Chương 59: Hội ngộ sau chia ly
Tang lễ kéo dài đến nửa đêm. Khách khứa đều đã rục rịch trở về, những người ở lại cũng nhanh chóng thu dọn và an táng bác Chương. Đến rạng sáng hôm sau, tang lễ về cơ bản mới thu vén xong xuôi.
Giai Nghi khoác một lớp áo mỏng bên ngoài rồi lững thững đi bộ về nhà. Ra đến ngoài cửa, cô phát hiện người đàn ông hồi chiều vẫn đứng ở đây. Cả cơ thể cao lớn dựa vào cột đèn bên đường, đầu cúi thấp đến mức không thể nhìn thấy vẻ mặt anh ta lúc này như thế nào. Hai vai áo ướt sũng đã chứng minh người đàn ông này đứng ở đó rất lâu rồi. Ánh sáng lờ mờ từ bóng đèn phía trên đỉnh đầu hắt xuống, thỉnh thoảng lại nhấp nháy một hai cái vô tình khiến anh ta giống như bóng ma cô quạnh thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm đen kịt. Thân ảnh cô độc đứng đó, phảng phất nét bi thương nhàn nhạt khó nắm bắt.
Phát hiện có tiếng bước chân tiến lại gần, cơ thể cao lớn khẽ di chuyển. Vừa nhìn thấy người bên cạnh là ai, người đàn ông liền nhanh tay kéo thấp vành mũ, đầu cũng quay đi chỗ khác.
- Muộn vậy rồi, anh chưa về sao?
Thanh âm trong trẻo cất lên, người đàn ông không hiểu vì sao lại hơi run rẩy. Anh không đáp lại lời cô, chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Thấy người đàn ông không có ý muốn tiếp chuyện, Giai Nghi cũng không muốn làm phiền thêm.
- Vậy tôi về trước, anh cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi.
Nói rồi, cô xoay người bước về phía đối diện. Lòng đường vắng tanh không một bóng người, thỉnh thoảng mới có một vài cái xe đạp chở bánh bao kèm theo tiếng rao vang vọng đi qua. Tầm ba, bốn giờ sáng, không khí ngoài trời vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo. Tiết trời sau cơn mưa mang theo hơi lạnh thấu xương.
Đi được hai bước, một chiếc áo dạ dày cộm không biết từ đâu phủ lên vai cô. Giai Nghi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy người đàn ông mặc một cái áo len mỏng dính, bước đi rất nhanh. Sờ sờ chiếc áo ấm áp trên người, cô có chút sững sờ:
- Này anh, đợi một chút.
Thấy người đàn ông bắt đầu đi xa, cô mới giật mình chạy theo. Nhưng vừa rẽ vào một con hẻm nhỏ, người đàn ông đã biến mất khỏi tầm mắt cô. Giai Nghi đứng chôn chân một lúc, hai mắt dáo dác ngó vào trong con hẻm tối tăm nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì. Tầm giờ này mà đi vào đây có chút không an toàn, vì thế cô đành bất đắc dĩ rời đi.
Người đàn ông trốn sau một bức tường đè thấp hơi thở, chờ đến khi tiếng bước chân ngày một xa, anh mới đi ra ngoài. Bóng dáng mảnh mai bước đi dưới những cột đèn đường chiếu sáng yếu ớt, bàn tay thỉnh thoảng lại kéo cái áo dạ sát vào cơ thể để che chắn trước cơn gió mùa đông lạnh thấu xương.
- Giai Nghi.
Khuôn mặt giấu dưới vành mũ ánh lên vẻ đau đớn, ánh mắt nóng rực khóa chặt lấy thân ảnh người con gái ở phía xa.
Về đến nhà, Giai Nghi liền treo cái áo khoác cẩn thận lên giá. Sờ sờ lớp dạ sần sùi, trong lòng cô lại không nhịn được nhớ đến người đàn ông áo đen. Hành động của anh ta là sự tốt bụng đơn thuần, hay là ám chỉ điều gì khác? Giai Nghi lan man suy nghĩ, được một lúc liền nằm dài trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Lúc này, người đàn ông kia cũng vừa về đến nhà. Bên trong phòng khách còn một người nữa đang đứng. Anh ta đang uống dở ngụm nước liền thiếu chút nữa phụt ra ngoài.
- An Chính? Sao mày lại đến đây giờ này?
Người đàn ông áo đen bây giờ đã tháo chiếc mũ xuống, để lộ ra gương mặt đẹp như tượng tạc, đường nét hoàn hảo không tì vết giống như một bức chân dung do vị họa sĩ tài ba nhất vẽ nên. Dẫu vậy, giữa hàng chân mày của người đàn ông lại ẩn chứa vẻ sương gió phong trần, nhìn sơ qua có thể thấy anh chững chạc và trưởng thành hơn nhiều so với một người sắp bước sang tuổi ba mươi.
