Chương 2: Cuộc gặp mặt kì lạ
Lãnh Hàn lén lút tiến về trại trẻ mồ côi, bóng đêm như hòa quyện cùng hắn, che giấu đi mọi hành tung. Hắn biết rằng, đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể "giải quyết" Lam Vân, đứa trẻ vô tội mang trong mình thứ sức mạnh đặc biệt mà tổ chức buộc hắn phải xử lí.
Lãnh Hàn lẻn vào phòng ngủ của Lam Vân, nhìn ngắm thiếu niên mồ côi đang say giấc. Nụ cười hồn nhiên trên môi Lam Vân như xé tan đi màn đêm u tối trong tâm hồn Lãnh Hàn. Hắn khẽ đặt tay lên mái tóc mềm mại của Lam Vân, cảm thấy một thứ cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong tim.
Lãnh Hàn rút con dao găm ra khỏi vỏ, lưỡi dao sắc bén lấp lánh dưới ánh trăng. Hắn đưa dao lên cao, nhắm mắt lại, chuẩn bị kết liễu Lam Vân.
Nhưng rồi, một tiếng động nhỏ vang lên. Lam Vân khẽ xoay người, đôi mắt trong veo mở ra, nhìn thẳng vào Lãnh Hàn.
"Anh... là ai?" Lam Vân hỏi, giọng nói run rẩy.
Lãnh Hàn khựng lại, dao găm trong tay run rẩy. Hắn nhìn vào mắt Lam Vân, thấy được sự lo lắng và sợ hãi trong đó. Lòng hắn bỗng chốc trào dâng một cảm giác hối hận tột cùng.
"Ta... ta..." Lãnh Hàn lắp bắp, không biết nói gì.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt nghi ngờ. "Tại sao anh lại ở đây?"
Lãnh Hàn siết chặt dao găm trong tay, cố gắng che giấu sự bối rối và lo lắng. "Ta... ta đến để giúp em."
"Giúp em?" Lam Vân nhíu mày. "Em không cần ai giúp cả."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy hối hận dâng trào trong lòng. Hắn biết rằng, Lam Vân là một đứa trẻ thông minh và nhạy cảm. Cậu bé sẽ không bao giờ tin vào lời nói dối của hắn.
Lãnh Hàn cúi đầu xuống, buông con dao găm ra. "Ta... ta xin lỗi." Hắn nói, giọng nói đầy ân hận. "Ta... ta không nên đến đây."
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt tò mò. "Tại sao anh lại xin lỗi?"
Lãnh Hàn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lam Vân. "Ta... ta đã suýt làm hại em." Hắn nói, giọng run run.
Lam Vân tròn xoe mắt nhìn Lãnh Hàn. "Tại sao anh muốn làm hại em?"
Lãnh Hàn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lam Vân. "Ta... ta..." Hắn lắp bắp, không biết nói gì.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt buồn bã. "Em biết rồi." Cậu bé nói, giọng nói đầy thất vọng. "Anh là sát thủ."
Lãnh Hàn sững sờ, không tin vào những gì Lam Vân vừa nói. "Em... em biết được sao?"
Lam Vân mỉm cười buồn bã. "Em không ngốc đâu anh. Em đã nhìn thấy con dao găm của anh."
Lãnh Hàn nhìn con dao găm trên sàn nhà, cảm thấy hổ thẹn và hối hận. Hắn biết rằng, Lam Vân đã nói đúng. Hắn là một sát thủ, một kẻ giết người.
"Em... em sợ hãi." Lam Vân nói, giọng run run. "Anh... anh sẽ không làm hại em chứ?"
Lãnh Hàn nhìn vào mắt Lam Vân, thấy được sự lo lắng và sợ hãi trong đó. Hắn lắc đầu, cố gắng trấn an Lam Vân. "Ta... ta sẽ không làm hại em." Hắn nói, giọng đầy hứa hẹn.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt nghi ngờ. "Em... em không tin anh."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy hối hận dâng trào trong lòng. Hắn biết rằng, Lam Vân đã có lý do để không tin tưởng hắn. Hắn là một sát thủ, một kẻ giết người. Làm sao Lam Vân có thể tin tưởng một kẻ như hắn?
Lãnh Hàn quỳ xuống trước mặt Lam Vân, cúi đầu xuống. "Ta... ta xin lỗi." Hắn nói, giọng đầy ân hận. "Ta đã sai lầm. Đáng lẽ ta không nên đến đây."
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt thương cảm, nhẹ nhàng hỏi hắn. "Có phải anh bị ép phải giết em không?"
