Chương 21: Bóng tối chực chờ
Lãnh Hàn cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn thành từng mảnh. Sự thật quá phũ phàng, quá đau đớn. Tất cả những gì hắn tin tưởng, tất cả những gì hắn trân trọng, hóa ra chỉ là một trò đùa.
Hắn đứng dậy, lùi lại phía sau, ánh mắt nhìn Lam Vân tràn ngập sự xa cách và lạnh lùng.
“Anh Lãnh Hàn…” Lam Vân gọi tên hắn, giọng nói run rẩy.
Lãnh Hàn không đáp lại, hắn chỉ nhìn Lam Vân với ánh mắt trống rỗng. Trong đầu hắn, những hình ảnh của quá khứ hiện lên như một thước phim quay chậm. Những nụ cười, những lời nói, những cử chỉ yêu thương của Lam Vân, tất cả đều là giả dối.
“Tại sao?” Lãnh Hàn hỏi, giọng nói khàn đặc. “Tại sao em lại lừa dối anh?”
Lam Vân cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. “Em xin lỗi, anh Lãnh Hàn. Em biết em đã sai. Nhưng em quá sợ hãi, em không muốn chết.”
Lãnh Hàn cười nhạt. “Sợ hãi? Vậy còn ta? Ta đã tin tưởng em, yêu thương em, coi em như mạng sống của mình. Vậy mà em lại lừa dối ta, lợi dụng ta.”
Lam Vân ngước nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt cầu xin. “Em biết em đã sai, anh Lãnh Hàn. Em xin anh, hãy tha thứ cho em. Em hứa sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa.”
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, trong lòng hắn vẫn còn một chút tình cảm dành cho cậu bé. Nhưng sự thật phũ phàng đã khiến hắn không thể tin tưởng Lam Vân được nữa.
“Ta không biết,” Lãnh Hàn nói, giọng nói lạnh lùng. “Ta cần thời gian để suy nghĩ.”
Nói rồi, Lãnh Hàn quay lưng bỏ đi. Hắn rời khỏi căn nhà, bước ra ngoài trời đêm. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, càng làm tăng thêm nỗi cô đơn và đau khổ trong lòng hắn.
Lãnh Hàn lang thang trong đêm, không biết mình nên đi đâu về đâu. Hắn cảm thấy mình như một con thú bị thương, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn. Hắn đã mất đi tất cả: niềm tin, hy vọng, và tình yêu.
Lam Vân ngồi trong căn nhà, nhìn theo bóng lưng Lãnh Hàn khuất dần trong màn đêm. Cậu bé ôm mặt khóc nức nở. Cậu bé biết rằng mình đã làm tổn thương Lãnh Hàn sâu sắc, và cậu bé không biết làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Đêm đó, cả Lãnh Hàn và Lam Vân đều không ngủ được. Họ trằn trọc trên giường, suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
Lãnh Hàn không biết mình có thể tha thứ cho Lam Vân hay không. Hắn đã quá đau lòng, quá thất vọng. Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng hắn vẫn còn yêu Lam Vân, dù cho tình yêu đó có được xây dựng trên sự lừa dối.
Lam Vân cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo. Cậu bé chỉ biết rằng mình đã làm tổn thương người mình yêu thương nhất, và cậu bé không muốn mất đi Lãnh Hàn.
Ngày hôm sau, Lãnh Hàn quyết định rời khỏi Làng Mây. Hắn để lại một bức thư cho Lam Vân, nói rằng hắn cần thời gian để suy nghĩ và sắp xếp lại mọi thứ.
Lam Vân đọc bức thư, nước mắt lại rơi. Cậu bé biết rằng mình đã đánh mất Lãnh Hàn, và cậu bé không biết liệu mình có thể tìm lại được hắn hay không.
Lam Vân run rẩy mở bức thư, từng nét chữ của Lãnh Hàn hiện lên trước mắt cậu, mỗi chữ như cứa vào tim cậu một nhát đau đớn.
"Lam Vân,
Ta biết em sẽ đọc được bức thư này. Ta cũng biết em đang rất đau khổ và hối hận. Nhưng ta cần thời gian để suy nghĩ, để chấp nhận sự thật rằng tất cả những gì ta đã trải qua chỉ là một ảo ảnh do em tạo ra.
Ta không trách em, Lam Vân. Ta biết em làm vậy vì muốn sống, vì muốn thoát khỏi tổ chức Bóng Ma. Nhưng em đã lừa dối ta, lợi dụng tình cảm của ta. Điều đó khiến ta cảm thấy đau đớn và thất vọng.
