Chương 14: Chúng ta không thể
Song Kê thoáng im lặng, cô nhìn thẳng vào mắt anh. Chẳng hiểu sao trong giây phút này, anh có thể cảm nhận được đâu đó nỗi đau thầm lặng và sự bất lực tột cùng thông qua ánh mắt trong veo của cô.
Thật khó khăn khi đứng trước tình yêu sâu đậm của đời mình mà cô lại chẳng chạm được tới. Đau lòng thay khi cô không thể nói anh biết rằng, cô đã yêu anh hơn năm thế kỷ dài đằng đẵng chứ nào phải vừa gặp vội vàng đã nói thích như anh nghĩ.
- Ngay từ đầu anh đã khinh thường em rồi đúng không? Là vì chuyện ở khách sạn?
Cô nhắc đến nơi mà lần đầu cả hai gặp nhau, một cuộc gặp gỡ chẳng chút tốt đẹp. Song Kê muốn nói rõ một lần, phải khẳng định bản thân cô trong sạch:
- Em lấy cả danh dự của bản thân ra thề, em không hề hẹn anh và cũng không biết vì sao bản thân lại ở khách sạn. Còn về hôn ước với Bạch Tiêu Phong là do người lớn sắp đặt, nhưng em chưa từng đồng ý hay xem Bạch Tiêu Phong là hôn phu của em.
Cô đã nói hết những gì chất chứa trong lòng mà cô nghĩ rằng anh cần được biết:
- Cô Thạch Song Kê, cô nghe cho rõ, tôi không thích cô, chúng ta không thể nào. Còn chuyện hôn ước giữa cô và em trai tôi đã được người lớn hứa hẹn, ngày nào còn chưa hủy hôn thì ngày đó Bạch gia vẫn còn xem cô là vị hôn thê của Tiêu Phong. Vì vậy, cô nên giữ tự trọng, đừng đeo bám tôi nữa.
Anh thẳng thừng nói lời khướt từ tình cảm của cô, đã vậy còn khăng khăng bảo cô là hôn thê của tên Bạch Tiêu Phong kia. Trong giây phút này cô cảm thấy anh cũng như mẹ ruột, áp đặt và bảo thủ, hoàn toàn chẳng để tâm đến cảm nhận của cô.
Song Kê tức giận vì chẳng ai hiểu hay cảm thông cho cô cả. Cô âm thầm dúi túi thuốc và bông băng vào tay của anh, cùng lúc cất lời:
- Kể cả mạng sống em còn không tiếc thì tự trọng đã là gì.
Cô bỏ lại một câu nói gây khó hiểu rồi nhanh chóng rời đi. Anh ngây người hoang mang vì lời nói có phần "rùng rợn" của cô. Anh cảm thấy dường như cô đang đề cập đến một vấn đề gì đó rất nghiêm trọng.
...
Cả đêm ngồi trên bàn làm việc, thoáng chốc anh lại nghĩ suy về những lời cô nói. Theo như anh được biết, Song Kê là một giảng viên đại học, nếu đã có nền tảng giáo dục và đạo đức tốt như vậy, không lẽ cô lại làm ra chuyện đáng xấu hổ kia.
Anh nhìn túi thuốc cô mua rồi lại nghĩ ngợi thêm một lúc, anh quyết định lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
- Cậu giúp tôi điều tra quá trình Thạch Song Kê đã đến khách sạn Rosa vào ngày 6 tháng 12.
Anh nhớ đến ánh mắt kiên quyết của cô khi nhìn anh cùng lời khẳng định bản thân cô không liên quan đến chuyện ở khách sạn. Chu Thần muốn một lần tìm hiểu rõ, có thể bản thân anh đã trách nhầm người.
- Liệu cô ta có nói ra bí mật của mình không?
Sau trong lòng, Chu Thần vẫn không thể không hoài nghi khi cô đã biết được bí mật của anh. Suốt ba năm anh giả vờ tàn tật, ngoài trợ lý và Nghi Quân ra thì giờ lại có thêm cô biết chuyện này, dẫu sao anh vẫn chưa biết rõ về Song Kê nên trong lòng nào tránh khỏi lo lắng.
...
Sau khi nói ra những ấm ức trong lòng ở trước mặt anh, cô cũng chẳng ngủ được. Song Kê thức đến tận khuya, nhớ lại lời anh nói về chuyện hôn ước với Bạch gia. Cô không muốn để người khác tùy tiện sắp đặt cuộc đời của cô, tại sao họ có thể xem cô là vị hôn thê của Bạch Tiêu Phong và buộc cô xem anh ta là hôn phu, muốn cô phải giữ thể hiện cho hai bên gia đình như gái đã có chồng.
