Chương 20: Sự thật phía sau lời thú nhận
Bữa tiệc ăn mừng diễn ra trong không khí náo nhiệt và ấm áp. Tiếng cười nói, tiếng nhạc cụ truyền thống rộn ràng khắp nơi. Người dân Làng Mây nhảy múa, ca hát, chúc mừng chiến thắng của Lãnh Hàn và Lam Vân.
Giữa không khí vui tươi ấy, Lam Vân lặng lẽ ngồi bên cạnh Lãnh Hàn, ánh mắt cậu bé thoáng chút trầm tư. Lãnh Hàn nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Lam Vân, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu bé.
"Lam Vân, em sao vậy? Không vui sao?"
Lam Vân ngước nhìn Lãnh Hàn, đôi mắt long lanh ánh lên một tia lo lắng. "Em... em chỉ đang nghĩ... Liệu mọi chuyện đã thực sự kết thúc chưa?"
Lãnh Hàn khẽ nhíu mày, hiểu được nỗi băn khoăn của Lam Vân. "Em lo lắng tổ chức Bóng Ma sẽ quay trở lại sao?"
Lam Vân gật đầu. "Em không biết nữa. Nhưng em cảm thấy... có điều gì đó không ổn."
Lãnh Hàn im lặng một lúc, rồi hắn nói: "Lam Vân, ta hiểu cảm giác của em. Nhưng em hãy tin tưởng ta, chúng ta đã đánh bại chúng một lần, chúng ta sẽ có thể làm được lần nữa."
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt cậu bé ánh lên niềm tin và hy vọng. "Vâng, em tin anh."
Lãnh Hàn mỉm cười, xoa đầu Lam Vân. "Đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn."
Bữa tiệc kết thúc, Lãnh Hàn và Lam Vân trở về căn nhà nhỏ của mình. Đêm đã khuya, nhưng cả hai đều không ngủ được. Họ ngồi bên nhau, nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
"Anh Lãnh Hàn," Lam Vân lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ. "Em có một giấc mơ."
Lãnh Hàn quay sang nhìn Lam Vân, ánh mắt dịu dàng. "Giấc mơ gì vậy, Lam Vân?"
"Em mơ thấy một thế giới không còn chiến tranh, không còn đau khổ," Lam Vân nói, ánh mắt tràn đầy hy vọng. "Một thế giới mà mọi người đều được sống trong hòa bình và hạnh phúc."
Lãnh Hàn mỉm cười, nắm lấy tay Lam Vân. "Đó cũng là giấc mơ của ta, Lam Vân. Nhưng ta có một giấc mơ quan trọng hơn, lớn hơn cả chuyện đó."
"Đó là giấc mơ gì?" Lam Vân ngơ ngác hỏi.
Lãnh Hàn mỉm cười, vuốt nhẹ má Lam Vân.
"Đó là giấc mơ được ở bên em như thế này, không cần gì khác, chỉ như vầy là đã làm ta thỏa mãn lắm rồi, Lam Vân à."
"Anh Lãnh Hàn..." mắt Lam Vân có hơi ướt.
"Khóc cái gì chứ? Em phải cười lên mới đúng."
Lam Vân vội vàng lau đi những giọt nước mắt sắp rơi, cậu bé mỉm cười nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc và sự cảm động. "Em không khóc, em đang cười mà."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Lam Vân lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi cậu bé. "Đừng bao giờ khóc vì những chuyện không đáng, nụ cười của em mới là điều đẹp nhất trên đời này."
Lam Vân mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. "Em sẽ luôn cười, vì anh."
Lãnh Hàn bật cười.
"Không cần vì ta, vì chính em là được rồi. Ta thích em vì em là chính mình."
Lam Vân có chút chột dạ, đột nhiên im lặng.
Lãnh Hàn nhìn cậu bé, khó hiểu hỏi. "Sao vậy? Em có chuyện gì à?"
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, hít một hơi thật sâu, cố gắng nói ra hết nỗi lòng mình. Những gì mà cậu bé đã luôn cố gắng che đậy trong suốt thời gian qua.
"Anh Lãnh Hàn... thật ra... có một chuyện em đã không nói cho anh biết, một chuyện mà có thể khi anh nghe xong anh sẽ ghét em..."