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Cừ An Chính, kẻ bị cho là đã nằm dưới mồ sâu cách đây ba năm. Kế hoạch "giả chết" này do chính cái tên vừa phụt nước kia nghĩ ra. Sau khi bị Hạo Chột đâm trọng thương, anh đã bị chúng nhét vào bao tải ném ra bãi tha ma chuyên đốt xác lậu. Cũng may bản lĩnh của Kim Bắc không phải dạng xoàng mới có thể may mắn cứu An Chính một mạng. Tương kế tựu kế, Kim Bắc quyết định mang giấu An Chính đi, bày ra sự việc "giả chết", một mặt đánh lừa nhóm người Hạo Chột, mặt khác cũng để giữ cho người thân của họ tránh khỏi tầm mắt của những kẻ giết người không gớm tay. Với một tên cáo già như Hạo Chột, không ai có thể dám chắc hắn sẽ không tìm cách làm hại đến những người khác xung quanh An Chính để báo thù.
Ẩn thân mất ba năm, ngày hôm nay An Chính mới chính thức lộ diện. Nghe Kim Bắc báo tin bác Chương qua đời, anh như phát điên chạy về. Anh là đứa con bất hiếu, giây phút cuối cùng trước khi người cha già lâm chung, anh cũng không thể ở bên cạnh.
Phía đối diện, Kim Bắc đặt cốc nước xuống bàn, dụi dụi hai mắt ngái ngủ rồi tiến lại gần An Chính.
- Mọi việc xong xuôi rồi sao?
- Chưa. Cần ít nhất một tháng nữa.
Kim Bắc gật gật đầu, nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới rồi lên tiếng hỏi:
- Áo khoác đâu rồi, chiều nay thấy mày vẫn mặc mà?
- Đưa cho cô ấy rồi.
"Cô ấy" trong lời của anh chính là Giai Nghi. Cuộc hội ngộ chóng vánh khiến lớp ngụy trang của anh thiếu chút nữa đã sụp đổ. Cô vẫn đẹp như ngày nào, vẫn tốt bụng và hiểu chuyện như thế. Ngày cô gục xuống trước bia mộ của "anh", khóc đến tâm tê phế liệt, anh đã chứng kiến hết thảy. Bóng dáng người con gái mà suốt ba năm trời chỉ xuất hiện trong giấc mơ, nay lại hiện hữu trong tầm mắt. Anh suýt chút nữa đã không thể tự kiềm chế mà lao ra ôm lấy thân ảnh người con gái, nhưng bước chân cuối cùng cũng dừng lại. Anh lấy tư cách gì để xuất hiện bên cạnh cô đây. Người yêu hay bạn bè, tất cả đều không phải. Ngày hôm ấy đã lựa chọn cắt đứt liên hệ với cô, anh cũng không cho phép mình đến gần người con gái ấy nữa.
Mãi cho đến ngày hôm nay, tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần, anh mới nhận ra bản thân tha thiết nhớ nhung cô đến thế nào. Anh đã bỏ rơi rất nhiều thứ, danh phận, tiền tài, thậm chí là cả người thân xung quanh mình. Nhưng riêng cô, anh lại lưu luyến không cách nào buông tay. Cô là người duy nhất khiến anh tham lam muốn chiếm hữu, muốn đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời ấy chỉ nhìn về phía anh.
Mâu thuẫn giằng xé trong lòng khiến An Chính mệt mỏi đến khó thở. Lê bước chân nằm xuống ghế sô pha, anh khẽ nhắm chặt bờ mi, thả trôi những suy nghĩ vướng bận ra sau đầu.
Kim Bắc thấy thế liền quay lại trong phòng ngủ, mang theo một cái chăn đắp lên người An Chính. Người bạn này của anh suốt mấy năm nay đã phải sống trong khổ sở dằn vặt. Chỉ để dẹp đi mối nguy hiểm xung quanh người con gái kia mà cậu ta đã bất chấp làm những việc điên rồ mà người khác không tưởng tượng được. Dấn thân càng sâu càng khó trở về, có lẽ vì thế mà đến giờ phút này, An Chính vẫn không thể nào đường đường chính chính đối diện với người con gái mình yêu.
Thế gian, mọi cuộc gặp gỡ đều là định mệnh an bài, hội ngộ - chia ly đều là điều bình thường. Có duyên thì ắt sẽ bên nhau, vô phận thì chỉ có thể trách bản thân. Việc hợp tan trong đời, cuối cùng cũng chỉ nằm ở tấm chân tình của người ở lại và kẻ ra đi.
