Chương : 15
Edit: Tương Kỳ
Mảnh vải thô bị gạch vụn đè lên, một cơn gió thổi qua, miếng vải ấy xoay vần giữa trời, nhanh chóng bị cuốn đi.
Lệ Sâm không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, nhắm mắt lại, chỉ toàn hình ảnh mà mình và Nam Ca ở cùng nhau mấy ngày qua.
Đó là một Zombie rất ngốc, cả người lộ hết thịt, hành động lại chậm chạp, hơn nữa lại không biết che giấu suy nghĩ, nếu không thích cái gì thì mắt sẽ trở nên đỏ tươi, trong họng phát ra tiếng gào thét.
Nhưng cô lại giữ được lý trí, sẽ có tính toán của bản thân, có chút thông minh, còn luôn tự tin rằng mình mạnh hơn mấy con Zombie khác.
Anh nghĩ họ chỉ mới gặp nhau vài lần, anh cũng không đối xử gì tốt với Nam Ca, nếu không phải bắn xuyên tim cô, thì cũng để cô té gãy mấy cái xương sườn.
Thậm chí bây giờ đây, khi đối diện với mấy nghìn người dân, anh vẫn quay lưng lại với cô.
Tuy cô... đã không còn là người, nhưng lại là một Zombie biết suy nghĩ, chẳng nhẽ anh hi sinh cô như vậy, là đúng à?
Anh biết cô rất dễ bị gạt, lúc nhìn bóng dáng cô cầm cúc áo, chạy về phía Zombie thủ lĩnh, Lệ Sâm chợt thấy thế giới này trở nên mờ mịt.
Anh xem thường niềm tin của Nam Ca như vậy, là đúng hay sai?
Hiện tại xung quanh đây không còn Zombie nào tồn tại, Zombie thủ lĩnh đã bị anh dùng pháo bắn chết, mấy Zombie khác cũng di tản đi chỗ khác.
Trời sáng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, vì anh đứng ngược nắng nên cơ thể như ẩn giấu trong màn sáng.
Anh ngồi xuống, không nói gì.
“Nam Ca...” Anh lầm bầm đọc lại tên cô, chỉ cảm thấy ngực mình như có một con dao không ngừng đâm chém, máu thịt lẫn lộn, thế nhưng lại không nhìn thấy được gì.
Xung quanh yên tĩnh, mùi thịt thối của Zombie từ tối qua vẫn chưa bay đi hết, mùi thối cứ lượn lờ trong không khí, tan ra giữa trời.
Lệ Sâm cảm thấy, dường như anh đã làm vuột mất thứ gì đó rất quan trọng.
Đứng im lặng một lúc rất lâu, dường như thế giới này sắp bị quên lãng, một tiếng “ưm” khe khẽ thu hút sự chú ý của anh.
Lệ Sâm không tin vào mắt mình, anh bước về phía cách đó không xa.
Ở đó có thi thể nát bét của Zombie, anh di chuyển mắt nhìn xuống, mảnh đất gập ghềnh và một phần rừng cây đều bị biến dạng.
Trong thời mạt thế tàn khốc này, ngày Lệ Sâm từ thành phố chạy ra ngoài, đã quyết định phải tỉnh táo xử lý mọi rắc rối.
Nhưng lúc này, anh lại không thể bình tĩnh được.
Bên dưới hình như có gì đó đang ngọ nguậy, tim anh bất chợt đập nhanh hơn.
Lệ Sâm đứng dậy, tuy đứng ở trên cao, nhưng ánh nhìn luôn gắn chặt xuống dưới.
Chốc sau, phần gạch đá vụn bị đẩy ra, để lộ bàn tay màu xanh.
Thứ mà anh chú ý, không phải là bàn tay kỳ lạ của thứ đó, mà chính là bộ đồ trên người cô!
Là đồ quân đội chính anh thay cho Nam Ca!
Lệ Sâm thật sự không biết nên cười hay là kêu lên, anh bất động một lúc để quan sát.
Zombie kia lăn lộn một chặp rồi phủi đất cát trên người xuống. Lúc này, Lệ Sâm mới kịp phản ứng, anh nhanh chóng chạy tới, đẩy đất đá xuống, quả nhiên nhìn thấy được gương mặt xanh lè.
Tuy cô biến thành Zombie thực sự rất xấu, nhưng lúc này, Lệ Sâm nghĩ, cô chính là cô gái đẹp nhất trên đời.
