Chương 25
Mộc Ái bị câu nói này của Hà Xuyên dọa cho sợ hãi. Ngay cả ba con An Tư Nhất mặt mày biến sắc, tái lại.
Nhớ lại trước đây, khi cô quen An Tư Nhất thì mẹ của anh ta hoàn toàn không đồng ý. Đã rất nhiều lần bà ta đã gọi cô ra gặp mặt để sỉ nhục cô. Tuy vậy, nhưng những lời nói ngọt ngào của An tư Nhất khiến cho cô cố gắng chịu đựng.
Thế giới này đúng là rất thần kỳ. Hiện tại, thế nào cô lại là trưởng bối của ba mẹ An Tư Nhất.
Khác hẳn với trước kia, Hà Xuyên bây giờ chỉ nhìn họ bằng nửa con mắt, không còn dáng vẻ hèn mọn bị những người này từng sỉ nhụ.c nữa.
Trương Nguyệt không muốn để mọi chuyện đi quá xa, bèn tiến lên nắm lấy tay của Hà Xuyên rồi nhẹ nhàng giải thích.
- Cô à, cô hiểu lầm con bé Mộc Ái rồi. Con bé không có ý gì xấu đâu. Với lại cô là trưởng bối, đừng chấp nhặt với mấy đứa cháu làm gì, như vậy sẽ không hay cho thanh danh của chú và cô đâu.
Hà Xuyên nở 1 nụ cười lạnh. Cô nhìn về phía của An Tư Nhất, thấy anh ta cúi mặt xuống không dám nhìn thì lập tức gỡ tay của Trương Nguyệt ra khỏi tay mình.
- Tôi không thích nghe nói xấu sau lưng đâu, có gì thì nói thẳng mặt cũng được! Với lại, chồng sắp cưới của tôi không ngại ảnh hưởng đến thanh danh thì việc gì tôi phải ngại? Ở đây có người nào là chưa chà đạp tôi sao?
Chỉ 1 câu nói khiến cho ai nấy đều không thể nói thêm được câu nào nữa.
An Tư Nhất phản bội cô, Mộc Ái vì ghen tuông vô lý cho người đánh cô, tung tin đồn hủy hoại thanh danh của cô. Còn bà mẹ mẫu mực Trương Nguyệt kia thì rất nhiều lần sỉ nhục cô, nói rằng có đến kiếp sau cô cũng không thể leo lên làm phượng hoàng được.
Có lẽ Trương Nguyệt nói đúng, cô không thể leo lên làm phượng hoàng được! Nhưng hiện giờ cô lại có thể ngồi lên đầu phượng hoàng để trả lại tất cả những gì mà bản thân phải chịu.
- Cô à, cháu không biết trước đây có chuyện gì. Nhưng đó đều là chuyện của quá khứ rồi. Với lại, đây là chuyện cá nhân, cô không nên làm phiền tới chú… Thật sự không có hay…
Cuối cùng An Tư Ngôn cũng lên tiếng cầu xin.
Ngoài mặt ông ta thành khẩn như thế nhưng trong lòng vô cùng tức giận. Chỉ là 1 con nhóc bằng tuổi con trai nhỏ của ông ta mà bắt ông ta phải gọi 1 tiếng “cô”. Thật sự đây là sự sỉ nhục khiến ông ta nuốt không nổi.
Hà Xuyên nắm chặt tay lại, muốn nói tiếp thì chợt 1 giọng nói từ phía sau truyền đến.
- Hình như ông trẻ đang tìm bà đấy.
Người đến chính là An Bắc Lam.
Hà Xuyên quay lại nhìn chằm cái con người kia, rồi nhanh sau đó rời đi ngay.
Thấy mọi chuyện có vẻ như đã dịu xuống, An Tư Ngôn thở dài, đi về phía của An Bắc Lam vỗ nhẹ lên vai của anh ta. Mà hành động này khiến An Tư Nhất chướng mắt vô cùng.
- Cũng may có con! Bắc Lam, vẫn là con hiểu chuyện nhất! Làm tốt lắm!
Trương Nguyệt nhìn cảnh này thì rất không vui.
Đợi cho An Tư Ngôn rời đi, An Tư Nhất không kìm nén được mà lao đến túm lấy cổ áo của An Bắc Lam.
- Thằng khốn! Mày muốn lấy lòng ba tao bằng cách chen chân thế này sao? Mày tưởng mày có thể hơn mặt tao à?
Mà An Bắc Lam khẽ nở 1 nụ cười. Rồi từ từ gỡ tay của An Tư Nhất ra, vẻ mặt thay đổi khác hẳn khi ba của anh ta vừa ở đây.
- Ba mày? Ồ, lấy lấy tư cách gì bảo đó là ba mày? Mẹ mày đã là phu nhân chính thống của An Gia sao? Từ bao giờ 1 ả tình nhân đem con riêng đến là trở thành chính thất vậy?
Câu nói này hoàn toàn chọc đúng vào điểm điểm yêu của Trương Nguyệt. Trong mắt của mọi người thì bà ta luôn là vị phu nhân nắm trong tay quyền lực. Tuy nhiên, điều mà bà ta vẫn còn chưa thể thực hiện được chính là làm cho An Tư Ngôn công nhận bà ta trên giấy tờ pháp lý.
Rất nhiều lần, Trương Nguyệt muốn An Tư Ngôn thực hiện điều đó, nhưng ông ta luôn lý do là chỉ là 1 tờ giấy thôi, chỉ cần ông ta công nhận thì chẳng có ai thay thế được vị trí hiện tại của bà ta cả.
An Tư Nhất tức giận giơ nắm đấm lên, ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Ch.ết tiệt! Ai cho phép mày dám nói mẹ tao hả? Cái loại không mẹ như mày đáng ra không nên xuất hiện ở nơi này mới phải!
Bên kia bắt đầu 1 cuộc cãi vã nhốn nháo cả lên.
Từ cửa sổ tầng 2 nhìn ra, Hà Xuyên đang còn cao hứng xem kịch vui thì 1 bàn tay lớn từ phía sau vòng qua ôm lấy.
Hà Xuyên có chút giật mình thì An Cửu đã cúi xuống, gục mặt vào hõm cổ của cô mà hít 1 hơi thật sâu.
Dạo gần đây hắn vì hôn lễ mà đã thức đêm liên tục để giải quyết tất cả công việc trong vòng 1 tháng. Dù sao hắn cũng chỉ là 1 người bình thường, làm nhiều thì cũng biết mệt.
- An Cửu, anh mệt thì nghỉ ngơi đi.
Hà Xuyên biết điều đó nên khuyên hắn, nhưng ai ngờ hắn lại càng ôm chặt cô hơn. Giọng nói có chút khàn khàn vang bên tai cô.
- Tôi không có ngủ được.
- Vậy làm sao để anh có thể ngủ được?
- “Ăn” em thì chắc có khả năng ngủ ngon được!
Nghe thấy vậy, Hà Xuyên chợt giật mình. Ngay khi bàn tay kia của An Cửu luồn vào áo cô Hà Xuyên vội vàng giữ chặt tay hắn lại rồi nói.
- Khoan… Chúng… Chúng ta nên đợi sau hôn lễ đã…
- Em đã sớm trở thành người của tôi rồi, còn gì nữa đâu mà còn phải đợi nữa?
- Nhưng, tôi cũng xấu hổ lắm.
- Nếu em mà biết xấu hổ thì ban đầu đã không dụ dỗ tôi. Em biến tôi từ 1 người bình thường trở thành 1 con sói thèm thịt. Vậy nên, em buộc phải chịu trách nhiệm với tôi!