của cha mẹ chúng, cháu nói có phải không?
Liên Chi thu hồi tầm mắt, từ tốn nhấp một ngụm rượu, không đáp lời. Nhìn ly rượu sóng sánh trong tay, cô có chút buồn bực khó nói.
- Tại sao lại không thể? Cha mẹ là người sinh thành, nhưng không đồng nghĩa là họ có quyền áp đặt số phận lên con cái của họ như vậy.
Liên Chi khẽ cau mày, dường như không hề chào đón sự xuất hiện của người đàn ông vừa mới lên tiếng. Anh ta cũng không thấy thế mà ngượng ngùng, lập tức kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Liên Chi.
- Giờ này vẫn chưa về nhà sao?
- Về nhà thì cũng làm bạn với bốn bức tường, chi bằng ngồi đây bầu bạn với cô, biết đâu sẽ tìm thấy điều gì đó thú vị.
Kim Bắc cười đến rực rỡ, nhưng khuôn mặt lại thiếu đi vẻ cợt nhả như mọi khi.
- Cô thường xuyên đến đây à?
- Ngày trước thì đúng, bây giờ cửa hàng có chút bận nên cũng ít dành thời gian để đi muộn thế này.
Liên Chi xoay xoay ly rượu trong tay, khẽ đáp lại. Một ly vang đỏ nữa được đẩy đến trước mặt Kim Bắc. Cô hơi liếc mắt sang, nhìn người đàn ông từ từ nhấm nháp chất lỏng đỏ rực bên trong, yết hầu gợi cảm không ngừng trượt lên trượt xuống vô cùng kích thích thị giác.
- Hơi nồng, không phải khẩu vị của tôi. - Kim Bắc đặt ly rượu xuống, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.
- Nhưng tôi thích. Màu đỏ của nó chẳng phải rất đẹp sao?
Người phụ nữ xinh đẹp hơi ngả cơ thể ra phía sau, ánh mắt mơ màng. Mái tóc đen dài tùy tiện được búi lại sau gáy, vài sợi tóc con rủ ra trước mặt càng gợi vẻ lả lướt, trêu chọc. Chiếc áo thun mỏng manh nhìn qua có vẻ kín đáo nhưng lại hoàn toàn không che được đôi gò bồng gợi cảm ở bên trong. Môi đỏ hơi mím lại, ánh mắt sắc bén không nể nang mà nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh. Dù gì cậu trai này cũng rất đẹp mắt, cô đương nhiên là muốn ngắm cậu ta cẩn thận hơn một chút, chắc gì sau này đã gặp được người nào hấp dẫn đến mức này.
- Ừm, rất đẹp.
Miệng thì nói về ly rượu trên tay nhưng ánh mắt của anh lại không kiêng dè gì nhìn về phía Liên Chi. Hiếm có gã đàn ông nào nhìn thấy cô mà không bị vẻ đẹp nửa khêu gợi nửa tùy hứng của cô hớp hồn. Anh ta cũng không phải ngoại lệ. Có chăng điểm khác biệt giữa bọn họ nằm ở 2 từ: Bản lĩnh. Những gã đàn ông kia chỉ dám ngắm nhìn cô từ xa, còn anh thì lại muốn đến thật gần, tự mình chạm vào cô mới thỏa mãn.
Thú thực mà nói, Kim Bắc vốn không phải là kẻ sát gái. Anh có thể lịch thiệp với phụ nữ nhưng tuyệt nhiên sẽ không đối xử thân mật với họ như người yêu. Phụ nữ quây xung quanh anh không thể nói là thiếu, nhưng có được dáng vẻ mê hoặc lòng người như Liên Chi thì quả thực là lần đầu tiên anh được chiêm ngưỡng.