“Nam Ca...” Anh gọi tên cô, sợ cô sẽ đột nhiên biến mất.
Nam Ca nghe thấy giọng Lệ Sâm, cô chậm chạp quay đầu nhìn anh.
Sau khi phát nổ, cô vô thức bị ngất đi, lúc đó cô còn bị mấy Zombie khác đuổi theo, thấy chúng đã xông tới gần chực xé xác mình.
Ấn tượng cuối cùng của Nam Ca chính là chửi tên đàn ông trước mặt này.
Đúng là, đáng lẽ ra không nên ngu ngốc nghe lời anh ta đi tìm Zombie thủ lĩnh gì đó, nhìn xem, cái mạng nhỏ của cô xém chút cũng bay theo xác Zombie thủ lĩnh rồi.
May là mạng của cô lớn, lúc tiếng nổ vang lên, mấy con Zombie kia đuổi theo chặn đứng, mà sau lưng cô là một cái hố, thế là cô rơi xuống. Sau đó, vụ nổ khiến đất đá văng tứ tung, lấp luôn cái hố mà cô rơi xuống, lúc tỉnh dậy, Nam Ca chỉ thấy xung quanh tối thui.
Cố gắng hết sức mới vất vả thò được tay ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Lệ Sâm dưới ánh mặt trời thế này, cô cảm giác như anh ta đẹp trai hơn bất cứ thứ gì trên đời!
Nam Ca sốt ruột muốn nói, nhưng mở miệng một lúc chỉ nói ra được hai từ: “Ra ngoài...”
Lệ Sâm biết cô muốn ra khỏi đây, thật ra anh cũng muốn cứu Nam Ca ra. Không biết cô đáp trúng cái vận gì, ở gần trung tâm phát nổ như vậy mà lông tóc không hao tổn chút nào.
Nhưng nhìn bộ mặt đầy đấy của Nam Ca, anh không nhịn được cười.
Anh khẽ nhếch môi: “Cô muốn ra ngoài à?”
Nam Ca hừ một tiếng, bị chôn sâu quá, cô không thể đứng dậy được, sao gã đàn ông này không hiểu chuyện chút nào thế?
Lệ Sâm ngồi xuống, nói với cô: “Tôi bắt đầu cứu cô đây.”
Nam Ca nhếch nhếch khóe miệng, thầm tính toán, chờ lát nữa, nhất định phải bắt gã này trả nợ máu cho mình.
Giờ đã không còn mùi của Zombie thủ lĩnh, thủy triều Zombie cũng tản ra, anh ta cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi chứ?
Nam Ca liếc nhìn anh, chậm chạp giơ tay lên, ánh mắt muốn nói: Nếu muốn cứu tôi ra ngoài, sao không nhanh tay lên chút.
Lệ Sâm nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó nắm lấy tay cô, tay kia giữ eo, kéo cô ra khỏi hố.
Anh không buông cô ra ngay mà kiểm tra xem trên người cô có vết thương nào không.
Nhưng cũng chẳng nhìn được gì, dù sao cơ thể cô còn trong trạng thái hư thối, chỉ có phần vải bị rách kia trầy da tróc thịt ra chút.
Lệ Sâm khẽ ho, không kiểm tra nữa mà ôm cô lên xe.
Nam Ca nghĩ thầm, xem ra nhiệm vụ lần này cô hoàn thành rất tốt nè, tên này trước giờ chưa từng dịu dạng với mình như vậy, lần nào cũng vác cô như vác bao bố, nhưng lần này thế mà lại ôm kiểu công chúa!
Tiếc là mình chẳng còn là con người, tim cũng không đập nữa, càng chẳng biết thế nào là ngượng.
Nam Ca cố gắng bỏ qua cảm giác khát vọng trong lòng, sau khi ngồi vào xe, Lệ Sâm quay đầu nói với cô: “Chúng ta tìm nơi khác đã.”
Ở đây toàn xương cốt của Zombie, chẳng phải nơi tốt đẹp gì.
Nam Ca còn chưa quên máu của Lệ Sâm đâu. Vì thế, khi xe chạy được một quãng rồi, cô mới hỏi: “Chừng nào, mới cho tôi, máu?”
Lệ Sâm im lặng một lúc mới cười đáp: “Đừng gấp, nhất định sẽ cho cô.”
