Chương 5: Ghen tỵ với người ta
Cả hai ngồi ngay ngắn trong căn phòng chật hẹp, trên TV đang phát một bộ phim tình cảm lãng mạn từ những thập niên 90s.
Giai Nghi có vẻ rất tập trung lắng nghe từng lời thoại của diễn viên trong phim, còn An Chính thì bần thần ngồi bên cạnh, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một phút.
Nửa tiếng trước, anh lấy hết dũng khí để mời cô ở lại xem phim, giờ xem ra có chút hối hận rồi, cô ấy bị mù thì làm sao có thể xem phim được.
An Chính tự trách bản thân đã quá hấp tấp, ánh mắt có chút lo lắng nhìn gương mặt vô cảm của cô.
- Thật sự xin lỗi, mời cô ở lại xem phim thế này có chút đường đột, cũng không suy xét đến cảm xúc của cô. Chỉ là, hôm qua tìm thấy một bộ phim khá hay nên muốn rủ cô cùng xem một chút... - An Chính ngừng lại, quan sát biểu cảm của cô, thấy cô có vẻ không để ý, anh mới kín đáo thở dài một hơi.
- Tại sao lại xin lỗi? Rõ ràng ngay từ đầu đã không nên nói những lời như vậy.
An Chính ngỡ ngàng, luống cuống đứng bật dậy, cả người cúi gập xuống:
- Quả thật là lỗi của tôi, tôi...
- Ấy, tôi không có nói chú. Là nam chính trong phim, thực sự có chút quá trẻ con rồi, sao lại có thể làm tổn thương người con gái anh ta yêu như vậy cơ chứ. - Giai Nghi lên tiếng chất vấn. Nhận thấy người đàn ông bên cạnh có chút im lặng, Giai Nghi nghi hoặc - Chú nói có phải không?
- Ừm, quả thật không nên... - An Chính trả lời cho có lệ.
Ra là không nghe thấy mình nói ư. An Chính không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Một phần cảm thấy thật may mắn vì cô gái trước mặt đang rất chăm chú với bộ phim mà anh chọn, phần lại thấy hụt hẫng.
Rõ ràng là muốn tìm cớ mời cô ấy xem phim, ai biết được bản thân lại trở thành kẻ vô hình, có cũng như không. An Chính có chút chán nản ngồi xuống.
Vừa đặt mông lên ghế liền nghe thấy người con gái bên cạnh cất tiếng thì thầm:
- Chú này, không biết nam chính có đẹp trai không nhỉ? - Giai Nghi tò mò.
- Ờm, cũng được... - Bất giác, An Chính cũng tập trung quan sát nam diễn viên trên TV - Anh ta khá cao, da trắng, có vẻ là công tử nhà giàu.
Giai Nghi yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
- Là hình mẫu thư sinh sao? Đúng là nam thần trong phim luôn có dáng vẻ phi thường đẹp trai ha. - Giai Nghi nhẹ giọng cảm thán - Vậy anh ấy có mặc sơ mi trắng không?
- Không, cậu ta mặc áo ba lỗ, hai cánh tay xăm kín, đầu tóc cũng nhuộm xanh nhuộm đỏ. - Nhìn lại nam diễn viên điển trai trong chiếc áo sơ mi trắng, An Chính hừ nhẹ - Cái gì mà thư sinh, nam thần trong phim, nhìn cậu ta thật giống một thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch.
- Phụt.
Giai Nghi không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.
Tiếng cười giòn giã phá vỡ bầu không khí có chút kỳ quặc giữa hai người. Đôi mắt nâu to tròn híp nhẹ, hai tay xấu hổ che kín khuôn mặt đỏ bừng vì cười quá nhiều.
Lâu lắm rồi, cô mới lại có được cảm giác cười một cách sảng khoái đến vậy.
An Chính ngồi bên cạnh, không ngừng nghi hoặc nhìn chằm chằm cô gái đang cười đến không biết trời đất.
Phải mất một lúc, Giai Nghi mới bình tĩnh lại, đôi mắt ánh lên nét nghịch ngợm.
- Chú ghen tị với người ta. - Đây không phải là câu hỏi mà là một lời khẳng định chắc nịch.
- Tôi? Ghen tị? Không thể nào! - An Chính vội vàng định phủ nhận, nhưng người con gái bên cạnh không cho anh cơ hội đó.
