Chương 1: Vết nhơ quá khứ
Cánh rừng âm u sừng sững, che phủ bầu trời bởi những tán lá dày đặc như màn đêm vĩnh cửu. Nơi đây, ẩn náu một căn nhà gỗ nhỏ bé, rệu rã theo thời gian, như chính cuộc đời của người đàn ông đang ngồi bên trong. Lãnh Hàn, sát thủ khét tiếng giang hồ, kẻ gieo rắc tang tóc và chết chóc, giờ đây mang trên mình vết thương rỉ máu, dấu tích của cuộc chiến sinh tử vừa qua.
Ánh nến leo lét hắt lên khuôn mặt hắn, nửa tối nửa sáng, che giấu đi phần nào những góc khuất tâm hồn. Lãnh Hàn nhìn vào con dao găm dính máu trên tay, hồi tưởng lại nhiệm vụ vừa hoàn thành. Một đứa nhỏ chưa tròn 10 tuổi, đôi mắt trong veo như suối nguồn, ánh nhìn đầy lo lắng và van xin tha mạng. Lần đầu tiên trong đời, Lãnh Hàn cảm thấy dao động, cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm.
Hắn nhớ về quá khứ đau buồn, về tuổi thơ cơ cực bị tổ chức sát thủ cướp đi, về những ngày tháng huấn luyện tàn khốc biến hắn thành cỗ máy giết người vô cảm. Lãnh Hàn khao khát được thoát khỏi bóng tối, được sống một cuộc đời bình thường như những người khác. Nhưng hắn biết rằng, quá khứ tội lỗi sẽ luôn đeo bám hắn, và hắn không thể nào chuộc lại những gì mình đã gây ra.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lãnh Hàn. Hắn cất tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng: "Vào đi."
Cánh cửa gỗ ọp ẹp mở ra, một bóng người bước vào. "Lãnh Hàn, thủ lĩnh triệu tập." Giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo sự cung kính và sợ hãi.
Lãnh Hàn gật đầu, đứng dậy, cẩn thận cất con dao găm vào vỏ. Hắn bước ra khỏi căn nhà gỗ, lẩn khuất vào màn đêm u tối, không để lại dấu vết nào.
Bóng tối bao trùm Lãnh Hàn, như chính tâm hồn hắn, tăm tối và lạnh lẽo.
Lãnh Hàn tiến về phía căn nhà gỗ lớn nằm sâu trong rừng, nơi thủ lĩnh của tổ chức đang chờ đợi hắn.
Bóng dáng Lãnh Hàn khuất dần trong màn đêm, chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió xào xạc qua những tán lá, như lời thì thầm về một tương lai đầy bí ẩn và hiểm nguy...
Lãnh Hàn bước vào căn nhà gỗ lớn, nơi thủ lĩnh đang ngồi ung dung bên chiếc bàn trà. Ánh nến lung linh tạo nên bầu không khí huyền ảo và bí ẩn.
"Lãnh Hàn, đã đến rồi à?" Giọng nói trầm ấm của thủ lĩnh vang lên.
Lãnh Hàn cúi đầu, cung kính chào thủ lĩnh: "Thủ lĩnh triệu tập, thuộc hạ không dám lề mề.". Đọc thêm các chương mới tại ﹎ ??uM? ????N﹒VN ﹎
"Ngồi xuống đi." Thủ lĩnh ra hiệu cho Lãnh Hàn ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Ngồi xuống, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt thủ lĩnh vì hắn biết rằng, thủ lĩnh là người có quyền lực tối cao trong tổ chức, và hắn luôn phải tuân theo mọi mệnh lệnh.
"Lãnh Hàn, nhiệm vụ lần này ngươi đã hoàn thành rất tốt." Thủ lĩnh lên tiếng, khen ngợi Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn im lặng, không đáp lời. Hắn biết rằng, lời khen ngợi này chỉ là vỏ bọc bên ngoài, che giấu đi ý định thực sự của thủ lĩnh.
"Ngươi đã biết về mục tiêu tiếp theo của chúng ta chứ?" Thủ lĩnh hỏi.