Giai Nghi khoác một lớp áo mỏng bên ngoài rồi lững thững đi bộ về nhà. Ra đến ngoài cửa, cô phát hiện người đàn ông hồi chiều vẫn đứng ở đây. Cả cơ thể cao lớn dựa vào cột đèn bên đường, đầu cúi thấp đến mức không thể nhìn thấy vẻ mặt anh ta lúc này như thế nào. Hai vai áo ướt sũng đã chứng minh người đàn ông này đứng ở đó rất lâu rồi. Ánh sáng lờ mờ từ bóng đèn phía trên đỉnh đầu hắt xuống, thỉnh thoảng lại nhấp nháy một hai cái vô tình khiến anh ta giống như bóng ma cô quạnh thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm đen kịt. Thân ảnh cô độc đứng đó, phảng phất nét bi thương nhàn nhạt khó nắm bắt.
Phát hiện có tiếng bước chân tiến lại gần, cơ thể cao lớn khẽ di chuyển. Vừa nhìn thấy người bên cạnh là ai, người đàn ông liền nhanh tay kéo thấp vành mũ, đầu cũng quay đi chỗ khác.
- Muộn vậy rồi, anh chưa về sao?
Thanh âm trong trẻo cất lên, người đàn ông không hiểu vì sao lại hơi run rẩy. Anh không đáp lại lời cô, chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Thấy người đàn ông không có ý muốn tiếp chuyện, Giai Nghi cũng không muốn làm phiền thêm.
- Vậy tôi về trước, anh cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi.
Nói rồi, cô xoay người bước về phía đối diện. Lòng đường vắng tanh không một bóng người, thỉnh thoảng mới có một vài cái xe đạp chở bánh bao kèm theo tiếng rao vang vọng đi qua. Tầm ba, bốn giờ sáng, không khí ngoài trời vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo. Tiết trời sau cơn mưa mang theo hơi lạnh thấu xương.
Đi được hai bước, một chiếc áo dạ dày cộm không biết từ đâu phủ lên vai cô. Giai Nghi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy người đàn ông mặc một cái áo len mỏng dính, bước đi rất nhanh. Sờ sờ chiếc áo ấm áp trên người, cô có chút sững sờ:
- Này anh, đợi một chút.
Thấy người đàn ông bắt đầu đi xa, cô mới giật mình chạy theo. Nhưng vừa rẽ vào một con hẻm nhỏ, người đàn ông đã biến mất khỏi tầm mắt cô. Giai Nghi đứng chôn chân một lúc, hai mắt dáo dác ngó vào trong con hẻm tối tăm nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì. Tầm giờ này mà đi vào đây có chút không an toàn, vì thế cô đành bất đắc dĩ rời đi.
Người đàn ông trốn sau một bức tường đè thấp hơi thở, chờ đến khi tiếng bước chân ngày một xa, anh mới đi ra ngoài. Bóng dáng mảnh mai bước đi dưới những cột đèn đường chiếu sáng yếu ớt, bàn tay thỉnh thoảng lại kéo cái áo dạ sát vào cơ thể để che chắn trước cơn gió mùa đông lạnh thấu xương.
- Giai Nghi.
Khuôn mặt giấu dưới vành mũ ánh lên vẻ đau đớn, ánh mắt nóng rực khóa chặt lấy thân ảnh người con gái ở phía xa.
Về đến nhà, Giai Nghi liền treo cái áo khoác cẩn thận lên giá. Sờ sờ lớp dạ sần sùi, trong lòng cô lại không nhịn được nhớ đến người đàn ông áo đen. Hành động của anh ta là sự tốt bụng đơn thuần, hay là ám chỉ điều gì khác? Giai Nghi lan man suy nghĩ, được một lúc liền nằm dài trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Lúc này, người đàn ông kia cũng vừa về đến nhà. Bên trong phòng khách còn một người nữa đang đứng. Anh ta đang uống dở ngụm nước liền thiếu chút nữa phụt ra ngoài.
- An Chính? Sao mày lại đến đây giờ này?
Người đàn ông áo đen bây giờ đã tháo chiếc mũ xuống, để lộ ra gương mặt đẹp như tượng tạc, đường nét hoàn hảo không tì vết giống như một bức chân dung do vị họa sĩ tài ba nhất vẽ nên. Dẫu vậy, giữa hàng chân mày của người đàn ông lại ẩn chứa vẻ sương gió phong trần, nhìn sơ qua có thể thấy anh chững chạc và trưởng thành hơn nhiều so với một người sắp bước sang tuổi ba mươi.
