Chương 23: Người đặc biệt
Tạ Tư Vũ được Hoàng Hải Lưu đưa tới phòng nghỉ dành cho khách, vì là trợ lý riêng của Tạ thiếu nên mọi ngóc ngách trong căn biệt thự anh ta đều nắm rõ hơn Tạ Tư Vũ.
“Nhị thiếu gia nghỉ ngơi đi ạ! Tôi có việc nên đi trước. Bữa tối, người làm sẽ mang đồ ăn đến tận phòng cho cậu, cậu cũng sẽ không phải lo lắng việc mình lọt vào tầm mắt của ông chủ đâu!” - Hoàng Hải Lưu nói xong thì cất bước rời đi.
Tạ Tư Vũ đứng phía sau vẫn còn chuyện cần hỏi: “Trợ lý Hoàng chờ chút, tôi còn chút chuyện muốn hỏi anh! Anh có biết con chim nhỏ nuôi phía sau vườn kia tại sao lại quan trọng vậy không? Vì nó mà anh tôi tức giận đến mức muốn từ mặt tôi luôn rồi.”
Tạ Tư Vũ còn cảm thấy, địa vị của con chim hoàng yến kia ở trong lòng Tạ Cảnh Nghị còn cao hơn cả anh ta mấy bậc.
“Nhị thiếu gia, có một vài chuyện tôi cũng không biết rõ. Nhưng tôi nghe nói, con chim đó là từ một người đặc biệt đã gửi tặng ông chủ. Có lẽ vì điều đó nên ông chủ rất chân quý món quà này!”
Hoàng Hải Lưu đã rời đi rồi. Tạ Tư Vũ nằm ngửa trên giường vắt óc suy nghĩ: “Người đặc biệt? Đặc biệt đến mức nào nhỉ?’’
Chỉ số thông minh của Tạ Tư Vũ bắt đầu tăng vọt, anh ta nhanh chóng gọi điện cho mẫu hậu đại nhân.
“Mọi chuyện sao rồi? Đã rời khỏi đó chưa?”
“Con thất bại rồi!”
“Vậy sau này đừng gọi mẹ là mẹ của con nữa. Mẹ không có đứa con nào ngốc như con đâu! Nhờ có tí nhan sắc dính trên mặt mới cứu vãn lại chút đầu óc bé nhỏ kia.”
Tư Tư Vũ bên kia đang rất tự tin, còn vỗ ngực tự hào khẳng định: “Mẹ, mẹ không muốn nghe tin tức mới sao? Nghe xong bảo đảm mẹ rất sốc! Có khi mẹ còn phải tự hào khi có một đứa con trai thông minh như con.”
Lưu Thanh Như nửa tin nửa ngờ, nếu để nói về độ tin tưởng thì bà chỉ có thể dành cho Tạ Tư Vũ con số 0 tròn trĩnh. Nhưng bà vẫn để cho anh ta tiếp tục kể.
“Thật sao? Tư Vũ, đây là việc trọng đại cả đời, không thể nói linh tinh như vậy!” - Lưu Thanh Như ngạc nhiên khi nghe Tạ Tư Vũ kể lại câu chuyện. Bà còn chẳng dám tin những lời đó là thật.
“Mẹ, làm sao anh lại có thể coi trọng một con chim đến mức đó cơ chứ?”
“Cũng đúng, bảo sao nhiều lần mẹ ép buộc anh con đi xem mắt cũng không thành công. Hoá ra trong lòng đã có người thương!” Lưu Thanh Như thở dài một tiếng, mạch cảm xúc và suy nghĩ của bà đang dần trở nên rối loạn: “Tạ Tư Vũ ở đó cố gắng theo dõi tình hình cho mẹ!”
Nói xong bà trực tiếp cúp máy. Bà đang nghĩ cách để vẹn cả đôi đường, tình yêu mà dựa trên sự ép buộc chắc chắn sẽ chẳng thể bền lâu.
******
Hạ Trân Dao trở về vừa kịp trước lúc trời đổ cơn mưa. Diệp Lâm Yên cũng thấy thời tiết hôm nay rất xấu, bà bất an đứng ngóng trông con gái từ trong nhà. Thấy Hạ Trân Dao về, bà liền bưng ra một bát trà gừng làm ấm người.
“Uống đi kẻo nguội, tránh cảnh lạnh.”
Hạ Trân Dao bưng lên uống cạn. Vừa rồi mưa nhỏ lất phất bay, trên người cô cũng dính một lớp nước mỏng. Hạ Trân Dao hôm nay về muộn hơn mọi khi, bụng đã trống rỗng từ lâu nên tìm vài món ăn nhẹ lót dạ. Diệp Lâm Yên không cho cô ăn, bà chỉ lo thúc giục cô đi tắm rửa thay quần áo.
