Chương 24: Quý cô Marie
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau.
Hoàng Hải Lưu từ sớm đã nhắn tin nhắc nhở cô, anh ta không chỉ nhắn một tin mà là nhắn đến 3,4 tin một lúc. Anh ta chỉ sợ cô lại ngủ quên.
“Cô Hạ, nay ông chủ có việc gấp cần cô đến sớm. Nhớ sửa soạn một chút, đừng mặc mấy bộ thường ngày nữa.”
Vài phút sau, một tin nhắn nữa lại được gửi đến: “Trang phục tôi đã chuyển bị xong rồi, cô cứ việc đến đây. Nhanh một chút, đừng làm chậm trễ.”
Hạ Trân Dao vừa tỉnh ngủ, cô gửi anh ta một loạt dấu “???”. Tuy không hiểu gì nhưng cô vẫn làm theo lời Hoàng Hải Lưu, đi sớm hơn mọi ngày hẳn 30 phút. Vừa đến nơi, cô đã bắt gặp gương mặt lo lắng của Hoàng Hải Lưu. Anh ta đi lại trong khuôn viên, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra ngoài cổng chính. Khi thấy cô, vẻ mặt lo âu ấy cũng dần biến mất.
“Tôi còn tưởng hôm nay cô sẽ tới trễ!”
“Sao có thể? Hôm nay tôi đi làm sớm hơn mọi khi, vậy tiền lương có phải nên nhiều thêm một chút không?”
“Ông chủ là người trả lương cho cô chứ đâu phải tôi? Cô đòi sai người rồi!”
Bảo cô đòi lương Tạ Cảnh Nghị? Thôi bỏ đi, cô biết chắc là không được rồi.
Hạ Trân Dao nhìn quanh, cái người kêu cô tới sớm giờ lại không thấy mặt đâu. Cô hỏi Hoàng Hải Lưu: “Ông chủ đâu?”
“Đi rồi!”
“Vậy kêu tôi đến sớm để làm gì?” - Hạ Trân Dao bất mãn nói.
Hoàng Hải Lưu đi phía trước dẫn đường cho cô, “Cô đi theo tôi! Đến đây rồi biết!”
Anh ta dẫn cô đến một căn phòng nhỏ trong biệt thự của Tạ Cảnh Nghị, nhưng nói căn phòng này nhỏ thì thật không đúng, chẳng qua đó là căn phòng nhỏ nhất trong căn biệt thự này mà thôi.
“Quý cô Marie?” - Hạ Trân Dao ngạc nhiên thốt lên, anh ta là một nhà thiết kế thời trang cực kỳ nổi tiếng, thường xuyên xuất hiện trên trang đầu của tạp chí sắc đẹp. Tối hôm qua cô cũng vừa mới đọc tạp chí nói về anh ta.
Anh ta chỉ vừa bước qua tuổi 40 nhưng đã có đến 20 năm kinh nghiệm trong nghề, bất kỳ ai qua bàn tay ma thuật của anh ta đều có thể thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.
Hoàng Hải Lưu dùng ánh nhìn khác về cô, “Cô cũng biết người này sao?”
“Này, trợ lý Hoàng nói gì vậy chứ? Tôi nổi tiếng trong ngành thời trang như vậy khó tránh mọi người sẽ biết tới, phải không quý cô xinh đẹp?” - Từ lời nói, hành động cử chỉ của anh ta đều điệu đà quá mức.
Bảo sao, anh ta lại lấy cái tên là quý cô Marie.
“Tôi là Mã Tuấn, hay còn được biết đến nhiều hơn với cái tên là Quý cô Marie, rất hân hạnh được làm quen với cô.”
Hạ Trân Dao cũng lịch sự bắt tay với Mã Tuấn.
“Xin chào, tôi là Hạ Trân Dao, chỉ là một người bình thường, không có gì đáng nói cả!”
“Đừng tự ti như thế! Mỗi chúng ta đều có một điểm mạnh riêng mà cô gái!” - Anh ta quay sang nhìn Hoàng Hải Lưu: “Lần này gọi tôi đến có việc gì? Một tiếng nữa tôi còn phải bay sang Pháp để tham dự tuần lễ thời trang Paris.”
“Tạ thiếu nhắc anh thay đổi cho cô ấy để phù hợp với buổi tiệc của nhà đầu tư.”
Mã Tuấn đi qua đi lại nhìn từ khuyết điểm trên người cô khiến cô không thoải mái.
“Không thành vấn đề, cô gái này gương mặt thanh tú, chỉ tiếc là ăn mặc quá đơn giản. Bây giờ chỉ cần thay đổi một chút thì lập tức sẽ biến thành quý phu nhân xinh đẹp động lòng người…”
Hoàng Hải Lưu ho khan vài tiếng cắt ngang lời của Mã Tuấn: “Biến thành quý phu nhân thì hơi quá. Chỉ cần thay cho cô ấy một bộ đồ phù hợp với thân phận là được.”
