Chương 42: Bóng ma lẩn khuất trong màn đêm
Người đàn ông ngồi trên xe lăn không nhanh không chậm tiến vào trong căn phòng. Đến khi hai người chỉ còn cách nhau một bước chân, ông không nhịn được khẽ bật ra một tiếng:
- Là con đấy hử?
Đôi mắt giấu dưới lớp mũ áo đột nhiên hốt hoảng. Anh lấy tay kéo mũ thấy xuống rồi bỏ chạy như gặp phải quỷ.
- An Chính.
Người đàn ông gọi với theo. Ông hấp tấp xoay cái xe lăn định đuổi theo, nhưng vội quá liền không cẩn thận ngã oạch xuống đất. Đến lúc ngẩng đầu lên, bóng dáng người thanh niên đã không còn ở trong tầm mắt. Người đàn ông khẽ thở dài, nặng nhọc bò lổm ngổm dậy. Vừa với được đến cái tay cầm, một lực khổng lồ đã xốc hai nách của ông lên, vững vàng đặt ông ngồi lại trên xe lăn.
An Chính vốn dĩ đã chạy xuống tầng hai, nhưng nghe thấy tiếng động trên tầng bèn không kìm lòng quay lại kiểm tra. Thấy người đàn ông vật vã muốn đứng dậy, anh không nói hai lời lập tức tiến đến đỡ lấy cơ thể run rẩy của ông ấy.
- Con... con đã đi đâu, suốt ngần ấy năm? Một cuộc gọi cũng không có, là đã quên lão già này rồi phải không?
Ông ta bám víu lấy bả vai An Chính, nhất chết cũng không cho anh cơ hội rời đi. An Chính cúi gằm mặt, không biết qua bao lâu mới khẽ lắc đầu.
- Chưa từng quên, một giây một phút con cũng không dám quên. Bác Chương, thật xin lỗi. Để bác phải chờ lâu như vậy.
- Thằng nhóc ngu xuẩn. Có bị ta mắng vài câu đã bỏ nhà ra đi. Sao lại có thể vô ơn như vậy. Hại lão già như ta lo lắng tìm ngươi mãi không thấy.
Bác Chương vừa nói vừa lấy tay đánh bùm bụp lên người anh. Trong kẽ mắt tèm nhèm rỉ ra những giọt nước mắt vừa trách cứ, vừa đau lòng. Anh cũng để yên cho người đàn ông trút giận lên mình. Bởi người này không phải ai khác chính là người bác đã nuôi dưỡng anh suốt 19 năm ròng rã. Không mang ơn sinh thành, nhưng ông ấy đối xử với anh như người con trai ruột thịt của mình. Nhìn cơ thể già yếu ngồi trên xe lăn, anh mới giật mình nhận ra thời gian đã mài mòn sức khỏe cảu một con người đến nhường nào.
Lần cuối gặp nhau đã là cách đây 7 năm. An Chính mang cái tội giết người thất thểu trở về nhà. Bác Chương không do dự tát anh một cái điếng người. Lần đầu tiên, ông ấy đánh An Chính. "Sao anh lại có thể làm ra cái tội nghiệt như thế này. Đánh nhau ở sàn đấu ngầm, hại chết con nhà người ta, rồi còn cái tội gì anh không làm hay không. Ta thà chết ngắc ở trong bệnh viện, còn hơn nhận lấy những đồng tiền dơ bẩn mà anh cầm về". Khi ấy, vì một giây bốc đồng mà anh bỏ đi. Về sau, rất nhiều lần anh muốn quay trở về, cũng đã lén lén nhìn người bác già từ xa. Nhưng rốt cuộc anh cũng không quay về. Nỗi canh cánh trong lòng An Chính vẫn còn đó, cái danh giết người vẫn chưa thể xóa nhòa, anh không có dũng khí để đối diện với ông.
Bàn tay gầy guộc đánh anh xong liền thương xót mà xoa xoa nhẹ nhàng. Người đàn ông già gục xuống vai anh, khóc thút thít như một đứa trẻ. Ai mà tưởng tượng được người đàn ông này mấy năm trước còn khỏe mạnh phăm phăm, chỉ sau một lần biến chứng liền có thể yếu ớt đến mức này.
- Ta rất hối hận. Chỉ vì nóng giận nhất thời mà trách mắng con. Thực lòng, ta chưa bao giờ nghi ngờ con giết người. Một đứa bé đến con mèo con chết đuối còn khóc đến phát sốt, sao có thể hại chết người ta được.
An Chính nghe đến đây liền vươn tay ôm lấy người đàn ông già, trong ánh mắt là nỗi ân hận sâu sắc.
- Con sai rồi, con xin lỗi Bác Chương.
