Chương 19: Xem mắt
Hạ Trân Dao há hốc miệng, cô muốn giải thích nhưng hết lần này đến lần khác Lưu Thanh Như đều chặn họng cô.
“Chờ chút, tôi có điều muốn nói…”
“Suỵt…. Im lặng một chút đi, con trai tôi chỉ thích những mỹ nữ biết im lặng nên các người đừng nói gì nữa… còn nữa, con trai tôi tính tình nóng nảy, nên đừng có dại mà chọc nó! Chỉ cần một trong số các cô lọt vào mắt xanh con tôi, không cần biết gia cảnh, xuất thân thế nào, người đó sẽ trở thành con dâu duy nhất của Tạ gia!”
Đám phụ nữ đó háo hức đến hét lên: “a, tôi biết ngay mà! Tôi nhất định sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tạ.”
“Mơ đi, vị trí đó là của tôi!”
“Không là của tôi!’’
Lưu Thanh Như mới chỉ đi phía trước một đoạn, phía sau lưng bà đã ầm ầm những âm thanh chua chát cãi nhau của phụ nữ. Bà quay lại lườm, sắc mặt chẳng mấy vui vẻ.
“Sao? Còn muốn làm ồn đến bao giờ! Muốn tôi đuổi các người ra khỏi đây à?”
Sau đó, bà lại nhướn mày nhìn chằm chằm vào cô: “Cái cô phía sau cùng kia đi mau lên, đừng có chậm chạp nữa!”
Hạ Trân Dao ngó trái ngó phải, nhìn xem phía sau cô còn ai không. Hoá ra là đang nói cô à? Hạ Trân Dao miễn cưỡng mà bước lên vài bước để hoà nhập vào đám người kia.
Lưu Thanh Như dẫn bọn họ đến một phòng đón tiếp khách ở tầng hai, căn phòng rộng rãi có thể chứa tới ba mươi người cùng lúc.
“Chị Nhân, mang trà bánh lên cho bọn họ! Nhớ tiếp đón chu đáo một chút! Tạ Cảnh Nghị đã dậy chưa?”
“Cậu chủ tối qua say đến bất tỉnh nhân sự, trợ lý Hoàng phải vất vả đưa cậu chủ về! Đến giờ vẫn chưa thấy cậu chủ dậy thưa bà!” - Chị Nhân là người làm lâu năm trong nhà họ Tạ chỉ sau thím Vương, người mà đã bị đuổi việc cách đây vài hôm.
“Được rồi! Chị đi làm việc tôi giao đi.”
“Dạ, bà chủ!”
Lưu Thanh Như tìm phòng ngủ của Tạ Cảnh Nghị vô cùng cực khổ. Năm 18 tuổi, Tạ Cảnh Nghị đã một mình dọn đến đây ở, còn bà lại thường xuyên ở nước ngoài nên cũng ít khi lui tới, thành ra không mấy quen thuộc với nơi này. Vất vả lắm bà mới tìm thấy căn phòng u ám nằm ở tầng cao nhất của căn biệt thự.
Bà thử đẩy cửa thì thấy căn phòng đã bị khoá từ bên trong. Bà phải gõ cửa: “Tạ Cảnh Nghị, con có trong đó không?’’
“Mẹ có gì cứ nói! Con đang nghe!” - Tạ Cảnh Nghị vươn vai rời giường.
“Mẹ không muốn nói chuyện với con qua một lớp cửa gỗ! Ra mở cửa cho mẹ vào đi!”
“Một là mẹ nói, hai là con sẽ không ra khỏi căn phòng này trong ngày hôm nay, mẹ chọn đi.”
Lưu Thanh Như tức anh ách mà lại chẳng làm được gì. Bà thầm mắng: Đúng là thằng con trời đánh. Đợi bao giờ cưới vợ, mẹ kêu con bé xử cho ra bã!
“Mẹ mấy hôm trước có tìm được vài người phụ nữ theo đúng ý con. Con nói không thích phụ nữ hám lợi nên mẹ đã giả nghèo để nhờ làm mai mối, chọn được vài cô… con xuống xem có ưng ai không?”
Tạ Cảnh Nghị thầm nghĩ, hắn chỉ buột miệng nói để mẹ không đề cập đến vấn đề kết hôn nữa. Ai ngờ, bà lại đi tìm thật. Hắn bất lực tắm rửa thay một bộ đồ mới rồi bước ra ngoài.
“Mẹ thật sự tìm được? Mẹ có chắc đám người đó không mê tiền không?’’
“Mẹ không chắc… Nhưng cứ thử gặp đã! Biết đâu lại hợp!” - Bà đảo mắt nhìn đi nơi khác, đến chính bà cũng không dám chắc.
Nhưng bà làm sao mà biết được. Chính bà mai đã bán đứng bà, bà ta đã thu một số tiền lớn của mấy vị tiểu thư nhà giàu rồi bán tin tức này ra. Đến lúc lựa chọn, kẻ nào kẻ nấy cũng là tiểu thư của nhà danh gia vọng tộc, không có tiền thì cũng có quyền, có thế.
