Chương 17: Lái xe
Hạ Trân Dao còn định nhắm mắt làm ngơ mà bước đi, nhưng khi nhìn thân hình mét 7 chật vật của Hoàng Hải Lưu thì cô lại mềm lòng. Anh ta còn không đủ sức để kéo Tạ Cảnh Nghị bước đi.
“Anh yếu quá rồi đấy!” - Hạ Trân Dao nâng cánh tay của Tạ Cảnh Nghị lên kéo đi.
Hoá ra, không hẳn do Hoàng Hải Lưu yếu mà là tên “mặt lạnh” quá cao và quá nặng, khi có thêm sức cô thì thân hình đó vẫn dường như đứng im bất động.
Chật vật mãi, Hoàng Hải Lưu và cô mới đưa được Tạ Cảnh Nghị ra xe. Hắn bị ép ngồi vào hàng ghế sau, còn cô lại mệt đến nỗi dựa vào xe thở dốc.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô cẩn thận đeo lại túi xách rồi bắt xe trở về.
“Bây giờ muộn rồi rất khó bắt xe, ngoài kia cũng không được an toàn… hay là để tôi tiện đưa cô về luôn!”
Cô vốn định từ chối nhưng nghĩ lại, có thể bớt vài đồng tiền đi xe lại còn an toàn hơn thì dại gì không đi.
Hạ Trân Dao mở cửa ngồi vào ghế lái phụ. Lần đầu tiên được ngồi xe sang đắt tiền khiến cô có hơi bỡ ngỡ, khắp nơi chỉ tỏa ra một mùi tiền. Sờ vào chỗ nào cũng chỉ thấy tiền mà thôi.
Khi xe vừa chạy được 100 mét thì lại từ từ dừng lại. Hạ Trân Dao đang mải mê trước cảnh thành phố về đêm nên cũng để ý. Cô quay sang nhìn Hoàng Hải Lưu.
“Sao lại dừng xe vậy? Còn đi chưa được bao lâu mà?”.
“Cô quay lại đằng sau mà nhìn xem!”
Mặc dù ngờ vực nhưng cô vẫn quay lại xem. Hoá ra thân hình cao lớn của Tạ Cảnh Nghị lăn từ ghế xuống sàn ôtô. Lưng hắn dựng vào cửa xe, còn đôi chân dài và mông thì ngồi bệt xuống.
“Cô biết lái xe không? Cô lên lái thay tôi, tôi đỡ ông chủ lên ghế!”
“Cái đó…” - Hạ Trân Dao ngập ngừng.
“Tôi sẽ trả tiền công lái xe cho cô!”
Nghe đến đây, ánh mắt cô sáng rực, dứt khoát bước xuống xe rồi vào ghế lái. Cô cười tươi hớn hở như bắt được vàng.
“Thật ra là tôi đang học để tuần sau tôi cũng chuẩn bị thi bằng lái xe. Vừa hay đây cũng là cách để tập!” - Nói vậy thôi chứ trong lòng cô không nghĩ như vậy. Dù sao thì, tiền đã quyết định ý thức. Làm gì đã có chuyện, đi nhờ xe mà lại nhận được tiền như Hạ Trân Dao chứ! Quá hời!
“Cô nói vậy tôi cũng yên tâm!”
Hoàng Hải Lưu đỡ thân hình Tạ Cảnh Nghị ngồi lên ghế, và cũng cẩn thận đỡ thân hình hắn không bị đổ xuống sàn lần nữa.
Hạ Trân Dao tự tin khởi động xe.
Nhưng lần này đi chưa tới 10 mét thì hai người đằng sau đã xa xẩm mặt mày, người say rượu thì sắp nôn oẹ, đến người tỉnh táo ngồi bên cạnh cũng gần giống vậy.
Hoàng Hải Lưu ngồi đằng sau với lên, còn chiếc xe cứ đang đi một đoạn rồi lại phanh gấp khiến anh ta mất trọng tâm mà lao đầu về ghế lái của cô.
“Này… cô có biết lái xe không đấy? Cô đang định đua với rùa à? Người đi đường sắp cầm đá để phá xe sang của ông chủ rồi đấy! Cô có tiền để đền cho Tạ thiếu không?”
Hạ Trân Dao cũng không muốn vậy, cô quay đầu mếu máo, ánh mắt long lanh như muốn khóc.
“Tôi cũng không muốn vậy đâu! Tôi chỉ đạp nhầm chân phanh với chân ga mà thôi!”
“Cô muốn chết à? Đến chân ga, chân phanh cô còn không phân biệt được mà đòi lái xe hả?” - Hoàng Hải Lưu nói như muốn phát hỏa với cô.