“Thân phận? Cô hiện đang làm gì vậy?” - Mã Tuấn quay lại hỏi cô.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều mà trả lời: “Chăm sóc chim hoàng yến.”
Mã Tuấn cười nhẹ một tiếng, buột miệng nói lời trêu chọc nhưng không tỏ thái độ khinh thường: “Công việc của cô thật đặc biệt! Tôi đã chọn xong đồ cho cô rồi, lát nhân viên của tôi sẽ đem tới! Nếu kích thước không vừa có thể đổi lại. Muộn rồi, tôi xin phép đi trước.”
10 phút sau, người bên Mã Tuấn đã đem trang phục tới, kích thước còn rất vừa với cô. Quả nhiên, 20 năm kinh nghiệm không phải nói đùa, đến số đo anh ta còn đoán được chính xác.
Hạ Trân Dao diện lên người chiếc áo sơ mi màu xanh kiểu lovito không cổ phối cùng với chân váy đen suông dáng dài. Phụ kiện đi kèm là chiếc túi Coach Ergo Shoulder Bag. Trang phục của cô đều là đồ tối giản nhất có thể, không màu mè nhưng vẫn làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp.
Trang phục mà Mã Tuấn lựa chọn đều là đồ nội địa, không đắt đỏ, ngay cả người bình thường như cô cũng có thể mua được. Không cần phối những bộ đồ đắt tiền, Mã Tuấn cũng có thể khẳng định được tài năng của mình.
Vài phút sau, người tạo mẫu tóc đã được mời đến. Cô ấy nghiên cứu một lúc rồi tháo chiếc dây cột tóc trên đầu Hạ Trân Dao xuống.
“Mái tóc đen của cô rất dày và đẹp, thả tóc ra kết hợp uốn một chút phần đuôi tóc sẽ rất hợp với bộ đồ. Trang điểm nhẹ một chút liền hóa thành mỹ nhân vạn người mê.”
Hạ Trân Dao nhìn mình trong gương giống như bản thân biến thành một con người mới vậy.
“Bộ trang phục này ông chủ sẽ tài trợ cho cô, coi như là trả công cho cô vì đã đi theo để chăm sóc Duke.” - Hoàng Hải Lưu lên tiếng kéo cô về lại thực tại.
…****************…
Đây là bộ nữ chính mặc nhé?
Ngày hôm sau.
Hoàng Hải Lưu từ sớm đã nhắn tin nhắc nhở cô, anh ta không chỉ nhắn một tin mà là nhắn đến 3,4 tin một lúc. Anh ta chỉ sợ cô lại ngủ quên.
“Cô Hạ, nay ông chủ có việc gấp cần cô đến sớm. Nhớ sửa soạn một chút, đừng mặc mấy bộ thường ngày nữa.”
Vài phút sau, một tin nhắn nữa lại được gửi đến: “Trang phục tôi đã chuyển bị xong rồi, cô cứ việc đến đây. Nhanh một chút, đừng làm chậm trễ.”
Hạ Trân Dao vừa tỉnh ngủ, cô gửi anh ta một loạt dấu “???”. Tuy không hiểu gì nhưng cô vẫn làm theo lời Hoàng Hải Lưu, đi sớm hơn mọi ngày hẳn 30 phút. Vừa đến nơi, cô đã bắt gặp gương mặt lo lắng của Hoàng Hải Lưu. Anh ta đi lại trong khuôn viên, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra ngoài cổng chính. Khi thấy cô, vẻ mặt lo âu ấy cũng dần biến mất.
“Tôi còn tưởng hôm nay cô sẽ tới trễ!”
“Sao có thể? Hôm nay tôi đi làm sớm hơn mọi khi, vậy tiền lương có phải nên nhiều thêm một chút không?”
“Ông chủ là người trả lương cho cô chứ đâu phải tôi? Cô đòi sai người rồi!”
Bảo cô đòi lương Tạ Cảnh Nghị? Thôi bỏ đi, cô biết chắc là không được rồi.
Hạ Trân Dao nhìn quanh, cái người kêu cô tới sớm giờ lại không thấy mặt đâu. Cô hỏi Hoàng Hải Lưu: “Ông chủ đâu?”
“Đi rồi!”
“Vậy kêu tôi đến sớm để làm gì?” - Hạ Trân Dao bất mãn nói.
Hoàng Hải Lưu đi phía trước dẫn đường cho cô, “Cô đi theo tôi! Đến đây rồi biết!”
Anh ta dẫn cô đến một căn phòng nhỏ trong biệt thự của Tạ Cảnh Nghị, nhưng nói căn phòng này nhỏ thì thật không đúng, chẳng qua đó là căn phòng nhỏ nhất trong căn biệt thự này mà thôi.
