Chương : 14
Nam Ca không thể trơ mắt nhìn nó cắn mình, cô đưa tay ra cản, tay kia quờ quạng trên đất tìm được cục đá!
Sau động đất, thứ không thiếu nhất trên đường chính là đá, đúng là trời không tuyệt đường Zombie mà!
Cô nhặt hòn đá lên, đập thẳng vào đầu con Zombie kia, vốn đầu nó đã lung lay muốn rớt, giờ bị Nam Ca đập đã lăn thẳng xuống đất, ngay đơ không nhúc nhích!
Nam Ca thấy có đường trống thì không dám chậm chạp, lập tức bò dậy, muốn thoát khỏi vòng vây.
Thế nhưng Zombie thủ lĩnh kia đã phát cuồng, nó điều khiển mấy Zombie khác xông vào công kích cô.
Vốn Nam Ca còn nghĩ nó có thể điều khiển được mười nghìn Zombie, sau đó cô mới nhận ra, cùng lắm nó chỉ điều khiển được một số Zombie thôi!
Lòng hư vinh vừa bị đả kích của cô lập tức khôi phục. Cô còn tưởng con Zombie này lợi hại, nếu chỉ có thể điều khiển được vài thuộc hạ thì nó cũng chẳng mạnh hơn mình là mấy.
Dù sao mình sẽ không thừa nhận việc nó lợi hại hơn mình, hứ.
Sau khi đứng dậy, Nam Ca thầm nghĩ, rốt cuộc ba phút đã tới chưa, cô chỉ mới đi được vài mét thôi đó, không biết Lệ Sâm muốn làm gì, nếu như chơi oanh tạc diện rộng, cô có chạy quéo người ba trăm mét cũng không đỡ nổi đâu!
Nam Ca có hơi hối hận, trước đó không hỏi cho rõ đã bị máu của anh ta làm cho mê muội, hào khí ngút trời đâm đầu vào một rừng Zombie, bây giờ thì tốt rồi, chẳng còn chỗ nào để trốn!
Mấy con Zombie kia còn đang không ngừng đuổi theo cô,, Nam Ca cắn chặt răng, cô gắng không để mình ngã xuống, đồng thời cô nghe thấy tiếng kêu sắc bén của Zombie thủ lĩnh.
Tiếng này... hình như không phải hướng về phía mình?
Được rồi, chúng nó muốn tấn công phòng tuyến của thành Bắc! Khoảng cách của thành Bắc đã rất gần, có phải bọn nó ra tay rồi không?
Lúc này, Lệ Sâm chống đỡ ba phút đó vô cùng khó khăn.
Anh lo Nam Ca sẽ không chạy được, lại phải chú ý đến mấy Zombie khác.
Mùi của con người đã thu hút sự chú ý của bọn chúng, ở phòng tuyến cách đó không xa lại tập trung mùi máu nhiều hơn.
Trần Bạch Kiêu chưa từng tiếp xúc quá gần với Zombie như vậy. Nhìn thấy bọn nó chỉ cách mình một mét, chỉ cần nhào tới là có thể cắn lên cổ anh ta!
Mấy sĩ quan phụ tá cũng chảy mồ hôi lạnh, không dám chớp mắt, hô hấp cũng bị đè nén xuống thấp nhất.
Cuối cùng, ba phút cầm cự đã trôi qua, lúc Lệ Sâm bóp cò vào điểm đỏ hiện trên kính quang lọc, anh lạnh lùng nói: “Nổ súng!”
Zombie thủ lĩnh kia cũng có chút bản lĩnh, khi phát hiện có người ngăn cản mình tiến quân thì bắt đầu gào thét, nhưng nhẫn nại của Lệ Sâm đã hết, sao có thể để nó tiếp tục kiêu ngạo tới gần?
Một tiếng nổ phát ra, đầu pháo bay thẳng tới hướng Zombie thủ lĩnh!
Con Zombie kia lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, chờ đạn pháo bắn trúng mình rồi, nod mới bắt đầu nhận ra, nhưng đã không còn kịp nữa.
Nó ý thức được phải chảy đi, nhưng đạn pháo có khả năng truy kích, không đợi nó quay đầu thì lưng của nó đã bị oanh tạc!
Vị trí đạn pháo đáp xuống chính là chỗ cúc áo kia!
