Chương 14: Lòng người ấm áp giữa cơn bão biển
Làng Mây
Nhà bác sĩ Lâm
Lãnh Hàn ngồi tựa lưng vào tường, để bác sĩ Lâm băng bó vết thương. Lam Vân ngồi cạnh bên, tay nắm chặt tay Lãnh Hàn như để truyền thêm sức mạnh và lòng dũng cảm cho người bạn đồng hành.
"Bác sĩ Lâm, liệu vết thương của anh ấy có nghiêm trọng không?" Lam Vân hỏi, giọng đầy lo lắng.
Bác sĩ Lâm mỉm cười hiền từ, ánh mắt đầy sự thông cảm. "Không sao đâu, chỉ cần chăm sóc đúng cách và nghỉ ngơi, vết thương sẽ mau lành thôi."
Nghe vậy, Lam Vân thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn bác sĩ rất nhiều."
Sau khi được băng bó cẩn thận, Lãnh Hàn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn. Hắn quay sang Lam Vân, nụ cười nhẹ nở trên môi. "Thấy chưa, ta đã bảo là không sao mà."
Lam Vân không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại.
Buổi tối, họ được mời ở lại nhà của một gia đình trong làng. Bữa cơm tối đơn giản nhưng ấm cúng với những món ăn đậm đà hương vị quê hương khiến họ cảm thấy như đang ở nhà. Người dân trong làng vô cùng hiếu khách, họ kể cho Lãnh Hàn và Lam Vân nghe về cuộc sống của mình, về những khó khăn và niềm vui nhỏ bé trong ngày thường.
Sau bữa ăn, Lãnh Hàn và Lam Vân được dẫn tới một căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ và ấm cúng để nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, Lam Vân nằm bên cạnh Lãnh Hàn, ánh mắt chăm chú nhìn lên trần nhà.
"Anh Lãnh Hàn, anh nghĩ sao về ngôi làng này?" Lam Vân hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nhiều suy tư.
Lãnh Hàn suy nghĩ một lúc rồi trả lời. "Đây là một nơi yên bình và tốt đẹp. Người dân ở đây thật sự tốt bụng và hiếu khách."
Lam Vân gật đầu. "Em cũng nghĩ vậy. Nhưng em vẫn lo lắng về những người đã theo dõi chúng ta. Họ có thể sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."
Lãnh Hàn siết chặt tay Lam Vân, ánh mắt trở nên kiên định. "Đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ tìm cách đối phó. Quan trọng là bây giờ chúng ta cần nghỉ ngơi và hồi phục. Sau đó thì tính tiếp."
Cậu bé gật đầu, rúc sâu vào ngực hắn.
"Nhóc con, em đang nhõng nhẽo với ta đó hả?"
Lãnh Hàn cười trêu.
Lam Vân không nói gì, lấy tay sờ vết thương trên vai Lãnh Hàn.
Nắm lấy tay cậu bé, hắn nói.
"Đừng sờ, đã không sao nữa rồi. Không đau."
Lam Vân nghe lời, rút tay lại, nhưng vẫn không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. Hắn nhẹ nhàng kéo cậu bé vào lòng, xoa đầu cậu như để trấn an.
"Em phải tin vào sức mạnh của mình và của cả chúng ta. Chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách, và lần này cũng không ngoại lệ."
"Em không tin ta à?" Lãnh Hàn nhẹ nhàng hỏi.
Lam Vân im lặng một lúc mới lên tiếng. "Anh nói đúng."
Lãnh Hàn mỉm cười hài lòng. "Phải vậy chứ! Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau và không gì có thể đánh bại chúng ta."
Sau đó hắn vòng tay ôm lấy Lam Vân, cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Ánh bình minh bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng nhỏ. Lãnh Hàn và Lam Vân từ từ tỉnh dậy, cảm nhận sự yên bình và ấm áp của buổi sáng sớm nơi làng Mây. Họ bước ra ngoài, hít thở không khí trong lành, sương sớm còn đọng lại trên lá cây, tạo nên một khung cảnh thơ mộng.
Bác sĩ Lâm đang tưới cây trong vườn, thấy hai người, ông nở một nụ cười thân thiện. "Chào buổi sáng! Hai cháu ngủ ngon không?"
Lam Vân lễ phép cúi đầu. "Dạ, chúng cháu ngủ rất ngon. Cảm ơn bác sĩ."