Hạ Trân Dao đã ngồi ở đó hơn 30 phút rồi, cô còn chẳng biết tại sao mình phải ngồi đây và ngồi đến bao giờ. Cô định đứng dậy rời khỏi thì bắt gặp Lưu Thanh Như, sắc mặt bà rạng rỡ:
“Cô định đi đâu đấy?”
Cô chột dạ đáp: “Cháu ngồi lâu tê chân nên đứng lên đi lại một chút!”
“Được rồi, các người cứ theo thứ tự sang phòng bên cạnh nhé!”
Đám nữ nhân kia đưa mắt nhìn nhau, tự giác trang điểm lại cho thật xinh đẹp, bởi bọn họ biết, thời khắc trọng đại đã tới. Hạ Trân Dao xếp thứ ba, sau cô vẫn còn ba người, cô cũng lo lắng lắm, nhưng cô không lo vì sắp phải xem mắt mà là không biết phải giải thích thế nào.
Hai người phụ nữ đầu tiên vào thì đều khóc sướt mướt chạy ra, chẳng ai biết lý do làm sao.
“Này, cô kia có định đi không vậy?”
Hạ Trân Dao bị Lưu Thanh Như và đám nữ nhân phía sau thúc giục. Ai nấy cũng lo lắng ngắm nghía lại mình, còn cô cứ đủng đỉnh mà bước.
Đến trước cửa phòng, luồng sát khí đáng sợ của Tạ Cảnh Nghị khiến cô rùng mình và phải suy nghĩ lại. Cô quay sang nhìn mẹ hắn.
“Bác ơi, cháu không phải là…”
“Nhiều lời, vào đi!”
Ai ngờ cô chưa nói hết câu thì đã bị Lưu Thanh Như đẩy mạnh vào trong phòng, cửa cũng bị bà đóng lại. Hạ Trân Dao sợ đến cúi gằm mặt. Hoá ra đây là phòng làm việc của Tạ Cảnh Nghị, hắn còn đang làm việc với màn hình máy tính.
“Ngồi xuống đó đi!”
Cô im lặng, cúi gằm mặt rồi ngồi xuống ghế, mái tóc dài vốn được buộc gọn gàng giờ đã được cô xoã ra để che đi gương mặt mình.
“Tên gì?”- Tạ Cảnh Nghị hỏi cô.
Không khí trong phòng chẳng khác gì một cuộc tra khảo phạm nhân, ngữ điệu của hắn cũng không khác một viên cảnh sát lạnh lùng, kiêu ngạo là bao, còn cô - một kẻ phạm tội luôn trong trạng thái hoảng sợ.
“Chờ chút, tôi có điều muốn nói…”
“Suỵt…. Im lặng một chút đi, con trai tôi chỉ thích những mỹ nữ biết im lặng nên các người đừng nói gì nữa… còn nữa, con trai tôi tính tình nóng nảy, nên đừng có dại mà chọc nó! Chỉ cần một trong số các cô lọt vào mắt xanh con tôi, không cần biết gia cảnh, xuất thân thế nào, người đó sẽ trở thành con dâu duy nhất của Tạ gia!”
Đám phụ nữ đó háo hức đến hét lên: “a, tôi biết ngay mà! Tôi nhất định sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tạ.”
“Mơ đi, vị trí đó là của tôi!”
“Không là của tôi!’’
Lưu Thanh Như mới chỉ đi phía trước một đoạn, phía sau lưng bà đã ầm ầm những âm thanh chua chát cãi nhau của phụ nữ. Bà quay lại lườm, sắc mặt chẳng mấy vui vẻ.
“Sao? Còn muốn làm ồn đến bao giờ! Muốn tôi đuổi các người ra khỏi đây à?”
Sau đó, bà lại nhướn mày nhìn chằm chằm vào cô: “Cái cô phía sau cùng kia đi mau lên, đừng có chậm chạp nữa!”
Hạ Trân Dao ngó trái ngó phải, nhìn xem phía sau cô còn ai không. Hoá ra là đang nói cô à? Hạ Trân Dao miễn cưỡng mà bước lên vài bước để hoà nhập vào đám người kia.
Lưu Thanh Như dẫn bọn họ đến một phòng đón tiếp khách ở tầng hai, căn phòng rộng rãi có thể chứa tới ba mươi người cùng lúc.
“Chị Nhân, mang trà bánh lên cho bọn họ! Nhớ tiếp đón chu đáo một chút! Tạ Cảnh Nghị đã dậy chưa?”
“Cậu chủ tối qua say đến bất tỉnh nhân sự, trợ lý Hoàng phải vất vả đưa cậu chủ về! Đến giờ vẫn chưa thấy cậu chủ dậy thưa bà!” - Chị Nhân là người làm lâu năm trong nhà họ Tạ chỉ sau thím Vương, người mà đã bị đuổi việc cách đây vài hôm.
“Được rồi! Chị đi làm việc tôi giao đi.”
“Dạ, bà chủ!”