“Là anh bảo tôi lái mà? Tôi cũng có muốn vậy đâu. Với lại tôi chỉ mới học lý thuyết, chưa … thực hành.”
Hoàng Hải Lưu vò đầu, bứt tai, anh ta thấy mình thật ngu ngốc khi giao phó tính mạng cho người phụ nữ liều lĩnh kia.
“Dừng xe! Mau dừng xe. Cô đỡ ông chủ, để tôi lái xe.”
Hạ Trân Dao muốn đạp chân phanh để xe dừng lại nhưng không ngờ xe lại đi tiếp, tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy. Hoàng Hải Lưu hốt hoảng, anh ta nói lớn:
“Mau đạp chân phanh, đạp đi, cô muốn xảy ra tai nạn à?”
Cô sợ hãi rồi vội đạp chân phanh, chiếc phanh gấp rồi dừng lại. Sắc mặt Hoàng Hải Lưu biến hoá liên tục, từ hoảng sợ sang đau đớn, xe phanh quá gấp nên anh ta lại lao đầu vào sau ghế cô.
Cả hai bước xuống xe đổi vị trí cho nhau. Lúc này, họ bắt gặp một người đàn ông lái xe chầm chậm qua chỗ họ. Giọng điệu cũng chẳng khách sáo: “Này! Đám nhà giàu các người có biết đi xe không vậy? Có biết tôi suýt đâm vào cái xe này biết bao nhiêu lần không? Lần sau, muốn tập xe thì vào mấy khu trung tâm dạy lái mà tập. Đừng làm ảnh hưởng đến người đi đường. Cũng đừng ỷ bản thân mình có tiền mà muốn làm gì thì làm!”
Hoàng Hải Lưu và cô chỉ biết gật đầu lắng nghe người tài xế kia dạy bảo.
“Chúng tôi xin lỗi! Chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Hoàng Hải Lưu đưa cô về biệt thự nhà họ Tạ trước, anh ta một mình đỡ Tạ Cảnh Nghị về phòng. Còn giúp hắn cởi áo và giày. Xong việc, Hoàng Hải Lưu mới đưa cô về nhà.
Nhưng đấy là chuyện của một tiếng sau.
Lúc đưa cô về nhà, anh ta còn có ý tốt nhắc nhở cô: “Cô lo mà học hành cho đàng hoàng đi! Đừng có nói là tuần sau, có khi đến cả năm sau cô cũng không lấy được bằng lái xe đâu!”
“Anh yếu quá rồi đấy!” - Hạ Trân Dao nâng cánh tay của Tạ Cảnh Nghị lên kéo đi.
Hoá ra, không hẳn do Hoàng Hải Lưu yếu mà là tên “mặt lạnh” quá cao và quá nặng, khi có thêm sức cô thì thân hình đó vẫn dường như đứng im bất động.
Chật vật mãi, Hoàng Hải Lưu và cô mới đưa được Tạ Cảnh Nghị ra xe. Hắn bị ép ngồi vào hàng ghế sau, còn cô lại mệt đến nỗi dựa vào xe thở dốc.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô cẩn thận đeo lại túi xách rồi bắt xe trở về.
“Bây giờ muộn rồi rất khó bắt xe, ngoài kia cũng không được an toàn… hay là để tôi tiện đưa cô về luôn!”
Cô vốn định từ chối nhưng nghĩ lại, có thể bớt vài đồng tiền đi xe lại còn an toàn hơn thì dại gì không đi.
Hạ Trân Dao mở cửa ngồi vào ghế lái phụ. Lần đầu tiên được ngồi xe sang đắt tiền khiến cô có hơi bỡ ngỡ, khắp nơi chỉ tỏa ra một mùi tiền. Sờ vào chỗ nào cũng chỉ thấy tiền mà thôi.
Khi xe vừa chạy được 100 mét thì lại từ từ dừng lại. Hạ Trân Dao đang mải mê trước cảnh thành phố về đêm nên cũng để ý. Cô quay sang nhìn Hoàng Hải Lưu.
“Sao lại dừng xe vậy? Còn đi chưa được bao lâu mà?”.
“Cô quay lại đằng sau mà nhìn xem!”
Mặc dù ngờ vực nhưng cô vẫn quay lại xem. Hoá ra thân hình cao lớn của Tạ Cảnh Nghị lăn từ ghế xuống sàn ôtô. Lưng hắn dựng vào cửa xe, còn đôi chân dài và mông thì ngồi bệt xuống.
“Cô biết lái xe không? Cô lên lái thay tôi, tôi đỡ ông chủ lên ghế!”
