Chương 57: Bỏ lỡ trong khoảnh khắc
Hơn 10 giờ đêm, Liên Chi lết thân thể rã rời về đến khách sạn. Hiếm lắm mới có một lần cô hoàn thành công việc trước 12 giờ đêm để về như hôm nay. Vừa đặt lưng lên giường, cô liền rút điện thoại trong túi ra. Không có cuộc gọi nhỡ nào. Quên mất, họ lại chia tay rồi. Lần nào trở về khách sạn, cô cũng cố gắng mở điện thoại ra để gọi điện lại cho anh. Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại, hai ba giờ sáng mà gọi thì chẳng khác nào quấy phá giấc ngủ của anh. Vì thế, cô đành tắt máy.
Nằm dài trên giường, Liên Chi nhàm chán cầm điện thoại lướt qua mấy chục tấm ảnh. Bên trong chỉ có duy nhất một bóng dáng quen thuộc. Người đàn ông của cô đang nấu bữa sáng cho cô, người đàn ông của cô đón cô ở sân bay, người đàn ông của cô đang giúp cô buộc dây giày, người đàn ông của cô đang ngủ say... Toàn bộ mấy trăm hình ảnh ở trong máy đều là hình ảnh của người đàn ông này. Khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt nhìn cô luôn ngập tràn yêu thương và sủng nịnh. Liên Chi bất giác mỉm cười.
Kể từ khi trở về từ Paris, Liên Chi như sống trong xúc cảm lâng lâng của tình yêu. Sự chia xa của hai người vô tình lại kéo họ trở về bên nhau. Tình cảm khăng khít gắn bó như thứ men say khiến cô mê đắm, không dứt ra được. Nhìn thấy anh vì mình mà thay đổi, chính cô cũng cảm thấy tự hào. Chàng trai năm nào còn lẽo đẽo đi sau lưng cô, cuối cùng cũng đã trở thành người đàn ông biết quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Dẫu vậy, nhìn anh vất vả chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cô không nén nổi xót xa. Một người cuồng công việc như cô đến khi nhìn thấy anh nay chỗ này, mai chỗ khác cũng cảm thấy không chịu được. Nghĩ đến muốn cho anh khoảng không gian thoải mái, cô đành đẩy anh ra xa khỏi bản thân một chút. Dù sao, tình yêu không phải lúc nào cũng nhất nhất phải nhìn thấy nhau, đôi khi cho đối phương có khoảng không riêng tư cũng là cách để thể hiện tình yêu giữa hai người.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, khoảng cách giữa họ cứ ngày một xa hơn cô tưởng tượng. Cô bù đầu trong công việc, anh cũng bận rộn lo toan cho mình, thời gian họ gặp nhau càng trở nên hiếm có. Và như một lẽ tất nhiên, họ lại cãi vã. Bắt đầu từ đâu, tại sao những việc như vậy lại cứ liên tục tiếp diễn, chính cô cũng không biết. Ban đầu chỉ là một vài mâu thuẫn nhỏ, sau đó trở thành những cuộc tranh luận không có hồi kết. Thời gian ở bên nhau đã ít ỏi, họ lại cứ gặp liền cắn xé lấy nhau. Áp lực vô hình dồn nén, đến cuối cùng hai người không còn gặp nhau nữa. Cô hạn chế không trở về nhà, anh cũng không đến tìm. Việc tránh mặt nhau giống như ngòi nổ châm lên cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người.
Liên Chi tắt màn hình điện thoại, lồm cồm bò dậy đi về phía nhà vệ sinh. Từng lớp quần áo trên người được trút xuống. Đường cong nóng bỏng của cơ thể dần lộ ra. Cô ngâm mình trong bồn nước nóng, hai mắt khép hờ, cả cơ thể thoáng thả lỏng.
"Nếu như em là một giấc mơ... Thì nó sẽ là một giấc mơ đẹp chứa đầy muộn phiền... Em không phải người con gái ngọt ngào nhất... Lại chỉ biết dùng lời nói sắc như dao cứa vào lòng anh... Em coi anh là người bạn thân... Anh lại yêu em hơn cả chính mình..."
Đêm ấy, anh đã rủ rỉ vào tai cô những thanh âm thật khẽ. Họ quấn lấy nhau trong một ngày mùa đông rét căm căm. Hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến cô, vô tình cũng sưởi ấm trái tim gai góc của người con gái. Anh áp đôi môi ẩm ướt xuống cơ thể cô, mạnh mẽ đánh động đến nơi ngây ngô trên cơ thể mỹ nữ. Sải tay dài siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, hơi thở dồn dập trói buộc vào nhau. Là em đã sai, hay là anh không đúng? Đêm ấy, họ không quan tâm đến những vết thương, chỉ chăm chú lắng nghe theo lời mách bảo của con tim, cứ thế quấn lấy đối phương không buông.