Nếu đó là đạn thường, dù có bắn trúng cơ thể Zombie cũng sẽ không giết được nó, thế nhưng đây lại là uy lực của pháo, Zombie thủ lĩnh kia bị nổ không còn một mảnh, mất đi khả năng điều khiển những Zombie khác!
Vì Zombie thủ lĩnh đã chết, thế nên thủy triều Zombie kia bỗng trở nên cuồng loạn.
Không có ai lãnh đạo, bọn chúng bắt đầu chạy lung tung, mặt trời đã sắp lên, phía chân trời đã hiện ra vầng sáng, thế nhưng thủy triều Zombie đen tối vẫn còn rất dày đặc.
Lúc Lệ Sâm bóp cò, nhẫn nại của đám người Trần Bạch Kiêu đã không còn, họ bắt đầu tấn công những Zombie trước mặt.
Họ vốn đã nghĩ sẽ xảy ra một trận huyết chiến, nhưng không ngờ sau khi tiếng nổ lớn qua đi, những con Zombie kia lại tản ra, chỉ cần họ có thể đánh tan phòng tuyến đầu tiên của chúng là có thể bảo vệ được thành Bắc!
Lúc này, Diệp Liệt đứng ở cảnh tuyến, có Zombie đã đi tới gần, sau khi nghe thấy tiếng súng nổ, anh ta cũng không chờ lệnh mà bắt đầu tấn công.
Những người dân kia lo sợ chạy về hướng ngược lại, không ai dám quay đầu.
Bóng lưng Diệp Liệt càng trở nên cao ngất, anh ta cũng tham gia vào cuộc chiến này.
Khói thuốc súng cùng với đàn Zombie ở phía xa tô vẽ nên một màu đen u ám rợp trời.
Tiếng gào thét của Zombie quanh quẩn bên tai, mùi của con người khiến chúng nổi điên nhào tới.
Kỹ thuật bắn súng của Diệp Liệt rất chuẩn, gần như bắn trúng vào đầu của chúng nó, anh ta vừa chiến đấu, vừa không quên chỉ huy: “Giữ vững tính thần! Tuyệt đối không được để chúng xông qua được phòng tuyến này!”
Vì người dân đã bỏ chạy hết, vậy nên ở phòng tuyến này chỉ còn những binh sĩ cô độc. Họ cắn chặt răng, chuẩn bị tư tưởng hy sinh anh dũng. Trong không gian thê lương ấy, trừ tiếng súng nổ ra thì chỉ còn tiếng gào thét của Zombie.
Đến khi họ nghĩ mình không trụ vững nữa, một luồng ánh sáng mặt trời bỗng nhiên phá tầng mây chiếu thẳng xuống đất.
Khói đen dần dần tan đi, những binh lính cố gắng cầm cự kia đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhìn từng đàn từng đàn Zombie dày đặc, không ngờ thủy triều Zombie đêm qua đã tan rã rất nhiều!
Mọi người kích động, mặt đỏ bừng, có người la lên: “Zombie rút lui! Mau bắn đi, tiễn đám còn lại về với ông bà!”
Sau khi bắn trúng Zombie thủ lĩnh, Lệ Sâm cũng chuyên tâm tấn công Zombie trước mặt mình. Không lâu sau, mặt trời mọc, anh nhìn thấy thủy triều Zombie đã ly tán rất nhiều, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Trước đây Trần Bạch Kiêu cũng chưa từng bắn Zombie thoải mái đến bậy, ai ngờ người đàn ông trên mui xe kia lại có thể thực hiện lời nói của mình!
Nếu như là trước đây, nghe một người có thể đối đầu với mười nghìn Zombie, anh ta tuyệt đối sẽ không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy, cuối cùng cũng đã tâm phục khẩu phục!
Lệ Sâm đối mặt với nguy hiểm cũng không hề sợ hãi. Qua hơn một giờ, thủy triều Zombie cuối cùng cũng chậm chạm tản đi, còn lại vài con đều được những binh lính kia giải quyết.
Lệ Sâm thu súng của mình lại, lập tức nhảy xuống xe, mở cửa xe rồi ngồi vào, không chút do dự khởi động xe.
Trần Bạch Kiêu cũng bỏ súng xuống, từ góc nhìn của anh ta, chỉ có thể thấy khăn trùm đầu của Lệ Sâm.
“Chờ chút! Zombie còn chưa giải quyết xong, anh muốn đi đâu?” Trần Bạch Kiêu nôn nóng hỏi.