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Cừ An Chính, kẻ bị cho là đã nằm dưới mồ sâu cách đây ba năm. Kế hoạch "giả chết" này do chính cái tên vừa phụt nước kia nghĩ ra. Sau khi bị Hạo Chột đâm trọng thương, anh đã bị chúng nhét vào bao tải ném ra bãi tha ma chuyên đốt xác lậu. Cũng may bản lĩnh của Kim Bắc không phải dạng xoàng mới có thể may mắn cứu An Chính một mạng. Tương kế tựu kế, Kim Bắc quyết định mang giấu An Chính đi, bày ra sự việc "giả chết", một mặt đánh lừa nhóm người Hạo Chột, mặt khác cũng để giữ cho người thân của họ tránh khỏi tầm mắt của những kẻ giết người không gớm tay. Với một tên cáo già như Hạo Chột, không ai có thể dám chắc hắn sẽ không tìm cách làm hại đến những người khác xung quanh An Chính để báo thù.
Ẩn thân mất ba năm, ngày hôm nay An Chính mới chính thức lộ diện. Nghe Kim Bắc báo tin bác Chương qua đời, anh như phát điên chạy về. Anh là đứa con bất hiếu, giây phút cuối cùng trước khi người cha già lâm chung, anh cũng không thể ở bên cạnh.
Phía đối diện, Kim Bắc đặt cốc nước xuống bàn, dụi dụi hai mắt ngái ngủ rồi tiến lại gần An Chính.
- Mọi việc xong xuôi rồi sao?
- Chưa. Cần ít nhất một tháng nữa.
Kim Bắc gật gật đầu, nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới rồi lên tiếng hỏi:
- Áo khoác đâu rồi, chiều nay thấy mày vẫn mặc mà?
- Đưa cho cô ấy rồi.
"Cô ấy" trong lời của anh chính là Giai Nghi. Cuộc hội ngộ chóng vánh khiến lớp ngụy trang của anh thiếu chút nữa đã sụp đổ. Cô vẫn đẹp như ngày nào, vẫn tốt bụng và hiểu chuyện như thế. Ngày cô gục xuống trước bia mộ của "anh", khóc đến tâm tê phế liệt, anh đã chứng kiến hết thảy. Bóng dáng người con gái mà suốt ba năm trời chỉ xuất hiện trong giấc mơ, nay lại hiện hữu trong tầm mắt. Anh suýt chút nữa đã không thể tự kiềm chế mà lao ra ôm lấy thân ảnh người con gái, nhưng bước chân cuối cùng cũng dừng lại. Anh lấy tư cách gì để xuất hiện bên cạnh cô đây. Người yêu hay bạn bè, tất cả đều không phải. Ngày hôm ấy đã lựa chọn cắt đứt liên hệ với cô, anh cũng không cho phép mình đến gần người con gái ấy nữa.
Mãi cho đến ngày hôm nay, tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần, anh mới nhận ra bản thân tha thiết nhớ nhung cô đến thế nào. Anh đã bỏ rơi rất nhiều thứ, danh phận, tiền tài, thậm chí là cả người thân xung quanh mình. Nhưng riêng cô, anh lại lưu luyến không cách nào buông tay. Cô là người duy nhất khiến anh tham lam muốn chiếm hữu, muốn đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời ấy chỉ nhìn về phía anh.
Mâu thuẫn giằng xé trong lòng khiến An Chính mệt mỏi đến khó thở. Lê bước chân nằm xuống ghế sô pha, anh khẽ nhắm chặt bờ mi, thả trôi những suy nghĩ vướng bận ra sau đầu.
Kim Bắc thấy thế liền quay lại trong phòng ngủ, mang theo một cái chăn đắp lên người An Chính. Người bạn này của anh suốt mấy năm nay đã phải sống trong khổ sở dằn vặt. Chỉ để dẹp đi mối nguy hiểm xung quanh người con gái kia mà cậu ta đã bất chấp làm những việc điên rồ mà người khác không tưởng tượng được. Dấn thân càng sâu càng khó trở về, có lẽ vì thế mà đến giờ phút này, An Chính vẫn không thể nào đường đường chính chính đối diện với người con gái mình yêu.
Thế gian, mọi cuộc gặp gỡ đều là định mệnh an bài, hội ngộ - chia ly đều là điều bình thường. Có duyên thì ắt sẽ bên nhau, vô phận thì chỉ có thể trách bản thân. Việc hợp tan trong đời, cuối cùng cũng chỉ nằm ở tấm chân tình của người ở lại và kẻ ra đi.