“Quý cô Marie?” - Hạ Trân Dao ngạc nhiên thốt lên, anh ta là một nhà thiết kế thời trang cực kỳ nổi tiếng, thường xuyên xuất hiện trên trang đầu của tạp chí sắc đẹp. Tối hôm qua cô cũng vừa mới đọc tạp chí nói về anh ta.
Anh ta chỉ vừa bước qua tuổi 40 nhưng đã có đến 20 năm kinh nghiệm trong nghề, bất kỳ ai qua bàn tay ma thuật của anh ta đều có thể thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.
Hoàng Hải Lưu dùng ánh nhìn khác về cô, “Cô cũng biết người này sao?”
“Này, trợ lý Hoàng nói gì vậy chứ? Tôi nổi tiếng trong ngành thời trang như vậy khó tránh mọi người sẽ biết tới, phải không quý cô xinh đẹp?” - Từ lời nói, hành động cử chỉ của anh ta đều điệu đà quá mức.
Bảo sao, anh ta lại lấy cái tên là quý cô Marie.
“Tôi là Mã Tuấn, hay còn được biết đến nhiều hơn với cái tên là Quý cô Marie, rất hân hạnh được làm quen với cô.”
Hạ Trân Dao cũng lịch sự bắt tay với Mã Tuấn.
“Xin chào, tôi là Hạ Trân Dao, chỉ là một người bình thường, không có gì đáng nói cả!”
“Đừng tự ti như thế! Mỗi chúng ta đều có một điểm mạnh riêng mà cô gái!” - Anh ta quay sang nhìn Hoàng Hải Lưu: “Lần này gọi tôi đến có việc gì? Một tiếng nữa tôi còn phải bay sang Pháp để tham dự tuần lễ thời trang Paris.”
“Tạ thiếu nhắc anh thay đổi cho cô ấy để phù hợp với buổi tiệc của nhà đầu tư.”
Mã Tuấn đi qua đi lại nhìn từ khuyết điểm trên người cô khiến cô không thoải mái.
“Không thành vấn đề, cô gái này gương mặt thanh tú, chỉ tiếc là ăn mặc quá đơn giản. Bây giờ chỉ cần thay đổi một chút thì lập tức sẽ biến thành quý phu nhân xinh đẹp động lòng người…”
Hoàng Hải Lưu ho khan vài tiếng cắt ngang lời của Mã Tuấn: “Biến thành quý phu nhân thì hơi quá. Chỉ cần thay cho cô ấy một bộ đồ phù hợp với thân phận là được.”
“Thân phận? Cô hiện đang làm gì vậy?” - Mã Tuấn quay lại hỏi cô.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều mà trả lời: “Chăm sóc chim hoàng yến.”
Mã Tuấn cười nhẹ một tiếng, buột miệng nói lời trêu chọc nhưng không tỏ thái độ khinh thường: “Công việc của cô thật đặc biệt! Tôi đã chọn xong đồ cho cô rồi, lát nhân viên của tôi sẽ đem tới! Nếu kích thước không vừa có thể đổi lại. Muộn rồi, tôi xin phép đi trước.”
10 phút sau, người bên Mã Tuấn đã đem trang phục tới, kích thước còn rất vừa với cô. Quả nhiên, 20 năm kinh nghiệm không phải nói đùa, đến số đo anh ta còn đoán được chính xác.
Hạ Trân Dao diện lên người chiếc áo sơ mi màu xanh kiểu lovito không cổ phối cùng với chân váy đen suông dáng dài. Phụ kiện đi kèm là chiếc túi Coach Ergo Shoulder Bag. Trang phục của cô đều là đồ tối giản nhất có thể, không màu mè nhưng vẫn làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp.
Trang phục mà Mã Tuấn lựa chọn đều là đồ nội địa, không đắt đỏ, ngay cả người bình thường như cô cũng có thể mua được. Không cần phối những bộ đồ đắt tiền, Mã Tuấn cũng có thể khẳng định được tài năng của mình.
Vài phút sau, người tạo mẫu tóc đã được mời đến. Cô ấy nghiên cứu một lúc rồi tháo chiếc dây cột tóc trên đầu Hạ Trân Dao xuống.
“Mái tóc đen của cô rất dày và đẹp, thả tóc ra kết hợp uốn một chút phần đuôi tóc sẽ rất hợp với bộ đồ. Trang điểm nhẹ một chút liền hóa thành mỹ nhân vạn người mê.”
Hạ Trân Dao nhìn mình trong gương giống như bản thân biến thành một con người mới vậy.
“Bộ trang phục này ông chủ sẽ tài trợ cho cô, coi như là trả công cho cô vì đã đi theo để chăm sóc Duke.” - Hoàng Hải Lưu lên tiếng kéo cô về lại thực tại.
…****************…
Đây là bộ nữ chính mặc nhé?