Ta cần thời gian để chữa lành vết thương lòng, để tìm lại chính mình. Ta không biết khi nào ta sẽ quay lại, có thể là một ngày, một tháng, hoặc có thể là mãi mãi.
Hãy tha thứ cho ta, Lam Vân."
Lam Vân đọc xong bức thư, nước mắt không ngừng rơi. Cậu bé ôm chặt bức thư vào lòng, như muốn níu kéo chút hơi ấm cuối cùng của Lãnh Hàn.
“Anh Lãnh Hàn, em xin lỗi,” Lam Vân nghẹn ngào. “Em biết em đã sai rồi. Em không nên lừa dối anh. Em chỉ muốn được sống, được ở bên anh. Em yêu anh, Lãnh Hàn.”
Cậu bé chạy ra khỏi nhà, hướng về phía Lãnh Hàn đã rời đi. “Anh Lãnh Hàn, đợi em với!”
Nhưng Lãnh Hàn đã đi xa, bóng dáng hắn khuất dần sau những rặng cây. Lam Vân đuổi theo, nhưng càng đuổi càng không thấy bóng dáng Lãnh Hàn đâu. Cậu bé tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, nước mắt lã chã rơi.
“Anh Lãnh Hàn, em xin lỗi…”
Lãnh Hàn đi trong rừng, tâm trạng rối bời. Hắn không biết mình đang đi đâu, chỉ biết là mình cần phải rời xa Lam Vân, rời xa Làng Mây, rời xa tất cả những gì liên quan đến cậu bé.
Hắn nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã có với nhau, những nụ cười, những cái ôm, những lời nói yêu thương. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ.
Lãnh Hàn dừng lại bên một dòng suối, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước. Hắn thấy một người đàn ông với đôi mắt trống rỗng, không còn chút sức sống.
“Ta đã làm gì sai sao?” Lãnh Hàn tự hỏi. “Tại sao ta lại bị lừa dối như vậy?”
Hắn không có câu trả lời. Hắn chỉ biết rằng mình đang rất đau khổ, rất cô đơn. Hắn muốn quên đi tất cả, nhưng không thể. Hình ảnh Lam Vân cứ hiện lên trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể nào yên lòng.
Chợt, Lãnh Hàn nở một nụ cười, một nụ cười chua chát đắng lòng.
“Ha… có lẽ đây chính là cái giá mà ta phải trả… cho tội lỗi của ta…”
“Lãnh Hàn, mày đúng là… đáng đời…”
Hắn đứng dậy, lùi lại phía sau, ánh mắt nhìn Lam Vân tràn ngập sự xa cách và lạnh lùng.
“Anh Lãnh Hàn…” Lam Vân gọi tên hắn, giọng nói run rẩy.
Lãnh Hàn không đáp lại, hắn chỉ nhìn Lam Vân với ánh mắt trống rỗng. Trong đầu hắn, những hình ảnh của quá khứ hiện lên như một thước phim quay chậm. Những nụ cười, những lời nói, những cử chỉ yêu thương của Lam Vân, tất cả đều là giả dối.
“Tại sao?” Lãnh Hàn hỏi, giọng nói khàn đặc. “Tại sao em lại lừa dối anh?”
Lam Vân cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. “Em xin lỗi, anh Lãnh Hàn. Em biết em đã sai. Nhưng em quá sợ hãi, em không muốn chết.”
Lãnh Hàn cười nhạt. “Sợ hãi? Vậy còn ta? Ta đã tin tưởng em, yêu thương em, coi em như mạng sống của mình. Vậy mà em lại lừa dối ta, lợi dụng ta.”
Lam Vân ngước nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt cầu xin. “Em biết em đã sai, anh Lãnh Hàn. Em xin anh, hãy tha thứ cho em. Em hứa sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa.”
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, trong lòng hắn vẫn còn một chút tình cảm dành cho cậu bé. Nhưng sự thật phũ phàng đã khiến hắn không thể tin tưởng Lam Vân được nữa.
“Ta không biết,” Lãnh Hàn nói, giọng nói lạnh lùng. “Ta cần thời gian để suy nghĩ.”
Nói rồi, Lãnh Hàn quay lưng bỏ đi. Hắn rời khỏi căn nhà, bước ra ngoài trời đêm. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, càng làm tăng thêm nỗi cô đơn và đau khổ trong lòng hắn.
Lãnh Hàn lang thang trong đêm, không biết mình nên đi đâu về đâu. Hắn cảm thấy mình như một con thú bị thương, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn. Hắn đã mất đi tất cả: niềm tin, hy vọng, và tình yêu.
