Chương 13: Làng Mây
Trời đã sáng hẳn khi Lãnh Hàn và Lam Vân rời khỏi hang động. Ánh nắng vàng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, làm cho cảnh vật xung quanh trở nên tươi mới, như một lời hứa hẹn về những điều tốt đẹp phía trước. Hai người bước đi trong yên lặng, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Con đường đến Làng Mây dần trở nên khó khăn hơn, những dốc núi hiểm trở và những con đường gồ ghề khiến cho hành trình trở nên gian nan. Lãnh Hàn phải cắn răng chịu đựng, nhưng ánh mắt của hắn vẫn giữ vững ý chí kiên cường.
Lam Vân luôn đi sát bên cạnh, sẵn sàng hỗ trợ mỗi khi Lãnh Hàn cần. Dù cậu bé không nói ra, nhưng trong lòng cậu bé luôn dâng lên niềm lo lắng và sự quan tâm dành cho người bên cạnh mình.
Khi mặt trời đã lên cao, họ dừng chân bên một dòng suối nhỏ để nghỉ ngơi. Lam Vân vội vàng lấy nước suối rửa vết thương cho Lãnh Hàn, ánh mắt cậu bé tràn đầy sự cẩn trọng và dịu dàng.
"Anh có thấy đỡ hơn chút nào không?" Lam Vân hỏi, giọng nói tràn đầy sự quan tâm.
Lãnh Hàn khẽ gật đầu, cố gắng mỉm cười trấn an cậu bé. "Ừ, đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn em, Lam Vân."
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người tiếp tục hành trình. Càng đi sâu vào rừng, họ càng gặp nhiều khó khăn và thử thách. Những tiếng chim hót líu lo, những cành cây reo vui trong gió như muốn động viên họ tiếp tục tiến bước.
Cuối cùng, sau một hành trình dài đằng đẵng, họ cũng nhìn thấy Làng Mây hiện ra trước mắt. Ngôi làng nằm trên một ngọn đồi cao, được bao quanh bởi những đám mây trắng bồng bềnh, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp như trong tranh.
Lãnh Hàn và Lam Vân không giấu nổi niềm vui mừng khi nhìn thấy đích đến. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng động lạ phát ra từ rừng rậm phía sau họ. Lam Vân quay lại, mắt mở to đầy cảnh giác.
"Anh Lãnh Hàn, chúng ta phải cẩn thận. Có thể có người đang theo dõi chúng ta."
Lãnh Hàn cũng nhìn về phía tiếng động, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. "Ừ, em nói đúng. Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm nơi an toàn trong làng."
Họ tăng tốc, bước chân trở nên vội vã hơn. Khi gần đến cổng làng, một nhóm người lạ mặt xuất hiện chặn đường họ. Những người này mang theo vũ khí, ánh mắt lạnh lùng không hề có chút thiện ý.
"Đứng lại!" Một người trong nhóm lên tiếng. "Các ngươi là ai? Tại sao lại đến đây?"
Lam Vân nhanh chóng bước lên phía trước, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chúng tôi chỉ là những người lữ khách, cần nơi trú ẩn. Xin hãy cho chúng tôi vào làng."
Người đàn ông nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên vai hắn. "Hắn bị thương. Các ngươi có dính líu gì đến cuộc chiến vừa qua không?"
Lãnh Hàn siết chặt tay Lam Vân, đứng vững vàng đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông. "Chúng tôi không liên quan đến bất kỳ cuộc chiến nào. Chúng tôi chỉ cần sự giúp đỡ."
Sau một hồi xem xét, người đàn ông ra hiệu cho nhóm của mình hạ vũ khí. "Được rồi, các ngươi có thể vào làng. Nhưng hãy nhớ, không được gây rối."
Lãnh Hàn và Lam Vân cảm thấy nhẹ nhõm khi bước qua cổng làng. Bên trong, khung cảnh yên bình với những ngôi nhà tranh đơn sơ, những luống hoa màu sắc rực rỡ và người dân hiền hòa khiến họ cảm thấy như đã tìm được nơi an toàn.
Một phụ nữ trung niên tiến đến gần, nở nụ cười hiền từ. "Chào các cháu, các cháu cần giúp đỡ gì không?"
Lam Vân lễ phép cúi đầu. "Chúng cháu cần gặp bác sĩ. Bạn cháu bị thương và cần được chữa trị."
Người phụ nữ gật đầu, dẫn họ đến một ngôi nhà nhỏ nằm ở góc làng. "Đây là nhà của bác sĩ Lâm. Bác sĩ sẽ giúp các cháu."
Khi bước vào ngôi nhà, họ gặp bác sĩ Lâm - một người đàn ông lớn tuổi với ánh mắt hiền từ và bàn tay khéo léo. Ông nhanh chóng kiểm tra vết thương của Lãnh Hàn và bắt đầu quá trình chữa trị.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. "Cảm ơn em, Lam Vân. Nhờ có em mà chúng ta mới có thể đến được đây."
Lam Vân mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. "Ta đã hứa với nhau rồi mà, anh Lãnh Hàn. Chúng ta đều sẽ sống."
