Chương 60: Không nơi đâu bằng nhà
Một năm với bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mùa nào cũng để lại cho người ta những nỗi niềm riêng. Nhưng có lẽ mùa mà người ta không muốn chào đón nhất là mùa đông. Bởi đông lạnh, buồn và se buốt lòng người. Khi đông về, nỗi nhớ, nỗi buồn thẳm sâu lại chỗi dậy hòa cùng cảnh vật hiu hắt khiến người ta day dứt khôn nguôi.
Buổi sáng mùa đông thường tĩnh lặng kèm theo cái lạnh thấu xương. Thành phố A thời điểm này đã bắt đầu cảm nhận rõ cái rét căm căm của mùa đông. Trời cao lồng lộng phủ một màu bạc ảm đạm, từng bông tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi, bềnh bồng phiêu lãng bên ngoài khung cửa sổ.
Giai Nghi mỉm cười chào tạm biệt từng đứa trẻ, dẫn chứng ra khỏi lớp học sau đó mới mở tủ lấy túi xách chuẩn bị đi về. Mới đó thôi mà đã đến mùa tuyết rơi. Sáng sớm, từng bông tuyết li ti theo cơn gió lạnh rơi xuống mặt đất. Càng ngày, tuyết rơi càng dày, chẳng mấy chốc đã phủ trắng xóa mặt kính kề sát cạnh cô.
Giai Nghi đứng giữa hành lang chật hẹp, nép sát vào một bên đợi mọi người đi qua hết mới bắt đầu di chuyển. Vừa ra đến ngoài cửa, cô không nhịn được rùng mình. Đôi tay trắng nõn che lấy miệng thổi phù phù hai cái. Đôi bốt đen dưới chân không ngừng dẫm trái dẫm phải để làm ấm cơ thể. Chiếc áo dạ dài đến đầu gối, bao bọc tránh để khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
Đợi một lúc không thấy xe buýt đến trạm, cô quyết định lững thững đi đến cửa hàng. Cô đi dọc vỉa hè, những người đi qua đi lại dù đông đúc nhưng chẳng ồn ào. Giống như định mệnh lặng lẽ lướt qua nhau, không biết liệu có ngày hội ngộ. Giữa đám đông tấp nập, hay trong đường nét của những đám mây, cô chẳng nhìn thấy một ai khác, ngoài anh. An Chính. Người đàn ông vô hình khiến cô đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ, lưu lại hương thơm nồng nàn trên từng nếp gấp của ga giường. Cô bất giác lại nhớ anh rồi.
Bước chân dừng lại trước cửa hàng. Tấm biển hiệu "Home sweet home" (*) vẫn đang nhấp nháy ánh hồng. Vốn mở cửa hàng này để đợi người đàn ông ấy có thể tìm về, giờ xem ra, anh chẳng thể nào nhìn thấy được món quà này của cô.
Vừa đi vào bên trong, âm thanh lanh lảnh liền vang lên:
- Xin chào quý khách, mời... Ấy chị Giai Nghi.
Hạ Hạ đứng ở quầy thu ngân vui vẻ vẫy tay. Giai Nghi nhìn cô bé dễ thương liền nhớ đến hình ảnh bản thân hồi còn học đại học, cũng nhiệt tình và hào hứng như vậy.
- Mấy tháng nay chị bận bịu quá, chả mấy khi thấy qua đây. Ngày trước, chiều nào chị cũng qua đây kia mà.
Giai Nghi khẽ cười, lôi một chiếc bánh bông lan đặt lên bàn:
- Đúng là có chút bận rộn. Hôm nay rảnh rỗi liền mang quà đến tạ lỗi cho em đây.
Hạ Hạ thấy hộp bánh trên bàn liền cười sung sướng, loay hoay ngồi bóc rồi cắn một miếng thật to. Nhìn cô bé hồn nhiên lại ngây thơ, Giai Nghi thật muốn bẹo cái má phúng phính kia một cái cho bõ tay.