Lãnh Hàn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lam Vân. Đôi mắt trong veo của cậu bé như chứa đựng một sức mạnh kỳ diệu, khiến hắn không thể nào nói dối.
"Ta... ta..." Lãnh Hàn lắp bắp, không biết nói gì.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt buồn bã. "Em biết rồi." Cậu bé nói, giọng đầy thương cảm. "Anh không muốn làm điều này."
Lãnh Hàn cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lam Vân. Hắn biết rằng, Lam Vân đã nói đúng. Hắn không muốn làm hại Lam Vân, một đứa trẻ vô tội và đáng yêu.
"Em... em không sợ anh." Lam Vân nói, giọng đầy can đảm. "Em biết anh không phải là kẻ xấu."
Lãnh Hàn nhìn vào mắt Lam Vân, cảm thấy xúc động dâng trào trong lòng. Lời nói của Lam Vân như xoa dịu đi vết thương lòng của hắn, mang đến cho hắn niềm hy vọng mới.
"Em... có muốn đi cùng ta không? Tổ chức sát thủ đã nhắm tới em, nếu như em tiếp tục ở đây thì sẽ rất nguy hiểm."
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lam Vân, Lãnh Hàn không biết từ đâu mình lại có dũng khí đưa ra lời đề nghị mà ngay cả hắn cũng phải ngạc nhiên vì sự ngu ngốc của nó.
Lời nói của Lãnh Hàn vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch, khiến Lam Vân sững sờ. Cậu bé nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt ngỡ ngàng, không thể tin được những gì mình vừa nghe.
"Anh... anh nói gì cơ?" Lam Vân hỏi, giọng run run.
"Ta nói," Lãnh Hàn lặp lại, "Tổ chức sát thủ đã nhắm tới em. Em sẽ rất nguy hiểm nếu tiếp tục ở đây."
Lam Vân cúi đầu xuống, suy nghĩ trong im lặng. Cậu bé biết rằng Lãnh Hàn nói đúng. Tổ chức sát thủ là một tổ chức nguy hiểm, và chúng sẽ không bao giờ buông tha cho mình một khi đã nhăm tới.
Nhưng rồi khi nhìn thấy bàn tay run run của Lãnh Hàn, Lam Vân biết người đàn ông này là người mình có thể tin tưởng được. Nắm lấy bàn tay chai sạn đó, Lam Vân gật đầu.
"Được, em sẽ đi với anh."
Lãnh Hàn lẻn vào phòng ngủ của Lam Vân, nhìn ngắm thiếu niên mồ côi đang say giấc. Nụ cười hồn nhiên trên môi Lam Vân như xé tan đi màn đêm u tối trong tâm hồn Lãnh Hàn. Hắn khẽ đặt tay lên mái tóc mềm mại của Lam Vân, cảm thấy một thứ cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong tim.
Lãnh Hàn rút con dao găm ra khỏi vỏ, lưỡi dao sắc bén lấp lánh dưới ánh trăng. Hắn đưa dao lên cao, nhắm mắt lại, chuẩn bị kết liễu Lam Vân.
Nhưng rồi, một tiếng động nhỏ vang lên. Lam Vân khẽ xoay người, đôi mắt trong veo mở ra, nhìn thẳng vào Lãnh Hàn.
"Anh... là ai?" Lam Vân hỏi, giọng nói run rẩy.
Lãnh Hàn khựng lại, dao găm trong tay run rẩy. Hắn nhìn vào mắt Lam Vân, thấy được sự lo lắng và sợ hãi trong đó. Lòng hắn bỗng chốc trào dâng một cảm giác hối hận tột cùng.
"Ta... ta..." Lãnh Hàn lắp bắp, không biết nói gì.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt nghi ngờ. "Tại sao anh lại ở đây?"
Lãnh Hàn siết chặt dao găm trong tay, cố gắng che giấu sự bối rối và lo lắng. "Ta... ta đến để giúp em."
"Giúp em?" Lam Vân nhíu mày. "Em không cần ai giúp cả."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy hối hận dâng trào trong lòng. Hắn biết rằng, Lam Vân là một đứa trẻ thông minh và nhạy cảm. Cậu bé sẽ không bao giờ tin vào lời nói dối của hắn.
Lãnh Hàn cúi đầu xuống, buông con dao găm ra. "Ta... ta xin lỗi." Hắn nói, giọng nói đầy ân hận. "Ta... ta không nên đến đây."