Lệ Sâm không trả lời anh ta, sau khi khởi động xe thì đạp chân ga phóng thẳng đi.
Trần Bạch Kiêu chỉ có thể chạy theo, gọi lớn: “Lần này anh lập được công lớn, không bằng về căn cứ với tôi, nhất định có thể phát huy năng lực của mình!”
Người tài như vậy, quả thực Trần Bạch Kiêu không muốn bỏ qua.
Nhưng Lệ Sâm chỉ đáp lại anh ta rằng: “Người có công lớn lần này không phải là tôi.”
Chân của Trần Bạch Kiêu đương nhiên không chạy lại nổi xe của Lệ Sâm, anh ta chỉ có thể trơ mặt nhìn xe phóng đi, để lại một trời bụi tấp vào mặt.
Sau khi ho vài tiếng, giọng nói của Diệp Liệt vang lên phía sau: “Anh ở đây làm gì? Xe kia là của ai vậy?”
Trần Bạch Kiêu quay đầu, lau mặt, tức giận nói: “Ai mà biết, tên điên.”
“Là tên điên đã đuổi Zombie đi?” Diệp Liệt đã đoán được đáp án, gương mặt kiêu ngạo cũng hiện vẻ tò mò.
Trần Bạch Kiêu gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc xe phía trước, tiếc nuối nói: “Một người rất lợi hại, đáng tiếc là không muốn ở lại.”
Diệp Liệt cười thoải mái: “Ở mạt thế, người có tài sẽ không thiếu, nếu anh ta đã muốn đi, chúng ta cũng không thể ép ở lại được. Vốn tôi còn muốn làm quen với anh ta, xem ra hôm nay cũng không có cơ hội rồi.”
Trần Bạch Kiêu lầm bầm: “Chúng ta đã không truy cứu trách nhiệm của anh ta, ở lại thêm một lát có thể chết à? Nóng lòng như vậy, không biết ở trước có cái quan trọng.”
Diệp Liệt và Trần Bạch Kiêu vốn chỉ nghĩ Lệ Sâm muốn tìm gì đó, dù sao Zombie vừa tản đi, dù nghĩ thế nào cũng không thể là đi tìm người được.
Mà thứ Lệ Sâm muốn tìm, quả thực không phải là người, mà là cô nàng Zombie khiến anh lo lắng cả đêm. Anh lái xe, chạy thẳng đến nơi Zombie thủ lĩnh bị bắn chết.
Nam Ca đi rất chậm, ba phút nhất định không thể chạy xa được. Uy lực của quả pháo kia rất lớn, nơi Zombie thủ lĩnh chết để lại một cái hố ước chừng ba mét.
Chắc Nam Ca sẽ chạy được ba mét chứ?
Khi anh lái ô tô đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng chợt lạnh lại.
Zombie thủ lĩnh quả nhiên đã chết, xung quanh nó cũng có rất nhiều thi thể máu thịt lẫn lộn, là vì ảnh hưởng của quả pháo.
Anh dừng xe, tháo khăn trùm đầu ra, bắt đầu kiểm tra xung quanh cái hố.
“Nam Ca!” Anh gọi lớn, mong Nam Ca có thể trả lời mình.
“Nam Ca! Cô ở đâu, trả lời tôi!” Lệ Sâm cũng không phát hiện được giọng mình có chút run rẩy, cho dù đối mặt với mười nghìn Zombie anh cũng không có cảm giác này.
Anh thật sự sợ, sợ Nam Ca gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tìm rất lâu, thế nhưng lại không thấy bóng dáng Nam Ca đâu, lòng anh chợt lạnh lẽo. Anh tự an ủi bản thân, nhất định là hơn một tiếng trước, Nam Ca đã chạy xa theo Zombie khác rồi.
Sau chân động, địa hình trở nên gập ghềnh khó đi, xung quanh đều là dấu vết Zombie rút lui, rốt cuộc Nam Ca đi theo hướng nào?
Lúc này Lệ Sâm đã rất hối hận, nếu lúc đó đặt thiết bị truy tìm trên người Nam Ca, vậy cũng sẽ không đến mức mò kim đáy bể như bây giờ.
Anh tìm xung quanh cái hố vài lần, trong lòng như có lửa đốt, chợt nhìn thấy một góc áo.
Loại vải này, anh rất quen thuộc, chính là từ bộ đồ anh thay cho Nam Ca.