"Nếu vậy thì đừng nói."
"Không! Em phải nói! Em không muốn lừa dối anh nữa."
Lam Vân kéo tay áo Lãnh Hàn, siết chặt như đang cố nắm lấy ánh sáng của đời mình.
Lãnh Hàn thở dài, dù không biết cậu nhóc đã che đậy chuyện gì nhưng hắn biết hắn sẽ không thể nào giận được đứa nhóc này, Lam Vân đã là thứ quan trọng nhất đời hắn. Bây giờ cho dù Lam Vân có cầm dao đâm hắn một nhát Lãnh Hàn cũng sẽ không tức giận. Đối với hắn, mạng của hắn từ lâu đã thuộc về Lam Vân rồi.
Lãnh Hàn khẽ nắm lấy bàn tay Lam Vân, siết chặt để truyền cho cậu bé sự ấm áp và động viên. "Lam Vân, dù em có nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không ghét em. Em là người quan trọng nhất đối với ta, em biết mà."
Lam Vân nhìn vào mắt Lãnh Hàn, ánh mắt đầy sự chân thành và tin tưởng của hắn khiến cậu bé cảm thấy an lòng hơn. Cậu hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện mà cậu đã giấu kín bấy lâu.
"Thực ra... ngay từ lúc bắt đầu, em đã điều khiển tâm trí anh... anh Lãnh Hàn."
Lãnh Hàn có chút cứng đờ, không hiểu Lam Vân đang nói gì.
"Lam Vân, em đang nói gì vậy?"
Lam Vân run rẩy, nắm lấy tay Lãnh Hàn, bắt đầu cho hắn nhìn thấy kí ức thật sự ngày hôm đó...
"Lãnh Hàn, đúng như em nói, ngay từ đầu em đã điều khiển tâm trí anh, thay đổi kí ức của anh để anh một lòng bảo vệ em. Một sát thủ của tổ chức Bóng Ma không thể nào dễ dàng tha cho con mồi của hắn được. Sự kì lạ của anh đều là tại em... Lãnh Hàn à."
Lãnh Hàn nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Lam Vân, trong lòng dâng lên một cảm xúc hỗn loạn. Những hình ảnh trong kí ức của Lam Vân hiện lên rõ ràng, từng khoảnh khắc, từng chi tiết đều cho thấy sự thật phũ phàng: Lam Vân đã sử dụng siêu năng lực của mình để thao túng tâm trí hắn, biến hắn từ một sát thủ máu lạnh thành người bảo vệ tận tụy của cậu bé.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy căn phòng. Lãnh Hàn không nói gì, chỉ nhìn Lam Vân với ánh mắt phức tạp. Hắn không biết nên cảm thấy tức giận, thất vọng hay đau lòng.
Lam Vân thấy Lãnh Hàn im lặng, trái tim cậu bé như thắt lại. Cậu bé sợ hãi, sợ rằng Lãnh Hàn sẽ ghét bỏ và rời xa cậu.
"Anh Lãnh Hàn, em xin lỗi," Lam Vân nói, giọng nghẹn ngào. "Em biết em đã sai, em không nên lừa dối anh. Nhưng em quá sợ hãi, em không muốn bị tổ chức Bóng Ma bắt lại. Em chỉ muốn được sống, được tự do. Em... em không muốn chết."
Kí ức bắt đầu ùa về trong tâm trí Lãnh Hàn, cho hắn thấy sự thật ngày hôm đó...
Lúc đó, Lãnh Hàn đã định ám sát Lam Vân, trong lúc giơ cây dao lên Lam Vân đã mở mắt, mắt cả hai nhìn nhau... chính là giây phút đó Lam Vân đã điều khiển được tâm trí hắn, để hắn dằn vặt trong sự hối hận tột cùng của mình.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, đôi mắt cậu bé đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi. Một cảm giác đau đớn xé toạc lồng ngực hắn, nhưng không phải là sự phẫn nộ hay thất vọng, mà là một nỗi đau xót sâu thẳm.
Thì ra niềm tin của hắn, hi vọng của hắn đều là dối trá.
Thì ra ngay từ khi bắt đầu mọi chuyện hắn cũng chỉ là con rối trong tay đứa nhỏ này...