Lúc đó Nam Ca không nhìn vẻ mặt anh, nên có chút không hiểu lời anh nói.
Vì thế khi người đàn ông này đậu xe ở một nơi tương dối bằng phẳng, Nam Ca cũng không phản đối. Sau khi thay đồ cho cô, anh ngủ thiếp đi, hoàn toàn chặt đứt mộng đẹp của Zombie Nam Ca.
Ý gì vầy? Mình còn chưa được uống máu mà, sao anh ta ngủ mất rồi!
Nam Ca không cần ngủ, đương nhiên cũng quên mất là Lệ Sâm đã hai ngày rồi không ngủ ngon, cũng chẳng được ăn no.
Bắt đầu từ lúc bôn ba, tim của anh như bị treo lơ lửng, đêm qua lại trải qua chiến dịch như vậy, khó trách anh cảm thấy mệt mỏi.
Nhắc tới cũng kỳ, lúc đi tìm Nam Ca, anh không hề cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy cô, trái tim bị treo lơ lửng của anh đã được hạ xuống.
Giờ cô đã ở cạnh mình, có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút rồi.
Nam Ca thở phì phò, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Mình trải qua muôn ngàn cực khổ mới tới gần được Zombie thủ lĩnh, gã này còn không khen được vài câu đã ngủ lăn quay mất!
Thế là, cô lấy dao giải phẫu giấu trong túi áo, lưỡi dao sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nam Ca chậm chạp tới gần Lệ Sâm, nghĩ thầm, anh đã không thực hiện lời hứa của mình, vậy để tôi tự tới lấy chắc không sao chứ?
Nam Ca cảm thấy vô cùng kích động, giơ dao giải phẫu về phía Lệ Sâm, chậm chạp ước lượng.
Nên đâm vào chỗ nào thì tốt đây? Động mạch? Không được không được, mình còn muốn ăn nhiều lần mà, làm vậy chết ngoẻo rồi sao.
Tĩnh mạch? Nam Ca nghĩ ý này cũng tốt, nhưng nên đâm vào tĩnh mạch nào? Ừm, cô thấy chỗ cổ tay cũng được đó, có thể cầm máu được, chắc chắn sẽ không chết.
Vì thế Nam Ca lắc lư đến chỗ Lệ Sâm, mắt sáng còn hơn cả sao, cô giơ dao lên, tay cầm thật chắc. Nhưng ngay khi Nam Ca muốn cắt cổ tay người kia thì tay cầm dao của cô đã bị đánh bật ra.
Người kia nhanh chóng ngồi dậy, chỉ nghe phịch một tiếng, Nam Ca còn chưa kịp phản ứng đã bị Lệ Sâm đè xuống, còn dao của mình đã bị người kia cầm lấy, đặt trên cổ cô.
Nam Ca mở to mắt nhìn anh.
Người kia trông rất lạnh lẽo, như cái hộp phát ra sát khí. Nhìn gần, cảm thấy anh cũng không tệ, là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Nam Ca nhích nhích cái cổ theo bản năng, Lệ Sâm thế này đúng là dọa chết người.
Không ngờ khi nhìn rõ được là cô, Lệ Sâm nhanh chóng thu sát khí lại.
Anh chậm rãi nói với Nam Ca: “Tôi đang ngủ, cô ngoan chút đi.”
Nam Ca chớp chớp mắt, sao cô lại không ngoan chứ, anh ngủ của anh, tôi uống của tôi nha. Anh nói mà không giữ lời!
Lệ Sâm vờ như không hiểu Nam Ca muốn nói gì, sau khi thả Nam Ca ra, anh lại dựa vào xe.
Nhưng trước khi ngủ, anh lại uy hiếp Nam Ca: “Lúc ngủ, tính cảnh giác của tôi rất cao, có chuyện như vậy nữa xảy ra, tôi không chắc mình có thể thu tay kịp lúc.”
Hứ! Nam Ca nhìn anh chằm chằm, tới Zombie thủ lĩnh tôi còn đánh lại được, sợ anh à?
Thôi được rồi, thật ra cô có hơi sợ anh ta. Vì thế sau khi cất dao lại, Nam Ca ngồi ngốc im lặng trên xe, không dám hành động dại dột nữa.
Cô không nhìn thấy, khóe môi người đàn ông chậm rãi nhếch lên.
