Chương 43: Miền đất hứa xa lạ
Điều đáng sợ nhất mà một người phải đối diện không phải là thất bại hay mất mát. Mà chính là lúc tỉnh giấc mỗi buổi sáng, không mong muốn gì, không khát khao gì. Bởi vì trái tim rỗng toác. Bất mãn với cả chính bản thân mình. Khi ấy, có lẽ điều kỳ diệu là một từ ngữ quá xa xỉ và nực cười. Nhưng rồi, chúng ta cũng phải tự cứu chính mình thôi. Bạn luôn có sự lựa chọn, ngay cả khi cùng cực nhất. Là đứng lên và đi hay đứng lại rồi bị quên lãng. Quyền quyết định thuộc về bạn!
Kim Bắc đứng ở nơi đất khách quê người, tâm trạng không khỏi bồn chồn kì quái. Anh nhìn lên nhìn xuống cái bản đồ địa phương trong tay, nhưng rốt cuộc cũng không biết đi về đâu.
- Xin thứ lỗi, cho tôi hỏi...
Kim Bắc dùng thư tiếng Pháp bập bẹ để bắt chuyện với một người phụ nữ tóc vàng đi ngang qua, nhưng bà ấy có vẻ không muốn dành thời gian cho một lãng khách như anh. Kim Bắc ngại ngùng quay đi, cố gắng thử lại một lần nữa nhưng vô dụng. Những người da vàng, mắt xanh ở đây thậm chí còn không dành cho anh một ánh mắt quan tâm, chỉ phẩy tay rồi rời đi. Kim Bắc có chút chán nản. Anh tìm một góc bên vệ đường rồi ngồi xuống, quyết định tự cho mình nghỉ ngơi một chút.
Gần 1 tháng qua, anh mày mò học tiếng Pháp, chuẩn bị đồ đạc để bay nửa vòng trái đất qua đây tìm cô. Người thì chưa thấy đâu, nhưng nguy cơ anh bị tống cổ về đại sứ quán đang ở ngay trước mắt. Kim Bắc âm thầm thở hắt ra một hơi, hai tay xoa xoa rồi nhét vào trong túi áo. Nhiệt độ ở đây, lạnh hơn nhiều so với thành phố A. Ban ngày tuy có nắng nhưng gió lạnh vẫn khiến những người lãng khách co rúm ở một góc phố. Về đêm, nhiệt độ có thể hạ xuống dưới 10 độ, không khí se se khiến những người cô đơn càng thấm thía cái trống vắng khi ở một mình.
Qủa đúng như người ta vẫn đồn thổi, Paris xứng đáng với vẻ đẹp được mệnh danh là lãng mạn nhất thế giới. Nơi đây có một vẻ đẹp quyến rũ đến nao lòng. Có nhiều mỹ từ kiều diễm dành cho nét đẹp của Paris cổ điện, sang trọng, hoài niệm,... Cái lãng mạn của Paris dễ dàng được tìm thấy trong từng ngóc ngách của những khu phố cổ, trên những cây cầu hàng trăm năm tuổi, bên bờ sông Seine cứ chảy dài vô định, hay trên đỉnh tháp Eiffel lúc lên đèn. Khi dạo quanh những khu vườn rộng lớn trong khuôn viên các tòa lâu đài cổ kính, Kim Bắc không khỏi trầm trồ thán phục. Nơi đây giống như một thiên đường hội tụ mọi vẻ đẹp tuyệt mỹ nhất, đủ để làm mê đắm lòng người.
Thì ra đây là lí do mà Liên Chi nhất quyết phải quay trở lại nơi này. Kim Bắc nghĩ thầm, ánh mắt mông lung nhìn về phía dòng người lác đác phía trước. Dẫu đẹp là thế, nhưng ở đây vẫn quá đỗi xa lạ với anh. Muốn tìm một người để hỏi thăm cũng thật là khó.
- Anh trai này sao lại ngồi ở đây?
Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Kim Bắc hơi ngạc nhiên ngẩng đầu. Ánh nắng đằng sau lấp lánh chói mắt khiến anh phải nheo chặt mắt lại mới nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái trước mặt. Nhìn gương mặt nọn nớt trước mặt, Kim Bắc rốt cuộc cũng vứt xuống lo lắng trong lòng, vội vã phủi mông đứng dậy.
- May quá, cuối cùng cũng gặp người nói cùng ngôn ngữ với mình. Em gái à, em là vị cứu tinh của tôi đấy.
Cô gái trẻ ngơ ngác, nhưng nhìn thấy chàng trai phi thường tuấn mỹ trước mặt, cô không kiềm chế được mà đỏ bừng mặt.
- Em nóng hay sao vậy? Thời tiết này mà cũng đỏ mặt là sao?