- Vào phòng nghỉ đi, chiều nay để chị trông cửa hàng cho.
Giai Nghi vừa khoác tap dề đồng phục, vừa đẩy Hạ Hạ vào trong gian bên trong. Cô bé một miệng đầy bánh nhai nhồm nhoàm hai cái rồi nói vội nói vàng:
- Ấy, có một vị khách đang chọn đồ ở kệ trong cùng, chưa thanh toán đâu, chị tính giúp em nhé.
Giai Nghi gật đầu rồi xoay người hướng đến kệ nội thất ở góc trong cùng. Bóng dáng người đàn ông cao lớn đang mày mò lựa chọn đồ, thần sắc phân vân, cứ cầm lên rồi lại đặt xuống.
- Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh không?
Người đàn ông hơi bất ngờ vì có người xuất hiện đằng sau. Nhưng ngay sau đó liền cười ngại ngùng, giơ giơ món đồ trên tay:
- Mấy món đồ ở đây đều rất đẹp, nhưng vì đẹp quá nên tôi không biết phải chọn ra sao?
- Anh muốn mua cho người yêu hay bạn bè?
- Là em gái.
- Em gái anh còn đi học hay là đã đi làm rồi?
- Con bé vẫn còn đi học, nhưng mới nghỉ được một thời gian. Con bé bị bệnh, phải nằm ở nhà tĩnh dưỡng.
Giai Nghi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vươn tay vòng qua người đàn ông, cầm lên một chiếc đèn bàn nhỏ xinh.
- Đây là món đồ mới nhất của cửa hàng, một chiếc đèn có cài đặt báo thức. Nếu anh nhìn vào đây sẽ thấy có một cái nút nhỏ để ghi âm giọng nói. Anh có thể gửi gắm lời chúc cho em gái của mình trước khi cô bé đi ngủ và khi cô bé thức dậy, nếu cần có thể thu âm một bài nhạc vào đây. Nút màu hồng bên cạnh là chế độ "đèn tâm trạng". Anh trai với em gái nhiều khi không thể chuyện gì cũng chia sẻ cho nhau. Thông qua chiếc đèn này, anh có thể hiểu được em gái mình đang cảm thấy thế nào.
- Kỳ diệu như vậy? – Người đàn ông trố mắt cảm thán, vẻ mặt như thể vừa nhặt được món bảo vật.
- Vâng. Ví dụ như màu vàng là hạnh phúc, màu đỏ là tức giận, màu xanh dương là thoải mái, màu xanh lá là tin tưởng, màu nâu là mệt mỏi,... Đặc biệt có một hiệu ứng trắng đen nhấp nháy. Hiệu ứng này... là tín hiệu SOS cấp báo nếu ai đó gặp nguy hiểm.
Người đàn ông nghe rất chăm chú, liên tục gật gù theo lời giải thích của cô.
- Mấy món đồ ở đây, đều đặc biệt như vậy sao? – Anh hứng thú nhìn ngó xung quanh.
- Cũng không thể nói là đặc biệt. Mọi món đồ ở đây giống như một người bạn, một người bảo vệ cho những người yếu đuối trong xã hội.
Nhìn những đứa con tinh thần của mình, cô không tránh khỏi phiền muộn. Những món đồ này được sinh ra, cũng bởi ngoài kia còn rất nhiều người mang trên mình khiếm khuyết, bất lợi so với những người khác, giống như cô vậy
Thấy vẻ mặt cô gái có vẻ rầu rĩ, người đàn ông bỗng cúi thấp đầu, nở một nụ cười rực rỡ:
- Cô làm ra những món đồ này phải không? Tôi cảm thấy cô thật sự tâm huyết với chúng, như thể cô là người đã trải qua hết những xúc cảm như vậy.