Thì ra, tình cảm của hắn, đều là giả.
Thì ra, không có thứ ánh sáng nào cả.
Thì ra...
Mặt Trời của hắn, không hề tồn tại.
Giữa không khí vui tươi ấy, Lam Vân lặng lẽ ngồi bên cạnh Lãnh Hàn, ánh mắt cậu bé thoáng chút trầm tư. Lãnh Hàn nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Lam Vân, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu bé.
"Lam Vân, em sao vậy? Không vui sao?"
Lam Vân ngước nhìn Lãnh Hàn, đôi mắt long lanh ánh lên một tia lo lắng. "Em... em chỉ đang nghĩ... Liệu mọi chuyện đã thực sự kết thúc chưa?"
Lãnh Hàn khẽ nhíu mày, hiểu được nỗi băn khoăn của Lam Vân. "Em lo lắng tổ chức Bóng Ma sẽ quay trở lại sao?"
Lam Vân gật đầu. "Em không biết nữa. Nhưng em cảm thấy... có điều gì đó không ổn."
Lãnh Hàn im lặng một lúc, rồi hắn nói: "Lam Vân, ta hiểu cảm giác của em. Nhưng em hãy tin tưởng ta, chúng ta đã đánh bại chúng một lần, chúng ta sẽ có thể làm được lần nữa."
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt cậu bé ánh lên niềm tin và hy vọng. "Vâng, em tin anh."
Lãnh Hàn mỉm cười, xoa đầu Lam Vân. "Đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn."
Bữa tiệc kết thúc, Lãnh Hàn và Lam Vân trở về căn nhà nhỏ của mình. Đêm đã khuya, nhưng cả hai đều không ngủ được. Họ ngồi bên nhau, nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
"Anh Lãnh Hàn," Lam Vân lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ. "Em có một giấc mơ."
Lãnh Hàn quay sang nhìn Lam Vân, ánh mắt dịu dàng. "Giấc mơ gì vậy, Lam Vân?"
"Em mơ thấy một thế giới không còn chiến tranh, không còn đau khổ," Lam Vân nói, ánh mắt tràn đầy hy vọng. "Một thế giới mà mọi người đều được sống trong hòa bình và hạnh phúc."
Lãnh Hàn mỉm cười, nắm lấy tay Lam Vân. "Đó cũng là giấc mơ của ta, Lam Vân. Nhưng ta có một giấc mơ quan trọng hơn, lớn hơn cả chuyện đó."
"Đó là giấc mơ gì?" Lam Vân ngơ ngác hỏi.
Lãnh Hàn mỉm cười, vuốt nhẹ má Lam Vân.
"Đó là giấc mơ được ở bên em như thế này, không cần gì khác, chỉ như vầy là đã làm ta thỏa mãn lắm rồi, Lam Vân à."
"Anh Lãnh Hàn..." mắt Lam Vân có hơi ướt.
"Khóc cái gì chứ? Em phải cười lên mới đúng."
Lam Vân vội vàng lau đi những giọt nước mắt sắp rơi, cậu bé mỉm cười nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc và sự cảm động. "Em không khóc, em đang cười mà."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Lam Vân lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi cậu bé. "Đừng bao giờ khóc vì những chuyện không đáng, nụ cười của em mới là điều đẹp nhất trên đời này."
Lam Vân mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. "Em sẽ luôn cười, vì anh."
Lãnh Hàn bật cười.
"Không cần vì ta, vì chính em là được rồi. Ta thích em vì em là chính mình."
Lam Vân có chút chột dạ, đột nhiên im lặng.
Lãnh Hàn nhìn cậu bé, khó hiểu hỏi. "Sao vậy? Em có chuyện gì à?"
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, hít một hơi thật sâu, cố gắng nói ra hết nỗi lòng mình. Những gì mà cậu bé đã luôn cố gắng che đậy trong suốt thời gian qua.
"Anh Lãnh Hàn... thật ra... có một chuyện em đã không nói cho anh biết, một chuyện mà có thể khi anh nghe xong anh sẽ ghét em..."
"Nếu vậy thì đừng nói."
"Không! Em phải nói! Em không muốn lừa dối anh nữa."