Trong ánh nắng dịu dàng của buổi chiều, Lãnh Hàn và Lam Vân cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Dù còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng họ biết rằng chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua mọi thử thách và tiếp tục hành trình của mình.
Con đường đến Làng Mây dần trở nên khó khăn hơn, những dốc núi hiểm trở và những con đường gồ ghề khiến cho hành trình trở nên gian nan. Lãnh Hàn phải cắn răng chịu đựng, nhưng ánh mắt của hắn vẫn giữ vững ý chí kiên cường.
Lam Vân luôn đi sát bên cạnh, sẵn sàng hỗ trợ mỗi khi Lãnh Hàn cần. Dù cậu bé không nói ra, nhưng trong lòng cậu bé luôn dâng lên niềm lo lắng và sự quan tâm dành cho người bên cạnh mình.
Khi mặt trời đã lên cao, họ dừng chân bên một dòng suối nhỏ để nghỉ ngơi. Lam Vân vội vàng lấy nước suối rửa vết thương cho Lãnh Hàn, ánh mắt cậu bé tràn đầy sự cẩn trọng và dịu dàng.
"Anh có thấy đỡ hơn chút nào không?" Lam Vân hỏi, giọng nói tràn đầy sự quan tâm.
Lãnh Hàn khẽ gật đầu, cố gắng mỉm cười trấn an cậu bé. "Ừ, đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn em, Lam Vân."
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người tiếp tục hành trình. Càng đi sâu vào rừng, họ càng gặp nhiều khó khăn và thử thách. Những tiếng chim hót líu lo, những cành cây reo vui trong gió như muốn động viên họ tiếp tục tiến bước.
Cuối cùng, sau một hành trình dài đằng đẵng, họ cũng nhìn thấy Làng Mây hiện ra trước mắt. Ngôi làng nằm trên một ngọn đồi cao, được bao quanh bởi những đám mây trắng bồng bềnh, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp như trong tranh.
Lãnh Hàn và Lam Vân không giấu nổi niềm vui mừng khi nhìn thấy đích đến. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng động lạ phát ra từ rừng rậm phía sau họ. Lam Vân quay lại, mắt mở to đầy cảnh giác.
"Anh Lãnh Hàn, chúng ta phải cẩn thận. Có thể có người đang theo dõi chúng ta."
Lãnh Hàn cũng nhìn về phía tiếng động, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. "Ừ, em nói đúng. Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm nơi an toàn trong làng."
Họ tăng tốc, bước chân trở nên vội vã hơn. Khi gần đến cổng làng, một nhóm người lạ mặt xuất hiện chặn đường họ. Những người này mang theo vũ khí, ánh mắt lạnh lùng không hề có chút thiện ý.
"Đứng lại!" Một người trong nhóm lên tiếng. "Các ngươi là ai? Tại sao lại đến đây?"
Lam Vân nhanh chóng bước lên phía trước, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chúng tôi chỉ là những người lữ khách, cần nơi trú ẩn. Xin hãy cho chúng tôi vào làng."
Người đàn ông nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên vai hắn. "Hắn bị thương. Các ngươi có dính líu gì đến cuộc chiến vừa qua không?"
Lãnh Hàn siết chặt tay Lam Vân, đứng vững vàng đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông. "Chúng tôi không liên quan đến bất kỳ cuộc chiến nào. Chúng tôi chỉ cần sự giúp đỡ."
Sau một hồi xem xét, người đàn ông ra hiệu cho nhóm của mình hạ vũ khí. "Được rồi, các ngươi có thể vào làng. Nhưng hãy nhớ, không được gây rối."
Lãnh Hàn và Lam Vân cảm thấy nhẹ nhõm khi bước qua cổng làng. Bên trong, khung cảnh yên bình với những ngôi nhà tranh đơn sơ, những luống hoa màu sắc rực rỡ và người dân hiền hòa khiến họ cảm thấy như đã tìm được nơi an toàn.
Một phụ nữ trung niên tiến đến gần, nở nụ cười hiền từ. "Chào các cháu, các cháu cần giúp đỡ gì không?"
Lam Vân lễ phép cúi đầu. "Chúng cháu cần gặp bác sĩ. Bạn cháu bị thương và cần được chữa trị."
Người phụ nữ gật đầu, dẫn họ đến một ngôi nhà nhỏ nằm ở góc làng. "Đây là nhà của bác sĩ Lâm. Bác sĩ sẽ giúp các cháu."
Khi bước vào ngôi nhà, họ gặp bác sĩ Lâm - một người đàn ông lớn tuổi với ánh mắt hiền từ và bàn tay khéo léo. Ông nhanh chóng kiểm tra vết thương của Lãnh Hàn và bắt đầu quá trình chữa trị.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. "Cảm ơn em, Lam Vân. Nhờ có em mà chúng ta mới có thể đến được đây."
Lam Vân mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. "Ta đã hứa với nhau rồi mà, anh Lãnh Hàn. Chúng ta đều sẽ sống."
Trong ánh nắng dịu dàng của buổi chiều, Lãnh Hàn và Lam Vân cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Dù còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng họ biết rằng chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua mọi thử thách và tiếp tục hành trình của mình.