Lãnh Hàn gật đầu: "Thủ lĩnh muốn ám sát Lam Vân, đứa nhỏ trong trại mồ côi có sức mạnh đặc biệt."
"Đúng vậy." Thủ lĩnh gật đầu. "Lam Vân là mối nguy hiểm tiềm ẩn cho tổ chức chúng ta. Hắn cần phải được loại bỏ."
Lãnh Hàn siết chặt nắm tay, cảm giác bất lực dâng trào trong lòng. Một lần nữa hắn phải tự tay giết những đứa trẻ tội nghiệp chưa bao giờ gây ra bất kì tội lỗi gì. Hắn cảm thấy mâu thuẫn, giằng xé giữa lòng trung thành với tổ chức và những gì trái tim mách bảo.
"Thủ lĩnh," Lãnh Hàn lên tiếng, giọng nói khẽ run, "Thuộc hạ... có thể nói ra ý kiến của mình không?"
Thủ lĩnh nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt dò xét: "Nói đi."
"Thuộc hạ... cảm thấy Lam Vân không phải là mối nguy hiểm thực sự. Nó chỉ là một đứa trẻ vô tội." Lãnh Hàn nói, cố gắng thuyết phục thủ lĩnh.
"Vô tội?" Thủ lĩnh bật cười khẩy, "Ngươi quá ngây thơ rồi, Lãnh Hàn. Sức mạnh của Lam Vân có thể gây nguy hại cho tổ chức chúng ta. Chúng ta không thể để mầm họa tiềm ẩn phát triển."
Lãnh Hàn cúi đầu, không thể phản bác lời nói của thủ lĩnh. Hắn biết rằng, thủ lĩnh nói đúng, tổ chức không thể mạo hiểm. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, hắn vẫn cảm thấy hối hận và thương cảm cho Lam Vân, lại giống như tự thương cảm cho chính mình.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Lãnh Hàn nói, giọng nói đầy cay đắng.
"Tốt." Thủ lĩnh gật đầu hài lòng. "Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ cho ngươi. Hãy hoàn thành nhiệm vụ một cách gọn gàng và nhanh chóng."
Lãnh Hàn đứng dậy, cúi đầu chào thủ lĩnh và bước ra khỏi căn nhà gỗ. Hắn bước vào màn đêm u tối, lòng nặng trĩu lo âu và mâu thuẫn...
Ánh nến leo lét hắt lên khuôn mặt hắn, nửa tối nửa sáng, che giấu đi phần nào những góc khuất tâm hồn. Lãnh Hàn nhìn vào con dao găm dính máu trên tay, hồi tưởng lại nhiệm vụ vừa hoàn thành. Một đứa nhỏ chưa tròn 10 tuổi, đôi mắt trong veo như suối nguồn, ánh nhìn đầy lo lắng và van xin tha mạng. Lần đầu tiên trong đời, Lãnh Hàn cảm thấy dao động, cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm.
Hắn nhớ về quá khứ đau buồn, về tuổi thơ cơ cực bị tổ chức sát thủ cướp đi, về những ngày tháng huấn luyện tàn khốc biến hắn thành cỗ máy giết người vô cảm. Lãnh Hàn khao khát được thoát khỏi bóng tối, được sống một cuộc đời bình thường như những người khác. Nhưng hắn biết rằng, quá khứ tội lỗi sẽ luôn đeo bám hắn, và hắn không thể nào chuộc lại những gì mình đã gây ra.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lãnh Hàn. Hắn cất tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng: "Vào đi."
Cánh cửa gỗ ọp ẹp mở ra, một bóng người bước vào. "Lãnh Hàn, thủ lĩnh triệu tập." Giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo sự cung kính và sợ hãi.
Lãnh Hàn gật đầu, đứng dậy, cẩn thận cất con dao găm vào vỏ. Hắn bước ra khỏi căn nhà gỗ, lẩn khuất vào màn đêm u tối, không để lại dấu vết nào.
Bóng tối bao trùm Lãnh Hàn, như chính tâm hồn hắn, tăm tối và lạnh lẽo.