“Cái đó…” - Hạ Trân Dao ngập ngừng.
“Tôi sẽ trả tiền công lái xe cho cô!”
Nghe đến đây, ánh mắt cô sáng rực, dứt khoát bước xuống xe rồi vào ghế lái. Cô cười tươi hớn hở như bắt được vàng.
“Thật ra là tôi đang học để tuần sau tôi cũng chuẩn bị thi bằng lái xe. Vừa hay đây cũng là cách để tập!” - Nói vậy thôi chứ trong lòng cô không nghĩ như vậy. Dù sao thì, tiền đã quyết định ý thức. Làm gì đã có chuyện, đi nhờ xe mà lại nhận được tiền như Hạ Trân Dao chứ! Quá hời!
“Cô nói vậy tôi cũng yên tâm!”
Hoàng Hải Lưu đỡ thân hình Tạ Cảnh Nghị ngồi lên ghế, và cũng cẩn thận đỡ thân hình hắn không bị đổ xuống sàn lần nữa.
Hạ Trân Dao tự tin khởi động xe.
Nhưng lần này đi chưa tới 10 mét thì hai người đằng sau đã xa xẩm mặt mày, người say rượu thì sắp nôn oẹ, đến người tỉnh táo ngồi bên cạnh cũng gần giống vậy.
Hoàng Hải Lưu ngồi đằng sau với lên, còn chiếc xe cứ đang đi một đoạn rồi lại phanh gấp khiến anh ta mất trọng tâm mà lao đầu về ghế lái của cô.
“Này… cô có biết lái xe không đấy? Cô đang định đua với rùa à? Người đi đường sắp cầm đá để phá xe sang của ông chủ rồi đấy! Cô có tiền để đền cho Tạ thiếu không?”
Hạ Trân Dao cũng không muốn vậy, cô quay đầu mếu máo, ánh mắt long lanh như muốn khóc.
“Tôi cũng không muốn vậy đâu! Tôi chỉ đạp nhầm chân phanh với chân ga mà thôi!”
“Cô muốn chết à? Đến chân ga, chân phanh cô còn không phân biệt được mà đòi lái xe hả?” - Hoàng Hải Lưu nói như muốn phát hỏa với cô.
“Là anh bảo tôi lái mà? Tôi cũng có muốn vậy đâu. Với lại tôi chỉ mới học lý thuyết, chưa … thực hành.”
Hoàng Hải Lưu vò đầu, bứt tai, anh ta thấy mình thật ngu ngốc khi giao phó tính mạng cho người phụ nữ liều lĩnh kia.
“Dừng xe! Mau dừng xe. Cô đỡ ông chủ, để tôi lái xe.”
Hạ Trân Dao muốn đạp chân phanh để xe dừng lại nhưng không ngờ xe lại đi tiếp, tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy. Hoàng Hải Lưu hốt hoảng, anh ta nói lớn:
“Mau đạp chân phanh, đạp đi, cô muốn xảy ra tai nạn à?”
Cô sợ hãi rồi vội đạp chân phanh, chiếc phanh gấp rồi dừng lại. Sắc mặt Hoàng Hải Lưu biến hoá liên tục, từ hoảng sợ sang đau đớn, xe phanh quá gấp nên anh ta lại lao đầu vào sau ghế cô.
Cả hai bước xuống xe đổi vị trí cho nhau. Lúc này, họ bắt gặp một người đàn ông lái xe chầm chậm qua chỗ họ. Giọng điệu cũng chẳng khách sáo: “Này! Đám nhà giàu các người có biết đi xe không vậy? Có biết tôi suýt đâm vào cái xe này biết bao nhiêu lần không? Lần sau, muốn tập xe thì vào mấy khu trung tâm dạy lái mà tập. Đừng làm ảnh hưởng đến người đi đường. Cũng đừng ỷ bản thân mình có tiền mà muốn làm gì thì làm!”
Hoàng Hải Lưu và cô chỉ biết gật đầu lắng nghe người tài xế kia dạy bảo.
“Chúng tôi xin lỗi! Chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Hoàng Hải Lưu đưa cô về biệt thự nhà họ Tạ trước, anh ta một mình đỡ Tạ Cảnh Nghị về phòng. Còn giúp hắn cởi áo và giày. Xong việc, Hoàng Hải Lưu mới đưa cô về nhà.
Nhưng đấy là chuyện của một tiếng sau.
Lúc đưa cô về nhà, anh ta còn có ý tốt nhắc nhở cô: “Cô lo mà học hành cho đàng hoàng đi! Đừng có nói là tuần sau, có khi đến cả năm sau cô cũng không lấy được bằng lái xe đâu!”