Lệ Sâm siết chặt tay, đôi mắt chợt trở nên đỏ gắt mất bình tĩnh.
Sau động đất, thứ không thiếu nhất trên đường chính là đá, đúng là trời không tuyệt đường Zombie mà!
Cô nhặt hòn đá lên, đập thẳng vào đầu con Zombie kia, vốn đầu nó đã lung lay muốn rớt, giờ bị Nam Ca đập đã lăn thẳng xuống đất, ngay đơ không nhúc nhích!
Nam Ca thấy có đường trống thì không dám chậm chạp, lập tức bò dậy, muốn thoát khỏi vòng vây.
Thế nhưng Zombie thủ lĩnh kia đã phát cuồng, nó điều khiển mấy Zombie khác xông vào công kích cô.
Vốn Nam Ca còn nghĩ nó có thể điều khiển được mười nghìn Zombie, sau đó cô mới nhận ra, cùng lắm nó chỉ điều khiển được một số Zombie thôi!
Lòng hư vinh vừa bị đả kích của cô lập tức khôi phục. Cô còn tưởng con Zombie này lợi hại, nếu chỉ có thể điều khiển được vài thuộc hạ thì nó cũng chẳng mạnh hơn mình là mấy.
Dù sao mình sẽ không thừa nhận việc nó lợi hại hơn mình, hứ.
Sau khi đứng dậy, Nam Ca thầm nghĩ, rốt cuộc ba phút đã tới chưa, cô chỉ mới đi được vài mét thôi đó, không biết Lệ Sâm muốn làm gì, nếu như chơi oanh tạc diện rộng, cô có chạy quéo người ba trăm mét cũng không đỡ nổi đâu!
Nam Ca có hơi hối hận, trước đó không hỏi cho rõ đã bị máu của anh ta làm cho mê muội, hào khí ngút trời đâm đầu vào một rừng Zombie, bây giờ thì tốt rồi, chẳng còn chỗ nào để trốn!
Mấy con Zombie kia còn đang không ngừng đuổi theo cô,, Nam Ca cắn chặt răng, cô gắng không để mình ngã xuống, đồng thời cô nghe thấy tiếng kêu sắc bén của Zombie thủ lĩnh.
Tiếng này... hình như không phải hướng về phía mình?
Được rồi, chúng nó muốn tấn công phòng tuyến của thành Bắc! Khoảng cách của thành Bắc đã rất gần, có phải bọn nó ra tay rồi không?
Lúc này, Lệ Sâm chống đỡ ba phút đó vô cùng khó khăn.
Anh lo Nam Ca sẽ không chạy được, lại phải chú ý đến mấy Zombie khác.
Mùi của con người đã thu hút sự chú ý của bọn chúng, ở phòng tuyến cách đó không xa lại tập trung mùi máu nhiều hơn.
Trần Bạch Kiêu chưa từng tiếp xúc quá gần với Zombie như vậy. Nhìn thấy bọn nó chỉ cách mình một mét, chỉ cần nhào tới là có thể cắn lên cổ anh ta!
Mấy sĩ quan phụ tá cũng chảy mồ hôi lạnh, không dám chớp mắt, hô hấp cũng bị đè nén xuống thấp nhất.
Cuối cùng, ba phút cầm cự đã trôi qua, lúc Lệ Sâm bóp cò vào điểm đỏ hiện trên kính quang lọc, anh lạnh lùng nói: “Nổ súng!”
Zombie thủ lĩnh kia cũng có chút bản lĩnh, khi phát hiện có người ngăn cản mình tiến quân thì bắt đầu gào thét, nhưng nhẫn nại của Lệ Sâm đã hết, sao có thể để nó tiếp tục kiêu ngạo tới gần?
Một tiếng nổ phát ra, đầu pháo bay thẳng tới hướng Zombie thủ lĩnh!
Con Zombie kia lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, chờ đạn pháo bắn trúng mình rồi, nod mới bắt đầu nhận ra, nhưng đã không còn kịp nữa.
Nó ý thức được phải chảy đi, nhưng đạn pháo có khả năng truy kích, không đợi nó quay đầu thì lưng của nó đã bị oanh tạc!
Vị trí đạn pháo đáp xuống chính là chỗ cúc áo kia!
Nếu đó là đạn thường, dù có bắn trúng cơ thể Zombie cũng sẽ không giết được nó, thế nhưng đây lại là uy lực của pháo, Zombie thủ lĩnh kia bị nổ không còn một mảnh, mất đi khả năng điều khiển những Zombie khác!