Lam Vân ngồi trong căn nhà, nhìn theo bóng lưng Lãnh Hàn khuất dần trong màn đêm. Cậu bé ôm mặt khóc nức nở. Cậu bé biết rằng mình đã làm tổn thương Lãnh Hàn sâu sắc, và cậu bé không biết làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Đêm đó, cả Lãnh Hàn và Lam Vân đều không ngủ được. Họ trằn trọc trên giường, suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
Lãnh Hàn không biết mình có thể tha thứ cho Lam Vân hay không. Hắn đã quá đau lòng, quá thất vọng. Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng hắn vẫn còn yêu Lam Vân, dù cho tình yêu đó có được xây dựng trên sự lừa dối.
Lam Vân cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo. Cậu bé chỉ biết rằng mình đã làm tổn thương người mình yêu thương nhất, và cậu bé không muốn mất đi Lãnh Hàn.
Ngày hôm sau, Lãnh Hàn quyết định rời khỏi Làng Mây. Hắn để lại một bức thư cho Lam Vân, nói rằng hắn cần thời gian để suy nghĩ và sắp xếp lại mọi thứ.
Lam Vân đọc bức thư, nước mắt lại rơi. Cậu bé biết rằng mình đã đánh mất Lãnh Hàn, và cậu bé không biết liệu mình có thể tìm lại được hắn hay không.
Lam Vân run rẩy mở bức thư, từng nét chữ của Lãnh Hàn hiện lên trước mắt cậu, mỗi chữ như cứa vào tim cậu một nhát đau đớn.
"Lam Vân,
Ta biết em sẽ đọc được bức thư này. Ta cũng biết em đang rất đau khổ và hối hận. Nhưng ta cần thời gian để suy nghĩ, để chấp nhận sự thật rằng tất cả những gì ta đã trải qua chỉ là một ảo ảnh do em tạo ra.
Ta không trách em, Lam Vân. Ta biết em làm vậy vì muốn sống, vì muốn thoát khỏi tổ chức Bóng Ma. Nhưng em đã lừa dối ta, lợi dụng tình cảm của ta. Điều đó khiến ta cảm thấy đau đớn và thất vọng.
Ta cần thời gian để chữa lành vết thương lòng, để tìm lại chính mình. Ta không biết khi nào ta sẽ quay lại, có thể là một ngày, một tháng, hoặc có thể là mãi mãi.
Hãy tha thứ cho ta, Lam Vân."
Lam Vân đọc xong bức thư, nước mắt không ngừng rơi. Cậu bé ôm chặt bức thư vào lòng, như muốn níu kéo chút hơi ấm cuối cùng của Lãnh Hàn.
“Anh Lãnh Hàn, em xin lỗi,” Lam Vân nghẹn ngào. “Em biết em đã sai rồi. Em không nên lừa dối anh. Em chỉ muốn được sống, được ở bên anh. Em yêu anh, Lãnh Hàn.”
Cậu bé chạy ra khỏi nhà, hướng về phía Lãnh Hàn đã rời đi. “Anh Lãnh Hàn, đợi em với!”
Nhưng Lãnh Hàn đã đi xa, bóng dáng hắn khuất dần sau những rặng cây. Lam Vân đuổi theo, nhưng càng đuổi càng không thấy bóng dáng Lãnh Hàn đâu. Cậu bé tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, nước mắt lã chã rơi.
“Anh Lãnh Hàn, em xin lỗi…”
Lãnh Hàn đi trong rừng, tâm trạng rối bời. Hắn không biết mình đang đi đâu, chỉ biết là mình cần phải rời xa Lam Vân, rời xa Làng Mây, rời xa tất cả những gì liên quan đến cậu bé.
Hắn nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã có với nhau, những nụ cười, những cái ôm, những lời nói yêu thương. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ.
Lãnh Hàn dừng lại bên một dòng suối, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước. Hắn thấy một người đàn ông với đôi mắt trống rỗng, không còn chút sức sống.
“Ta đã làm gì sai sao?” Lãnh Hàn tự hỏi. “Tại sao ta lại bị lừa dối như vậy?”
Hắn không có câu trả lời. Hắn chỉ biết rằng mình đang rất đau khổ, rất cô đơn. Hắn muốn quên đi tất cả, nhưng không thể. Hình ảnh Lam Vân cứ hiện lên trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể nào yên lòng.
Chợt, Lãnh Hàn nở một nụ cười, một nụ cười chua chát đắng lòng.
“Ha… có lẽ đây chính là cái giá mà ta phải trả… cho tội lỗi của ta…”
“Lãnh Hàn, mày đúng là… đáng đời…”