Chương 6: Chỉ muốn Bạch tổng
Nhìn hai mẹ con bọn họ hoang mang, sợ hãi lẫn bất lực thật đáng đời. Cô quay lưng đi vào nhà, phía sau vẫn còn nghe giọng nói thản thốt của người mẹ tồi tệ kia:
- Sao... người mẹ lại... lại cứng đờ thế này? Mẹ không cử động được? Kim Ái à, mau... mau cứu mẹ... sao lại như vậy?
Vào trong phòng ngủ, Song Kê nhìn bọn họ thông qua cửa sổ, trong thấy hai mẹ con nhà kia đang loay hoay, hoảng loạn, lòng cô cảm thấy thoả mãn vô cùng.
- Dám đùa với phù thuỷ sao?
Cô mỉm cười rồi xoay người bước đến giường ngồi xuống, ngẫm nghĩ về Bạch Chu Thần, người giống hệt với hoàng tử Lý Nghiên Vũ mà cô yêu say đắm qua hàng trăm năm. Song kê vội dùng máy tính để tra cứu thông tin về CEO ngân hàng IDC.
Cùng với những thông tin hiển thị về lý lịch của anh thì còn có cả bài báo viết về vụ tai nạn xe của Chu Thần cách đây 3 năm khiến anh bị tàn phế hai chân.
- Thì ra anh ấy phải ngồi xe lăn là vì tai nạn xe.
Chuyện anh bị tàn tật với cô không quan trọng, cô chỉ cần biết anh chính là kiếp sau của Nghiên Vũ. Cô đánh đổi thứ quý giá nhất của phù thủy chính là khả năng bất tử để đến được đây, với mong muốn gặp được anh, khiến anh yêu cô. Chỉ cần có được tình cảm của anh, cả hai có thể cùng nhau sống trọn kiếp này thì cô không còn gì phải hối tiếc nữa.
- Bạch Chu Thần, em nhất định sẽ có được trái tim của anh.
||||| Truyện đề cử: |||||
Cô hạ quyết tâm từ bây giờ sẽ bắt đầu hành trình chinh phục chàng CEO lạnh lùng. So với những gì cô đã đánh đổi để có thể gặp lại anh thì sĩ diện hay cả hôn ước đã được lập từ nhỏ kia cũng không thành vấn đề. Người mà cô muốn từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất Bạch Chu Thần.
Âm thanh trời gầm vang lên chối tai, những tia sấm chớp lóe lên, từng giọt mưa nhanh chóng tuôn rơi xối xả, lợp bợp, tí tách khi va vào ô cửa sổ. Nghe tiếng mưa rơi ào ạt, cô đặt máy tính sang một bên rồi bước đến cửa sổ nhìn ra hướng trước nhà để xem hình của hai mẹ con Kim Ái.
Dĩ nhiên bà ta vẫn cứ đứng bất động. Đứa em gái ngổn ngược đang đứng bên cạnh cầm ô che cho người mẹ nhẫn tâm kia. Cô dùng thuật phong nhĩ, tai nghe xa theo gió, có thể lắng nghe được những âm thanh từ rất xa, dẫu có cách bao nhiêu lớp tường ngăn cách đi nữa.
Song Kê nghe thấy giọng nói thất thần, hoang mang và sợ sệt của mẹ ruột:
- Mẹ vẫn không cử động được, phải đứng như vậy đến bao giờ đây? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Kim Ái đã lái xe đưa mẹ đến đây, bây giờ bà ta đứng yên bất động nên cô ta cũng không thể bỏ mặc mẹ mà về được. Từ nãy đến giờ cô ta đã cố gắng kéo mẹ vào trong xe nhưng vô ích. Cả cơ thể của bà ta cứ như bức tượng đứng sừng sững mà không tài nào xê dịch được.
- Con cũng không biết đã xảy ra chuyện quái gì? Nhưng mà chúng ta phải đúng như vậy đến khi nào? Con thấy mỏi lắm rồi. Trời lại đang mưa lớn và có sấm chớp, sợ chết đi được!
Nghe đứa con gái cưng than thở, bà ta lại càng thêm rối trí, hai mẹ con họ lúc này cứ ngơ người vì vẫn chưa định hình được chuyện kỳ lạ đang diễn ra.
Người phải thấy mỏi là mẹ đây này! Thật chẳng biết con khốn Thạch Song Kê kia đã làm gì?
