Chương 5: Uy lực phù thủy
Nhìn hai mẹ con họ kẻ tung người hứng, hùa nhau ức hiếp cô, muốn triệt đường không cho cô có cơ hội cãi lại càng khiến Song Kê thêm phần phẫn nộ và nhất quyết không chịu thua.
- Hai mẹ con các người chỉ giỏi chì chiết và dạy đời người khác nhưng lại không biết tự nhìn lại chính mình.
Tuy bây giờ cô mang thân phận của Thạch Song Kê nhưng cô cũng không quên bản thân mình chính là một phù thủy cao ngạo, nắm giữ đầy quyền lực trong tay. Trước sự sỉ nhục, lên mặt của hai mẹ con quá quắc kia, lòng tự tôn cao ngất ngưởng không cho phép cô nhịn nhục thêm nữa.
Rõ ràng vào lúc trưa hôm nay đứa em gái trời đánh đã gọi điện thoại cho cô khóc lóc, bảo rằng đang gặp chuyện buồn vì mới chia tay bạn trai nên muốn gặp cô tâm sự. Vì nể tình người thân, dù sao cô cũng là chị nên không chấp nhất em gái mà chấp nhận đến quán coffee gặp mặt để an ủi cô ta. Dẫu từ nhỏ đến lớn hai chị em chẳng ưa gì nhau, thái độ của Kim Ái đối với cô rất vô lễ.
Nào ngờ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cô cứ nghĩ sau nhiều năm cô dọn ra ở riêng, ít chạm mặt Kim Ái thì giờ đây tính tình của cô ta đã thay đổi theo sự trưởng thành qua năm tháng. Nhưng không, thực tế cho thấy cô đã lầm to.
Nghe cô lên tiếng phản bác, mắng mẹ con bọn họ, Kim Ái mồm mép láo toét đáp:
- Chị nên coi lại bản thân mình trước đi, đã cắm sừng hôn phu, làm xấu mặt Bạch gia lẫn gia đình thì đến tư cách làm người cũng không có.
Người mẹ tồi tệ vội tiếp lời, cùng đứa con gái hỗn hào liên tục tấn công cô bằng bạo lực ngôn từ.
- Kim Ái nói rất đúng, mày nên lo cho bản thân tồi tệ của mày trước thì hơn. Sao không nhìn em gái của mình mà học hỏi, con bé có được bạn trai là CEO của công ty lớn ở nước ngoài. Em mày biết nghĩ cho gia đình như vậy, còn mày thì sao, đúng là đồ bỏ đi.
Cô mỉm cười chán chường, không ngần ngại liền phản bác trước những lời lẽ khó nghe, thô thiển của hai mẹ con bọn họ:
- Sinh ra được một đồ bỏ đi thì ắt hẳn bà cũng đâu ra gì.
Lời đáp đầy đanh thép, chẳng chút kiêng nể hay sợ sệt của cô khiến cho mẹ ruột sôi máu đến mức khói muốn bốc lên từ đỉnh đầu. Ngay tức khắc bà ta giơ cánh tay lên cao, muốn giáng một cái tát thật mạnh và đau đớn vào mặt cô kèm theo giọng nói nghiến răng nghiến lợi:
- Con khốn, mày dám...
Phép thuật của phù thủy rất cần được phát huy vào những lúc như thế này. Cô lập tức nhìn thẳng vào mắt của bà ta, từng tia máu đỏ trong mắt hiện lên rõ nét, bao phủ cả tròng trắng, ánh nhìn xuyên thấu nội tâm xấu xa của người đối diện. Chẳng hiểu sao bà ta lại có cảm giác rùng mình và ớn lạnh khi nhìn vào mắt của cô, cánh tay đang giơ lên và cả cơ thể của bà ta như đông cứng lại mà chẳng thể cử động được.
Năng lượng siêu nhiên mà cô đang nắm giữ có sức mạnh rất khủng khiếp. Chẳng qua cô đang nể tình hai kẻ đang đứng trước mặt có mối quan hệ máu mủ, nếu không thì hai bọn họ chắc chắn đã rất thê thảm.
- Muốn tát tôi sao? Bà cứ thử xem.