Liên Chi mở mắt. Con ngươi hững hờ mang theo nét đau đớn. Cô chụm tay vốc nước táp lên mặt mình. Một lần, hai lần, cứ thế cho đến khi nước mắt theo đó mà chảy đi. Cô vươn tay vuốt đi lớp nước bám trên tấm kính bên cạnh. Người phụ nữ trong gương đẹp đến nao lòng. Cơ thể chìm sâu trong bể nước trong veo cùng làn khói trắng mờ mịt. Nữ nhân ấy giống như một bức tượng tạc hoàn hảo, từ dáng vóc cho đến đường nét trên khuôn mặt, không có điểm nào để chê. Những dấu tròn đỏ chót lan từ cổ xuống đến vùng bụng bằng phẳng. Dấu vết này là do cô tự tạo ra. Cô rất nhớ hơi ấm của người đàn ông đêm hôm đó, hơi ấm bất chấp ôm cô vào lòng.
Liên Chi nhắm mắt, lần nữa mở ra, cô liền đứng dậy với lấy cái khăn tắm quây kín cơ thể. Vừa bước ra ngoài, cô liền vội vã với lấy điện thoại trên giường:
- Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin...
- Chết tiệt.
Cô cắn chặt móng tay, cố chấp gọi lại. Vẫn là âm thanh máy móc của nữ giới phát ra từ trong điện thoại. Cô ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt có chút thất thần. Không biết qua bao lâu, đến tận lúc hơi lạnh ngấm vào bả vai, cô mới khẽ rùng mình. Bàn tay một lần nữa mở khóa màn hình điện thoại. Nụ cười rực rỡ như ánh bình bình quen thuộc hiện lên. Cô sẽ không do dự nữa. Luôn là anh chạy đi tìm cô, lần này cô sẽ quay về với anh. Không cần biết ai đúng ai sai, giờ phút này, điều cô muốn ngay lúc này chỉ là được nhìn thấy anh.
Ngón tay quyết đoán nhấn phím trên màn hình điện thoại:
- Trợ lý Trương, đặt một vé tàu về thành phố A cho tôi trong đêm nay.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hốt hoảng:
- Dạ? Bây giờ luôn ạ? Cô định đi đâu vậy cô Mạc, ngày mai chúng ta còn buổi triển lãm về mẫu tóc mới nữa.
- Từ bao giờ anh lại lắm chuyện như vậy? Nếu không làm được, vậy để tôi tìm người khác.
- Khoan, khoan đã, tôi sẽ đặt ngay. Cô, sẽ không suy nghĩ lại chứ? – Đầu dây bên kia thoáng ngập ngừng.
- Sẽ không.
***
Hai giờ sáng...
Liên Chi cầm theo túi xách chạy vào trong nhà. Vừa mở điện lên, đối diện với cô là phòng khách yên ắng, tĩnh mịch. Không có người ngồi trên ghế sô pha đợi cô. Liên Chi có chút hụt hẫng thả túi xách xuống ghế.
- Có khi nào, anh ấy đang ở bên kia?
Cô vội vàng kéo tung chiếc rèm khép hờ, ánh mắt mong đợi cố gắng nhìn sang phía tòa nhà đối diện. Vài tháng trước, người đàn ông ấy đặt mua căn chung cư đối diện. Anh nghĩ có thể giấu được cô, nhưng thực ra, cô đều đã biết. Những lần ngồi uống trà trong phòng khách, cô đều "vô tình" liếc mắt sang bên kia, nhìn thấy người đàn ông giả vờ giả vịt lau dọn mà lén lút quan sát cô. Anh là đồ nhát gan, nếu muốn gặp cô đến thế thì sao không chạy sang đây, cô cũng chưa từng nói sẽ không mở cửa. Tiếc rằng, những lần thậm thụt nhìn lén nhau không diễn ra quá nhiều. Khoảng thời gian của hai người đã không còn chỗ để dành cho đối phương.
Ngay khi cô đang chăm chú quan sát, một hình ảnh không thể nào tin được liền đập thẳng vào mắt. Hai người đang quấn lấy nhau trên ghế sô pha. Nụ hôn nồng cháy của họ khiến cô không khỏi đỏ bừng mặt. Bên dưới là một người phụ nữ trẻ trung xa lạ, bên trên không phải ai khác chính là người đàn ông của cô. Liên Chi bụm chặt miệng, một tay run rẩy bám lấy bờ tường bên cạnh, không để bản thân ngã xuống. Ánh đèn trong phòng phụt tắt.
Kim Bắc ở phía bên kia thoáng dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. Rõ ràng vẫn tối đen, tại sao anh lại cảm giác có người vừa mới mở đèn?
- Sao vậy? – Nữ nhân dưới thân dịu dàng cất tiếng hỏi.