Lam Vân kéo tay áo Lãnh Hàn, siết chặt như đang cố nắm lấy ánh sáng của đời mình.
Lãnh Hàn thở dài, dù không biết cậu nhóc đã che đậy chuyện gì nhưng hắn biết hắn sẽ không thể nào giận được đứa nhóc này, Lam Vân đã là thứ quan trọng nhất đời hắn. Bây giờ cho dù Lam Vân có cầm dao đâm hắn một nhát Lãnh Hàn cũng sẽ không tức giận. Đối với hắn, mạng của hắn từ lâu đã thuộc về Lam Vân rồi.
Lãnh Hàn khẽ nắm lấy bàn tay Lam Vân, siết chặt để truyền cho cậu bé sự ấm áp và động viên. "Lam Vân, dù em có nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không ghét em. Em là người quan trọng nhất đối với ta, em biết mà."
Lam Vân nhìn vào mắt Lãnh Hàn, ánh mắt đầy sự chân thành và tin tưởng của hắn khiến cậu bé cảm thấy an lòng hơn. Cậu hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện mà cậu đã giấu kín bấy lâu.
"Thực ra... ngay từ lúc bắt đầu, em đã điều khiển tâm trí anh... anh Lãnh Hàn."
Lãnh Hàn có chút cứng đờ, không hiểu Lam Vân đang nói gì.
"Lam Vân, em đang nói gì vậy?"
Lam Vân run rẩy, nắm lấy tay Lãnh Hàn, bắt đầu cho hắn nhìn thấy kí ức thật sự ngày hôm đó...
"Lãnh Hàn, đúng như em nói, ngay từ đầu em đã điều khiển tâm trí anh, thay đổi kí ức của anh để anh một lòng bảo vệ em. Một sát thủ của tổ chức Bóng Ma không thể nào dễ dàng tha cho con mồi của hắn được. Sự kì lạ của anh đều là tại em... Lãnh Hàn à."
Lãnh Hàn nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Lam Vân, trong lòng dâng lên một cảm xúc hỗn loạn. Những hình ảnh trong kí ức của Lam Vân hiện lên rõ ràng, từng khoảnh khắc, từng chi tiết đều cho thấy sự thật phũ phàng: Lam Vân đã sử dụng siêu năng lực của mình để thao túng tâm trí hắn, biến hắn từ một sát thủ máu lạnh thành người bảo vệ tận tụy của cậu bé.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy căn phòng. Lãnh Hàn không nói gì, chỉ nhìn Lam Vân với ánh mắt phức tạp. Hắn không biết nên cảm thấy tức giận, thất vọng hay đau lòng.
Lam Vân thấy Lãnh Hàn im lặng, trái tim cậu bé như thắt lại. Cậu bé sợ hãi, sợ rằng Lãnh Hàn sẽ ghét bỏ và rời xa cậu.
"Anh Lãnh Hàn, em xin lỗi," Lam Vân nói, giọng nghẹn ngào. "Em biết em đã sai, em không nên lừa dối anh. Nhưng em quá sợ hãi, em không muốn bị tổ chức Bóng Ma bắt lại. Em chỉ muốn được sống, được tự do. Em... em không muốn chết."
Kí ức bắt đầu ùa về trong tâm trí Lãnh Hàn, cho hắn thấy sự thật ngày hôm đó...
Lúc đó, Lãnh Hàn đã định ám sát Lam Vân, trong lúc giơ cây dao lên Lam Vân đã mở mắt, mắt cả hai nhìn nhau... chính là giây phút đó Lam Vân đã điều khiển được tâm trí hắn, để hắn dằn vặt trong sự hối hận tột cùng của mình.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, đôi mắt cậu bé đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi. Một cảm giác đau đớn xé toạc lồng ngực hắn, nhưng không phải là sự phẫn nộ hay thất vọng, mà là một nỗi đau xót sâu thẳm.
Thì ra niềm tin của hắn, hi vọng của hắn đều là dối trá.
Thì ra ngay từ khi bắt đầu mọi chuyện hắn cũng chỉ là con rối trong tay đứa nhỏ này...
Thì ra, tình cảm của hắn, đều là giả.
Thì ra, không có thứ ánh sáng nào cả.
Thì ra...
Mặt Trời của hắn, không hề tồn tại.