Lãnh Hàn bước tới, hỏi han. "Bác sĩ Lâm, chúng cháu muốn giúp đỡ mọi người trong làng hôm nay. Có việc gì cần làm không ạ?"
Bác sĩ Lâm gật đầu hài lòng. "Có chứ, người dân ở đây sẽ rất vui khi nhận được sự giúp đỡ từ các cháu. Hôm nay chúng ta sẽ thu hoạch vụ mùa và sửa chữa vài ngôi nhà bị hư hại do mưa bão gần đây."
Cả ngày hôm đó, Lãnh Hàn và Lam Vân nhiệt tình giúp đỡ người dân trong làng. Họ làm việc cùng nhau, cười nói vui vẻ, tạo nên một không khí ấm áp và đoàn kết. Người dân làng Mây cảm thấy rất biết ơn và quý mến sự tận tụy của hai người.
Buổi tối, cả làng tổ chức một buổi tiệc nhỏ để cảm ơn Lãnh Hàn và Lam Vân. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi. Những món ăn truyền thống được bày biện, tiếng nhạc du dương, và những câu chuyện kể về cuộc sống của người dân làng làm cho buổi tiệc thêm phần ý nghĩa.
Lam Vân ngồi cạnh Lãnh Hàn, ánh mắt tràn đầy niềm vui, cũng có chút lưu luyến. "Em thật sự không muốn rời khỏi nơi này. Mọi người ở đây quá tốt bụng và ấm áp."
Lãnh Hàn gật đầu, đồng ý. "Ta cũng vậy. Nhưng chúng ta có một sứ mệnh phải hoàn thành. Hãy để những kỷ niệm đẹp ở đây làm động lực cho chúng ta tiếp tục hành trình. Nếu ở đây lâu thì sẽ liên lụy đến mọi người."
Lam Vân nghe tới chuyện mọi người trong làng sẽ gặp nguy hiểm vì hai người thì mặt mũi tự nhiên tái mét. Lãnh Hàn nhận ra cũng đặt tay lên đầu xoa nhẹ tóc cậu bé.
"Không sao đâu, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra. Không cần sợ."
"Lam Vân cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra!".
"Ừ, tin em."
Trong ánh lửa bập bùng, Lãnh Hàn và Lam Vân cảm nhận được tình người, sự gắn kết và niềm tin vào tương lai.
Nhà bác sĩ Lâm
Lãnh Hàn ngồi tựa lưng vào tường, để bác sĩ Lâm băng bó vết thương. Lam Vân ngồi cạnh bên, tay nắm chặt tay Lãnh Hàn như để truyền thêm sức mạnh và lòng dũng cảm cho người bạn đồng hành.
"Bác sĩ Lâm, liệu vết thương của anh ấy có nghiêm trọng không?" Lam Vân hỏi, giọng đầy lo lắng.
Bác sĩ Lâm mỉm cười hiền từ, ánh mắt đầy sự thông cảm. "Không sao đâu, chỉ cần chăm sóc đúng cách và nghỉ ngơi, vết thương sẽ mau lành thôi."
Nghe vậy, Lam Vân thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn bác sĩ rất nhiều."
Sau khi được băng bó cẩn thận, Lãnh Hàn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn. Hắn quay sang Lam Vân, nụ cười nhẹ nở trên môi. "Thấy chưa, ta đã bảo là không sao mà."
Lam Vân không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại.
Buổi tối, họ được mời ở lại nhà của một gia đình trong làng. Bữa cơm tối đơn giản nhưng ấm cúng với những món ăn đậm đà hương vị quê hương khiến họ cảm thấy như đang ở nhà. Người dân trong làng vô cùng hiếu khách, họ kể cho Lãnh Hàn và Lam Vân nghe về cuộc sống của mình, về những khó khăn và niềm vui nhỏ bé trong ngày thường.
Sau bữa ăn, Lãnh Hàn và Lam Vân được dẫn tới một căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ và ấm cúng để nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, Lam Vân nằm bên cạnh Lãnh Hàn, ánh mắt chăm chú nhìn lên trần nhà.
"Anh Lãnh Hàn, anh nghĩ sao về ngôi làng này?" Lam Vân hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nhiều suy tư.
Lãnh Hàn suy nghĩ một lúc rồi trả lời. "Đây là một nơi yên bình và tốt đẹp. Người dân ở đây thật sự tốt bụng và hiếu khách."
Lam Vân gật đầu. "Em cũng nghĩ vậy. Nhưng em vẫn lo lắng về những người đã theo dõi chúng ta. Họ có thể sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."