Lãnh Hàn tiến về phía căn nhà gỗ lớn nằm sâu trong rừng, nơi thủ lĩnh của tổ chức đang chờ đợi hắn.
Bóng dáng Lãnh Hàn khuất dần trong màn đêm, chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió xào xạc qua những tán lá, như lời thì thầm về một tương lai đầy bí ẩn và hiểm nguy...
Lãnh Hàn bước vào căn nhà gỗ lớn, nơi thủ lĩnh đang ngồi ung dung bên chiếc bàn trà. Ánh nến lung linh tạo nên bầu không khí huyền ảo và bí ẩn.
"Lãnh Hàn, đã đến rồi à?" Giọng nói trầm ấm của thủ lĩnh vang lên.
Lãnh Hàn cúi đầu, cung kính chào thủ lĩnh: "Thủ lĩnh triệu tập, thuộc hạ không dám lề mề.". Đọc thêm các chương mới tại ﹎ ??uM? ????N﹒VN ﹎
"Ngồi xuống đi." Thủ lĩnh ra hiệu cho Lãnh Hàn ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Ngồi xuống, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt thủ lĩnh vì hắn biết rằng, thủ lĩnh là người có quyền lực tối cao trong tổ chức, và hắn luôn phải tuân theo mọi mệnh lệnh.
"Lãnh Hàn, nhiệm vụ lần này ngươi đã hoàn thành rất tốt." Thủ lĩnh lên tiếng, khen ngợi Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn im lặng, không đáp lời. Hắn biết rằng, lời khen ngợi này chỉ là vỏ bọc bên ngoài, che giấu đi ý định thực sự của thủ lĩnh.
"Ngươi đã biết về mục tiêu tiếp theo của chúng ta chứ?" Thủ lĩnh hỏi.
Lãnh Hàn gật đầu: "Thủ lĩnh muốn ám sát Lam Vân, đứa nhỏ trong trại mồ côi có sức mạnh đặc biệt."
"Đúng vậy." Thủ lĩnh gật đầu. "Lam Vân là mối nguy hiểm tiềm ẩn cho tổ chức chúng ta. Hắn cần phải được loại bỏ."
Lãnh Hàn siết chặt nắm tay, cảm giác bất lực dâng trào trong lòng. Một lần nữa hắn phải tự tay giết những đứa trẻ tội nghiệp chưa bao giờ gây ra bất kì tội lỗi gì. Hắn cảm thấy mâu thuẫn, giằng xé giữa lòng trung thành với tổ chức và những gì trái tim mách bảo.
"Thủ lĩnh," Lãnh Hàn lên tiếng, giọng nói khẽ run, "Thuộc hạ... có thể nói ra ý kiến của mình không?"
Thủ lĩnh nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt dò xét: "Nói đi."
"Thuộc hạ... cảm thấy Lam Vân không phải là mối nguy hiểm thực sự. Nó chỉ là một đứa trẻ vô tội." Lãnh Hàn nói, cố gắng thuyết phục thủ lĩnh.
"Vô tội?" Thủ lĩnh bật cười khẩy, "Ngươi quá ngây thơ rồi, Lãnh Hàn. Sức mạnh của Lam Vân có thể gây nguy hại cho tổ chức chúng ta. Chúng ta không thể để mầm họa tiềm ẩn phát triển."
Lãnh Hàn cúi đầu, không thể phản bác lời nói của thủ lĩnh. Hắn biết rằng, thủ lĩnh nói đúng, tổ chức không thể mạo hiểm. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, hắn vẫn cảm thấy hối hận và thương cảm cho Lam Vân, lại giống như tự thương cảm cho chính mình.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Lãnh Hàn nói, giọng nói đầy cay đắng.
"Tốt." Thủ lĩnh gật đầu hài lòng. "Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ cho ngươi. Hãy hoàn thành nhiệm vụ một cách gọn gàng và nhanh chóng."
Lãnh Hàn đứng dậy, cúi đầu chào thủ lĩnh và bước ra khỏi căn nhà gỗ. Hắn bước vào màn đêm u tối, lòng nặng trĩu lo âu và mâu thuẫn...