Giai Nghi không trả lời. Nhìn vào đôi mắt sáng rực của người đàn ông, cô bất giác nảy sinh thiện cảm. Người này có một đôi mắt nâu trầm rất đẹp, mềm mại như một dòng sông êm đềm chảy, vừa hiền hòa, vừa ấm áp. Thoáng chốc, cô lại nghĩ về anh. Nếu so ra, anh là một người đàn ông mạnh mẽ hơn nhiều, cường hãn, lý trí lại rất biết cách nhu hòa khi nói chuyện với cô.
Người đàn ông đối diện lúc này cũng âm thầm quan sát người con gái xinh đẹp trước mắt. Dung nhan diễm lệ, hài hòa, mắt ngọc mày liễu, tư thái điềm đạm lại dịu dàng, cảm giác giống như một nữ tiểu thư công dung ngôn hạnh, vừa có sắc lại vừa có đức có tài.
Mất khoảng mấy giây sau, Giai Nghi quay đầu đi, đặt cây đèn vào trong tay người đàn ông rồi trở lại quầy thu ngân. Người đàn ông nối gót theo cô. Ra đến nơi, anh cười vui vẻ:
- Tính tiền giúp tôi món đồ này. Cô chủ, nhân tiện thì ở đây có thẻ khách hàng không, tôi muốn làm một cái.
- Được, phiền anh để lại họ tên và số điện thoại.
- Hầu Minh Trị, 29 tuổi, giám đốc của tổ chức trẻ em và người già thành phố C, số điện thoại 09xxxxxxx, tình trạng độc thân, còn có...
- Khoan khoan, thông tin khách hàng như vậy là đủ rồi, cảm ơn anh đã cung cấp.
- Chưa đủ đâu, tôi còn nhiều thứ muốn nói với cô lắm, cô... Cẩm Giai Nghi.
Anh ta nhìn vào bảng tên trên chiếc tạp giề của người con gái đối diện, tâm trạng vui vẻ đọc tên của cô. Nói xong, anh cầm túi quà được gói cẩn thận hướng về phía cửa ra vào. Trước khi đi, anh không quên để lại một câu:
- Lần sau tôi lại đến gặp cô nhé, Giai Nghi.
(*) home sweet home: không nơi đâu bằng nhà
Buổi sáng mùa đông thường tĩnh lặng kèm theo cái lạnh thấu xương. Thành phố A thời điểm này đã bắt đầu cảm nhận rõ cái rét căm căm của mùa đông. Trời cao lồng lộng phủ một màu bạc ảm đạm, từng bông tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi, bềnh bồng phiêu lãng bên ngoài khung cửa sổ.
Giai Nghi mỉm cười chào tạm biệt từng đứa trẻ, dẫn chứng ra khỏi lớp học sau đó mới mở tủ lấy túi xách chuẩn bị đi về. Mới đó thôi mà đã đến mùa tuyết rơi. Sáng sớm, từng bông tuyết li ti theo cơn gió lạnh rơi xuống mặt đất. Càng ngày, tuyết rơi càng dày, chẳng mấy chốc đã phủ trắng xóa mặt kính kề sát cạnh cô.
Giai Nghi đứng giữa hành lang chật hẹp, nép sát vào một bên đợi mọi người đi qua hết mới bắt đầu di chuyển. Vừa ra đến ngoài cửa, cô không nhịn được rùng mình. Đôi tay trắng nõn che lấy miệng thổi phù phù hai cái. Đôi bốt đen dưới chân không ngừng dẫm trái dẫm phải để làm ấm cơ thể. Chiếc áo dạ dài đến đầu gối, bao bọc tránh để khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
Đợi một lúc không thấy xe buýt đến trạm, cô quyết định lững thững đi đến cửa hàng. Cô đi dọc vỉa hè, những người đi qua đi lại dù đông đúc nhưng chẳng ồn ào. Giống như định mệnh lặng lẽ lướt qua nhau, không biết liệu có ngày hội ngộ. Giữa đám đông tấp nập, hay trong đường nét của những đám mây, cô chẳng nhìn thấy một ai khác, ngoài anh. An Chính. Người đàn ông vô hình khiến cô đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ, lưu lại hương thơm nồng nàn trên từng nếp gấp của ga giường. Cô bất giác lại nhớ anh rồi.
