Chương 12: Sau cơn mê, lời hứa chất chồng lời hứa
Tia nắng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khe đá, chiếu sáng vào hang động nơi Lãnh Hàn và Lam Vân đang trú ẩn.
Lãnh Hàn vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, trên má còn đọng lại những giọt nước mắt của đêm qua. Lam Vân khẽ lay Lãnh Hàn, đánh thức hắn dậy.
"Lãnh Hàn, anh dậy đi." Lam Vân thì thầm. "Trời đã sáng rồi."
Lãnh Hàn từ từ mở mắt, nhìn Lam Vân với ánh mắt trìu mến. Hắn mỉm cười, ôm Lam Vân vào lòng.
"Thật may vì thứ đầu tiên ta nhìn thấy sau cơn mê chính là em." Lãnh Hàn nói, giọng nói còn khàn khàn vì ngủ.
"Em luôn ở bên anh mà, Lãnh Hàn." Lam Vân đáp, cũng vòng tay ôm chặt lấy hắn.
Sau khi đã lấy lại tinh thần, Lãnh Hàn và Lam Vân rời khỏi hang động, tiếp tục hành trình đến Làng Mây.
Vết thương trên vai Lãnh Hàn vẫn còn đau nhức, nhưng hắn cố gắng gượng đi để không làm chậm trễ Lam Vân. Lam Vân nhận ra điều đó, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
"Anh sao vậy?" Lam Vân lo lắng hỏi. "Vết thương của anh có nghiêm trọng không?"
Lãnh Hàn lắc đầu, cố gắng tỏ ra bình thường.
"Không sao đâu, em đừng lo." Hắn nói. "Chỉ là hơi đau một chút thôi."
Lam Vân không tin lời Lãnh Hàn. Cậu bé nhìn thấy khuôn mặt hắn tái nhợt vì đau đớn, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Anh không được cố gắng nữa," Lam Vân nói. "Em sẽ cõng anh."
Lãnh Hàn ngạc nhiên một lúc rồi bật cười.
"Em không cõng nổi ta đâu, dìu ta là được rồi."
Lam Vân bĩu môi.
"Anh đang coi thường em à?"
"Không phải coi thường, chỉ là lo cho em thôi. Ta có thể đi được thêm một quãng nữa, tới thị trấn thì tự nhiên sẽ có bác sĩ thôi."
Lam Vân vẫn nài nỉ muốn cõng Lãnh Hàn, nhưng Lãnh Hàn kiên quyết không chịu. Hắn không muốn Lam Vân phải vất vả vì mình.
Thấy vậy, Lam Vân đành thở dài, miễn cưỡng đồng ý dìu Lãnh Hàn đi. Cậu bé nắm lấy tay Lãnh Hàn, nhẹ nhàng dìu hắn từng bước.
Mặc dù Lãnh Hàn cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng Lam Vân vẫn cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể hắn. Cậu bé lo lắng nhìn Lãnh Hàn, thầm trách bản thân vì đã vô tình khiến hắn bị thương.
"Em xin lỗi, anh Lãnh Hàn." Lam Vân nói, giọng đầy ân hận. "Em không nên để anh bị thương vì em như vậy."
Lãnh Hàn mỉm cười, xoa đầu Lam Vân.
"Không sao đâu, em không có lỗi gì cả." Hắn nói. "Là do ta yếu đuối thôi."
Lam Vân lắc đầu.
"Không phải đâu, anh Lãnh Hàn." Cậu bé nói. "Anh là người mạnh mẽ nhất em từng biết."
Lãnh Hàn chỉ bật cười, nhéo nhẹ má Lam Vân.
"Hôm nay lưỡi của em dẻo không ít đó."
Dù Lãnh Hàn tỏ ra vui vẻ, Lam Vân vẫn cảm thấy lo lắng cho hắn. Cậu bé biết rằng vết thương của Lãnh Hàn không hề nhẹ, và hắn đang cố gắng che giấu sự đau đớn của mình.
"Anh phải hứa với em, sau này anh sẽ cẩn thận, sẽ không để bản thân bị thương nữa." Lam Vân nói với giọng đầy lo lắng.
"Ừ, ta hứa."
Lam Vân im lặng một lúc, một lúc sau mới từ từ nói tiếp, đôi mắt cậu bé nhìn xuyên qua tâm hồn Lãnh Hàn, như muốn ôm trọn lấy trái tim đầy bùn đen của hắn.
"Và hãy sống, hứa với em là hãy sống, Lãnh Hàn."
Lãnh Hàn nhìn vào đôi mắt long lanh của Lam Vân, cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn bởi những cảm xúc khó tả. Lời hứa của cậu bé nhỏ bé này vang vọng trong tâm trí hắn, làm hắn như muốn vỡ ra.
Vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh đó, Lãnh Hàn hơi mỉm cười.