Cô nhìn bà ta với vẻ bỡn cợt rồi nói lời khiêu khích vì cô biết mẹ ruột là người có lòng tự ái cao lại ngạo mạn nên càng buông lời thách thức bà ta sẽ càng thêm tức tối.
Thực ra việc bà ta hứa hôn cho cô và nhị thiếu gia nhà họ Bạch cũng là vì lợi ích của bà ta mà thôi. Ngày cô còn nhỏ, khi đó Kim Ái vẫn chưa ra đời, mẹ cô là bạn học cũ khá thân thiết với Bạch phu nhân đến khi bà ấy lấy chồng và sinh con, bà ta có dịp gặp lại bạn cũ, hai người phụ nữ đã nhất quyết hứa hôn cho những đứa trẻ. Mục đích của mẹ cô là muốn gã Song Kê cho Hào Môn để bà ta được hưởng lợi.
Tuy hoàn cảnh của gia đình cô thuộc hàng khá giả, nhưng mẹ cô lại nghĩ nếu trở thành sui gia với bậc thượng lưu thì cuộc sống sẽ lật sang trang mới, sung túc, giàu sang gấp trăm lần, ra đường cũng chẳng cần phải nể nang ai cả vì chính những người khác mới là kẻ cần nịnh nợ, kiêng nể bà ta.
Suy cho cùng, mẹ ruột cũng chỉ xem cô là một công cụ đem lại lợi ích và tiền bạc. Vậy nên khi biết chuyện cô qua lại với Bạch Chu Thần khiến Bạch Gia có nguy cơ hủy hôn thì bà ta lập tức điên tiết lên và chỉ muốn xé xác cô ra thành trăm mảnh.
- Mày...
Bà ta cố vung tay nhưng vô ích, cả cơ thể cứ cứng đờ như bị xịt keo. Lúc này Lâm Kim Ái đã nhận ra sự khác lạ, cô ta vội lay lay mẹ rồi nói:
- Mẹ sao vậy? Sao lại đứng như trời trông thế này.
Song Kê nở nụ cười nhếch môi, cô nhìn thấy mây đen đang kéo đến, hả hê cất lời trêu chọc:
- Sắp mưa rồi, hai mẹ con bà cứ đứng ở đây, từ từ mà tận hưởng.
- Hai mẹ con các người chỉ giỏi chì chiết và dạy đời người khác nhưng lại không biết tự nhìn lại chính mình.
Tuy bây giờ cô mang thân phận của Thạch Song Kê nhưng cô cũng không quên bản thân mình chính là một phù thủy cao ngạo, nắm giữ đầy quyền lực trong tay. Trước sự sỉ nhục, lên mặt của hai mẹ con quá quắc kia, lòng tự tôn cao ngất ngưởng không cho phép cô nhịn nhục thêm nữa.
Rõ ràng vào lúc trưa hôm nay đứa em gái trời đánh đã gọi điện thoại cho cô khóc lóc, bảo rằng đang gặp chuyện buồn vì mới chia tay bạn trai nên muốn gặp cô tâm sự. Vì nể tình người thân, dù sao cô cũng là chị nên không chấp nhất em gái mà chấp nhận đến quán coffee gặp mặt để an ủi cô ta. Dẫu từ nhỏ đến lớn hai chị em chẳng ưa gì nhau, thái độ của Kim Ái đối với cô rất vô lễ.
Nào ngờ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cô cứ nghĩ sau nhiều năm cô dọn ra ở riêng, ít chạm mặt Kim Ái thì giờ đây tính tình của cô ta đã thay đổi theo sự trưởng thành qua năm tháng. Nhưng không, thực tế cho thấy cô đã lầm to.
Nghe cô lên tiếng phản bác, mắng mẹ con bọn họ, Kim Ái mồm mép láo toét đáp:
- Chị nên coi lại bản thân mình trước đi, đã cắm sừng hôn phu, làm xấu mặt Bạch gia lẫn gia đình thì đến tư cách làm người cũng không có.
Người mẹ tồi tệ vội tiếp lời, cùng đứa con gái hỗn hào liên tục tấn công cô bằng bạo lực ngôn từ.