Cô nhìn bộ dạng thảm thương của hai mẹ con Kim Ái lại thấy họ rất đáng đời khi bị như vậy. Nhưng dù sao bên ngoài trời cũng đang mưa lớn, nể tình người thân ruột thịt, trừng phạt bấy nhiêu cũng đã đủ khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi. Thôi thì cô sẽ tạm tha cho hai kẻ không biết lý lẽ, nhưng nếu cả hai vẫn cố chấp động vào cô thì chắc chắn kết quả sẽ thảm hơn như thế rất nhiều.
Song Kê chỉ cần búng nhẹ tay một cái, ngay lập tức mẹ ruột có thể cử động trở lại, cô nhìn thấy bà ta vui mừng thốt lên, nhưng vì vẫn còn sợ nên giọng nói có phần lắp bắp, vẻ mặt hớn hở như vừa được sống lại lần nữa.
- Ôi trời, mẹ... mẹ cử động được rồi. Đi... đi thôi... chúng ta mau về thôi đừng ở lại nơi quái quỷ này nữa.
Nếu không phải do khu vực xung quanh nhà cô khá vắng vẻ, rất ít người qua lại thì từ nãy đến giờ hai mẹ con bọn họ đã xấu hổ đến mức không còn dám nhìn mặt ai vì bị nhiều người nhìn thấy.
Sau khi hai mẹ con xấu xa kia rời đi, cô vẫn tiếp tục tìm kiếm thông tin về Chu Thần và cả ngân hàng của anh để có thể đưa ra phương án theo đuổi tốt nhất. Xui thay, dù đã tìm hiểu rất kỹ nhưng cô chỉ tìm thấy những số điện thoại dùng chung của ngân hàng IDC, không có số phone riêng của tổng giám đốc Bạch Chu Thần. Chuyện này là lẽ thường tình, bởi một nhân vật lớn như anh thì đâu thể để số điện thoại lan truyền bừa bãi ở trên mạng được, chỉ có những khách hàng hay đối tác làm ăn lớn mới có thể liên lạc riêng với anh.
- Làm sao để có được số điện thoại của anh ấy đây?
Nghĩ ngợi vài giây, chợt cô nhớ đến một người bạn thân thiết:
- À đúng rồi, mình có thể nhờ Y Hiểu, chắc chắn cậu ấy biết.
Cô nhớ ra mình có một người bạn thân mười năm hiện đang là trưởng phòng của một ngân hàng trong thành phố. Y Hiểu có mối quan hệ quen biết vô cùng rộng rãi đối với những người làm trong ngành ngân hàng, thông qua cô ấy, cô nhất định sẽ có được số điện thoại của anh.
- Sao... người mẹ lại... lại cứng đờ thế này? Mẹ không cử động được? Kim Ái à, mau... mau cứu mẹ... sao lại như vậy?
Vào trong phòng ngủ, Song Kê nhìn bọn họ thông qua cửa sổ, trong thấy hai mẹ con nhà kia đang loay hoay, hoảng loạn, lòng cô cảm thấy thoả mãn vô cùng.
- Dám đùa với phù thuỷ sao?
Cô mỉm cười rồi xoay người bước đến giường ngồi xuống, ngẫm nghĩ về Bạch Chu Thần, người giống hệt với hoàng tử Lý Nghiên Vũ mà cô yêu say đắm qua hàng trăm năm. Song kê vội dùng máy tính để tra cứu thông tin về CEO ngân hàng IDC.
Cùng với những thông tin hiển thị về lý lịch của anh thì còn có cả bài báo viết về vụ tai nạn xe của Chu Thần cách đây 3 năm khiến anh bị tàn phế hai chân.
- Thì ra anh ấy phải ngồi xe lăn là vì tai nạn xe.
Chuyện anh bị tàn tật với cô không quan trọng, cô chỉ cần biết anh chính là kiếp sau của Nghiên Vũ. Cô đánh đổi thứ quý giá nhất của phù thủy chính là khả năng bất tử để đến được đây, với mong muốn gặp được anh, khiến anh yêu cô. Chỉ cần có được tình cảm của anh, cả hai có thể cùng nhau sống trọn kiếp này thì cô không còn gì phải hối tiếc nữa.
- Bạch Chu Thần, em nhất định sẽ có được trái tim của anh.
||||| Truyện đề cử: |||||
Cô hạ quyết tâm từ bây giờ sẽ bắt đầu hành trình chinh phục chàng CEO lạnh lùng. So với những gì cô đã đánh đổi để có thể gặp lại anh thì sĩ diện hay cả hôn ước đã được lập từ nhỏ kia cũng không thành vấn đề. Người mà cô muốn từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất Bạch Chu Thần.
