Chương 26: +27
Hà Xuyên hết đường thối lui.
An Cửu quay người cô lại, định cúi xuống đặt 1 nụ hôn lên đó thì chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng tới.
Như vớ được chiếc phao cứu mạng, Hà Xuyên mừng thầm trong lòng.
Có điều, dường như An Cửu không để ý đến vấn đề đó. Hắn vẫn muốn làm đến cùng.
Nhưng có vẻ như ông trời không cho hắn làm điều đó. Bên ngoài truyền vào tiếng của quản gia.
- An tiên sinh, bên ngoài có 1 vài vị khách đến muốn được gặp ngài.
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng An Cửu vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán của Hà Xuyên 1 cái rồi mới buông cô ra.
- Xong việc chúng ta rời khỏi đây.
Có lẽ, An Cửu cũng biết rằng để cô ở lại đây càng lâu thì chắc chắn sẽ có chuyện. Hắn dường như đã biết được quá khứ trước kia của cô với đám người kia rồi.
Ở lại trong căn phòng rộng lớn, Hà Xuyên chợt giơ tay chạm nhẹ lên trên trán, nơi An Cửu vừa đặt nụ hôn lên đó.
Hiện tại cô rất mông lung. Tình cảm mà An Cửu dành cho cô rốt cuộc đến chừng nào? Lợi dụng thì không có khả năng vì cô chẳng có gì để người như hắn làm vậy hả?
Có nằm mơ, cô cũng chẳng dám nghĩ đến bản thân vào 1 ngày nào đó sẽ đột ngột kết hôn. Vả lại, An Cửu ngoại trừ cái ngoại hình ra thì tính cách chẳng đúng gu của cô gì cả. Thi thoảng muốn trẻ con xíu thôi là y như rằng bị hắn doạ sợ không dám hé răng nửa lời.
Thật là… Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?
***
Thoắt cái cũng đã đến ngày tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ này theo yêu cầu của An Cửu, tất cả các thành viên An Gia sẽ về quê của Hà Xuyên tổ chức bình dị ở đấy.
Trước đấy mấy ngày, An Cửu đã gọi điện trao đổi với ông nội và ba của Hà Xuyên. Không biết hắn thuyết phục kiểu gì mà cả 2 người họ đều gật đầu đồng ý.
Nhà họ An đi cùng An Cửu về không thể thiếu An lão gia. Tiếp đó có An Bắc Lam, An Tư Ngôn, Trương Nguyệt và vợ chồng An Tư Nhất và 1 vài người họ hàng khác.
Theo lời của An lão gia, tất cả khi về đều lột bỏ những món hàng hiệu trên người. Không những thế còn phải thích nghi với lối sống bình thường không được có bất cứ kêu ca gì.
An Cửu đã cho trợ lý mua 1 căn nhà cỡ vừa cách nhà của Hà Xuyên tầm 2 km. Hắn để cho mọi người đem đồ vào trước, còn hắn phải đưa Hà Xuyên về nhà, tạm thời sống xa cô khi nào tổ chức hôn lễ xong.
Vừa mở cửa bước vào, An Tư Nhất và Mộc Ái liều cau mày vì căn nhà nhà trong mắt anh ta quá nhỏ. Không những thế, không gian không khiến cho anh ta hài lòng chút nào.
Chợt An Tư Nhất không kìm chế được mà than vãn.
- Nhà này cũng cho người sống được sao? Tại sao chúng ta không mua đứt 1 căn biệt thự lớn hơn chứ? Như này sao ở nổi?
Đối với nhà bình thường thì đây chính là căn nhà thoải mái lắm rồi. Nhưng trong mắt của An Tư Nhất thì đây chính là 1 nơi khỉ ho cò gáy vô cùng khó ở.
Mà cũng đúng thôi, An Tư Nhất vừa được sinh ra thì Trương Nguyệt đã ôm anh ta đến An Gia để ra mắt. An lão gia đã cho người đi điều tra, xét nghiệm kỹ, xác nhận An Tư Nhất là con cháu của An Gia thì mới cho 2 mẹ con anh ta chuyển vào An Gia sống.
Trong suy nghĩ của ông lúc đó cho rằng sự ăn chơi của con trai gây ra thì không nên để cho 1 đứa nhỏ hứng chịu. Dù sao cũng là cháu nội ruột của mình, thế nên ông cũng không đành lòng vứt bỏ.
Đang càu nhàu khó chịu, An Tư Nhất bị 1 cái gậy của An lão gia vụt cho 1 phát vào cánh tay.
- Kêu ca cái gì? Sống sướng quen rồi nên chịu khổ 1 chút không chịu nổi sao? Tư Nhất, hãy nhớ cháu đã lấy vợ rồi đấy, đừng có trẻ con như thế nữa!