- Chú ghen tị vì người ta đẹp trai hơn chú, phải không? - Nói rồi, Giai Nghi bật cười khúc khích đầy thích thú - Nhưng mà, chú cũng đừng buồn... - Cô bỗng nhiên bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc - Vẻ bề ngoài không quan trọng đến thế đâu, tâm hồn mới là thứ quý giá nhất. Với lại, khoảng cách tuổi tác cũng khá lớn, không thể so sánh với nhau được.
Đây là... vừa đấm vừa xoa hả? An Chính có chút không biết nói sao với cô gái này. Giây trước vừa chê anh ta xấu, giây sau lại khen anh ta tâm hồn đẹp.
Thực sự muốn mắng cô gái này một trận mà không biết phải mắng làm sao.
...
Dư âm của cuộc nói chuyện qua đi, họ lại một lần nữa chăm chú theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
Bộ phim khép lại với một cái kết vô cùng có hậu, hai nhân vật chính đến được với nhau sau khi trải qua muôn vàn khó khăn, thử thách và sống hạnh phúc trọn đời.
Giai Nghi dường như rất mãn nguyện với một cái kết như vậy, còn An Chính thì không mấy để tâm.
Xem xong bộ phim, trời cũng đã nhá nhem tối.
Sau khi tiễn Giai Nghi ra về, An Chính trở lại trong phòng, ngã người ra ghế. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười giòn tan của cô gái, khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên một độ cong rất nhẹ.
Thôi thì... cũng coi như là một buổi xem phim thành công.
An Chính đưa tay lên chỉnh nhẹ mái tóc bù xù.
- Thích con trai thư sinh à? - An Chính lẩm bẩm. Chưa được một giây, anh liền kiên quyết phủ nhận - Chắc không đâu.
Nói rồi, cánh tay dài vươn ra với lấy cái bánh trên bàn, dùng sức cắn một miếng.
...
Giai Nghi về đến nhà nhưng không vội vã lên giường như mọi ngày. Cô lần mò theo các mép tường vào được trong nhà bếp, tâm trạng vui vẻ nấu cho mình một bát mì nóng hổi.
Thời gian đầu, khi chưa làm quen với cuộc sống mất đi ánh sáng, Giai Nghi không ít lần gặp khó khăn với việc tự mình vào bếp.
Sờ lên những vết bỏng trên tay, nhiều khi cô cũng chạnh lòng.
Nhưng suốt 2 năm qua, đều đặn hàng ngày, cô vẫn kiên trì xuống bếp, tự mình nấu nướng và dọn dẹp. Tận sâu trong trái tim, Giai Nghi vẫn luôn hi vọng rồi sẽ đến một ngày, có người tình nguyện cùng ngồi ăn cơm với cô.
Trong căn phòng này, trên chiếc bàn ăn này, từng có một gia đình quây quần ngồi ăn bên nhau, hạnh phúc đến nhường nào.
Nhưng vụ tai nạn đáng sợ năm đó đã cướp đi gia đình cô yêu thương. Nghĩ đến đây, trái tim Giai Nghi lại chậm rãi rỉ máu, đau đến khó thở.
Nếu năm đó, cô gái kia không hấp tấp lao ra đường thì có lẽ... Nhưng tất cả đều dừng lại ở từ "nếu" mà thôi, dù cô có cầu nguyện ông trời cả ngàn lần đi chăng nữa thì lỗi lầm năm đó cũng không sửa lại được.
Giai Nghi lặng lẽ dọn dẹp bát đĩa trên bàn, khuôn mặt thoáng nét bi thương nhàn nhạt.
***
Hôm nay là cuối tuần, Giai Nghi quyết định dạo phố và tranh thủ ghé thăm người chị thân thiết của mình.
Thời tiết gần đây có phần dịu nhẹ, không nắng chói chang như mấy ngày đầu tuần. Bầu trời cao trong xanh, từng gợn mây trôi lững lờ, thành phố phảng phất nét bình yên hiếm thấy.
Dù là ngày cuối tuần nhưng phần lớn các gia đình lại lựa chọn ở nhà, dành dụm quỹ thời gian ít ỏi để bản thân được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng trước khi lại lao vào một tuần làm việc mới.
Cái guồng quay hối hả của cuộc sống vô hình trung đang cuốn chúng ta ra xa khỏi những thú vui tối thiểu. Cái cảm giác hưởng thụ, thư thái dường như cũng trở thành vật phẩm xa xỉ khiến con người ta thèm khát.
Với một cô gái mù như Giai Nghi mà nói, dạo phố đơn giản là việc đi đi lại lại một cung đường vốn đã rất quen thuộc.
