Chương 18: Sống không quá nửa năm
“Này! Anh đừng có mà khinh thường tôi!”
Hạ Trân Dao còn định mắng thêm nhưng bóng dáng lờ mờ của ai đó đang đứng trước cửa đã khiến cô hoảng sợ. Miệng cô lắp bắp:
“Ai… ai đang đứng trước cửa nhà tôi vậy?”
Người phụ nữ kia quay lại, sắc mặt trầm trầm, giọng nói đáng sợ ấy vang lên: “Còn biết đường về à? Lớn rồi, muốn đi là đi muốn về là về sao? Nửa đêm mới chịu mò về, vừa rồi là đi cùng ai?”
Huhu, cô khóc không ra nước mắt. Hoá ra không có con ma nào cả, chỉ là mẫu hậu đại nhân đang đùng đùng nổi giận chờ cô trở về.
“Mẹ… mẹ! Con đi với Lý Tuệ Anh!”
“Mẹ đã có tuổi, mắt đã mờ nhưng không thể không phân biệt được nam với nữ! Mẹ không cấm con yêu đương hay quen biết người khác giới, nhưng hãy chọn người đàng hoàng một chút… sau này sẽ không khổ…” - Nói xong, bà bước vội vào trong nhà, bà đi về phía phòng riêng và khóa trái cửa. Bà bước vào nhà vệ sinh và bắt đầu ho khan dữ dội.
Mỗi lần ho, cổ họng bà đều như muốn rách ra.
Hạ Trân Dao thấy mẹ có chút lạ, cô đứng bên ngoài gõ cửa: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ giận con sao?”
Cơn ho vẫn chưa dứt, bà thều thào trả lời: “Không sao! Chỉ là mẹ mệt do đi đường xa nên muốn nghỉ ngơi sớm, con cũng về phòng đi!”
“Dạ! Nếu mẹ thấy khó chịu cứ gọi con.” - Nghe được câu trả lời, cô mới yên tâm mà rời đi.
****
Phía bên ngoài đã không còn tiếng động nữa, bà đi từ nhà vệ sinh ra. Thuốc trên mặt bàn đã uống gần hết nhưng bệnh vẫn chưa thuyên giảm.
Lần này về quê, bà dựa vào lời chỉ dẫn của một bà con xa mà tìm đến một ông thầy thuốc ở bên kia làng. Ông ấy thuộc lớp người cũ, chữa bệnh đều bằng phương pháp cổ truyền và bài thuốc phương Đông.
Nhưng vị cao nhân kia không phải cứ muốn gặp là gặp, Diệp Lâm Yên phải leo núi hết một buổi sáng, đến gần trưa bà mới đến y quán của vị cao nhân này.
Căn nhỏ làm bằng gỗ thoáng mát nằm ẩn sâu trong một rừng tre, Diệp Lâm Yên đứng ngoài cổng nhìn vào căn nhà đang khóa kín. Đang định gọi thì phía sau bà truyền đến tiếng bước chân xào xạc trên lá khô.
Phía sau bà xuất hiện một ông lão lưng đeo chiếc gùi, trong gùi đều là thảo dược vừa được hái về, vẫn còn tươi mới và thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của thảo mộc.
“Cao nhân, xin lỗi vì đã mạo muội đến đây vào giờ này! Không biết cao nhân bây giờ có rảnh không?”
Vị cao nhân kia không đáp lời, ông ấy đẩy cánh cổng làm bằng tre đơn sơ ra.
“Theo tôi vào đây! May cho bà đến vào lúc tôi đi hái thuốc về!” - Ông ấy cởi chiếc mũ lá trên đầu lộ ra một mái tóc bạc trắng. Ông ấy lấy ghế và mời mẹ cô ngồi xuống.
“Sắc mặt kém, môi tái nhợt, có phải bệnh nặng rồi không?”
Diệp Lâm Yên kinh ngạc.
“Đưa cổ tay đây!”
Sắc mặt ông ấy nhăn lại sau khi bắt mạch cổ tay bà. Vị cao nhân kia buông cổ tay Diệp Lâm Yên ra rồi lắc đầu: “Không sống quá nửa năm!”
Diệp Lâm An sửng sốt rồi lại thoáng chốc im lặng, bà biết, bệnh bà từ lâu đã không còn cơ hội chữa khỏi nữa rồi. Chỉ là cái chết sẽ đến sớm hay muộn mà thôi.
“Chờ chút! Tôi lấy cho bà đơn thuốc, mỗi ngày nấu lên uống một chén.” - Vị cao nhân kia đưa cho bà túi thuốc được bọc gói cẩn thận: “Đây là liều lượng nửa năm!”
“Cảm ơn cao nhân! Xin gửi ông số tiền này!”
“Tôi không lấy tiền người sắp khuất! Về đi!”
****
Sáng sớm, mẹ cô như ngày thường lại tất bật chuẩn bị bữa sáng cho cô. Bà hôm nay dậy sớm, sắc mặt lại kém hơn bình thường, mặt mày nhợt nhạt, môi tái đi.