Lãnh Hàn siết chặt tay Lam Vân, ánh mắt trở nên kiên định. "Đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ tìm cách đối phó. Quan trọng là bây giờ chúng ta cần nghỉ ngơi và hồi phục. Sau đó thì tính tiếp."
Cậu bé gật đầu, rúc sâu vào ngực hắn.
"Nhóc con, em đang nhõng nhẽo với ta đó hả?"
Lãnh Hàn cười trêu.
Lam Vân không nói gì, lấy tay sờ vết thương trên vai Lãnh Hàn.
Nắm lấy tay cậu bé, hắn nói.
"Đừng sờ, đã không sao nữa rồi. Không đau."
Lam Vân nghe lời, rút tay lại, nhưng vẫn không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. Hắn nhẹ nhàng kéo cậu bé vào lòng, xoa đầu cậu như để trấn an.
"Em phải tin vào sức mạnh của mình và của cả chúng ta. Chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách, và lần này cũng không ngoại lệ."
"Em không tin ta à?" Lãnh Hàn nhẹ nhàng hỏi.
Lam Vân im lặng một lúc mới lên tiếng. "Anh nói đúng."
Lãnh Hàn mỉm cười hài lòng. "Phải vậy chứ! Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau và không gì có thể đánh bại chúng ta."
Sau đó hắn vòng tay ôm lấy Lam Vân, cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Ánh bình minh bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng nhỏ. Lãnh Hàn và Lam Vân từ từ tỉnh dậy, cảm nhận sự yên bình và ấm áp của buổi sáng sớm nơi làng Mây. Họ bước ra ngoài, hít thở không khí trong lành, sương sớm còn đọng lại trên lá cây, tạo nên một khung cảnh thơ mộng.
Bác sĩ Lâm đang tưới cây trong vườn, thấy hai người, ông nở một nụ cười thân thiện. "Chào buổi sáng! Hai cháu ngủ ngon không?"
Lam Vân lễ phép cúi đầu. "Dạ, chúng cháu ngủ rất ngon. Cảm ơn bác sĩ."
Lãnh Hàn bước tới, hỏi han. "Bác sĩ Lâm, chúng cháu muốn giúp đỡ mọi người trong làng hôm nay. Có việc gì cần làm không ạ?"
Bác sĩ Lâm gật đầu hài lòng. "Có chứ, người dân ở đây sẽ rất vui khi nhận được sự giúp đỡ từ các cháu. Hôm nay chúng ta sẽ thu hoạch vụ mùa và sửa chữa vài ngôi nhà bị hư hại do mưa bão gần đây."
Cả ngày hôm đó, Lãnh Hàn và Lam Vân nhiệt tình giúp đỡ người dân trong làng. Họ làm việc cùng nhau, cười nói vui vẻ, tạo nên một không khí ấm áp và đoàn kết. Người dân làng Mây cảm thấy rất biết ơn và quý mến sự tận tụy của hai người.
Buổi tối, cả làng tổ chức một buổi tiệc nhỏ để cảm ơn Lãnh Hàn và Lam Vân. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi. Những món ăn truyền thống được bày biện, tiếng nhạc du dương, và những câu chuyện kể về cuộc sống của người dân làng làm cho buổi tiệc thêm phần ý nghĩa.
Lam Vân ngồi cạnh Lãnh Hàn, ánh mắt tràn đầy niềm vui, cũng có chút lưu luyến. "Em thật sự không muốn rời khỏi nơi này. Mọi người ở đây quá tốt bụng và ấm áp."
Lãnh Hàn gật đầu, đồng ý. "Ta cũng vậy. Nhưng chúng ta có một sứ mệnh phải hoàn thành. Hãy để những kỷ niệm đẹp ở đây làm động lực cho chúng ta tiếp tục hành trình. Nếu ở đây lâu thì sẽ liên lụy đến mọi người."
Lam Vân nghe tới chuyện mọi người trong làng sẽ gặp nguy hiểm vì hai người thì mặt mũi tự nhiên tái mét. Lãnh Hàn nhận ra cũng đặt tay lên đầu xoa nhẹ tóc cậu bé.
"Không sao đâu, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra. Không cần sợ."
"Lam Vân cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra!".
"Ừ, tin em."
Trong ánh lửa bập bùng, Lãnh Hàn và Lam Vân cảm nhận được tình người, sự gắn kết và niềm tin vào tương lai.