Đến một cửa hàng hoa, cô sẽ dừng lại tranh thủ hít một hơi thật sâu, thỏa mãn cảm nhận hương hoa rạo rực trong cơ thể. Hay đến gần mấy hàng bán hoa quả, cô sẽ yên lặng đứng một bên, lắng nghe những người phụ nữ mua hàng không ngừng tranh giành, cãi nhau chí chóe.
Thậm chí có đôi khi, mùi khói xe gay mũi cũng khiến Giai Nghi không kìm lòng được mà dừng lại cảm nhận thêm một chút.
Cô sợ rằng, nếu cứ sống mãi trong bóng tối thế này thì một ngày nào đó, cô sẽ quên mất thế giới này vốn xinh đẹp như thế nào.
Bóng dáng người con gái cầm gậy cứ như vậy mà lướt qua trên phố. Rất nhiều ánh mắt đã dừng lại trên người cô.
Có kẻ trầm trồ trước vẻ đẹp phi thường thanh thuần của người con gái, kẻ lại tò mò trước đôi mắt mù lòa của cô, cũng có người bày ra vẻ mặt thương xót cho cô gái xinh đẹp xấu số.
Giai Nghi cảm nhận được hết thảy. Nhưng cô cũng quen rồi.
Lần đầu có lẽ còn cảm thấy xấu hổ, thậm chí là sợ hãi. Nhưng 2 năm là thời gian đủ dài để cô học cách làm quen, học cách đứng thẳng lưng mà sống tiếp, mặc kệ những ánh mắt săm soi từ những kẻ xa lạ.
Giai Nghi đã từng là một hình mẫu trong mơ của biết bao nam sinh, thế nhưng, từ khi mất đi thị lực, người ta không còn nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ như xưa. Sự tự tin của Giai Nghi cứ thế sụp đổ.
Đôi khi, thật khó để chấp nhận rằng trên cơ thể mình mang một khiếm khuyết lớn như vậy.
Cứ ngỡ rằng hào quang của cô sẽ cứ thế tắt lịm, nhưng không, bản tính kiên cường không cho phép Giai Nghi để mặc cuộc đời mình cho số phận an bài.
Cô nhận thức rõ ràng bản thân nay đã là một người mù, và cô sẽ gắn bó với đôi mắt mù lòa này suốt phần đời còn lại. Ánh sáng của đôi mắt có thể mất đi, nhưng ánh sáng của bản ngã trong con người Giai Nghi, của sự cố chấp và ngoan cố đến phi thường, sẽ không bao giờ lụi tàn...
Giai Nghi có vẻ rất tập trung lắng nghe từng lời thoại của diễn viên trong phim, còn An Chính thì bần thần ngồi bên cạnh, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một phút.
Nửa tiếng trước, anh lấy hết dũng khí để mời cô ở lại xem phim, giờ xem ra có chút hối hận rồi, cô ấy bị mù thì làm sao có thể xem phim được.
An Chính tự trách bản thân đã quá hấp tấp, ánh mắt có chút lo lắng nhìn gương mặt vô cảm của cô.
- Thật sự xin lỗi, mời cô ở lại xem phim thế này có chút đường đột, cũng không suy xét đến cảm xúc của cô. Chỉ là, hôm qua tìm thấy một bộ phim khá hay nên muốn rủ cô cùng xem một chút... - An Chính ngừng lại, quan sát biểu cảm của cô, thấy cô có vẻ không để ý, anh mới kín đáo thở dài một hơi.
- Tại sao lại xin lỗi? Rõ ràng ngay từ đầu đã không nên nói những lời như vậy.
An Chính ngỡ ngàng, luống cuống đứng bật dậy, cả người cúi gập xuống:
- Quả thật là lỗi của tôi, tôi...
- Ấy, tôi không có nói chú. Là nam chính trong phim, thực sự có chút quá trẻ con rồi, sao lại có thể làm tổn thương người con gái anh ta yêu như vậy cơ chứ. - Giai Nghi lên tiếng chất vấn. Nhận thấy người đàn ông bên cạnh có chút im lặng, Giai Nghi nghi hoặc - Chú nói có phải không?
- Ừm, quả thật không nên... - An Chính trả lời cho có lệ.
Ra là không nghe thấy mình nói ư. An Chính không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Một phần cảm thấy thật may mắn vì cô gái trước mặt đang rất chăm chú với bộ phim mà anh chọn, phần lại thấy hụt hẫng.
Rõ ràng là muốn tìm cớ mời cô ấy xem phim, ai biết được bản thân lại trở thành kẻ vô hình, có cũng như không. An Chính có chút chán nản ngồi xuống.