- Ông à, từ nhỏ cháu đã ở những nơi như này đâu mà cháu biết? Với lại, bỗng dưng ông chiều ông trẻ quá làm gì cơ chứ, chỉ là lấy vợ thôi mà! Bỗng dưng lại bắt cả nhà chịu khổ cùng phải về quê… Ông cũng lớn tuổi rồi, ở những nơi như này không tốt đâu!
An Tư Nhất càng nói càng khiến An lão gia cay cú. Ông giơ tay, gõ 1 cái vào đầu cháu nội mình rồi chỉ tay về phía An Bắc Lam đang thu xếp đồ đạc bên kia.
- Thay vì kêu ca thì mau đi làm việc kia kìa! Nhìn Bắc Lam đi, từ lúc đến đây anh trai mày còn không kêu 1 lời nào mà tự giác đi dọn đồ cho mọi người! Mày đúng là không bằng 1 góc của nah trai mày!
Lại bị so sánh với An Bắc Lam khiến An Tư Nhất khùng khùng tức giận bỏ về phòng. Mộc Ái thấy thế thì vội đuổi theo…
Mà An Tư Ngôn và Trương Nguyệt mệt mỏi sau chuyến đi dài ngồi bệt xuống ghế ở phòng khách. Có điều, chiếc ghế không được êm như chiếc ghế đắt tiền mà 2 người họ thường ngồi nên cả hai đã khó chịu lại càng bức bối hơn.
An lão gia ngồi xuống 1 chiếc ghế tựa cạnh ngay cửa sổ.
Nhìn ra khung cảnh sông nước và cây cối xum xuê bên ngoài, ông bỗng thở dài 1 cái.
Nói không quá chứ ở nơi yên bình như này rất thích hợp với những người già như ông để tận hưởng nốt quãng đời còn lại.
Nếu không vì chưa tìm ra người phù hợp để bản thân tin tưởng thì ông đã sớm rời đi ở ẩn rồi. Vốn ông định để cho An Cửu nắm quyền, nhưng vì đứa em trai này lại nhất quyết không thèm để mắt đến nên ông cũng hết cách.
Trong khi mọi người đang loay hoay với nơi ở mới thì giọng nói của An lão gia từ bên kia truyền đến.
- Quản gia và đầu bếp không có ở đây, ai biết nấu ăn thì tối nay xuống bếp mà nấu đi!
Câu vừa dứt khiến ai nấy đều ngán ngẩm không muốn đáp.
Chỉ là đi tham dự hôn lễ thôi sao mà khổ thế không biết!
Tối hôm đó An Cửu trở về, thấy mọi người đang ngồi tụ họp ở phòng khách, mặt ai cũng tái nhợt thì khó hiểu.
Duy chỉ có mỗi An lão gia vẫn bình thường ngồi đó như không có chuyện gì xảy ra cả.
- Mọi người sao lại ngồi ở đây hết thế?
An Bắc Lam nghe vậy liền đáp.
- Không có đầu bếp ở đây nên không ai biết nấu ăn… Ông nội thì tức giận nên định cho cả nhà nhịn đói hôm nay luôn.
Khi nhìn về phía của Trương Nguyệt và Mộc Ái thì chỉ thấy 2 người phụ nữ duy nhất kia cúi mặt xuống.
Bình thường thì 2 người đó lớn giọng, lúc nào cũng vênh váo thân phận cao sang. Nhưng đến khi phải động tay chân vào mấy công việc như này thì mới biết thế nào là sợ hãi.
An lão gia thật sự không vui chút nào. Ông gõ mạnh gậy xuống đất.
- Một người là thiên kim của Mộc gia, nghe bảo cái gì cũng biết nhưng riêng chuyện nấu ăn là không biết sao? Còn 1 người thì được người ta gọi là phu nhân hào môn, ngay cả cái chuyện đơn giản này cũng không làm được! Nhớ lại mẹ của Bắc Lam trước kia, rất chịu khó, cái gì cũng biết làm. Tiếc là xấu số nên ra đi sớm, nếu không thì bây giờ cũng chẳng có tình cảnh nào xảy ra.
- Ông nội, sao ông lại nói mẹ cháu như vậy chứ?
An Tư Nhất định đứng dậy phản bác thì bị An Tư Ngôn giáng cho 1 cái tát vào mặt.
- Không được phép hỗn với ông nội!
Trương Nguyệt thấy tình hình không ổn thì vội đứng lên, kéo con trai xuống. Dù bà ta rất khó chịu khi bị nói nhưng vì đại nghiệp lớn nên bà ta cố gắng nhẫn nhịn xuống. Nếu như 1 ngày con trai bà ta nắm quyền thì chắc chắn bà ta sẽ không phải cúi đầu trước bất cứ ai như này nữa.