Vì Zombie thủ lĩnh đã chết, thế nên thủy triều Zombie kia bỗng trở nên cuồng loạn.
Không có ai lãnh đạo, bọn chúng bắt đầu chạy lung tung, mặt trời đã sắp lên, phía chân trời đã hiện ra vầng sáng, thế nhưng thủy triều Zombie đen tối vẫn còn rất dày đặc.
Lúc Lệ Sâm bóp cò, nhẫn nại của đám người Trần Bạch Kiêu đã không còn, họ bắt đầu tấn công những Zombie trước mặt.
Họ vốn đã nghĩ sẽ xảy ra một trận huyết chiến, nhưng không ngờ sau khi tiếng nổ lớn qua đi, những con Zombie kia lại tản ra, chỉ cần họ có thể đánh tan phòng tuyến đầu tiên của chúng là có thể bảo vệ được thành Bắc!
Lúc này, Diệp Liệt đứng ở cảnh tuyến, có Zombie đã đi tới gần, sau khi nghe thấy tiếng súng nổ, anh ta cũng không chờ lệnh mà bắt đầu tấn công.
Những người dân kia lo sợ chạy về hướng ngược lại, không ai dám quay đầu.
Bóng lưng Diệp Liệt càng trở nên cao ngất, anh ta cũng tham gia vào cuộc chiến này.
Khói thuốc súng cùng với đàn Zombie ở phía xa tô vẽ nên một màu đen u ám rợp trời.
Tiếng gào thét của Zombie quanh quẩn bên tai, mùi của con người khiến chúng nổi điên nhào tới.
Kỹ thuật bắn súng của Diệp Liệt rất chuẩn, gần như bắn trúng vào đầu của chúng nó, anh ta vừa chiến đấu, vừa không quên chỉ huy: “Giữ vững tính thần! Tuyệt đối không được để chúng xông qua được phòng tuyến này!”
Vì người dân đã bỏ chạy hết, vậy nên ở phòng tuyến này chỉ còn những binh sĩ cô độc. Họ cắn chặt răng, chuẩn bị tư tưởng hy sinh anh dũng. Trong không gian thê lương ấy, trừ tiếng súng nổ ra thì chỉ còn tiếng gào thét của Zombie.
Đến khi họ nghĩ mình không trụ vững nữa, một luồng ánh sáng mặt trời bỗng nhiên phá tầng mây chiếu thẳng xuống đất.
Khói đen dần dần tan đi, những binh lính cố gắng cầm cự kia đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhìn từng đàn từng đàn Zombie dày đặc, không ngờ thủy triều Zombie đêm qua đã tan rã rất nhiều!
Mọi người kích động, mặt đỏ bừng, có người la lên: “Zombie rút lui! Mau bắn đi, tiễn đám còn lại về với ông bà!”
Sau khi bắn trúng Zombie thủ lĩnh, Lệ Sâm cũng chuyên tâm tấn công Zombie trước mặt mình. Không lâu sau, mặt trời mọc, anh nhìn thấy thủy triều Zombie đã ly tán rất nhiều, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Trước đây Trần Bạch Kiêu cũng chưa từng bắn Zombie thoải mái đến bậy, ai ngờ người đàn ông trên mui xe kia lại có thể thực hiện lời nói của mình!
Nếu như là trước đây, nghe một người có thể đối đầu với mười nghìn Zombie, anh ta tuyệt đối sẽ không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy, cuối cùng cũng đã tâm phục khẩu phục!
Lệ Sâm đối mặt với nguy hiểm cũng không hề sợ hãi. Qua hơn một giờ, thủy triều Zombie cuối cùng cũng chậm chạm tản đi, còn lại vài con đều được những binh lính kia giải quyết.
Lệ Sâm thu súng của mình lại, lập tức nhảy xuống xe, mở cửa xe rồi ngồi vào, không chút do dự khởi động xe.
Trần Bạch Kiêu cũng bỏ súng xuống, từ góc nhìn của anh ta, chỉ có thể thấy khăn trùm đầu của Lệ Sâm.
“Chờ chút! Zombie còn chưa giải quyết xong, anh muốn đi đâu?” Trần Bạch Kiêu nôn nóng hỏi.
Lệ Sâm không trả lời anh ta, sau khi khởi động xe thì đạp chân ga phóng thẳng đi.