Kim Bắc vừa lục lọi trong ba lô, vừa quan sát cô gái trước mặt, théo thói quen buông một hai lời trêu chọc vô thưởng vô phạt. Bản thân cô gái trẻ thì ngại ngần lấy hai tay ôm lấy cái má phúng phính, môi mím lại phụng phịu có vẻ như không hài lòng với lời trêu đùa của người đàn ông.
- Đây rồi.
Kim Bắc rút tầm bản đồ chìa ra trước mặt cô, hớn hở chỉ vào dấu chấm đỏ bên trên.
- Em chỉ tôi đến chỗ này được không?
- Thế kỉ bao nhiêu rồi mà vẫn còn có người dùng bản đồ giấy là sao?
Cô gái ôm đầu không dám tin nhìn Kim Bắc. Dứt lời, cô liền lôi chiếc điện thoại trong túi áo ra, thành thạo tìm đến một địa chỉ.
- Hừm, chỗ này anh không phải muốn đến là đến được đâu, nhìn này.
Kim Bắc tò mò dí mặt vào cái màn hình, dường như đang xác nhận lại lời cô gái nói có thật không. Thấy chàng trai bất ngờ ép sát, cô gái bối rối rời mắt đi chỗ khác.
- Sao lại thế được, tôi tưởng mấy cái hội trường này mở cả ngày để người ta vào tham quan chứ.
- Đây không phải là hội trường bình thường đâu. Đó là nơi dành riêng cho các nhà thiết kế riêng về đầu tóc và trang phục mới được tham dự. Người bình thường phải có vé mời hoặc được chính khách mời theo thì mới có cơ hội đi vào. Chưa kể, hội trường này chỉ cuối tuần mới mở cửa, anh đến đó cũng như không mà thôi.
- Còn phức tạp như vậy.
Kim Bắc đứng thẳng người dậy, bàn tay khẽ vò mái tóc đến rối tinh rối mù. Anh khẽ chép miệng một cái, rồi cầm tấm bản đồ nhét vào trong ba lô.
- Anh, đã có chỗ ở nào chưa vậy?
Cô gái dè dặt hỏi người đàn ông. Nhìn qua có thể thấy anh ta rõ ràng không phải người ở đây, chưa kể cái vẻ mặt ngơ ngác, lạc lõng lúc ngồi ở bên vệ đường càng kahwngr định suy đoán của cô.
- Nếu chưa, anh có thể qua chỗ ở của tôi, muốn rời đi lúc nào thì đi.
Kim Bắc nhìn lại cô gái trẻ trước mặt, hai mày nhíu chặt lại.
- Đừng bảo cô bé phải lòng tôi từ cái nhìn đầu tiên đấy nhé?
- Đồ tự mãn, đương nhiên là không rồi. – Cô vội vàng phủ nhận, tay chân khua khoắng loạn xạ, đến ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. – Nếu anh không thích thì thôi.
- Ấy, tôi đâu có nói là không thích. Tôi đội ơn cô là đằng khác. – Kim Bắc cười cười – Không thích là tốt rồi.
- Anh nói gì cơ? – Cô gái trẻ nghe không rõ lắm.
- Không có gì. Nhà của cô bé ở đâu vậy? – Kim Bắc bắt chuyện hỏi thăm.
- Ngay đây thôi, mà tôi có tên họ đàng hoàng nhé. Là Tuyết Vân, không phải là cô bé.
- Gọi thế nào chẳng được. – Kim Bắc buồn cười – Nhìn cô bé thế này chắc là du học sinh hửm?
- Ừm, cũng không quá ngu ngốc. – Tuyết Vân được dịp liền quay lại trêu chọc anh chàng đẹp trai - Thế còn anh, anh đang làm gì ở đây?
- Tìm người.
- Ai vậy? Không phải là người yêu đấy chứ?
Tuyết Vân vừa cười vừa hỏi, rõ ràng không tin vào đáp án mà cô đưa ra. Nhưng thấy chàng trai trầm mặc bất thường, cô liền rõ ràng. Thực sự là đi tìm người yêu. Rốt cuộc người con gái may mắn đấy là ai mà lại có thể khiến một người đàn ông hết mình đi tìm cô ấy ở nơi xa xôi như vậy. Tuyết Vân trong lòng thoáng chút ghen tỵ với người con gái cô chưa từng biết đến.
- Nếu không tìm được, anh có nghĩ đến chuyện từ bỏ cô ấy không?
Tuyết Vân lên tiếng hỏi, cố gắng phá vỡ bầu không khí im ắng giữa hai người họ.
- Chắc chắn sẽ tìm được.
Kim Bắc không nhìn vào cô gái bên cạnh, ánh mắt đăm đăm nhìn về tháp Eiffel trước mặt.