Mẹ ruột đã bày ra mọi chuyện, áp đặt cô phải kết hôn với Bạch Tiêu Phong vì ước mơ danh vọng của bà ta.
- Chỉ cần hủy hôn thì sẽ chấm dứt mọi chuyện, được thôi...
Cô hạ quyết tâm phải làm rõ chuyện này với họ Bạch, mẹ ruột càng muốn ép buộc, vậy thì cô sẽ càng phản kháng đến cùng.
Nhìn những vết trầy xước trên tay đã lành lại, hoàn toàn không còn chút dấu vết bị thương, cô lại nghĩ đến anh:
- Không biết vết thương của Chu Thần thế nào rồi? Mà... tại sao anh ấy lại giả tàn tật chứ? Chắc chắn bên trong có ẩn tình.
...
Ba ngày sau,
Trên đời khó ngờ tới nhất chính là duyên phận, mấy ngày nay cô không tìm anh, cứ im lặng án binh bất động. Bất ngờ thay hôm nay Bạch tổng lại đến trường đại học Vĩnh Khiết vì có cuộc gặp gỡ với ngành tài chính ngân hàng trong buổi phỏng vấn tuyển chọn nhân sự cho các chi nhánh thuộc ngân hàng IDC.
Trong phòng tuyển dụng ở khoa kinh tế, Song Kê cũng có mặt vì cô và vài giảng viên khác chịu trách nhiệm giới thiệu những sinh viên có thành tích xuất sắc trong đợt tốt nghiệp vừa rồi để họ có thể ứng tuyển vào ngân hàng IDC.
Ngay khi anh được trợ lý hộ tống vào phòng tuyển dụng thì Song Kê đã có mặt. Cô nhẹ nhàng gật đầu:
- Chào Bạch tổng.
Những giám đốc của các chi nhánh ngân hàng nhìn thấy anh cũng lập tức cúi chào. Thái độ của cô có phần lạnh lùng vì chẳng biết phải đối diện với anh thế nào. Chu Thần nhìn cô nhưng Song Kê ngay khi chào xong liền quay sang hướng khác.
Cô tập trung vào công việc, đưa cho anh hồ sơ lý lịch và thành tích của các sinh viên xuất sắc trong đợt tốt nghiệp gần nhất mà trường đại học Vĩnh Khiết muốn giới thiệu ứng tuyển vào IDC.
- Bạch tổng, gửi anh.
Thật khó khăn khi đứng trước tình yêu sâu đậm của đời mình mà cô lại chẳng chạm được tới. Đau lòng thay khi cô không thể nói anh biết rằng, cô đã yêu anh hơn năm thế kỷ dài đằng đẵng chứ nào phải vừa gặp vội vàng đã nói thích như anh nghĩ.
- Ngay từ đầu anh đã khinh thường em rồi đúng không? Là vì chuyện ở khách sạn?
Cô nhắc đến nơi mà lần đầu cả hai gặp nhau, một cuộc gặp gỡ chẳng chút tốt đẹp. Song Kê muốn nói rõ một lần, phải khẳng định bản thân cô trong sạch:
- Em lấy cả danh dự của bản thân ra thề, em không hề hẹn anh và cũng không biết vì sao bản thân lại ở khách sạn. Còn về hôn ước với Bạch Tiêu Phong là do người lớn sắp đặt, nhưng em chưa từng đồng ý hay xem Bạch Tiêu Phong là hôn phu của em.
Cô đã nói hết những gì chất chứa trong lòng mà cô nghĩ rằng anh cần được biết:
- Cô Thạch Song Kê, cô nghe cho rõ, tôi không thích cô, chúng ta không thể nào. Còn chuyện hôn ước giữa cô và em trai tôi đã được người lớn hứa hẹn, ngày nào còn chưa hủy hôn thì ngày đó Bạch gia vẫn còn xem cô là vị hôn thê của Tiêu Phong. Vì vậy, cô nên giữ tự trọng, đừng đeo bám tôi nữa.
Anh thẳng thừng nói lời khướt từ tình cảm của cô, đã vậy còn khăng khăng bảo cô là hôn thê của tên Bạch Tiêu Phong kia. Trong giây phút này cô cảm thấy anh cũng như mẹ ruột, áp đặt và bảo thủ, hoàn toàn chẳng để tâm đến cảm nhận của cô.
Song Kê tức giận vì chẳng ai hiểu hay cảm thông cho cô cả. Cô âm thầm dúi túi thuốc và bông băng vào tay của anh, cùng lúc cất lời:
- Kể cả mạng sống em còn không tiếc thì tự trọng đã là gì.
