Chương 6: Có sắc quên bạn
Người đàn ông vậy mà chiều theo ý con người này lại tự nguyện cởi áo blouse rồi dần gỡ từng nút áo sơ mi ra. Lớp áo cuối cùng cũng đã được cởi, một cơ thể với nước da mịn màng, mềm mại lại còn rất trắng.
Chàng trai đứng lên để quan sát được gần hơn và cũng đã thật sự mê mẩn với giao diện này.
- Rõ ràng là có vết bầm đây. Thuốc ở đâu tôi thoa giúp cho
- Cái hộp ở trên kệ, tuýt màu trắng
Không một gì vướng bận người bệnh nhân đấy đã lấy thuốc qua, còn bác sĩ cũng đã ngồi xuống ghế. Cho ít thuốc vào đầu ngón tay rồi cậu nhẹ nhàng thoa lên vết bầm ở bả vai.
Thiên Chương không chỉ đơn giản như thế mà còn tiến sát lại rất gần, đến mức ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng trên người bác sĩ.
Cử chỉ nhẹ nhàng còn lại rất dịu dàng thổi từng làn hơi nhẹ vào. Những việc làm đó điều được thu vào ánh mắt của Lưu Niên.
Thiên Chương đúng là đối xử với mình rất tốt. Chắc do cậu ấy quý người bác sĩ như mình lắm!
Trong lòng của anh như đã loé lên cái cảm giác rất bồi hồi, thứ bên trong lồng ngực đó lại đập nhanh đến lạ thường.
Mình bị sao thế này? Con người có gì đó rất khác.
Đang trong dòng suy nghĩ thì bị nụ hôn của người bệnh nhân này làm bừng tỉnh:
- Mau hết nha!
Cái bàn tay đó không ngoan mà khẽ vuốt nhẹ xương quai xanh rất đẹp kia thì bị giữ lại:
- Cậu làm gì đó?
- Muốn làm như lần trước bác sĩ đã làm thôi!
- Lần đó là cậu nắm tay tôi, tôi không có chủ động
Người đàn ông vội vã mặc áo vào thì lại có điện thoại của Sở Hoài video call tới và được cậu bệnh nhân đó bắt máy:
- Bạn của tôi đâu rồi cậu đẹp trai
- Bác sĩ đang mặc áo
Đầu dây bên kia đã hốt hoảng, mở to mắt đầy kinh ngạc chưa định thần thì Lưu Niên đã cầm điện thoại:
- Tản Lưu Niên! Cậu đã làm ra chuyện thiếu chuẩn mực gì với tên ngốc đó vậy hả? Tôi phải gọi cảnh sát
- Không... không... có gì hết. Đầu óc Sở Hoài cậu toàn chứa những thứ bậy bạ.
- Cậu cứ phủ nhận đi rồi thế nào cũng có một ngày xảy ra chuyện gì thôi!
Đương nhiên là phải có gì rồi. Chàng trai im lặng nhưng lại rất tán thành với câu nói đó
- Gọi cho tôi là muốn nói những chuyện này thì tôi...
- Dừng lại. Không ghẹo cậu nữa. Muốn hỏi cậu có đặc biệt thích cái gì không mình sẽ mua làm quà lưu niệm cho
- Đồ cậu mua trước giờ đều rất hợp ý tôi. Cậu cứ chọn đi
Sau khi cuộc gọi kết thúc thì người đàn ông đã không vui vì sự tùy tiện này của chàng trai:
- Sau này đừng có tự ý nghe điện thoại của người khác.
Chỉ nói ngắn gọn như thế rồi vị bác sĩ ấy cũng đã rời khỏi căn phòng và để lại một mình cậu không hiểu gì:
- Sao anh ấy lại tức giận rồi? Bình thường đâu vì những chuyện nhỏ nhặt này mà giận ra mặt với mình như thế!
Còn Lưu Niên khi đi ra khỏi đó thì cảm xúc cũng không ổn định chút nào hết. Chỉ cần là Thiên Chương thì tâm trạng của mình lại rất dễ khó chịu.