“Mẹ, mẹ mệt trong người sao? Mấy cái này cứ để con làm cho! Mẹ nghỉ ngơi đi!’’
“Hôm qua ngồi tàu hoả hơn năm tiếng nên hơi mệt! Mà mấy hôm nay cửa tiệm kinh doanh thế nào?”
Hạ Trân Dao kéo mẹ ngồi xuống bàn ăn, tươi cười kể lại chuyện: “Mẹ không biết đâu! Con vừa được nhận làm người chăm sóc chim riêng cho nhà họ Tạ. Một tháng hắn trả con đến 10000 Usd!”
“Họ Tạ nào? Không phải là lừa đảo ấy chứ?”
“Tạ Cảnh Nghị! Mẹ biết anh ta không? Anh ta là người điều hành tập đoàn nhà họ Tạ!”
“Thật sao? Con gái mẹ giỏi quá! Đúng là ông trời không phụ ai, cuối cùng cũng tìm được công việc ổn định mà sống qua ngày! Tạ Trời tạ Phật, nếu mẹ có rời đi thì cũng an tâm rồi!”
Hạ Trân Dao kéo tay mẹ làm nũng: “Chuyện vui, mẹ đừng nói bằng giọng bi quan đó nữa! Hôm nay nhà mình phải ăn một bữa thật lớn mới được.”
“Được rồi cô nương! Mau ăn đi kẻo muộn làm!”
Cô “vâng vâng dạ dạ” cho mau rồi ăn hết bữa sáng bà nấu.
Hạ Trân Dao cứ đúng giờ là đến nhà họ Tạ. Nhưng lúc đến nơi, cổng chính nhà họ Tạ đã bị một đám nữ nhân chân dài, da trắng, mắt to, môi đỏ vây chặt. Đếm sơ qua đã có đến năm cô.
Khi cô định vào cổng thì bị một người phụ nữ trong số năm người kia chặn lại.
“Này, cô là con gái nhà nào mà ăn mặc quê mùa như vậy nhỉ?’’
Hạ Trân Dao đang định trả lời thì người phụ nữ lái xe thể thao, mặc áo lông cừu bước xuống. Bà ta kéo kính râm trễ xuống mũi rồi đánh giá cô một lượt:
“Ừm, phong cách mới lạ! Biết đâu con trai tôi lại thích thể loại thanh thuần như cô!”
Cánh cổng chính mở ra, Lưu Thanh Như dẫn theo năm vị tiểu thư cành vàng lá ngọc bước vào, ngay cả cô cũng bị bà ta kéo đi: “Đi mau lên! Đừng lề mề, cũng đừng đi lung tung! Con trai tôi không thích điều đó đâu!”
Hạ Trân Dao còn định mắng thêm nhưng bóng dáng lờ mờ của ai đó đang đứng trước cửa đã khiến cô hoảng sợ. Miệng cô lắp bắp:
“Ai… ai đang đứng trước cửa nhà tôi vậy?”
Người phụ nữ kia quay lại, sắc mặt trầm trầm, giọng nói đáng sợ ấy vang lên: “Còn biết đường về à? Lớn rồi, muốn đi là đi muốn về là về sao? Nửa đêm mới chịu mò về, vừa rồi là đi cùng ai?”
Huhu, cô khóc không ra nước mắt. Hoá ra không có con ma nào cả, chỉ là mẫu hậu đại nhân đang đùng đùng nổi giận chờ cô trở về.
“Mẹ… mẹ! Con đi với Lý Tuệ Anh!”
“Mẹ đã có tuổi, mắt đã mờ nhưng không thể không phân biệt được nam với nữ! Mẹ không cấm con yêu đương hay quen biết người khác giới, nhưng hãy chọn người đàng hoàng một chút… sau này sẽ không khổ…” - Nói xong, bà bước vội vào trong nhà, bà đi về phía phòng riêng và khóa trái cửa. Bà bước vào nhà vệ sinh và bắt đầu ho khan dữ dội.
Mỗi lần ho, cổ họng bà đều như muốn rách ra.
Hạ Trân Dao thấy mẹ có chút lạ, cô đứng bên ngoài gõ cửa: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ giận con sao?”
Cơn ho vẫn chưa dứt, bà thều thào trả lời: “Không sao! Chỉ là mẹ mệt do đi đường xa nên muốn nghỉ ngơi sớm, con cũng về phòng đi!”
“Dạ! Nếu mẹ thấy khó chịu cứ gọi con.” - Nghe được câu trả lời, cô mới yên tâm mà rời đi.
****
Phía bên ngoài đã không còn tiếng động nữa, bà đi từ nhà vệ sinh ra. Thuốc trên mặt bàn đã uống gần hết nhưng bệnh vẫn chưa thuyên giảm.
Lần này về quê, bà dựa vào lời chỉ dẫn của một bà con xa mà tìm đến một ông thầy thuốc ở bên kia làng. Ông ấy thuộc lớp người cũ, chữa bệnh đều bằng phương pháp cổ truyền và bài thuốc phương Đông.
Nhưng vị cao nhân kia không phải cứ muốn gặp là gặp, Diệp Lâm Yên phải leo núi hết một buổi sáng, đến gần trưa bà mới đến y quán của vị cao nhân này.