Bước chân dừng lại trước cửa hàng. Tấm biển hiệu "Home sweet home" (*) vẫn đang nhấp nháy ánh hồng. Vốn mở cửa hàng này để đợi người đàn ông ấy có thể tìm về, giờ xem ra, anh chẳng thể nào nhìn thấy được món quà này của cô.
Vừa đi vào bên trong, âm thanh lanh lảnh liền vang lên:
- Xin chào quý khách, mời... Ấy chị Giai Nghi.
Hạ Hạ đứng ở quầy thu ngân vui vẻ vẫy tay. Giai Nghi nhìn cô bé dễ thương liền nhớ đến hình ảnh bản thân hồi còn học đại học, cũng nhiệt tình và hào hứng như vậy.
- Mấy tháng nay chị bận bịu quá, chả mấy khi thấy qua đây. Ngày trước, chiều nào chị cũng qua đây kia mà.
Giai Nghi khẽ cười, lôi một chiếc bánh bông lan đặt lên bàn:
- Đúng là có chút bận rộn. Hôm nay rảnh rỗi liền mang quà đến tạ lỗi cho em đây.
Hạ Hạ thấy hộp bánh trên bàn liền cười sung sướng, loay hoay ngồi bóc rồi cắn một miếng thật to. Nhìn cô bé hồn nhiên lại ngây thơ, Giai Nghi thật muốn bẹo cái má phúng phính kia một cái cho bõ tay.
- Vào phòng nghỉ đi, chiều nay để chị trông cửa hàng cho.
Giai Nghi vừa khoác tap dề đồng phục, vừa đẩy Hạ Hạ vào trong gian bên trong. Cô bé một miệng đầy bánh nhai nhồm nhoàm hai cái rồi nói vội nói vàng:
- Ấy, có một vị khách đang chọn đồ ở kệ trong cùng, chưa thanh toán đâu, chị tính giúp em nhé.
Giai Nghi gật đầu rồi xoay người hướng đến kệ nội thất ở góc trong cùng. Bóng dáng người đàn ông cao lớn đang mày mò lựa chọn đồ, thần sắc phân vân, cứ cầm lên rồi lại đặt xuống.
- Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh không?
Người đàn ông hơi bất ngờ vì có người xuất hiện đằng sau. Nhưng ngay sau đó liền cười ngại ngùng, giơ giơ món đồ trên tay:
- Mấy món đồ ở đây đều rất đẹp, nhưng vì đẹp quá nên tôi không biết phải chọn ra sao?
- Anh muốn mua cho người yêu hay bạn bè?
- Là em gái.
- Em gái anh còn đi học hay là đã đi làm rồi?
- Con bé vẫn còn đi học, nhưng mới nghỉ được một thời gian. Con bé bị bệnh, phải nằm ở nhà tĩnh dưỡng.
Giai Nghi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vươn tay vòng qua người đàn ông, cầm lên một chiếc đèn bàn nhỏ xinh.
- Đây là món đồ mới nhất của cửa hàng, một chiếc đèn có cài đặt báo thức. Nếu anh nhìn vào đây sẽ thấy có một cái nút nhỏ để ghi âm giọng nói. Anh có thể gửi gắm lời chúc cho em gái của mình trước khi cô bé đi ngủ và khi cô bé thức dậy, nếu cần có thể thu âm một bài nhạc vào đây. Nút màu hồng bên cạnh là chế độ "đèn tâm trạng". Anh trai với em gái nhiều khi không thể chuyện gì cũng chia sẻ cho nhau. Thông qua chiếc đèn này, anh có thể hiểu được em gái mình đang cảm thấy thế nào.