- Không có gì.
Anh gạt phăng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, siết chặt người phụ nữ vào trong lòng. Thời khắc ấy, ở bên tòa nhà đối diện, một người phụ nữ khác nước mắt nhạt nhòa, cả cơ thể như mất hết sức lực ngồi thụp xuống đất.
Vậy ra, đây là đáp án của anh.
Nằm dài trên giường, Liên Chi nhàm chán cầm điện thoại lướt qua mấy chục tấm ảnh. Bên trong chỉ có duy nhất một bóng dáng quen thuộc. Người đàn ông của cô đang nấu bữa sáng cho cô, người đàn ông của cô đón cô ở sân bay, người đàn ông của cô đang giúp cô buộc dây giày, người đàn ông của cô đang ngủ say... Toàn bộ mấy trăm hình ảnh ở trong máy đều là hình ảnh của người đàn ông này. Khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt nhìn cô luôn ngập tràn yêu thương và sủng nịnh. Liên Chi bất giác mỉm cười.
Kể từ khi trở về từ Paris, Liên Chi như sống trong xúc cảm lâng lâng của tình yêu. Sự chia xa của hai người vô tình lại kéo họ trở về bên nhau. Tình cảm khăng khít gắn bó như thứ men say khiến cô mê đắm, không dứt ra được. Nhìn thấy anh vì mình mà thay đổi, chính cô cũng cảm thấy tự hào. Chàng trai năm nào còn lẽo đẽo đi sau lưng cô, cuối cùng cũng đã trở thành người đàn ông biết quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Dẫu vậy, nhìn anh vất vả chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cô không nén nổi xót xa. Một người cuồng công việc như cô đến khi nhìn thấy anh nay chỗ này, mai chỗ khác cũng cảm thấy không chịu được. Nghĩ đến muốn cho anh khoảng không gian thoải mái, cô đành đẩy anh ra xa khỏi bản thân một chút. Dù sao, tình yêu không phải lúc nào cũng nhất nhất phải nhìn thấy nhau, đôi khi cho đối phương có khoảng không riêng tư cũng là cách để thể hiện tình yêu giữa hai người.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, khoảng cách giữa họ cứ ngày một xa hơn cô tưởng tượng. Cô bù đầu trong công việc, anh cũng bận rộn lo toan cho mình, thời gian họ gặp nhau càng trở nên hiếm có. Và như một lẽ tất nhiên, họ lại cãi vã. Bắt đầu từ đâu, tại sao những việc như vậy lại cứ liên tục tiếp diễn, chính cô cũng không biết. Ban đầu chỉ là một vài mâu thuẫn nhỏ, sau đó trở thành những cuộc tranh luận không có hồi kết. Thời gian ở bên nhau đã ít ỏi, họ lại cứ gặp liền cắn xé lấy nhau. Áp lực vô hình dồn nén, đến cuối cùng hai người không còn gặp nhau nữa. Cô hạn chế không trở về nhà, anh cũng không đến tìm. Việc tránh mặt nhau giống như ngòi nổ châm lên cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người.
Liên Chi tắt màn hình điện thoại, lồm cồm bò dậy đi về phía nhà vệ sinh. Từng lớp quần áo trên người được trút xuống. Đường cong nóng bỏng của cơ thể dần lộ ra. Cô ngâm mình trong bồn nước nóng, hai mắt khép hờ, cả cơ thể thoáng thả lỏng.
"Nếu như em là một giấc mơ... Thì nó sẽ là một giấc mơ đẹp chứa đầy muộn phiền... Em không phải người con gái ngọt ngào nhất... Lại chỉ biết dùng lời nói sắc như dao cứa vào lòng anh... Em coi anh là người bạn thân... Anh lại yêu em hơn cả chính mình..."
Đêm ấy, anh đã rủ rỉ vào tai cô những thanh âm thật khẽ. Họ quấn lấy nhau trong một ngày mùa đông rét căm căm. Hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến cô, vô tình cũng sưởi ấm trái tim gai góc của người con gái. Anh áp đôi môi ẩm ướt xuống cơ thể cô, mạnh mẽ đánh động đến nơi ngây ngô trên cơ thể mỹ nữ. Sải tay dài siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, hơi thở dồn dập trói buộc vào nhau. Là em đã sai, hay là anh không đúng? Đêm ấy, họ không quan tâm đến những vết thương, chỉ chăm chú lắng nghe theo lời mách bảo của con tim, cứ thế quấn lấy đối phương không buông.