Rốt cục anh cũng nhận thức được ý nghĩa của chia xa. Nó không phải là cuộc đời này sẽ không gặp nhau nữa, mà là vì một cuộc tương phùng tốt đẹp hơn. Còn tình cảm giữa người với người, có một chút ước vọng như thế mới có thể có được sự mỹ mãn không theo lối mòn. Nếu như là thật tâm, vậy thì bất luận cách nhau bao nhiêu khoảng cách, đều có thể gặp nhau.
Kim Bắc đứng ở nơi đất khách quê người, tâm trạng không khỏi bồn chồn kì quái. Anh nhìn lên nhìn xuống cái bản đồ địa phương trong tay, nhưng rốt cuộc cũng không biết đi về đâu.
- Xin thứ lỗi, cho tôi hỏi...
Kim Bắc dùng thư tiếng Pháp bập bẹ để bắt chuyện với một người phụ nữ tóc vàng đi ngang qua, nhưng bà ấy có vẻ không muốn dành thời gian cho một lãng khách như anh. Kim Bắc ngại ngùng quay đi, cố gắng thử lại một lần nữa nhưng vô dụng. Những người da vàng, mắt xanh ở đây thậm chí còn không dành cho anh một ánh mắt quan tâm, chỉ phẩy tay rồi rời đi. Kim Bắc có chút chán nản. Anh tìm một góc bên vệ đường rồi ngồi xuống, quyết định tự cho mình nghỉ ngơi một chút.
Gần 1 tháng qua, anh mày mò học tiếng Pháp, chuẩn bị đồ đạc để bay nửa vòng trái đất qua đây tìm cô. Người thì chưa thấy đâu, nhưng nguy cơ anh bị tống cổ về đại sứ quán đang ở ngay trước mắt. Kim Bắc âm thầm thở hắt ra một hơi, hai tay xoa xoa rồi nhét vào trong túi áo. Nhiệt độ ở đây, lạnh hơn nhiều so với thành phố A. Ban ngày tuy có nắng nhưng gió lạnh vẫn khiến những người lãng khách co rúm ở một góc phố. Về đêm, nhiệt độ có thể hạ xuống dưới 10 độ, không khí se se khiến những người cô đơn càng thấm thía cái trống vắng khi ở một mình.
Qủa đúng như người ta vẫn đồn thổi, Paris xứng đáng với vẻ đẹp được mệnh danh là lãng mạn nhất thế giới. Nơi đây có một vẻ đẹp quyến rũ đến nao lòng. Có nhiều mỹ từ kiều diễm dành cho nét đẹp của Paris cổ điện, sang trọng, hoài niệm,... Cái lãng mạn của Paris dễ dàng được tìm thấy trong từng ngóc ngách của những khu phố cổ, trên những cây cầu hàng trăm năm tuổi, bên bờ sông Seine cứ chảy dài vô định, hay trên đỉnh tháp Eiffel lúc lên đèn. Khi dạo quanh những khu vườn rộng lớn trong khuôn viên các tòa lâu đài cổ kính, Kim Bắc không khỏi trầm trồ thán phục. Nơi đây giống như một thiên đường hội tụ mọi vẻ đẹp tuyệt mỹ nhất, đủ để làm mê đắm lòng người.
Thì ra đây là lí do mà Liên Chi nhất quyết phải quay trở lại nơi này. Kim Bắc nghĩ thầm, ánh mắt mông lung nhìn về phía dòng người lác đác phía trước. Dẫu đẹp là thế, nhưng ở đây vẫn quá đỗi xa lạ với anh. Muốn tìm một người để hỏi thăm cũng thật là khó.
- Anh trai này sao lại ngồi ở đây?
Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Kim Bắc hơi ngạc nhiên ngẩng đầu. Ánh nắng đằng sau lấp lánh chói mắt khiến anh phải nheo chặt mắt lại mới nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái trước mặt. Nhìn gương mặt nọn nớt trước mặt, Kim Bắc rốt cuộc cũng vứt xuống lo lắng trong lòng, vội vã phủi mông đứng dậy.
- May quá, cuối cùng cũng gặp người nói cùng ngôn ngữ với mình. Em gái à, em là vị cứu tinh của tôi đấy.
Cô gái trẻ ngơ ngác, nhưng nhìn thấy chàng trai phi thường tuấn mỹ trước mặt, cô không kiềm chế được mà đỏ bừng mặt.
- Em nóng hay sao vậy? Thời tiết này mà cũng đỏ mặt là sao?
Kim Bắc vừa lục lọi trong ba lô, vừa quan sát cô gái trước mặt, théo thói quen buông một hai lời trêu chọc vô thưởng vô phạt. Bản thân cô gái trẻ thì ngại ngần lấy hai tay ôm lấy cái má phúng phính, môi mím lại phụng phịu có vẻ như không hài lòng với lời trêu đùa của người đàn ông.
- Đây rồi.