Căn nhỏ làm bằng gỗ thoáng mát nằm ẩn sâu trong một rừng tre, Diệp Lâm Yên đứng ngoài cổng nhìn vào căn nhà đang khóa kín. Đang định gọi thì phía sau bà truyền đến tiếng bước chân xào xạc trên lá khô.
Phía sau bà xuất hiện một ông lão lưng đeo chiếc gùi, trong gùi đều là thảo dược vừa được hái về, vẫn còn tươi mới và thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của thảo mộc.
“Cao nhân, xin lỗi vì đã mạo muội đến đây vào giờ này! Không biết cao nhân bây giờ có rảnh không?”
Vị cao nhân kia không đáp lời, ông ấy đẩy cánh cổng làm bằng tre đơn sơ ra.
“Theo tôi vào đây! May cho bà đến vào lúc tôi đi hái thuốc về!” - Ông ấy cởi chiếc mũ lá trên đầu lộ ra một mái tóc bạc trắng. Ông ấy lấy ghế và mời mẹ cô ngồi xuống.
“Sắc mặt kém, môi tái nhợt, có phải bệnh nặng rồi không?”
Diệp Lâm Yên kinh ngạc.
“Đưa cổ tay đây!”
Sắc mặt ông ấy nhăn lại sau khi bắt mạch cổ tay bà. Vị cao nhân kia buông cổ tay Diệp Lâm Yên ra rồi lắc đầu: “Không sống quá nửa năm!”
Diệp Lâm An sửng sốt rồi lại thoáng chốc im lặng, bà biết, bệnh bà từ lâu đã không còn cơ hội chữa khỏi nữa rồi. Chỉ là cái chết sẽ đến sớm hay muộn mà thôi.
“Chờ chút! Tôi lấy cho bà đơn thuốc, mỗi ngày nấu lên uống một chén.” - Vị cao nhân kia đưa cho bà túi thuốc được bọc gói cẩn thận: “Đây là liều lượng nửa năm!”
“Cảm ơn cao nhân! Xin gửi ông số tiền này!”
“Tôi không lấy tiền người sắp khuất! Về đi!”
****
Sáng sớm, mẹ cô như ngày thường lại tất bật chuẩn bị bữa sáng cho cô. Bà hôm nay dậy sớm, sắc mặt lại kém hơn bình thường, mặt mày nhợt nhạt, môi tái đi.
“Mẹ, mẹ mệt trong người sao? Mấy cái này cứ để con làm cho! Mẹ nghỉ ngơi đi!’’
“Hôm qua ngồi tàu hoả hơn năm tiếng nên hơi mệt! Mà mấy hôm nay cửa tiệm kinh doanh thế nào?”
Hạ Trân Dao kéo mẹ ngồi xuống bàn ăn, tươi cười kể lại chuyện: “Mẹ không biết đâu! Con vừa được nhận làm người chăm sóc chim riêng cho nhà họ Tạ. Một tháng hắn trả con đến 10000 Usd!”
“Họ Tạ nào? Không phải là lừa đảo ấy chứ?”
“Tạ Cảnh Nghị! Mẹ biết anh ta không? Anh ta là người điều hành tập đoàn nhà họ Tạ!”
“Thật sao? Con gái mẹ giỏi quá! Đúng là ông trời không phụ ai, cuối cùng cũng tìm được công việc ổn định mà sống qua ngày! Tạ Trời tạ Phật, nếu mẹ có rời đi thì cũng an tâm rồi!”
Hạ Trân Dao kéo tay mẹ làm nũng: “Chuyện vui, mẹ đừng nói bằng giọng bi quan đó nữa! Hôm nay nhà mình phải ăn một bữa thật lớn mới được.”
“Được rồi cô nương! Mau ăn đi kẻo muộn làm!”
Cô “vâng vâng dạ dạ” cho mau rồi ăn hết bữa sáng bà nấu.
Hạ Trân Dao cứ đúng giờ là đến nhà họ Tạ. Nhưng lúc đến nơi, cổng chính nhà họ Tạ đã bị một đám nữ nhân chân dài, da trắng, mắt to, môi đỏ vây chặt. Đếm sơ qua đã có đến năm cô.
Khi cô định vào cổng thì bị một người phụ nữ trong số năm người kia chặn lại.
“Này, cô là con gái nhà nào mà ăn mặc quê mùa như vậy nhỉ?’’
Hạ Trân Dao đang định trả lời thì người phụ nữ lái xe thể thao, mặc áo lông cừu bước xuống. Bà ta kéo kính râm trễ xuống mũi rồi đánh giá cô một lượt:
“Ừm, phong cách mới lạ! Biết đâu con trai tôi lại thích thể loại thanh thuần như cô!”
Cánh cổng chính mở ra, Lưu Thanh Như dẫn theo năm vị tiểu thư cành vàng lá ngọc bước vào, ngay cả cô cũng bị bà ta kéo đi: “Đi mau lên! Đừng lề mề, cũng đừng đi lung tung! Con trai tôi không thích điều đó đâu!”