Cô bỏ lại một câu nói gây khó hiểu rồi nhanh chóng rời đi. Anh ngây người hoang mang vì lời nói có phần "rùng rợn" của cô. Anh cảm thấy dường như cô đang đề cập đến một vấn đề gì đó rất nghiêm trọng.
...
Cả đêm ngồi trên bàn làm việc, thoáng chốc anh lại nghĩ suy về những lời cô nói. Theo như anh được biết, Song Kê là một giảng viên đại học, nếu đã có nền tảng giáo dục và đạo đức tốt như vậy, không lẽ cô lại làm ra chuyện đáng xấu hổ kia.
Anh nhìn túi thuốc cô mua rồi lại nghĩ ngợi thêm một lúc, anh quyết định lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
- Cậu giúp tôi điều tra quá trình Thạch Song Kê đã đến khách sạn Rosa vào ngày 6 tháng 12.
Anh nhớ đến ánh mắt kiên quyết của cô khi nhìn anh cùng lời khẳng định bản thân cô không liên quan đến chuyện ở khách sạn. Chu Thần muốn một lần tìm hiểu rõ, có thể bản thân anh đã trách nhầm người.
- Liệu cô ta có nói ra bí mật của mình không?
Sau trong lòng, Chu Thần vẫn không thể không hoài nghi khi cô đã biết được bí mật của anh. Suốt ba năm anh giả vờ tàn tật, ngoài trợ lý và Nghi Quân ra thì giờ lại có thêm cô biết chuyện này, dẫu sao anh vẫn chưa biết rõ về Song Kê nên trong lòng nào tránh khỏi lo lắng.
...
Sau khi nói ra những ấm ức trong lòng ở trước mặt anh, cô cũng chẳng ngủ được. Song Kê thức đến tận khuya, nhớ lại lời anh nói về chuyện hôn ước với Bạch gia. Cô không muốn để người khác tùy tiện sắp đặt cuộc đời của cô, tại sao họ có thể xem cô là vị hôn thê của Bạch Tiêu Phong và buộc cô xem anh ta là hôn phu, muốn cô phải giữ thể hiện cho hai bên gia đình như gái đã có chồng.
Mẹ ruột đã bày ra mọi chuyện, áp đặt cô phải kết hôn với Bạch Tiêu Phong vì ước mơ danh vọng của bà ta.
- Chỉ cần hủy hôn thì sẽ chấm dứt mọi chuyện, được thôi...
Cô hạ quyết tâm phải làm rõ chuyện này với họ Bạch, mẹ ruột càng muốn ép buộc, vậy thì cô sẽ càng phản kháng đến cùng.
Nhìn những vết trầy xước trên tay đã lành lại, hoàn toàn không còn chút dấu vết bị thương, cô lại nghĩ đến anh:
- Không biết vết thương của Chu Thần thế nào rồi? Mà... tại sao anh ấy lại giả tàn tật chứ? Chắc chắn bên trong có ẩn tình.
...
Ba ngày sau,
Trên đời khó ngờ tới nhất chính là duyên phận, mấy ngày nay cô không tìm anh, cứ im lặng án binh bất động. Bất ngờ thay hôm nay Bạch tổng lại đến trường đại học Vĩnh Khiết vì có cuộc gặp gỡ với ngành tài chính ngân hàng trong buổi phỏng vấn tuyển chọn nhân sự cho các chi nhánh thuộc ngân hàng IDC.
Trong phòng tuyển dụng ở khoa kinh tế, Song Kê cũng có mặt vì cô và vài giảng viên khác chịu trách nhiệm giới thiệu những sinh viên có thành tích xuất sắc trong đợt tốt nghiệp vừa rồi để họ có thể ứng tuyển vào ngân hàng IDC.
Ngay khi anh được trợ lý hộ tống vào phòng tuyển dụng thì Song Kê đã có mặt. Cô nhẹ nhàng gật đầu:
- Chào Bạch tổng.
Những giám đốc của các chi nhánh ngân hàng nhìn thấy anh cũng lập tức cúi chào. Thái độ của cô có phần lạnh lùng vì chẳng biết phải đối diện với anh thế nào. Chu Thần nhìn cô nhưng Song Kê ngay khi chào xong liền quay sang hướng khác.
Cô tập trung vào công việc, đưa cho anh hồ sơ lý lịch và thành tích của các sinh viên xuất sắc trong đợt tốt nghiệp gần nhất mà trường đại học Vĩnh Khiết muốn giới thiệu ứng tuyển vào IDC.
- Bạch tổng, gửi anh.