Mảnh vải thô bị gạch vụn đè lên, một cơn gió thổi qua, miếng vải ấy xoay vần giữa trời, nhanh chóng bị cuốn đi.
Lệ Sâm không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, nhắm mắt lại, chỉ toàn hình ảnh mà mình và Nam Ca ở cùng nhau mấy ngày qua.
Đó là một Zombie rất ngốc, cả người lộ hết thịt, hành động lại chậm chạp, hơn nữa lại không biết che giấu suy nghĩ, nếu không thích cái gì thì mắt sẽ trở nên đỏ tươi, trong họng phát ra tiếng gào thét.
Nhưng cô lại giữ được lý trí, sẽ có tính toán của bản thân, có chút thông minh, còn luôn tự tin rằng mình mạnh hơn mấy con Zombie khác.
Anh nghĩ họ chỉ mới gặp nhau vài lần, anh cũng không đối xử gì tốt với Nam Ca, nếu không phải bắn xuyên tim cô, thì cũng để cô té gãy mấy cái xương sườn.
Thậm chí bây giờ đây, khi đối diện với mấy nghìn người dân, anh vẫn quay lưng lại với cô.
Tuy cô... đã không còn là người, nhưng lại là một Zombie biết suy nghĩ, chẳng nhẽ anh hi sinh cô như vậy, là đúng à?
Anh biết cô rất dễ bị gạt, lúc nhìn bóng dáng cô cầm cúc áo, chạy về phía Zombie thủ lĩnh, Lệ Sâm chợt thấy thế giới này trở nên mờ mịt.
Anh xem thường niềm tin của Nam Ca như vậy, là đúng hay sai?
Hiện tại xung quanh đây không còn Zombie nào tồn tại, Zombie thủ lĩnh đã bị anh dùng pháo bắn chết, mấy Zombie khác cũng di tản đi chỗ khác.
Trời sáng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, vì anh đứng ngược nắng nên cơ thể như ẩn giấu trong màn sáng.
Anh ngồi xuống, không nói gì.
“Nam Ca...” Anh lầm bầm đọc lại tên cô, chỉ cảm thấy ngực mình như có một con dao không ngừng đâm chém, máu thịt lẫn lộn, thế nhưng lại không nhìn thấy được gì.
Xung quanh yên tĩnh, mùi thịt thối của Zombie từ tối qua vẫn chưa bay đi hết, mùi thối cứ lượn lờ trong không khí, tan ra giữa trời.
Lệ Sâm cảm thấy, dường như anh đã làm vuột mất thứ gì đó rất quan trọng.
Đứng im lặng một lúc rất lâu, dường như thế giới này sắp bị quên lãng, một tiếng “ưm” khe khẽ thu hút sự chú ý của anh.
Lệ Sâm không tin vào mắt mình, anh bước về phía cách đó không xa.
Ở đó có thi thể nát bét của Zombie, anh di chuyển mắt nhìn xuống, mảnh đất gập ghềnh và một phần rừng cây đều bị biến dạng.
Trong thời mạt thế tàn khốc này, ngày Lệ Sâm từ thành phố chạy ra ngoài, đã quyết định phải tỉnh táo xử lý mọi rắc rối.
Nhưng lúc này, anh lại không thể bình tĩnh được.
Bên dưới hình như có gì đó đang ngọ nguậy, tim anh bất chợt đập nhanh hơn.
Lệ Sâm đứng dậy, tuy đứng ở trên cao, nhưng ánh nhìn luôn gắn chặt xuống dưới.
Chốc sau, phần gạch đá vụn bị đẩy ra, để lộ bàn tay màu xanh.
Thứ mà anh chú ý, không phải là bàn tay kỳ lạ của thứ đó, mà chính là bộ đồ trên người cô!
Là đồ quân đội chính anh thay cho Nam Ca!
Lệ Sâm thật sự không biết nên cười hay là kêu lên, anh bất động một lúc để quan sát.
Zombie kia lăn lộn một chặp rồi phủi đất cát trên người xuống. Lúc này, Lệ Sâm mới kịp phản ứng, anh nhanh chóng chạy tới, đẩy đất đá xuống, quả nhiên nhìn thấy được gương mặt xanh lè.
Tuy cô biến thành Zombie thực sự rất xấu, nhưng lúc này, Lệ Sâm nghĩ, cô chính là cô gái đẹp nhất trên đời.