Người đàn ông già khẽ xoa lưng anh, giống như khi còn nhỏ, miệng lẩm bẩm "không sao đâu, mọi chuyện qua rồi, không sao". Nếu hỏi An Chính, điều gì làm anh hối hận nhất, anh sẽ không chần chừ mà nói rằng đó là quyết định rời nhà bỏ đi. Để người bác già một mình tủi tủi ở lại căn nhà cũ, anh đã ân hận rất lâu. Bỏ nhà đi không lâu, anh liền gọi điện cho viện trưởng, nhờ bà ấy sắp xếp một chỗ để đưa bác của anh đến ở cùng. Người viện trưởng này chính là cô giáo đầu đời của anh, là người đưa anh đến trại trẻ SOS cùng học với những đứa trẻ ở đây. Bà ấy không nói hai lời liền đồng ý. Mỗi lần anh gọi điện về hỏi thăm Bác Chương, bà ấy đều hết lòng hết dạ khuyên anh quay trở về, chỉ tiếc là, sự tự ti ngu xuẩn đã đưa anh đi quá xa, đến mức không dám quay trở về chính mái nhà của mình ngày xưa.
Để cảm xúc bình ổn trở lại, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông già trước mặt. Dấu vết thời gian như hằn sâu xuống những nếp nhăn trên khóe mắt ông, khuôn mặt tươi cười ngày nào giờ đây thêm phần hốc hác, mệt mỏi. Chỉ có đôi mắt nhìn anh vẫn tràn đầy trìu mến và yêu thương, dường như chưa bao giờ thuyên giảm.
- Lớn quá rồi, nhìn con này.
Bác Chương vừa nói, vừa lấy tay nắn qua nắn lại bả vai anh, còn không ngừng vuốt ve hai tai khiến An Chính không nhịn được bật cười.
- Coi này, khuôn mặt điển trai giống ai không biết nữa.
- Giống Bác Chương không phải sao?
- Tầm bậy tầm bạ, ta cũng đâu có đẻ ra nhà ngươi. – Đôi mắt người đàn ông cười híp lại – Mấy năm nay con sống ở đâu, có vất vả nhiều lắm không?
- Không vất vả. Con sống cùng một cô gái. Rất khả ái, cũng rất dễ thương.
Nhắc đến cô, anh không nhịn được thở dài trong lòng. Ánh mắt không tự chủ được lén nhìn bức ảnh trên tường.
- Chà, không biết ta có cơ hội được gặp cô gái của con chứ.
An Chính khẽ gật đầu, nhưng muộn phiền trong lòng vấn chất đầy khiến anh khoogn tài nào vui vẻ được. Bác Chương nhìn thoáng qua liền nhận ra An Chính có tâm sự, nhưng ông cũng không tiện hỏi. Phải biết rằng thằng nhóc này không chỉ nhạy cảm mà còn rất cứng đầu, một khi nó đã muốn giữ bí mật thì có cậy mồm nó cũng không nói. Chưa kể... vụ án chết người năm đó vẫn chưa được giải quyết, ông không muốn lại động đến vết thương trong lòng An Chính.
- Mà muộn như thế này, con quay lại đây là muốn tìm kiếm thứ gì à? Có cần ta giúp con không?
- Không có gì, chuyện này có chút phức tạp, con nhất định sẽ kể cho bác sau.
Bác Chương cũng không ép. An Chính từ từ đứng dậy, cầm lấy tay nắm đẩy người đàn ông trên xe đi về cuối hành lang. Anh đưa ông ấy về tận phòng rồi mới yên tâm rời đi.
Ban đêm, đường phố vắng lặng không một bóng người. An Chính lặng lẽ bước đi như một bóng ma trong màn đêm. Mũ áo vẫn theo thói quen kéo xuống che kín tầm mắt. Đi qua cửa hàng tiện lợi, anh bất giác dừng bước chân. Người bảo vệ bên trong ngủ say đến nỗi nước dãi trên miệng ông ta nhỏ tong tỏng xuống đất mà còn không phát hiện ra. Mái hiên trước cửa vẫn xập xệ như thế, chẳng biết đến bao giờ người ta mới thay nó đi. Không biết nghĩ đến điều gì, anh âm thầm bước vào trong phòng bảo vệ. Đi qua chỗ ông chú già, anh tiện tay cầm chai nước trên bàn rồi tiến về phía góc phòng. Mấy chậu hoa chuông nhìn qua có vẻ không được người ta chăm sóc thường xuyên, vài cánh hoa đã rủ xuống, lá cây cũng khô héo, đến cái thân cây cũng nghiêng ngả như thể một giây sau sẽ đổ ập xuống. An Chính có chút buồn cười nhìn mấy cây hoa chuông trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng đổ hết nước suối bên trong xuống chậu cây. Làm xong, anh để chai nước về lại chỗ cũ, không một tiếng động liền rời đi.