Lưu Thanh Như tìm phòng ngủ của Tạ Cảnh Nghị vô cùng cực khổ. Năm 18 tuổi, Tạ Cảnh Nghị đã một mình dọn đến đây ở, còn bà lại thường xuyên ở nước ngoài nên cũng ít khi lui tới, thành ra không mấy quen thuộc với nơi này. Vất vả lắm bà mới tìm thấy căn phòng u ám nằm ở tầng cao nhất của căn biệt thự.
Bà thử đẩy cửa thì thấy căn phòng đã bị khoá từ bên trong. Bà phải gõ cửa: “Tạ Cảnh Nghị, con có trong đó không?’’
“Mẹ có gì cứ nói! Con đang nghe!” - Tạ Cảnh Nghị vươn vai rời giường.
“Mẹ không muốn nói chuyện với con qua một lớp cửa gỗ! Ra mở cửa cho mẹ vào đi!”
“Một là mẹ nói, hai là con sẽ không ra khỏi căn phòng này trong ngày hôm nay, mẹ chọn đi.”
Lưu Thanh Như tức anh ách mà lại chẳng làm được gì. Bà thầm mắng: Đúng là thằng con trời đánh. Đợi bao giờ cưới vợ, mẹ kêu con bé xử cho ra bã!
“Mẹ mấy hôm trước có tìm được vài người phụ nữ theo đúng ý con. Con nói không thích phụ nữ hám lợi nên mẹ đã giả nghèo để nhờ làm mai mối, chọn được vài cô… con xuống xem có ưng ai không?”
Tạ Cảnh Nghị thầm nghĩ, hắn chỉ buột miệng nói để mẹ không đề cập đến vấn đề kết hôn nữa. Ai ngờ, bà lại đi tìm thật. Hắn bất lực tắm rửa thay một bộ đồ mới rồi bước ra ngoài.
“Mẹ thật sự tìm được? Mẹ có chắc đám người đó không mê tiền không?’’
“Mẹ không chắc… Nhưng cứ thử gặp đã! Biết đâu lại hợp!” - Bà đảo mắt nhìn đi nơi khác, đến chính bà cũng không dám chắc.
Nhưng bà làm sao mà biết được. Chính bà mai đã bán đứng bà, bà ta đã thu một số tiền lớn của mấy vị tiểu thư nhà giàu rồi bán tin tức này ra. Đến lúc lựa chọn, kẻ nào kẻ nấy cũng là tiểu thư của nhà danh gia vọng tộc, không có tiền thì cũng có quyền, có thế.
Hạ Trân Dao đã ngồi ở đó hơn 30 phút rồi, cô còn chẳng biết tại sao mình phải ngồi đây và ngồi đến bao giờ. Cô định đứng dậy rời khỏi thì bắt gặp Lưu Thanh Như, sắc mặt bà rạng rỡ:
“Cô định đi đâu đấy?”
Cô chột dạ đáp: “Cháu ngồi lâu tê chân nên đứng lên đi lại một chút!”
“Được rồi, các người cứ theo thứ tự sang phòng bên cạnh nhé!”
Đám nữ nhân kia đưa mắt nhìn nhau, tự giác trang điểm lại cho thật xinh đẹp, bởi bọn họ biết, thời khắc trọng đại đã tới. Hạ Trân Dao xếp thứ ba, sau cô vẫn còn ba người, cô cũng lo lắng lắm, nhưng cô không lo vì sắp phải xem mắt mà là không biết phải giải thích thế nào.
Hai người phụ nữ đầu tiên vào thì đều khóc sướt mướt chạy ra, chẳng ai biết lý do làm sao.
“Này, cô kia có định đi không vậy?”
Hạ Trân Dao bị Lưu Thanh Như và đám nữ nhân phía sau thúc giục. Ai nấy cũng lo lắng ngắm nghía lại mình, còn cô cứ đủng đỉnh mà bước.
Đến trước cửa phòng, luồng sát khí đáng sợ của Tạ Cảnh Nghị khiến cô rùng mình và phải suy nghĩ lại. Cô quay sang nhìn mẹ hắn.
“Bác ơi, cháu không phải là…”
“Nhiều lời, vào đi!”
Ai ngờ cô chưa nói hết câu thì đã bị Lưu Thanh Như đẩy mạnh vào trong phòng, cửa cũng bị bà đóng lại. Hạ Trân Dao sợ đến cúi gằm mặt. Hoá ra đây là phòng làm việc của Tạ Cảnh Nghị, hắn còn đang làm việc với màn hình máy tính.
“Ngồi xuống đó đi!”
Cô im lặng, cúi gằm mặt rồi ngồi xuống ghế, mái tóc dài vốn được buộc gọn gàng giờ đã được cô xoã ra để che đi gương mặt mình.
“Tên gì?”- Tạ Cảnh Nghị hỏi cô.
Không khí trong phòng chẳng khác gì một cuộc tra khảo phạm nhân, ngữ điệu của hắn cũng không khác một viên cảnh sát lạnh lùng, kiêu ngạo là bao, còn cô - một kẻ phạm tội luôn trong trạng thái hoảng sợ.