“Lên thay đồ ngay cho mẹ, để cảm ra đấy thì biết làm sao?”
Hạ Trân Dao rất sợ bị mẹ cằn nhằn, cô không dám cãi bà, chỉ xụ mặt bước lên tầng tắm nước ấm và thay đồ.
Khi xuống tầng, mùi đồ ăn thơm phức đã bay thẳng tới mũi cô. Hạ Trân Dao vòng ra phía sau Diệp Lâm Yên rồi ôm chặt lấy bà, cô cười nịnh nọt: “Mẹ, mẹ quả nhiên là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian!”
Cô nhẹ nhàng đặt chiếc hộp nhung đỏ trước mặt bà. Đây là món quà cô mua sau khi lấy được nửa tháng lương đầu tiên.
Diệp Lâm Yên bất ngờ, bà cũng không biết nay là ngày gì mà cô lại chuyển bị món quà bất ngờ như vậy.
“Nay là ngày gì sao?”
“Một ngày rất đặc biệt, con đã lấy được nửa tháng lương đầu tiên, món quà nhỏ này là con đã dùng số tiền đó để mua. Mẹ thích không? Con thấy món đồ này nhất định rất hợp với mẹ.”
Diệp Lâm Yên mở món quà mà Hạ Trân Dao tặng, tay bà run run, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lớn rồi, biết lo cho mẹ rồi!”
Khi món quà vừa mở ra, bà đã rất bất ngờ. Bên trong hộp là một chiếc vòng ngọc được chế tác tinh xảo, màu sắc cũng rất bắt mắt, không quá trẻ trung cũng không quá lỗi thời, vừa nhìn đã biết giá trị của nó không hề nhỏ.
“Món quà này lớn quá, mẹ không dám nhận!”
“Mẹ, đó là số tiền đầu tiên con kiếm được! Mẹ không đeo, con sẽ giận thật đó!”
Hạ Trân Dao lấy vòng ngọc đeo lên tay bà, đôi tay qua bao năm tháng vất vả, nó đáng được trân trọng, chút tiền này bỏ ra có đáng là gì cơ chứ? Hạ Trân Dao còn muốn kiếm thật nhiều tiền hơn nữa, cô còn muốn cùng bà đi ngắm nhìn thế giới xinh đẹp ngoài kia nữa.
“Nhị thiếu gia nghỉ ngơi đi ạ! Tôi có việc nên đi trước. Bữa tối, người làm sẽ mang đồ ăn đến tận phòng cho cậu, cậu cũng sẽ không phải lo lắng việc mình lọt vào tầm mắt của ông chủ đâu!” - Hoàng Hải Lưu nói xong thì cất bước rời đi.
Tạ Tư Vũ đứng phía sau vẫn còn chuyện cần hỏi: “Trợ lý Hoàng chờ chút, tôi còn chút chuyện muốn hỏi anh! Anh có biết con chim nhỏ nuôi phía sau vườn kia tại sao lại quan trọng vậy không? Vì nó mà anh tôi tức giận đến mức muốn từ mặt tôi luôn rồi.”
Tạ Tư Vũ còn cảm thấy, địa vị của con chim hoàng yến kia ở trong lòng Tạ Cảnh Nghị còn cao hơn cả anh ta mấy bậc.
“Nhị thiếu gia, có một vài chuyện tôi cũng không biết rõ. Nhưng tôi nghe nói, con chim đó là từ một người đặc biệt đã gửi tặng ông chủ. Có lẽ vì điều đó nên ông chủ rất chân quý món quà này!”
Hoàng Hải Lưu đã rời đi rồi. Tạ Tư Vũ nằm ngửa trên giường vắt óc suy nghĩ: “Người đặc biệt? Đặc biệt đến mức nào nhỉ?’’
Chỉ số thông minh của Tạ Tư Vũ bắt đầu tăng vọt, anh ta nhanh chóng gọi điện cho mẫu hậu đại nhân.
“Mọi chuyện sao rồi? Đã rời khỏi đó chưa?”
“Con thất bại rồi!”
“Vậy sau này đừng gọi mẹ là mẹ của con nữa. Mẹ không có đứa con nào ngốc như con đâu! Nhờ có tí nhan sắc dính trên mặt mới cứu vãn lại chút đầu óc bé nhỏ kia.”