- Là con đấy hử?
Đôi mắt giấu dưới lớp mũ áo đột nhiên hốt hoảng. Anh lấy tay kéo mũ thấy xuống rồi bỏ chạy như gặp phải quỷ.
- An Chính.
Người đàn ông gọi với theo. Ông hấp tấp xoay cái xe lăn định đuổi theo, nhưng vội quá liền không cẩn thận ngã oạch xuống đất. Đến lúc ngẩng đầu lên, bóng dáng người thanh niên đã không còn ở trong tầm mắt. Người đàn ông khẽ thở dài, nặng nhọc bò lổm ngổm dậy. Vừa với được đến cái tay cầm, một lực khổng lồ đã xốc hai nách của ông lên, vững vàng đặt ông ngồi lại trên xe lăn.
An Chính vốn dĩ đã chạy xuống tầng hai, nhưng nghe thấy tiếng động trên tầng bèn không kìm lòng quay lại kiểm tra. Thấy người đàn ông vật vã muốn đứng dậy, anh không nói hai lời lập tức tiến đến đỡ lấy cơ thể run rẩy của ông ấy.
- Con... con đã đi đâu, suốt ngần ấy năm? Một cuộc gọi cũng không có, là đã quên lão già này rồi phải không?
Ông ta bám víu lấy bả vai An Chính, nhất chết cũng không cho anh cơ hội rời đi. An Chính cúi gằm mặt, không biết qua bao lâu mới khẽ lắc đầu.
- Chưa từng quên, một giây một phút con cũng không dám quên. Bác Chương, thật xin lỗi. Để bác phải chờ lâu như vậy.
- Thằng nhóc ngu xuẩn. Có bị ta mắng vài câu đã bỏ nhà ra đi. Sao lại có thể vô ơn như vậy. Hại lão già như ta lo lắng tìm ngươi mãi không thấy.
Bác Chương vừa nói vừa lấy tay đánh bùm bụp lên người anh. Trong kẽ mắt tèm nhèm rỉ ra những giọt nước mắt vừa trách cứ, vừa đau lòng. Anh cũng để yên cho người đàn ông trút giận lên mình. Bởi người này không phải ai khác chính là người bác đã nuôi dưỡng anh suốt 19 năm ròng rã. Không mang ơn sinh thành, nhưng ông ấy đối xử với anh như người con trai ruột thịt của mình. Nhìn cơ thể già yếu ngồi trên xe lăn, anh mới giật mình nhận ra thời gian đã mài mòn sức khỏe cảu một con người đến nhường nào.
Lần cuối gặp nhau đã là cách đây 7 năm. An Chính mang cái tội giết người thất thểu trở về nhà. Bác Chương không do dự tát anh một cái điếng người. Lần đầu tiên, ông ấy đánh An Chính. "Sao anh lại có thể làm ra cái tội nghiệt như thế này. Đánh nhau ở sàn đấu ngầm, hại chết con nhà người ta, rồi còn cái tội gì anh không làm hay không. Ta thà chết ngắc ở trong bệnh viện, còn hơn nhận lấy những đồng tiền dơ bẩn mà anh cầm về". Khi ấy, vì một giây bốc đồng mà anh bỏ đi. Về sau, rất nhiều lần anh muốn quay trở về, cũng đã lén lén nhìn người bác già từ xa. Nhưng rốt cuộc anh cũng không quay về. Nỗi canh cánh trong lòng An Chính vẫn còn đó, cái danh giết người vẫn chưa thể xóa nhòa, anh không có dũng khí để đối diện với ông.
Bàn tay gầy guộc đánh anh xong liền thương xót mà xoa xoa nhẹ nhàng. Người đàn ông già gục xuống vai anh, khóc thút thít như một đứa trẻ. Ai mà tưởng tượng được người đàn ông này mấy năm trước còn khỏe mạnh phăm phăm, chỉ sau một lần biến chứng liền có thể yếu ớt đến mức này.
- Ta rất hối hận. Chỉ vì nóng giận nhất thời mà trách mắng con. Thực lòng, ta chưa bao giờ nghi ngờ con giết người. Một đứa bé đến con mèo con chết đuối còn khóc đến phát sốt, sao có thể hại chết người ta được.
An Chính nghe đến đây liền vươn tay ôm lấy người đàn ông già, trong ánh mắt là nỗi ân hận sâu sắc.
- Con sai rồi, con xin lỗi Bác Chương.