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt tò mò. "Tại sao anh lại xin lỗi?"
Lãnh Hàn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lam Vân. "Ta... ta đã suýt làm hại em." Hắn nói, giọng run run.
Lam Vân tròn xoe mắt nhìn Lãnh Hàn. "Tại sao anh muốn làm hại em?"
Lãnh Hàn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lam Vân. "Ta... ta..." Hắn lắp bắp, không biết nói gì.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt buồn bã. "Em biết rồi." Cậu bé nói, giọng nói đầy thất vọng. "Anh là sát thủ."
Lãnh Hàn sững sờ, không tin vào những gì Lam Vân vừa nói. "Em... em biết được sao?"
Lam Vân mỉm cười buồn bã. "Em không ngốc đâu anh. Em đã nhìn thấy con dao găm của anh."
Lãnh Hàn nhìn con dao găm trên sàn nhà, cảm thấy hổ thẹn và hối hận. Hắn biết rằng, Lam Vân đã nói đúng. Hắn là một sát thủ, một kẻ giết người.
"Em... em sợ hãi." Lam Vân nói, giọng run run. "Anh... anh sẽ không làm hại em chứ?"
Lãnh Hàn nhìn vào mắt Lam Vân, thấy được sự lo lắng và sợ hãi trong đó. Hắn lắc đầu, cố gắng trấn an Lam Vân. "Ta... ta sẽ không làm hại em." Hắn nói, giọng đầy hứa hẹn.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt nghi ngờ. "Em... em không tin anh."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy hối hận dâng trào trong lòng. Hắn biết rằng, Lam Vân đã có lý do để không tin tưởng hắn. Hắn là một sát thủ, một kẻ giết người. Làm sao Lam Vân có thể tin tưởng một kẻ như hắn?
Lãnh Hàn quỳ xuống trước mặt Lam Vân, cúi đầu xuống. "Ta... ta xin lỗi." Hắn nói, giọng đầy ân hận. "Ta đã sai lầm. Đáng lẽ ta không nên đến đây."
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt thương cảm, nhẹ nhàng hỏi hắn. "Có phải anh bị ép phải giết em không?"
Lãnh Hàn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lam Vân. Đôi mắt trong veo của cậu bé như chứa đựng một sức mạnh kỳ diệu, khiến hắn không thể nào nói dối.
"Ta... ta..." Lãnh Hàn lắp bắp, không biết nói gì.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt buồn bã. "Em biết rồi." Cậu bé nói, giọng đầy thương cảm. "Anh không muốn làm điều này."
Lãnh Hàn cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lam Vân. Hắn biết rằng, Lam Vân đã nói đúng. Hắn không muốn làm hại Lam Vân, một đứa trẻ vô tội và đáng yêu.
"Em... em không sợ anh." Lam Vân nói, giọng đầy can đảm. "Em biết anh không phải là kẻ xấu."
Lãnh Hàn nhìn vào mắt Lam Vân, cảm thấy xúc động dâng trào trong lòng. Lời nói của Lam Vân như xoa dịu đi vết thương lòng của hắn, mang đến cho hắn niềm hy vọng mới.
"Em... có muốn đi cùng ta không? Tổ chức sát thủ đã nhắm tới em, nếu như em tiếp tục ở đây thì sẽ rất nguy hiểm."
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lam Vân, Lãnh Hàn không biết từ đâu mình lại có dũng khí đưa ra lời đề nghị mà ngay cả hắn cũng phải ngạc nhiên vì sự ngu ngốc của nó.
Lời nói của Lãnh Hàn vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch, khiến Lam Vân sững sờ. Cậu bé nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt ngỡ ngàng, không thể tin được những gì mình vừa nghe.
"Anh... anh nói gì cơ?" Lam Vân hỏi, giọng run run.
"Ta nói," Lãnh Hàn lặp lại, "Tổ chức sát thủ đã nhắm tới em. Em sẽ rất nguy hiểm nếu tiếp tục ở đây."
Lam Vân cúi đầu xuống, suy nghĩ trong im lặng. Cậu bé biết rằng Lãnh Hàn nói đúng. Tổ chức sát thủ là một tổ chức nguy hiểm, và chúng sẽ không bao giờ buông tha cho mình một khi đã nhăm tới.
Nhưng rồi khi nhìn thấy bàn tay run run của Lãnh Hàn, Lam Vân biết người đàn ông này là người mình có thể tin tưởng được. Nắm lấy bàn tay chai sạn đó, Lam Vân gật đầu.
"Được, em sẽ đi với anh."