Âm thanh trời gầm vang lên chối tai, những tia sấm chớp lóe lên, từng giọt mưa nhanh chóng tuôn rơi xối xả, lợp bợp, tí tách khi va vào ô cửa sổ. Nghe tiếng mưa rơi ào ạt, cô đặt máy tính sang một bên rồi bước đến cửa sổ nhìn ra hướng trước nhà để xem hình của hai mẹ con Kim Ái.
Dĩ nhiên bà ta vẫn cứ đứng bất động. Đứa em gái ngổn ngược đang đứng bên cạnh cầm ô che cho người mẹ nhẫn tâm kia. Cô dùng thuật phong nhĩ, tai nghe xa theo gió, có thể lắng nghe được những âm thanh từ rất xa, dẫu có cách bao nhiêu lớp tường ngăn cách đi nữa.
Song Kê nghe thấy giọng nói thất thần, hoang mang và sợ sệt của mẹ ruột:
- Mẹ vẫn không cử động được, phải đứng như vậy đến bao giờ đây? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Kim Ái đã lái xe đưa mẹ đến đây, bây giờ bà ta đứng yên bất động nên cô ta cũng không thể bỏ mặc mẹ mà về được. Từ nãy đến giờ cô ta đã cố gắng kéo mẹ vào trong xe nhưng vô ích. Cả cơ thể của bà ta cứ như bức tượng đứng sừng sững mà không tài nào xê dịch được.
- Con cũng không biết đã xảy ra chuyện quái gì? Nhưng mà chúng ta phải đúng như vậy đến khi nào? Con thấy mỏi lắm rồi. Trời lại đang mưa lớn và có sấm chớp, sợ chết đi được!
Nghe đứa con gái cưng than thở, bà ta lại càng thêm rối trí, hai mẹ con họ lúc này cứ ngơ người vì vẫn chưa định hình được chuyện kỳ lạ đang diễn ra.
Người phải thấy mỏi là mẹ đây này! Thật chẳng biết con khốn Thạch Song Kê kia đã làm gì?
Cô nhìn bộ dạng thảm thương của hai mẹ con Kim Ái lại thấy họ rất đáng đời khi bị như vậy. Nhưng dù sao bên ngoài trời cũng đang mưa lớn, nể tình người thân ruột thịt, trừng phạt bấy nhiêu cũng đã đủ khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi. Thôi thì cô sẽ tạm tha cho hai kẻ không biết lý lẽ, nhưng nếu cả hai vẫn cố chấp động vào cô thì chắc chắn kết quả sẽ thảm hơn như thế rất nhiều.
Song Kê chỉ cần búng nhẹ tay một cái, ngay lập tức mẹ ruột có thể cử động trở lại, cô nhìn thấy bà ta vui mừng thốt lên, nhưng vì vẫn còn sợ nên giọng nói có phần lắp bắp, vẻ mặt hớn hở như vừa được sống lại lần nữa.
- Ôi trời, mẹ... mẹ cử động được rồi. Đi... đi thôi... chúng ta mau về thôi đừng ở lại nơi quái quỷ này nữa.
Nếu không phải do khu vực xung quanh nhà cô khá vắng vẻ, rất ít người qua lại thì từ nãy đến giờ hai mẹ con bọn họ đã xấu hổ đến mức không còn dám nhìn mặt ai vì bị nhiều người nhìn thấy.
Sau khi hai mẹ con xấu xa kia rời đi, cô vẫn tiếp tục tìm kiếm thông tin về Chu Thần và cả ngân hàng của anh để có thể đưa ra phương án theo đuổi tốt nhất. Xui thay, dù đã tìm hiểu rất kỹ nhưng cô chỉ tìm thấy những số điện thoại dùng chung của ngân hàng IDC, không có số phone riêng của tổng giám đốc Bạch Chu Thần. Chuyện này là lẽ thường tình, bởi một nhân vật lớn như anh thì đâu thể để số điện thoại lan truyền bừa bãi ở trên mạng được, chỉ có những khách hàng hay đối tác làm ăn lớn mới có thể liên lạc riêng với anh.
- Làm sao để có được số điện thoại của anh ấy đây?
Nghĩ ngợi vài giây, chợt cô nhớ đến một người bạn thân thiết:
- À đúng rồi, mình có thể nhờ Y Hiểu, chắc chắn cậu ấy biết.
Cô nhớ ra mình có một người bạn thân mười năm hiện đang là trưởng phòng của một ngân hàng trong thành phố. Y Hiểu có mối quan hệ quen biết vô cùng rộng rãi đối với những người làm trong ngành ngân hàng, thông qua cô ấy, cô nhất định sẽ có được số điện thoại của anh.