"Ừ, ta hứa với em. Lam Vân, ta sẽ sống. Chúng ta đều sẽ sống."
Lãnh Hàn vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, trên má còn đọng lại những giọt nước mắt của đêm qua. Lam Vân khẽ lay Lãnh Hàn, đánh thức hắn dậy.
"Lãnh Hàn, anh dậy đi." Lam Vân thì thầm. "Trời đã sáng rồi."
Lãnh Hàn từ từ mở mắt, nhìn Lam Vân với ánh mắt trìu mến. Hắn mỉm cười, ôm Lam Vân vào lòng.
"Thật may vì thứ đầu tiên ta nhìn thấy sau cơn mê chính là em." Lãnh Hàn nói, giọng nói còn khàn khàn vì ngủ.
"Em luôn ở bên anh mà, Lãnh Hàn." Lam Vân đáp, cũng vòng tay ôm chặt lấy hắn.
Sau khi đã lấy lại tinh thần, Lãnh Hàn và Lam Vân rời khỏi hang động, tiếp tục hành trình đến Làng Mây.
Vết thương trên vai Lãnh Hàn vẫn còn đau nhức, nhưng hắn cố gắng gượng đi để không làm chậm trễ Lam Vân. Lam Vân nhận ra điều đó, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
"Anh sao vậy?" Lam Vân lo lắng hỏi. "Vết thương của anh có nghiêm trọng không?"
Lãnh Hàn lắc đầu, cố gắng tỏ ra bình thường.
"Không sao đâu, em đừng lo." Hắn nói. "Chỉ là hơi đau một chút thôi."
Lam Vân không tin lời Lãnh Hàn. Cậu bé nhìn thấy khuôn mặt hắn tái nhợt vì đau đớn, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Anh không được cố gắng nữa," Lam Vân nói. "Em sẽ cõng anh."
Lãnh Hàn ngạc nhiên một lúc rồi bật cười.
"Em không cõng nổi ta đâu, dìu ta là được rồi."
Lam Vân bĩu môi.
"Anh đang coi thường em à?"
"Không phải coi thường, chỉ là lo cho em thôi. Ta có thể đi được thêm một quãng nữa, tới thị trấn thì tự nhiên sẽ có bác sĩ thôi."
Lam Vân vẫn nài nỉ muốn cõng Lãnh Hàn, nhưng Lãnh Hàn kiên quyết không chịu. Hắn không muốn Lam Vân phải vất vả vì mình.
Thấy vậy, Lam Vân đành thở dài, miễn cưỡng đồng ý dìu Lãnh Hàn đi. Cậu bé nắm lấy tay Lãnh Hàn, nhẹ nhàng dìu hắn từng bước.
Mặc dù Lãnh Hàn cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng Lam Vân vẫn cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể hắn. Cậu bé lo lắng nhìn Lãnh Hàn, thầm trách bản thân vì đã vô tình khiến hắn bị thương.
"Em xin lỗi, anh Lãnh Hàn." Lam Vân nói, giọng đầy ân hận. "Em không nên để anh bị thương vì em như vậy."
Lãnh Hàn mỉm cười, xoa đầu Lam Vân.
"Không sao đâu, em không có lỗi gì cả." Hắn nói. "Là do ta yếu đuối thôi."
Lam Vân lắc đầu.
"Không phải đâu, anh Lãnh Hàn." Cậu bé nói. "Anh là người mạnh mẽ nhất em từng biết."
Lãnh Hàn chỉ bật cười, nhéo nhẹ má Lam Vân.
"Hôm nay lưỡi của em dẻo không ít đó."
Dù Lãnh Hàn tỏ ra vui vẻ, Lam Vân vẫn cảm thấy lo lắng cho hắn. Cậu bé biết rằng vết thương của Lãnh Hàn không hề nhẹ, và hắn đang cố gắng che giấu sự đau đớn của mình.
"Anh phải hứa với em, sau này anh sẽ cẩn thận, sẽ không để bản thân bị thương nữa." Lam Vân nói với giọng đầy lo lắng.
"Ừ, ta hứa."
Lam Vân im lặng một lúc, một lúc sau mới từ từ nói tiếp, đôi mắt cậu bé nhìn xuyên qua tâm hồn Lãnh Hàn, như muốn ôm trọn lấy trái tim đầy bùn đen của hắn.
"Và hãy sống, hứa với em là hãy sống, Lãnh Hàn."
Lãnh Hàn nhìn vào đôi mắt long lanh của Lam Vân, cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn bởi những cảm xúc khó tả. Lời hứa của cậu bé nhỏ bé này vang vọng trong tâm trí hắn, làm hắn như muốn vỡ ra.
Vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh đó, Lãnh Hàn hơi mỉm cười.
"Ừ, ta hứa với em. Lam Vân, ta sẽ sống. Chúng ta đều sẽ sống."