Trần Bạch Kiêu chỉ có thể chạy theo, gọi lớn: “Lần này anh lập được công lớn, không bằng về căn cứ với tôi, nhất định có thể phát huy năng lực của mình!”
Người tài như vậy, quả thực Trần Bạch Kiêu không muốn bỏ qua.
Nhưng Lệ Sâm chỉ đáp lại anh ta rằng: “Người có công lớn lần này không phải là tôi.”
Chân của Trần Bạch Kiêu đương nhiên không chạy lại nổi xe của Lệ Sâm, anh ta chỉ có thể trơ mặt nhìn xe phóng đi, để lại một trời bụi tấp vào mặt.
Sau khi ho vài tiếng, giọng nói của Diệp Liệt vang lên phía sau: “Anh ở đây làm gì? Xe kia là của ai vậy?”
Trần Bạch Kiêu quay đầu, lau mặt, tức giận nói: “Ai mà biết, tên điên.”
“Là tên điên đã đuổi Zombie đi?” Diệp Liệt đã đoán được đáp án, gương mặt kiêu ngạo cũng hiện vẻ tò mò.
Trần Bạch Kiêu gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc xe phía trước, tiếc nuối nói: “Một người rất lợi hại, đáng tiếc là không muốn ở lại.”
Diệp Liệt cười thoải mái: “Ở mạt thế, người có tài sẽ không thiếu, nếu anh ta đã muốn đi, chúng ta cũng không thể ép ở lại được. Vốn tôi còn muốn làm quen với anh ta, xem ra hôm nay cũng không có cơ hội rồi.”
Trần Bạch Kiêu lầm bầm: “Chúng ta đã không truy cứu trách nhiệm của anh ta, ở lại thêm một lát có thể chết à? Nóng lòng như vậy, không biết ở trước có cái quan trọng.”
Diệp Liệt và Trần Bạch Kiêu vốn chỉ nghĩ Lệ Sâm muốn tìm gì đó, dù sao Zombie vừa tản đi, dù nghĩ thế nào cũng không thể là đi tìm người được.
Mà thứ Lệ Sâm muốn tìm, quả thực không phải là người, mà là cô nàng Zombie khiến anh lo lắng cả đêm. Anh lái xe, chạy thẳng đến nơi Zombie thủ lĩnh bị bắn chết.
Nam Ca đi rất chậm, ba phút nhất định không thể chạy xa được. Uy lực của quả pháo kia rất lớn, nơi Zombie thủ lĩnh chết để lại một cái hố ước chừng ba mét.
Chắc Nam Ca sẽ chạy được ba mét chứ?
Khi anh lái ô tô đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng chợt lạnh lại.
Zombie thủ lĩnh quả nhiên đã chết, xung quanh nó cũng có rất nhiều thi thể máu thịt lẫn lộn, là vì ảnh hưởng của quả pháo.
Anh dừng xe, tháo khăn trùm đầu ra, bắt đầu kiểm tra xung quanh cái hố.
“Nam Ca!” Anh gọi lớn, mong Nam Ca có thể trả lời mình.
“Nam Ca! Cô ở đâu, trả lời tôi!” Lệ Sâm cũng không phát hiện được giọng mình có chút run rẩy, cho dù đối mặt với mười nghìn Zombie anh cũng không có cảm giác này.
Anh thật sự sợ, sợ Nam Ca gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tìm rất lâu, thế nhưng lại không thấy bóng dáng Nam Ca đâu, lòng anh chợt lạnh lẽo. Anh tự an ủi bản thân, nhất định là hơn một tiếng trước, Nam Ca đã chạy xa theo Zombie khác rồi.
Sau chân động, địa hình trở nên gập ghềnh khó đi, xung quanh đều là dấu vết Zombie rút lui, rốt cuộc Nam Ca đi theo hướng nào?
Lúc này Lệ Sâm đã rất hối hận, nếu lúc đó đặt thiết bị truy tìm trên người Nam Ca, vậy cũng sẽ không đến mức mò kim đáy bể như bây giờ.
Anh tìm xung quanh cái hố vài lần, trong lòng như có lửa đốt, chợt nhìn thấy một góc áo.
Loại vải này, anh rất quen thuộc, chính là từ bộ đồ anh thay cho Nam Ca.
Lệ Sâm siết chặt tay, đôi mắt chợt trở nên đỏ gắt mất bình tĩnh.