Người đàn ông già khẽ xoa lưng anh, giống như khi còn nhỏ, miệng lẩm bẩm "không sao đâu, mọi chuyện qua rồi, không sao". Nếu hỏi An Chính, điều gì làm anh hối hận nhất, anh sẽ không chần chừ mà nói rằng đó là quyết định rời nhà bỏ đi. Để người bác già một mình tủi tủi ở lại căn nhà cũ, anh đã ân hận rất lâu. Bỏ nhà đi không lâu, anh liền gọi điện cho viện trưởng, nhờ bà ấy sắp xếp một chỗ để đưa bác của anh đến ở cùng. Người viện trưởng này chính là cô giáo đầu đời của anh, là người đưa anh đến trại trẻ SOS cùng học với những đứa trẻ ở đây. Bà ấy không nói hai lời liền đồng ý. Mỗi lần anh gọi điện về hỏi thăm Bác Chương, bà ấy đều hết lòng hết dạ khuyên anh quay trở về, chỉ tiếc là, sự tự ti ngu xuẩn đã đưa anh đi quá xa, đến mức không dám quay trở về chính mái nhà của mình ngày xưa.
Để cảm xúc bình ổn trở lại, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông già trước mặt. Dấu vết thời gian như hằn sâu xuống những nếp nhăn trên khóe mắt ông, khuôn mặt tươi cười ngày nào giờ đây thêm phần hốc hác, mệt mỏi. Chỉ có đôi mắt nhìn anh vẫn tràn đầy trìu mến và yêu thương, dường như chưa bao giờ thuyên giảm.
- Lớn quá rồi, nhìn con này.
Bác Chương vừa nói, vừa lấy tay nắn qua nắn lại bả vai anh, còn không ngừng vuốt ve hai tai khiến An Chính không nhịn được bật cười.
- Coi này, khuôn mặt điển trai giống ai không biết nữa.
- Giống Bác Chương không phải sao?
- Tầm bậy tầm bạ, ta cũng đâu có đẻ ra nhà ngươi. – Đôi mắt người đàn ông cười híp lại – Mấy năm nay con sống ở đâu, có vất vả nhiều lắm không?
- Không vất vả. Con sống cùng một cô gái. Rất khả ái, cũng rất dễ thương.
Nhắc đến cô, anh không nhịn được thở dài trong lòng. Ánh mắt không tự chủ được lén nhìn bức ảnh trên tường.
- Chà, không biết ta có cơ hội được gặp cô gái của con chứ.
An Chính khẽ gật đầu, nhưng muộn phiền trong lòng vấn chất đầy khiến anh khoogn tài nào vui vẻ được. Bác Chương nhìn thoáng qua liền nhận ra An Chính có tâm sự, nhưng ông cũng không tiện hỏi. Phải biết rằng thằng nhóc này không chỉ nhạy cảm mà còn rất cứng đầu, một khi nó đã muốn giữ bí mật thì có cậy mồm nó cũng không nói. Chưa kể... vụ án chết người năm đó vẫn chưa được giải quyết, ông không muốn lại động đến vết thương trong lòng An Chính.
- Mà muộn như thế này, con quay lại đây là muốn tìm kiếm thứ gì à? Có cần ta giúp con không?
- Không có gì, chuyện này có chút phức tạp, con nhất định sẽ kể cho bác sau.
Bác Chương cũng không ép. An Chính từ từ đứng dậy, cầm lấy tay nắm đẩy người đàn ông trên xe đi về cuối hành lang. Anh đưa ông ấy về tận phòng rồi mới yên tâm rời đi.
Ban đêm, đường phố vắng lặng không một bóng người. An Chính lặng lẽ bước đi như một bóng ma trong màn đêm. Mũ áo vẫn theo thói quen kéo xuống che kín tầm mắt. Đi qua cửa hàng tiện lợi, anh bất giác dừng bước chân. Người bảo vệ bên trong ngủ say đến nỗi nước dãi trên miệng ông ta nhỏ tong tỏng xuống đất mà còn không phát hiện ra. Mái hiên trước cửa vẫn xập xệ như thế, chẳng biết đến bao giờ người ta mới thay nó đi. Không biết nghĩ đến điều gì, anh âm thầm bước vào trong phòng bảo vệ. Đi qua chỗ ông chú già, anh tiện tay cầm chai nước trên bàn rồi tiến về phía góc phòng. Mấy chậu hoa chuông nhìn qua có vẻ không được người ta chăm sóc thường xuyên, vài cánh hoa đã rủ xuống, lá cây cũng khô héo, đến cái thân cây cũng nghiêng ngả như thể một giây sau sẽ đổ ập xuống. An Chính có chút buồn cười nhìn mấy cây hoa chuông trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng đổ hết nước suối bên trong xuống chậu cây. Làm xong, anh để chai nước về lại chỗ cũ, không một tiếng động liền rời đi.