An Cửa vốn không để ý đến nhưng người khác, nhưng anh trai của hắn cũng lớn tuổi rồi, hắn không để mặc kệ như vậy được.
Thế làm An Cửu không nói không giằng đi thẳng vào trong bếp, thấy mọi nguyên liệu đã có sẵn. Hắn xắn tay áo, mặc tạp giề vào rồi bắt đầu nấu ăn.
Trước đây ở 1 mình ở nước ngoài, vốn hắn có đầu bếp và bảo mẫu riêng chăm sóc, nhưng vì không có anh trai hắn giám sát, đám người đó rất nhiều lần mặc kệ hắn… Vì quá đói bụng, nên hắn mới vào bếp học nấu nướng. Ban đầu hắn bị bỏng không biết bao nhiêu lần, nhưng dần dần hắn đã quen và tìm đọc những quyển sách để cải thiện bữa ăn của mình hơn.
Rất nhanh, mùi hương từ bếp tỏa ra khiến ai nấy đều bị thu hút.
An Cửu bày biện đồ ăn ra bàn, cởi tạp giề rồi rửa tay sạch sẽ đi ra ngoài buông 1 câu.
- Bữa tối xong rồi, mọi người vào ăn đi.
Chỉ đợi có thế, mọi đều đứng dậy đi vào bên trong ngay. Chỉ còn lại An lão gia ngồi đó, đưa mắt nhìn chằm em trai mà không nhịn được lên tiếng.
- Tiểu Cửu, anh không ngờ em lại biết nấu ăn đấy…
- Không biết nấu thì chỉ có ch.ết đói thôi! Còn nhiều chuyện anh cũng không ngờ lắm!
Thấy An Cửu lên tầng trước, trong lòng An lão gia rất phức tạp.
Bất giác trong đầu ông hiện lên đêm hôm ấy. Đó là 1 đêm mưa lớn, An Cửu gọi điện nói rằng bản thân vừa lạnh vừa đói, xin ông hãy đến đón thằng bé về. Nhưng lúc đó, An lão gia vì bận công việc nên chỉ thu xếp cho người ở bên đó xem tình hình của An Cửu thế nào rồi báo lại thôi.
Đợi đến khi giải quyết công việc xong, An lão gia mới đích thân đến thăm em trai. Nhưng có vẻ như em trai ông chẳng nói gì cả, dù trên người có rất nhiều vết thương nhưng nó cũng chỉ một mực cho rằng bản thân vì đánh nhau với các bạn nên mới thế.
Khoảng cách về tuổi tác, khoảng cách về cách sống, suy nghĩ khiến cho An lão gia và em trai dần xuất hiện 1 bức tường lớn ngăn cách.
An Cửu trong mắt An lão gia là 1 đứa trẻ đáng thương. Bao năm nay ông vì công việc, vì gia đình mà đã quên mất rằng em trai cũng rất cần tình yêu thương. Thế nên, để bù đắp phần nào, chỉ cần em trai ông nói là ông đều đáp ứng ngay mà không cần suy nghĩ.
Chừng đó năm An Cửu sống thu mình lại trong thế giới riêng của bản thân. Ông mong rằng sắp tới người vợ mà Tiểu Cửu chọn sẽ kéo hắn bước ra khỏi bóng tối đó…
Lại quá 1 đêm khó ngủ.
Sáng hôm sau, tất cả đều chuẩn bị đâu vào đấy để sang nhà của Hà Xuyên bàn chuyện. Nhìn sắc mặt ai cũng phờ phạc, chỉ có Mộc Ái và Trương Nguyệt hồng hào bởi vì mặt được phủ 1 lớp phấn dày che đi.
Để những người sống trong cuộc sống thượng lưu trở về sống 1 cách giản dị thế này thì đương nhiên có chút không quen.
Đặc biệt hơn, An Tư Nhất là người xấu số nhất bởi vì cả đêm mất ngủ vì bị muỗi đốt.
Vừa xoa thuốc cho An Tư Nhất, Mộc Ái vừa thở dài.
- Em đã nói anh bỏ màn rồi mà anh không chịu nghe cơ.
- Ai biết được nơi này lắm muỗi thế đâu… Đây có bao giờ biết muỗi đốt là gì!
- Thì bây giờ anh biết rồi đấy.
- Bao giờ mới được thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này đây…
An Cửu lặng im cả đoạn đường không nói bất cứ câu nào, dường như mọi thứ xung quanh không có liên quan gì đến hắn vậy.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, An Cửu hơi nhướng mày ấn nút nghe. Còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên 1 giọng nói bất lực quen thuộc của Trần Thanh Khải.
- Bạn yêu dấu ơi, tôi bị lạc đường rồi… Cứu tôi với…