- Kim Ái nói rất đúng, mày nên lo cho bản thân tồi tệ của mày trước thì hơn. Sao không nhìn em gái của mình mà học hỏi, con bé có được bạn trai là CEO của công ty lớn ở nước ngoài. Em mày biết nghĩ cho gia đình như vậy, còn mày thì sao, đúng là đồ bỏ đi.
Cô mỉm cười chán chường, không ngần ngại liền phản bác trước những lời lẽ khó nghe, thô thiển của hai mẹ con bọn họ:
- Sinh ra được một đồ bỏ đi thì ắt hẳn bà cũng đâu ra gì.
Lời đáp đầy đanh thép, chẳng chút kiêng nể hay sợ sệt của cô khiến cho mẹ ruột sôi máu đến mức khói muốn bốc lên từ đỉnh đầu. Ngay tức khắc bà ta giơ cánh tay lên cao, muốn giáng một cái tát thật mạnh và đau đớn vào mặt cô kèm theo giọng nói nghiến răng nghiến lợi:
- Con khốn, mày dám...
Phép thuật của phù thủy rất cần được phát huy vào những lúc như thế này. Cô lập tức nhìn thẳng vào mắt của bà ta, từng tia máu đỏ trong mắt hiện lên rõ nét, bao phủ cả tròng trắng, ánh nhìn xuyên thấu nội tâm xấu xa của người đối diện. Chẳng hiểu sao bà ta lại có cảm giác rùng mình và ớn lạnh khi nhìn vào mắt của cô, cánh tay đang giơ lên và cả cơ thể của bà ta như đông cứng lại mà chẳng thể cử động được.
Năng lượng siêu nhiên mà cô đang nắm giữ có sức mạnh rất khủng khiếp. Chẳng qua cô đang nể tình hai kẻ đang đứng trước mặt có mối quan hệ máu mủ, nếu không thì hai bọn họ chắc chắn đã rất thê thảm.
- Muốn tát tôi sao? Bà cứ thử xem.
Cô nhìn bà ta với vẻ bỡn cợt rồi nói lời khiêu khích vì cô biết mẹ ruột là người có lòng tự ái cao lại ngạo mạn nên càng buông lời thách thức bà ta sẽ càng thêm tức tối.
Thực ra việc bà ta hứa hôn cho cô và nhị thiếu gia nhà họ Bạch cũng là vì lợi ích của bà ta mà thôi. Ngày cô còn nhỏ, khi đó Kim Ái vẫn chưa ra đời, mẹ cô là bạn học cũ khá thân thiết với Bạch phu nhân đến khi bà ấy lấy chồng và sinh con, bà ta có dịp gặp lại bạn cũ, hai người phụ nữ đã nhất quyết hứa hôn cho những đứa trẻ. Mục đích của mẹ cô là muốn gã Song Kê cho Hào Môn để bà ta được hưởng lợi.
Tuy hoàn cảnh của gia đình cô thuộc hàng khá giả, nhưng mẹ cô lại nghĩ nếu trở thành sui gia với bậc thượng lưu thì cuộc sống sẽ lật sang trang mới, sung túc, giàu sang gấp trăm lần, ra đường cũng chẳng cần phải nể nang ai cả vì chính những người khác mới là kẻ cần nịnh nợ, kiêng nể bà ta.
Suy cho cùng, mẹ ruột cũng chỉ xem cô là một công cụ đem lại lợi ích và tiền bạc. Vậy nên khi biết chuyện cô qua lại với Bạch Chu Thần khiến Bạch Gia có nguy cơ hủy hôn thì bà ta lập tức điên tiết lên và chỉ muốn xé xác cô ra thành trăm mảnh.
- Mày...
Bà ta cố vung tay nhưng vô ích, cả cơ thể cứ cứng đờ như bị xịt keo. Lúc này Lâm Kim Ái đã nhận ra sự khác lạ, cô ta vội lay lay mẹ rồi nói:
- Mẹ sao vậy? Sao lại đứng như trời trông thế này.
Song Kê nở nụ cười nhếch môi, cô nhìn thấy mây đen đang kéo đến, hả hê cất lời trêu chọc:
- Sắp mưa rồi, hai mẹ con bà cứ đứng ở đây, từ từ mà tận hưởng.