Vừa đặt mông lên ghế liền nghe thấy người con gái bên cạnh cất tiếng thì thầm:
- Chú này, không biết nam chính có đẹp trai không nhỉ? - Giai Nghi tò mò.
- Ờm, cũng được... - Bất giác, An Chính cũng tập trung quan sát nam diễn viên trên TV - Anh ta khá cao, da trắng, có vẻ là công tử nhà giàu.
Giai Nghi yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
- Là hình mẫu thư sinh sao? Đúng là nam thần trong phim luôn có dáng vẻ phi thường đẹp trai ha. - Giai Nghi nhẹ giọng cảm thán - Vậy anh ấy có mặc sơ mi trắng không?
- Không, cậu ta mặc áo ba lỗ, hai cánh tay xăm kín, đầu tóc cũng nhuộm xanh nhuộm đỏ. - Nhìn lại nam diễn viên điển trai trong chiếc áo sơ mi trắng, An Chính hừ nhẹ - Cái gì mà thư sinh, nam thần trong phim, nhìn cậu ta thật giống một thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch.
- Phụt.
Giai Nghi không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.
Tiếng cười giòn giã phá vỡ bầu không khí có chút kỳ quặc giữa hai người. Đôi mắt nâu to tròn híp nhẹ, hai tay xấu hổ che kín khuôn mặt đỏ bừng vì cười quá nhiều.
Lâu lắm rồi, cô mới lại có được cảm giác cười một cách sảng khoái đến vậy.
An Chính ngồi bên cạnh, không ngừng nghi hoặc nhìn chằm chằm cô gái đang cười đến không biết trời đất.
Phải mất một lúc, Giai Nghi mới bình tĩnh lại, đôi mắt ánh lên nét nghịch ngợm.
- Chú ghen tị với người ta. - Đây không phải là câu hỏi mà là một lời khẳng định chắc nịch.
- Tôi? Ghen tị? Không thể nào! - An Chính vội vàng định phủ nhận, nhưng người con gái bên cạnh không cho anh cơ hội đó.
- Chú ghen tị vì người ta đẹp trai hơn chú, phải không? - Nói rồi, Giai Nghi bật cười khúc khích đầy thích thú - Nhưng mà, chú cũng đừng buồn... - Cô bỗng nhiên bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc - Vẻ bề ngoài không quan trọng đến thế đâu, tâm hồn mới là thứ quý giá nhất. Với lại, khoảng cách tuổi tác cũng khá lớn, không thể so sánh với nhau được.
Đây là... vừa đấm vừa xoa hả? An Chính có chút không biết nói sao với cô gái này. Giây trước vừa chê anh ta xấu, giây sau lại khen anh ta tâm hồn đẹp.
Thực sự muốn mắng cô gái này một trận mà không biết phải mắng làm sao.
...
Dư âm của cuộc nói chuyện qua đi, họ lại một lần nữa chăm chú theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
Bộ phim khép lại với một cái kết vô cùng có hậu, hai nhân vật chính đến được với nhau sau khi trải qua muôn vàn khó khăn, thử thách và sống hạnh phúc trọn đời.
Giai Nghi dường như rất mãn nguyện với một cái kết như vậy, còn An Chính thì không mấy để tâm.
Xem xong bộ phim, trời cũng đã nhá nhem tối.
Sau khi tiễn Giai Nghi ra về, An Chính trở lại trong phòng, ngã người ra ghế. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười giòn tan của cô gái, khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên một độ cong rất nhẹ.
Thôi thì... cũng coi như là một buổi xem phim thành công.
An Chính đưa tay lên chỉnh nhẹ mái tóc bù xù.
- Thích con trai thư sinh à? - An Chính lẩm bẩm. Chưa được một giây, anh liền kiên quyết phủ nhận - Chắc không đâu.
Nói rồi, cánh tay dài vươn ra với lấy cái bánh trên bàn, dùng sức cắn một miếng.
...
Giai Nghi về đến nhà nhưng không vội vã lên giường như mọi ngày. Cô lần mò theo các mép tường vào được trong nhà bếp, tâm trạng vui vẻ nấu cho mình một bát mì nóng hổi.
Thời gian đầu, khi chưa làm quen với cuộc sống mất đi ánh sáng, Giai Nghi không ít lần gặp khó khăn với việc tự mình vào bếp.
Sờ lên những vết bỏng trên tay, nhiều khi cô cũng chạnh lòng.
Nhưng suốt 2 năm qua, đều đặn hàng ngày, cô vẫn kiên trì xuống bếp, tự mình nấu nướng và dọn dẹp. Tận sâu trong trái tim, Giai Nghi vẫn luôn hi vọng rồi sẽ đến một ngày, có người tình nguyện cùng ngồi ăn cơm với cô.