Dù bệnh nhân có như thế nào mình cũng không nỡ nặng lời nhưng sao mình lại như vậy với cậu ấy?
Đến lúc ngồi ăn thì cậu vẫn luôn thất thần cho đến khi bị cậu bạn bác sĩ cùng phòng vỗ vai:
- Có chuyện gì sao? Cậu bệnh nhân phòng 570 nhờ tôi dặn cậu phải ăn uống đàng hoàng đó
Nghe nhắc tới người đó lại có bao suy nghĩ cứ bủa vây không ngừng. Đột nhiên ánh mắt như phát sáng nhìn người bạn ngồi trước mặt:
- Có một câu hỏi về tâm lý rằng một người luôn vui vẻ, hoà nhã với những người xung quanh dù có chuyện gì nhưng lại có thái độ rất cọc cằn với một người dù cho là chuyện nhỏ đó là vì sao?
- Đùa với tôi sao? Chuyện này rất là dễ giải thích bởi những người được đối xử vui vẻ là người bên ngoài nên nhận thái độ thân thiện và người ta gần gũi, thân thiết thì ta lại hay có xu hướng cáu gắt với họ. Bởi trong suy nghĩ, dù cho có đối xử như thế nào thì người này cũng không rời xa
Lời giải thích đơn giản này khiến chính bản thân Lưu Niên phải bất ngờ. Đúng thật chỉ là yếu tố tâm lý cơ bản sao mình có thể không nhìn ra? Thật đau đầu quá đi!
- Cậu có khuất mắt gì sao?
- Suy nghĩ về một số chuyện thôi!
Người bác sĩ này đi ngang qua nhà ăn của bệnh nhân lại không thấy con người ấy đâu.
Lại không chịu ra ăn cùng mọi người rồi sao?
Cứ thế mà đi căn phòng bệnh 570, đi vào trong lại không thấy ai. Đi đâu được chứ?
Không biết điều gì đã thoi thúc người bác sĩ này đi ra khu vườn và đã thật sự thấy Thiên Chương đang ngồi trên ghế nhìn những loại cây trong vườn.
Ánh nắng của mặt trời, sự toả hương của các loài hoa và dung nhan động lòng chúng sinh lay động. Chỉ cần ngồi yên như thế cũng đã khiến người khác không muốn rời mắt rồi.
Vị bác sĩ ngồi xuống bên cạnh người con trai ấy. Cậu vô cùng vui mừng khi người đàn ông lại tới đây. Chàng trai lại đưa tay lên mái tóc đó lấy một chiếc lá xuống và cùng lúc ấy Lưu Niên rất chăm chú ngắm khuôn mặt đó
- Có cái lá hư trên tóc bác sĩ nè!
- Thiên Chương đã đi ăn cơm chưa?
- Ăn rất no luôn
Đôi mắt chứa chan đầy chất tình và cùng đôi tay nhẹ sờ vào khuôn mặt mềm ấy của người đàn ông:
- Sao nhìn Lưu Niên có vẻ mệt quá vậy? Dựa vào người Thiên Chương đi
Lời nói như đang thúc đẩy tiềm thức, tác động đến suy nghĩ mà hành động cũng bị ảnh hưởng theo. Bác sĩ đã tựa đầu vào vai người bệnh nhân này, ánh mắt lại nhìn những bông hoa đung đưa theo làn gió dịu êm.
Thật bình yên mà!
Cái tay đó của chàng trai lại ôm lấy eo của vị bác sĩ đang không có chút phòng bị gì hết.
Eo vừa thon lại còn rất nhỏ nữa. Anh ấy có vẻ là hơi ốm. Một ngày không xa tôi sẽ vỗ béo anh rồi... làm thịt.
Đang tận hưởng khoảng không yên tĩnh và dịu êm này thì lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Lưu Niên lấy trong túi ra thì lại nhìn thấy tên Sở Hoài. Thiên Chương nhìn thấy lại rất khó chịu.