Liên Chi mở mắt. Con ngươi hững hờ mang theo nét đau đớn. Cô chụm tay vốc nước táp lên mặt mình. Một lần, hai lần, cứ thế cho đến khi nước mắt theo đó mà chảy đi. Cô vươn tay vuốt đi lớp nước bám trên tấm kính bên cạnh. Người phụ nữ trong gương đẹp đến nao lòng. Cơ thể chìm sâu trong bể nước trong veo cùng làn khói trắng mờ mịt. Nữ nhân ấy giống như một bức tượng tạc hoàn hảo, từ dáng vóc cho đến đường nét trên khuôn mặt, không có điểm nào để chê. Những dấu tròn đỏ chót lan từ cổ xuống đến vùng bụng bằng phẳng. Dấu vết này là do cô tự tạo ra. Cô rất nhớ hơi ấm của người đàn ông đêm hôm đó, hơi ấm bất chấp ôm cô vào lòng.
Liên Chi nhắm mắt, lần nữa mở ra, cô liền đứng dậy với lấy cái khăn tắm quây kín cơ thể. Vừa bước ra ngoài, cô liền vội vã với lấy điện thoại trên giường:
- Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin...
- Chết tiệt.
Cô cắn chặt móng tay, cố chấp gọi lại. Vẫn là âm thanh máy móc của nữ giới phát ra từ trong điện thoại. Cô ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt có chút thất thần. Không biết qua bao lâu, đến tận lúc hơi lạnh ngấm vào bả vai, cô mới khẽ rùng mình. Bàn tay một lần nữa mở khóa màn hình điện thoại. Nụ cười rực rỡ như ánh bình bình quen thuộc hiện lên. Cô sẽ không do dự nữa. Luôn là anh chạy đi tìm cô, lần này cô sẽ quay về với anh. Không cần biết ai đúng ai sai, giờ phút này, điều cô muốn ngay lúc này chỉ là được nhìn thấy anh.
Ngón tay quyết đoán nhấn phím trên màn hình điện thoại:
- Trợ lý Trương, đặt một vé tàu về thành phố A cho tôi trong đêm nay.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hốt hoảng:
- Dạ? Bây giờ luôn ạ? Cô định đi đâu vậy cô Mạc, ngày mai chúng ta còn buổi triển lãm về mẫu tóc mới nữa.
- Từ bao giờ anh lại lắm chuyện như vậy? Nếu không làm được, vậy để tôi tìm người khác.
- Khoan, khoan đã, tôi sẽ đặt ngay. Cô, sẽ không suy nghĩ lại chứ? – Đầu dây bên kia thoáng ngập ngừng.
- Sẽ không.
***
Hai giờ sáng...
Liên Chi cầm theo túi xách chạy vào trong nhà. Vừa mở điện lên, đối diện với cô là phòng khách yên ắng, tĩnh mịch. Không có người ngồi trên ghế sô pha đợi cô. Liên Chi có chút hụt hẫng thả túi xách xuống ghế.
- Có khi nào, anh ấy đang ở bên kia?
Cô vội vàng kéo tung chiếc rèm khép hờ, ánh mắt mong đợi cố gắng nhìn sang phía tòa nhà đối diện. Vài tháng trước, người đàn ông ấy đặt mua căn chung cư đối diện. Anh nghĩ có thể giấu được cô, nhưng thực ra, cô đều đã biết. Những lần ngồi uống trà trong phòng khách, cô đều "vô tình" liếc mắt sang bên kia, nhìn thấy người đàn ông giả vờ giả vịt lau dọn mà lén lút quan sát cô. Anh là đồ nhát gan, nếu muốn gặp cô đến thế thì sao không chạy sang đây, cô cũng chưa từng nói sẽ không mở cửa. Tiếc rằng, những lần thậm thụt nhìn lén nhau không diễn ra quá nhiều. Khoảng thời gian của hai người đã không còn chỗ để dành cho đối phương.
Ngay khi cô đang chăm chú quan sát, một hình ảnh không thể nào tin được liền đập thẳng vào mắt. Hai người đang quấn lấy nhau trên ghế sô pha. Nụ hôn nồng cháy của họ khiến cô không khỏi đỏ bừng mặt. Bên dưới là một người phụ nữ trẻ trung xa lạ, bên trên không phải ai khác chính là người đàn ông của cô. Liên Chi bụm chặt miệng, một tay run rẩy bám lấy bờ tường bên cạnh, không để bản thân ngã xuống. Ánh đèn trong phòng phụt tắt.
Kim Bắc ở phía bên kia thoáng dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. Rõ ràng vẫn tối đen, tại sao anh lại cảm giác có người vừa mới mở đèn?
- Sao vậy? – Nữ nhân dưới thân dịu dàng cất tiếng hỏi.
- Không có gì.
Anh gạt phăng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, siết chặt người phụ nữ vào trong lòng. Thời khắc ấy, ở bên tòa nhà đối diện, một người phụ nữ khác nước mắt nhạt nhòa, cả cơ thể như mất hết sức lực ngồi thụp xuống đất.
Vậy ra, đây là đáp án của anh.