Trong căn phòng này, trên chiếc bàn ăn này, từng có một gia đình quây quần ngồi ăn bên nhau, hạnh phúc đến nhường nào.
Nhưng vụ tai nạn đáng sợ năm đó đã cướp đi gia đình cô yêu thương. Nghĩ đến đây, trái tim Giai Nghi lại chậm rãi rỉ máu, đau đến khó thở.
Nếu năm đó, cô gái kia không hấp tấp lao ra đường thì có lẽ... Nhưng tất cả đều dừng lại ở từ "nếu" mà thôi, dù cô có cầu nguyện ông trời cả ngàn lần đi chăng nữa thì lỗi lầm năm đó cũng không sửa lại được.
Giai Nghi lặng lẽ dọn dẹp bát đĩa trên bàn, khuôn mặt thoáng nét bi thương nhàn nhạt.
***
Hôm nay là cuối tuần, Giai Nghi quyết định dạo phố và tranh thủ ghé thăm người chị thân thiết của mình.
Thời tiết gần đây có phần dịu nhẹ, không nắng chói chang như mấy ngày đầu tuần. Bầu trời cao trong xanh, từng gợn mây trôi lững lờ, thành phố phảng phất nét bình yên hiếm thấy.
Dù là ngày cuối tuần nhưng phần lớn các gia đình lại lựa chọn ở nhà, dành dụm quỹ thời gian ít ỏi để bản thân được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng trước khi lại lao vào một tuần làm việc mới.
Cái guồng quay hối hả của cuộc sống vô hình trung đang cuốn chúng ta ra xa khỏi những thú vui tối thiểu. Cái cảm giác hưởng thụ, thư thái dường như cũng trở thành vật phẩm xa xỉ khiến con người ta thèm khát.
Với một cô gái mù như Giai Nghi mà nói, dạo phố đơn giản là việc đi đi lại lại một cung đường vốn đã rất quen thuộc.
Đến một cửa hàng hoa, cô sẽ dừng lại tranh thủ hít một hơi thật sâu, thỏa mãn cảm nhận hương hoa rạo rực trong cơ thể. Hay đến gần mấy hàng bán hoa quả, cô sẽ yên lặng đứng một bên, lắng nghe những người phụ nữ mua hàng không ngừng tranh giành, cãi nhau chí chóe.
Thậm chí có đôi khi, mùi khói xe gay mũi cũng khiến Giai Nghi không kìm lòng được mà dừng lại cảm nhận thêm một chút.
Cô sợ rằng, nếu cứ sống mãi trong bóng tối thế này thì một ngày nào đó, cô sẽ quên mất thế giới này vốn xinh đẹp như thế nào.
Bóng dáng người con gái cầm gậy cứ như vậy mà lướt qua trên phố. Rất nhiều ánh mắt đã dừng lại trên người cô.
Có kẻ trầm trồ trước vẻ đẹp phi thường thanh thuần của người con gái, kẻ lại tò mò trước đôi mắt mù lòa của cô, cũng có người bày ra vẻ mặt thương xót cho cô gái xinh đẹp xấu số.
Giai Nghi cảm nhận được hết thảy. Nhưng cô cũng quen rồi.
Lần đầu có lẽ còn cảm thấy xấu hổ, thậm chí là sợ hãi. Nhưng 2 năm là thời gian đủ dài để cô học cách làm quen, học cách đứng thẳng lưng mà sống tiếp, mặc kệ những ánh mắt săm soi từ những kẻ xa lạ.
Giai Nghi đã từng là một hình mẫu trong mơ của biết bao nam sinh, thế nhưng, từ khi mất đi thị lực, người ta không còn nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ như xưa. Sự tự tin của Giai Nghi cứ thế sụp đổ.
Đôi khi, thật khó để chấp nhận rằng trên cơ thể mình mang một khiếm khuyết lớn như vậy.
Cứ ngỡ rằng hào quang của cô sẽ cứ thế tắt lịm, nhưng không, bản tính kiên cường không cho phép Giai Nghi để mặc cuộc đời mình cho số phận an bài.
Cô nhận thức rõ ràng bản thân nay đã là một người mù, và cô sẽ gắn bó với đôi mắt mù lòa này suốt phần đời còn lại. Ánh sáng của đôi mắt có thể mất đi, nhưng ánh sáng của bản ngã trong con người Giai Nghi, của sự cố chấp và ngoan cố đến phi thường, sẽ không bao giờ lụi tàn...