- Kỳ diệu như vậy? – Người đàn ông trố mắt cảm thán, vẻ mặt như thể vừa nhặt được món bảo vật.
- Vâng. Ví dụ như màu vàng là hạnh phúc, màu đỏ là tức giận, màu xanh dương là thoải mái, màu xanh lá là tin tưởng, màu nâu là mệt mỏi,... Đặc biệt có một hiệu ứng trắng đen nhấp nháy. Hiệu ứng này... là tín hiệu SOS cấp báo nếu ai đó gặp nguy hiểm.
Người đàn ông nghe rất chăm chú, liên tục gật gù theo lời giải thích của cô.
- Mấy món đồ ở đây, đều đặc biệt như vậy sao? – Anh hứng thú nhìn ngó xung quanh.
- Cũng không thể nói là đặc biệt. Mọi món đồ ở đây giống như một người bạn, một người bảo vệ cho những người yếu đuối trong xã hội.
Nhìn những đứa con tinh thần của mình, cô không tránh khỏi phiền muộn. Những món đồ này được sinh ra, cũng bởi ngoài kia còn rất nhiều người mang trên mình khiếm khuyết, bất lợi so với những người khác, giống như cô vậy
Thấy vẻ mặt cô gái có vẻ rầu rĩ, người đàn ông bỗng cúi thấp đầu, nở một nụ cười rực rỡ:
- Cô làm ra những món đồ này phải không? Tôi cảm thấy cô thật sự tâm huyết với chúng, như thể cô là người đã trải qua hết những xúc cảm như vậy.
Giai Nghi không trả lời. Nhìn vào đôi mắt sáng rực của người đàn ông, cô bất giác nảy sinh thiện cảm. Người này có một đôi mắt nâu trầm rất đẹp, mềm mại như một dòng sông êm đềm chảy, vừa hiền hòa, vừa ấm áp. Thoáng chốc, cô lại nghĩ về anh. Nếu so ra, anh là một người đàn ông mạnh mẽ hơn nhiều, cường hãn, lý trí lại rất biết cách nhu hòa khi nói chuyện với cô.
Người đàn ông đối diện lúc này cũng âm thầm quan sát người con gái xinh đẹp trước mắt. Dung nhan diễm lệ, hài hòa, mắt ngọc mày liễu, tư thái điềm đạm lại dịu dàng, cảm giác giống như một nữ tiểu thư công dung ngôn hạnh, vừa có sắc lại vừa có đức có tài.
Mất khoảng mấy giây sau, Giai Nghi quay đầu đi, đặt cây đèn vào trong tay người đàn ông rồi trở lại quầy thu ngân. Người đàn ông nối gót theo cô. Ra đến nơi, anh cười vui vẻ:
- Tính tiền giúp tôi món đồ này. Cô chủ, nhân tiện thì ở đây có thẻ khách hàng không, tôi muốn làm một cái.
- Được, phiền anh để lại họ tên và số điện thoại.
- Hầu Minh Trị, 29 tuổi, giám đốc của tổ chức trẻ em và người già thành phố C, số điện thoại 09xxxxxxx, tình trạng độc thân, còn có...
- Khoan khoan, thông tin khách hàng như vậy là đủ rồi, cảm ơn anh đã cung cấp.
- Chưa đủ đâu, tôi còn nhiều thứ muốn nói với cô lắm, cô... Cẩm Giai Nghi.
Anh ta nhìn vào bảng tên trên chiếc tạp giề của người con gái đối diện, tâm trạng vui vẻ đọc tên của cô. Nói xong, anh cầm túi quà được gói cẩn thận hướng về phía cửa ra vào. Trước khi đi, anh không quên để lại một câu:
- Lần sau tôi lại đến gặp cô nhé, Giai Nghi.
(*) home sweet home: không nơi đâu bằng nhà