Tư Tư Vũ bên kia đang rất tự tin, còn vỗ ngực tự hào khẳng định: “Mẹ, mẹ không muốn nghe tin tức mới sao? Nghe xong bảo đảm mẹ rất sốc! Có khi mẹ còn phải tự hào khi có một đứa con trai thông minh như con.”
Lưu Thanh Như nửa tin nửa ngờ, nếu để nói về độ tin tưởng thì bà chỉ có thể dành cho Tạ Tư Vũ con số 0 tròn trĩnh. Nhưng bà vẫn để cho anh ta tiếp tục kể.
“Thật sao? Tư Vũ, đây là việc trọng đại cả đời, không thể nói linh tinh như vậy!” - Lưu Thanh Như ngạc nhiên khi nghe Tạ Tư Vũ kể lại câu chuyện. Bà còn chẳng dám tin những lời đó là thật.
“Mẹ, làm sao anh lại có thể coi trọng một con chim đến mức đó cơ chứ?”
“Cũng đúng, bảo sao nhiều lần mẹ ép buộc anh con đi xem mắt cũng không thành công. Hoá ra trong lòng đã có người thương!” Lưu Thanh Như thở dài một tiếng, mạch cảm xúc và suy nghĩ của bà đang dần trở nên rối loạn: “Tạ Tư Vũ ở đó cố gắng theo dõi tình hình cho mẹ!”
Nói xong bà trực tiếp cúp máy. Bà đang nghĩ cách để vẹn cả đôi đường, tình yêu mà dựa trên sự ép buộc chắc chắn sẽ chẳng thể bền lâu.
******
Hạ Trân Dao trở về vừa kịp trước lúc trời đổ cơn mưa. Diệp Lâm Yên cũng thấy thời tiết hôm nay rất xấu, bà bất an đứng ngóng trông con gái từ trong nhà. Thấy Hạ Trân Dao về, bà liền bưng ra một bát trà gừng làm ấm người.
“Uống đi kẻo nguội, tránh cảnh lạnh.”
Hạ Trân Dao bưng lên uống cạn. Vừa rồi mưa nhỏ lất phất bay, trên người cô cũng dính một lớp nước mỏng. Hạ Trân Dao hôm nay về muộn hơn mọi khi, bụng đã trống rỗng từ lâu nên tìm vài món ăn nhẹ lót dạ. Diệp Lâm Yên không cho cô ăn, bà chỉ lo thúc giục cô đi tắm rửa thay quần áo.
“Lên thay đồ ngay cho mẹ, để cảm ra đấy thì biết làm sao?”
Hạ Trân Dao rất sợ bị mẹ cằn nhằn, cô không dám cãi bà, chỉ xụ mặt bước lên tầng tắm nước ấm và thay đồ.
Khi xuống tầng, mùi đồ ăn thơm phức đã bay thẳng tới mũi cô. Hạ Trân Dao vòng ra phía sau Diệp Lâm Yên rồi ôm chặt lấy bà, cô cười nịnh nọt: “Mẹ, mẹ quả nhiên là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian!”
Cô nhẹ nhàng đặt chiếc hộp nhung đỏ trước mặt bà. Đây là món quà cô mua sau khi lấy được nửa tháng lương đầu tiên.
Diệp Lâm Yên bất ngờ, bà cũng không biết nay là ngày gì mà cô lại chuyển bị món quà bất ngờ như vậy.
“Nay là ngày gì sao?”
“Một ngày rất đặc biệt, con đã lấy được nửa tháng lương đầu tiên, món quà nhỏ này là con đã dùng số tiền đó để mua. Mẹ thích không? Con thấy món đồ này nhất định rất hợp với mẹ.”
Diệp Lâm Yên mở món quà mà Hạ Trân Dao tặng, tay bà run run, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lớn rồi, biết lo cho mẹ rồi!”
Khi món quà vừa mở ra, bà đã rất bất ngờ. Bên trong hộp là một chiếc vòng ngọc được chế tác tinh xảo, màu sắc cũng rất bắt mắt, không quá trẻ trung cũng không quá lỗi thời, vừa nhìn đã biết giá trị của nó không hề nhỏ.
“Món quà này lớn quá, mẹ không dám nhận!”
“Mẹ, đó là số tiền đầu tiên con kiếm được! Mẹ không đeo, con sẽ giận thật đó!”
Hạ Trân Dao lấy vòng ngọc đeo lên tay bà, đôi tay qua bao năm tháng vất vả, nó đáng được trân trọng, chút tiền này bỏ ra có đáng là gì cơ chứ? Hạ Trân Dao còn muốn kiếm thật nhiều tiền hơn nữa, cô còn muốn cùng bà đi ngắm nhìn thế giới xinh đẹp ngoài kia nữa.