- Tôi nghe
- Cậu hay tin gì chưa?
- Cậu nói nghe xem
- Cái tên khốn đó trong ngày bị cậu bắt quả tang thì còn bị đám người nào đó đáng một trận thừa sống thiếu chết. Nhập viện mấy tháng nay còn chưa khỏi
Một tin tức đến với Lưu Niên quá bất ngờ nhưng anh cũng không để tâm lắm:
- Kệ anh ta đi đã không là gì với nhau thì không còn liên quan tới tôi nữa.
- Bạn tôi đúng là quá vô tình rồi đó.
- Cầm lên được thì bỏ xuống được
Đang nói chuyện thì chàng trai đó lại dựa vào vai của Lưu Niên rất tự nhiên lại còn cầm tay anh lên nhìn.
- Cậu làm gì vậy?
- Tay bác sĩ đẹp quá!
- Cậu có đang tập trung nói chuyện với tôi không vậy? - Người đầu dây bên kia
Lưu Niên để mặc cho cậu nắm rồi tỏ ra hờn với bạn mình:
- Cậu còn bỏ mặc tôi đi du lịch gần nửa năm rồi chưa chịu về nữa, giờ trách ai
- Có sắc quên bạn. Tôi không muốn nói nữa
Sở Hoài định tắt máy trước nhưng đâu ngờ bên phía Lưu Niên đã làm trước rồi. Lần nào cũng cúp máy ngang, cậu giống tên nhóc đẹp trai kia quá rồi đó.
Người đàn ông đứng lên xoa đầu cậu bệnh nhân này còn thêm động tác véo má:
- Bác sĩ phải vào làm việc rồi. Thiên Chương cũng vào trong đi
Cái tay hư ấy lại vỗ mông của Lưu Niên, đúng là như mình mình nghĩ đàn hồi rất tốt.
- Trác Thiên Chương, cậu lại như vậy rồi!
Chàng trai đứng lên đối diện người đàn ông rồi cầm lấy tay bác sĩ để vào bên trong áo của mình:
- Lưu Niên sờ lại đi nè!
Chàng trai đứng lên để quan sát được gần hơn và cũng đã thật sự mê mẩn với giao diện này.
- Rõ ràng là có vết bầm đây. Thuốc ở đâu tôi thoa giúp cho
- Cái hộp ở trên kệ, tuýt màu trắng
Không một gì vướng bận người bệnh nhân đấy đã lấy thuốc qua, còn bác sĩ cũng đã ngồi xuống ghế. Cho ít thuốc vào đầu ngón tay rồi cậu nhẹ nhàng thoa lên vết bầm ở bả vai.
Thiên Chương không chỉ đơn giản như thế mà còn tiến sát lại rất gần, đến mức ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng trên người bác sĩ.
Cử chỉ nhẹ nhàng còn lại rất dịu dàng thổi từng làn hơi nhẹ vào. Những việc làm đó điều được thu vào ánh mắt của Lưu Niên.
Thiên Chương đúng là đối xử với mình rất tốt. Chắc do cậu ấy quý người bác sĩ như mình lắm!
Trong lòng của anh như đã loé lên cái cảm giác rất bồi hồi, thứ bên trong lồng ngực đó lại đập nhanh đến lạ thường.
Mình bị sao thế này? Con người có gì đó rất khác.
Đang trong dòng suy nghĩ thì bị nụ hôn của người bệnh nhân này làm bừng tỉnh:
- Mau hết nha!
Cái bàn tay đó không ngoan mà khẽ vuốt nhẹ xương quai xanh rất đẹp kia thì bị giữ lại:
- Cậu làm gì đó?
- Muốn làm như lần trước bác sĩ đã làm thôi!