Kim Bắc rút tầm bản đồ chìa ra trước mặt cô, hớn hở chỉ vào dấu chấm đỏ bên trên.
- Em chỉ tôi đến chỗ này được không?
- Thế kỉ bao nhiêu rồi mà vẫn còn có người dùng bản đồ giấy là sao?
Cô gái ôm đầu không dám tin nhìn Kim Bắc. Dứt lời, cô liền lôi chiếc điện thoại trong túi áo ra, thành thạo tìm đến một địa chỉ.
- Hừm, chỗ này anh không phải muốn đến là đến được đâu, nhìn này.
Kim Bắc tò mò dí mặt vào cái màn hình, dường như đang xác nhận lại lời cô gái nói có thật không. Thấy chàng trai bất ngờ ép sát, cô gái bối rối rời mắt đi chỗ khác.
- Sao lại thế được, tôi tưởng mấy cái hội trường này mở cả ngày để người ta vào tham quan chứ.
- Đây không phải là hội trường bình thường đâu. Đó là nơi dành riêng cho các nhà thiết kế riêng về đầu tóc và trang phục mới được tham dự. Người bình thường phải có vé mời hoặc được chính khách mời theo thì mới có cơ hội đi vào. Chưa kể, hội trường này chỉ cuối tuần mới mở cửa, anh đến đó cũng như không mà thôi.
- Còn phức tạp như vậy.
Kim Bắc đứng thẳng người dậy, bàn tay khẽ vò mái tóc đến rối tinh rối mù. Anh khẽ chép miệng một cái, rồi cầm tấm bản đồ nhét vào trong ba lô.
- Anh, đã có chỗ ở nào chưa vậy?
Cô gái dè dặt hỏi người đàn ông. Nhìn qua có thể thấy anh ta rõ ràng không phải người ở đây, chưa kể cái vẻ mặt ngơ ngác, lạc lõng lúc ngồi ở bên vệ đường càng kahwngr định suy đoán của cô.
- Nếu chưa, anh có thể qua chỗ ở của tôi, muốn rời đi lúc nào thì đi.
Kim Bắc nhìn lại cô gái trẻ trước mặt, hai mày nhíu chặt lại.
- Đừng bảo cô bé phải lòng tôi từ cái nhìn đầu tiên đấy nhé?
- Đồ tự mãn, đương nhiên là không rồi. – Cô vội vàng phủ nhận, tay chân khua khoắng loạn xạ, đến ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. – Nếu anh không thích thì thôi.
- Ấy, tôi đâu có nói là không thích. Tôi đội ơn cô là đằng khác. – Kim Bắc cười cười – Không thích là tốt rồi.
- Anh nói gì cơ? – Cô gái trẻ nghe không rõ lắm.
- Không có gì. Nhà của cô bé ở đâu vậy? – Kim Bắc bắt chuyện hỏi thăm.
- Ngay đây thôi, mà tôi có tên họ đàng hoàng nhé. Là Tuyết Vân, không phải là cô bé.
- Gọi thế nào chẳng được. – Kim Bắc buồn cười – Nhìn cô bé thế này chắc là du học sinh hửm?
- Ừm, cũng không quá ngu ngốc. – Tuyết Vân được dịp liền quay lại trêu chọc anh chàng đẹp trai - Thế còn anh, anh đang làm gì ở đây?
- Tìm người.
- Ai vậy? Không phải là người yêu đấy chứ?
Tuyết Vân vừa cười vừa hỏi, rõ ràng không tin vào đáp án mà cô đưa ra. Nhưng thấy chàng trai trầm mặc bất thường, cô liền rõ ràng. Thực sự là đi tìm người yêu. Rốt cuộc người con gái may mắn đấy là ai mà lại có thể khiến một người đàn ông hết mình đi tìm cô ấy ở nơi xa xôi như vậy. Tuyết Vân trong lòng thoáng chút ghen tỵ với người con gái cô chưa từng biết đến.
- Nếu không tìm được, anh có nghĩ đến chuyện từ bỏ cô ấy không?
Tuyết Vân lên tiếng hỏi, cố gắng phá vỡ bầu không khí im ắng giữa hai người họ.
- Chắc chắn sẽ tìm được.
Kim Bắc không nhìn vào cô gái bên cạnh, ánh mắt đăm đăm nhìn về tháp Eiffel trước mặt.
Rốt cục anh cũng nhận thức được ý nghĩa của chia xa. Nó không phải là cuộc đời này sẽ không gặp nhau nữa, mà là vì một cuộc tương phùng tốt đẹp hơn. Còn tình cảm giữa người với người, có một chút ước vọng như thế mới có thể có được sự mỹ mãn không theo lối mòn. Nếu như là thật tâm, vậy thì bất luận cách nhau bao nhiêu khoảng cách, đều có thể gặp nhau.