“Nam Ca...” Anh gọi tên cô, sợ cô sẽ đột nhiên biến mất.
Nam Ca nghe thấy giọng Lệ Sâm, cô chậm chạp quay đầu nhìn anh.
Sau khi phát nổ, cô vô thức bị ngất đi, lúc đó cô còn bị mấy Zombie khác đuổi theo, thấy chúng đã xông tới gần chực xé xác mình.
Ấn tượng cuối cùng của Nam Ca chính là chửi tên đàn ông trước mặt này.
Đúng là, đáng lẽ ra không nên ngu ngốc nghe lời anh ta đi tìm Zombie thủ lĩnh gì đó, nhìn xem, cái mạng nhỏ của cô xém chút cũng bay theo xác Zombie thủ lĩnh rồi.
May là mạng của cô lớn, lúc tiếng nổ vang lên, mấy con Zombie kia đuổi theo chặn đứng, mà sau lưng cô là một cái hố, thế là cô rơi xuống. Sau đó, vụ nổ khiến đất đá văng tứ tung, lấp luôn cái hố mà cô rơi xuống, lúc tỉnh dậy, Nam Ca chỉ thấy xung quanh tối thui.
Cố gắng hết sức mới vất vả thò được tay ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Lệ Sâm dưới ánh mặt trời thế này, cô cảm giác như anh ta đẹp trai hơn bất cứ thứ gì trên đời!
Nam Ca sốt ruột muốn nói, nhưng mở miệng một lúc chỉ nói ra được hai từ: “Ra ngoài...”
Lệ Sâm biết cô muốn ra khỏi đây, thật ra anh cũng muốn cứu Nam Ca ra. Không biết cô đáp trúng cái vận gì, ở gần trung tâm phát nổ như vậy mà lông tóc không hao tổn chút nào.
Nhưng nhìn bộ mặt đầy đấy của Nam Ca, anh không nhịn được cười.
Anh khẽ nhếch môi: “Cô muốn ra ngoài à?”
Nam Ca hừ một tiếng, bị chôn sâu quá, cô không thể đứng dậy được, sao gã đàn ông này không hiểu chuyện chút nào thế?
Lệ Sâm ngồi xuống, nói với cô: “Tôi bắt đầu cứu cô đây.”
Nam Ca nhếch nhếch khóe miệng, thầm tính toán, chờ lát nữa, nhất định phải bắt gã này trả nợ máu cho mình.
Giờ đã không còn mùi của Zombie thủ lĩnh, thủy triều Zombie cũng tản ra, anh ta cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi chứ?
Nam Ca liếc nhìn anh, chậm chạp giơ tay lên, ánh mắt muốn nói: Nếu muốn cứu tôi ra ngoài, sao không nhanh tay lên chút.
Lệ Sâm nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó nắm lấy tay cô, tay kia giữ eo, kéo cô ra khỏi hố.
Anh không buông cô ra ngay mà kiểm tra xem trên người cô có vết thương nào không.
Nhưng cũng chẳng nhìn được gì, dù sao cơ thể cô còn trong trạng thái hư thối, chỉ có phần vải bị rách kia trầy da tróc thịt ra chút.
Lệ Sâm khẽ ho, không kiểm tra nữa mà ôm cô lên xe.
Nam Ca nghĩ thầm, xem ra nhiệm vụ lần này cô hoàn thành rất tốt nè, tên này trước giờ chưa từng dịu dạng với mình như vậy, lần nào cũng vác cô như vác bao bố, nhưng lần này thế mà lại ôm kiểu công chúa!
Tiếc là mình chẳng còn là con người, tim cũng không đập nữa, càng chẳng biết thế nào là ngượng.
Nam Ca cố gắng bỏ qua cảm giác khát vọng trong lòng, sau khi ngồi vào xe, Lệ Sâm quay đầu nói với cô: “Chúng ta tìm nơi khác đã.”
Ở đây toàn xương cốt của Zombie, chẳng phải nơi tốt đẹp gì.
Nam Ca còn chưa quên máu của Lệ Sâm đâu. Vì thế, khi xe chạy được một quãng rồi, cô mới hỏi: “Chừng nào, mới cho tôi, máu?”
Lệ Sâm im lặng một lúc mới cười đáp: “Đừng gấp, nhất định sẽ cho cô.”