- Lần đó là cậu nắm tay tôi, tôi không có chủ động
Người đàn ông vội vã mặc áo vào thì lại có điện thoại của Sở Hoài video call tới và được cậu bệnh nhân đó bắt máy:
- Bạn của tôi đâu rồi cậu đẹp trai
- Bác sĩ đang mặc áo
Đầu dây bên kia đã hốt hoảng, mở to mắt đầy kinh ngạc chưa định thần thì Lưu Niên đã cầm điện thoại:
- Tản Lưu Niên! Cậu đã làm ra chuyện thiếu chuẩn mực gì với tên ngốc đó vậy hả? Tôi phải gọi cảnh sát
- Không... không... có gì hết. Đầu óc Sở Hoài cậu toàn chứa những thứ bậy bạ.
- Cậu cứ phủ nhận đi rồi thế nào cũng có một ngày xảy ra chuyện gì thôi!
Đương nhiên là phải có gì rồi. Chàng trai im lặng nhưng lại rất tán thành với câu nói đó
- Gọi cho tôi là muốn nói những chuyện này thì tôi...
- Dừng lại. Không ghẹo cậu nữa. Muốn hỏi cậu có đặc biệt thích cái gì không mình sẽ mua làm quà lưu niệm cho
- Đồ cậu mua trước giờ đều rất hợp ý tôi. Cậu cứ chọn đi
Sau khi cuộc gọi kết thúc thì người đàn ông đã không vui vì sự tùy tiện này của chàng trai:
- Sau này đừng có tự ý nghe điện thoại của người khác.
Chỉ nói ngắn gọn như thế rồi vị bác sĩ ấy cũng đã rời khỏi căn phòng và để lại một mình cậu không hiểu gì:
- Sao anh ấy lại tức giận rồi? Bình thường đâu vì những chuyện nhỏ nhặt này mà giận ra mặt với mình như thế!
Còn Lưu Niên khi đi ra khỏi đó thì cảm xúc cũng không ổn định chút nào hết. Chỉ cần là Thiên Chương thì tâm trạng của mình lại rất dễ khó chịu.
Dù bệnh nhân có như thế nào mình cũng không nỡ nặng lời nhưng sao mình lại như vậy với cậu ấy?
Đến lúc ngồi ăn thì cậu vẫn luôn thất thần cho đến khi bị cậu bạn bác sĩ cùng phòng vỗ vai:
- Có chuyện gì sao? Cậu bệnh nhân phòng 570 nhờ tôi dặn cậu phải ăn uống đàng hoàng đó
Nghe nhắc tới người đó lại có bao suy nghĩ cứ bủa vây không ngừng. Đột nhiên ánh mắt như phát sáng nhìn người bạn ngồi trước mặt:
- Có một câu hỏi về tâm lý rằng một người luôn vui vẻ, hoà nhã với những người xung quanh dù có chuyện gì nhưng lại có thái độ rất cọc cằn với một người dù cho là chuyện nhỏ đó là vì sao?
- Đùa với tôi sao? Chuyện này rất là dễ giải thích bởi những người được đối xử vui vẻ là người bên ngoài nên nhận thái độ thân thiện và người ta gần gũi, thân thiết thì ta lại hay có xu hướng cáu gắt với họ. Bởi trong suy nghĩ, dù cho có đối xử như thế nào thì người này cũng không rời xa
Lời giải thích đơn giản này khiến chính bản thân Lưu Niên phải bất ngờ. Đúng thật chỉ là yếu tố tâm lý cơ bản sao mình có thể không nhìn ra? Thật đau đầu quá đi!
- Cậu có khuất mắt gì sao?
- Suy nghĩ về một số chuyện thôi!
Người bác sĩ này đi ngang qua nhà ăn của bệnh nhân lại không thấy con người ấy đâu.
Lại không chịu ra ăn cùng mọi người rồi sao?
Cứ thế mà đi căn phòng bệnh 570, đi vào trong lại không thấy ai. Đi đâu được chứ?
Không biết điều gì đã thoi thúc người bác sĩ này đi ra khu vườn và đã thật sự thấy Thiên Chương đang ngồi trên ghế nhìn những loại cây trong vườn.
Ánh nắng của mặt trời, sự toả hương của các loài hoa và dung nhan động lòng chúng sinh lay động. Chỉ cần ngồi yên như thế cũng đã khiến người khác không muốn rời mắt rồi.
Vị bác sĩ ngồi xuống bên cạnh người con trai ấy. Cậu vô cùng vui mừng khi người đàn ông lại tới đây. Chàng trai lại đưa tay lên mái tóc đó lấy một chiếc lá xuống và cùng lúc ấy Lưu Niên rất chăm chú ngắm khuôn mặt đó
- Có cái lá hư trên tóc bác sĩ nè!
- Thiên Chương đã đi ăn cơm chưa?
- Ăn rất no luôn
Đôi mắt chứa chan đầy chất tình và cùng đôi tay nhẹ sờ vào khuôn mặt mềm ấy của người đàn ông:
- Sao nhìn Lưu Niên có vẻ mệt quá vậy? Dựa vào người Thiên Chương đi
Lời nói như đang thúc đẩy tiềm thức, tác động đến suy nghĩ mà hành động cũng bị ảnh hưởng theo. Bác sĩ đã tựa đầu vào vai người bệnh nhân này, ánh mắt lại nhìn những bông hoa đung đưa theo làn gió dịu êm.
Thật bình yên mà!
Cái tay đó của chàng trai lại ôm lấy eo của vị bác sĩ đang không có chút phòng bị gì hết.
Eo vừa thon lại còn rất nhỏ nữa. Anh ấy có vẻ là hơi ốm. Một ngày không xa tôi sẽ vỗ béo anh rồi... làm thịt.
Đang tận hưởng khoảng không yên tĩnh và dịu êm này thì lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Lưu Niên lấy trong túi ra thì lại nhìn thấy tên Sở Hoài. Thiên Chương nhìn thấy lại rất khó chịu.
- Tôi nghe
- Cậu hay tin gì chưa?
- Cậu nói nghe xem
- Cái tên khốn đó trong ngày bị cậu bắt quả tang thì còn bị đám người nào đó đáng một trận thừa sống thiếu chết. Nhập viện mấy tháng nay còn chưa khỏi
Một tin tức đến với Lưu Niên quá bất ngờ nhưng anh cũng không để tâm lắm:
- Kệ anh ta đi đã không là gì với nhau thì không còn liên quan tới tôi nữa.
- Bạn tôi đúng là quá vô tình rồi đó.
- Cầm lên được thì bỏ xuống được
Đang nói chuyện thì chàng trai đó lại dựa vào vai của Lưu Niên rất tự nhiên lại còn cầm tay anh lên nhìn.
- Cậu làm gì vậy?
- Tay bác sĩ đẹp quá!
- Cậu có đang tập trung nói chuyện với tôi không vậy? - Người đầu dây bên kia
Lưu Niên để mặc cho cậu nắm rồi tỏ ra hờn với bạn mình:
- Cậu còn bỏ mặc tôi đi du lịch gần nửa năm rồi chưa chịu về nữa, giờ trách ai
- Có sắc quên bạn. Tôi không muốn nói nữa
Sở Hoài định tắt máy trước nhưng đâu ngờ bên phía Lưu Niên đã làm trước rồi. Lần nào cũng cúp máy ngang, cậu giống tên nhóc đẹp trai kia quá rồi đó.
Người đàn ông đứng lên xoa đầu cậu bệnh nhân này còn thêm động tác véo má:
- Bác sĩ phải vào làm việc rồi. Thiên Chương cũng vào trong đi
Cái tay hư ấy lại vỗ mông của Lưu Niên, đúng là như mình mình nghĩ đàn hồi rất tốt.
- Trác Thiên Chương, cậu lại như vậy rồi!
Chàng trai đứng lên đối diện người đàn ông rồi cầm lấy tay bác sĩ để vào bên trong áo của mình:
- Lưu Niên sờ lại đi nè!