Lúc đó Nam Ca không nhìn vẻ mặt anh, nên có chút không hiểu lời anh nói.
Vì thế khi người đàn ông này đậu xe ở một nơi tương dối bằng phẳng, Nam Ca cũng không phản đối. Sau khi thay đồ cho cô, anh ngủ thiếp đi, hoàn toàn chặt đứt mộng đẹp của Zombie Nam Ca.
Ý gì vầy? Mình còn chưa được uống máu mà, sao anh ta ngủ mất rồi!
Nam Ca không cần ngủ, đương nhiên cũng quên mất là Lệ Sâm đã hai ngày rồi không ngủ ngon, cũng chẳng được ăn no.
Bắt đầu từ lúc bôn ba, tim của anh như bị treo lơ lửng, đêm qua lại trải qua chiến dịch như vậy, khó trách anh cảm thấy mệt mỏi.
Nhắc tới cũng kỳ, lúc đi tìm Nam Ca, anh không hề cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy cô, trái tim bị treo lơ lửng của anh đã được hạ xuống.
Giờ cô đã ở cạnh mình, có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút rồi.
Nam Ca thở phì phò, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Mình trải qua muôn ngàn cực khổ mới tới gần được Zombie thủ lĩnh, gã này còn không khen được vài câu đã ngủ lăn quay mất!
Thế là, cô lấy dao giải phẫu giấu trong túi áo, lưỡi dao sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nam Ca chậm chạp tới gần Lệ Sâm, nghĩ thầm, anh đã không thực hiện lời hứa của mình, vậy để tôi tự tới lấy chắc không sao chứ?
Nam Ca cảm thấy vô cùng kích động, giơ dao giải phẫu về phía Lệ Sâm, chậm chạp ước lượng.
Nên đâm vào chỗ nào thì tốt đây? Động mạch? Không được không được, mình còn muốn ăn nhiều lần mà, làm vậy chết ngoẻo rồi sao.
Tĩnh mạch? Nam Ca nghĩ ý này cũng tốt, nhưng nên đâm vào tĩnh mạch nào? Ừm, cô thấy chỗ cổ tay cũng được đó, có thể cầm máu được, chắc chắn sẽ không chết.
Vì thế Nam Ca lắc lư đến chỗ Lệ Sâm, mắt sáng còn hơn cả sao, cô giơ dao lên, tay cầm thật chắc. Nhưng ngay khi Nam Ca muốn cắt cổ tay người kia thì tay cầm dao của cô đã bị đánh bật ra.
Người kia nhanh chóng ngồi dậy, chỉ nghe phịch một tiếng, Nam Ca còn chưa kịp phản ứng đã bị Lệ Sâm đè xuống, còn dao của mình đã bị người kia cầm lấy, đặt trên cổ cô.
Nam Ca mở to mắt nhìn anh.
Người kia trông rất lạnh lẽo, như cái hộp phát ra sát khí. Nhìn gần, cảm thấy anh cũng không tệ, là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Nam Ca nhích nhích cái cổ theo bản năng, Lệ Sâm thế này đúng là dọa chết người.
Không ngờ khi nhìn rõ được là cô, Lệ Sâm nhanh chóng thu sát khí lại.
Anh chậm rãi nói với Nam Ca: “Tôi đang ngủ, cô ngoan chút đi.”
Nam Ca chớp chớp mắt, sao cô lại không ngoan chứ, anh ngủ của anh, tôi uống của tôi nha. Anh nói mà không giữ lời!
Lệ Sâm vờ như không hiểu Nam Ca muốn nói gì, sau khi thả Nam Ca ra, anh lại dựa vào xe.
Nhưng trước khi ngủ, anh lại uy hiếp Nam Ca: “Lúc ngủ, tính cảnh giác của tôi rất cao, có chuyện như vậy nữa xảy ra, tôi không chắc mình có thể thu tay kịp lúc.”
Hứ! Nam Ca nhìn anh chằm chằm, tới Zombie thủ lĩnh tôi còn đánh lại được, sợ anh à?
Thôi được rồi, thật ra cô có hơi sợ anh ta. Vì thế sau khi cất dao lại, Nam Ca ngồi ngốc im lặng trên xe, không dám hành động dại dột nữa.
Cô không nhìn thấy, khóe môi người đàn ông chậm rãi nhếch lên.