Chương 24: Mất kiểm soát
Lãnh Hàn bàng hoàng nhìn Lam Vân bất tỉnh trong vòng tay mình. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng đen tối, đáng sợ tỏa ra từ cơ thể cậu bé. Một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên trong đầu hắn: “Không lẽ… Bóng Ma?”
Hắn vội vàng kiểm tra tình trạng của Lam Vân, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Lãnh Hàn hoảng loạn, hắn ôm chặt Lam Vân vào lòng, gọi tên cậu bé liên tục.
“Lam Vân! Lam Vân! Tỉnh lại đi em!”
Nhưng Lam Vân vẫn bất động, như một con búp bê vô hồn. Lãnh Hàn cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Hắn không thể chấp nhận được sự thật này.
“Không, không thể nào,” Lãnh Hàn lẩm bẩm, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. “Lam Vân, em không thể bỏ anh lại một mình.”
Hắn ôm chặt Lam Vân, đau đớn tột cùng. Hắn hối hận vì đã bỏ rơi Lam Vân, hối hận vì đã không nhận ra sự thay đổi trong cậu bé sớm hơn.
“Đều tại ta, đều tại ta,” Lãnh Hàn tự trách mình. “Nếu ta không bỏ đi, nếu ta ở bên cạnh em, có lẽ mọi chuyện đã không như thế này.”
Bỗng nhiên, cơ thể Lam Vân co giật dữ dội. Một luồng năng lượng đen tối bùng phát từ người cậu bé, hất Lãnh Hàn ra xa. Lãnh Hàn ngã xuống đất, kinh hãi nhìn Lam Vân.
Đôi mắt Lam Vân mở ra, nhưng không còn là đôi mắt trong sáng, ngây thơ của cậu bé nữa. Thay vào đó là một đôi mắt đỏ ngầu, đầy sự thù hận và điên cuồng.
“Lãnh Hàn,” một giọng nói lạnh lùng, xa lạ vang lên từ miệng Lam Vân. “Ngươi đã phản bội Bóng Ma, ngươi phải trả giá.”
Lãnh Hàn sững sờ, không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy. Giọng nói đó không phải của Lam Vân, mà là của một thế lực hắc ám nào đó đang chiếm hữu cơ thể cậu bé.
“Ngươi là ai?” Lãnh Hàn hỏi, giọng run rẩy.
“Ta là bóng tối, là nỗi sợ hãi, là sự hủy diệt,” giọng nói đó đáp lại. “Ta là tất cả những gì ngươi đã cố gắng chối bỏ. Và bây giờ, ta sẽ chiếm lấy cơ thể này, sử dụng sức mạnh của nó để trả thù ngươi.”
Lãnh Hàn hiểu ra mọi chuyện. Tàn dư của Bóng Ma đã lợi dụng sự tổn thương của Lam Vân, khi cậu bé suy sụp vì bị bỏ rơi, để hồi sinh trong cơ thể cậu.
“Lam Vân, em hãy tỉnh lại đi,” Lãnh Hàn cầu xin. “Đừng để bóng tối điều khiển em.”
Nhưng Lam Vân không nghe thấy lời hắn. Cậu bé, hay đúng hơn là thế lực hắc ám đang chiếm hữu cơ thể cậu bé, lao về phía Lãnh Hàn, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự thù hận.
Lãnh Hàn nhanh chóng lùi lại, né tránh đòn tấn công của Lam Vân. Hắn không muốn làm tổn thương cậu bé, nhưng cũng không thể để bản thân bị thương.
“Lam Vân, em không nhận ra anh sao?” Lãnh Hàn cố gắng lay tỉnh ý thức của Lam Vân, giọng nói hắn tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng. “Anh là Lãnh Hàn, người đã luôn ở bên em, bảo vệ em mà.”
Nhưng Lam Vân dường như không nghe thấy, cậu bé tiếp tục tấn công Lãnh Hàn với một sức mạnh khủng khiếp. Những tia năng lượng đen tối bắn ra từ tay cậu bé, phá hủy mọi thứ trên đường đi.
Lãnh Hàn né tránh từng đòn tấn công, cố gắng tìm cách tiếp cận Lam Vân. Hắn biết rằng mình phải làm gì đó để giải thoát cậu bé khỏi sự kiểm soát của Bóng Ma.
“Lam Vân, em phải chiến đấu với nó,” Lãnh Hàn hét lên. “Đừng để bóng tối nhấn chìm em.”
Giọng nói của Lãnh Hàn như đánh thức một phần ký ức trong Lam Vân. Cậu bé khựng lại một chút, ánh mắt đỏ ngầu có chút dao động. Nhưng rồi, bóng tối lại nhanh chóng chiếm lấy tâm trí cậu bé.
“Câm miệng!” Lam Vân gầm lên, giọng nói đầy thù hận. “Ngươi không có quyền nói với ta như vậy. Ngươi đã bỏ rơi ta, ngươi đã khiến ta đau khổ. Ngươi phải trả giá.”
Lãnh Hàn đau đớn nhìn Lam Vân, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt. Hắn không thể tin rằng cậu bé mà hắn yêu thương lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Lam Vân, anh xin lỗi,” Lãnh Hàn nói, giọng nghẹn ngào. “Anh biết anh đã sai rồi. Anh không nên bỏ rơi em. Hãy tha thứ cho anh, Lam Vân.”
Lam Vân cười khẩy. “Tha thứ? Ngươi nghĩ rằng một lời xin lỗi có thể xóa bỏ được tất cả những gì ngươi đã gây ra cho ta sao?”
Cậu bé lại lao về phía Lãnh Hàn, lần này với một sức mạnh còn lớn hơn trước. Lãnh Hàn biết rằng mình không thể tiếp tục né tránh nữa, hắn phải chiến đấu.
Lãnh Hàn rút kiếm ra, sẵn sàng đối mặt với Lam Vân. Hắn không muốn làm tổn thương cậu bé, nhưng hắn cũng không thể để bản thân bị thương. Hắn phải tìm cách đánh thức Lam Vân, phải giải thoát cậu bé khỏi bóng tối.
“Lam Vân, anh xin em, hãy tỉnh lại đi,” Lãnh Hàn nói, giọng đầy đau đớn. “Anh yêu em, Lam Vân.”
Hắn vội vàng kiểm tra tình trạng của Lam Vân, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Lãnh Hàn hoảng loạn, hắn ôm chặt Lam Vân vào lòng, gọi tên cậu bé liên tục.
“Lam Vân! Lam Vân! Tỉnh lại đi em!”
Nhưng Lam Vân vẫn bất động, như một con búp bê vô hồn. Lãnh Hàn cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Hắn không thể chấp nhận được sự thật này.
“Không, không thể nào,” Lãnh Hàn lẩm bẩm, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. “Lam Vân, em không thể bỏ anh lại một mình.”
Hắn ôm chặt Lam Vân, đau đớn tột cùng. Hắn hối hận vì đã bỏ rơi Lam Vân, hối hận vì đã không nhận ra sự thay đổi trong cậu bé sớm hơn.
“Đều tại ta, đều tại ta,” Lãnh Hàn tự trách mình. “Nếu ta không bỏ đi, nếu ta ở bên cạnh em, có lẽ mọi chuyện đã không như thế này.”
Bỗng nhiên, cơ thể Lam Vân co giật dữ dội. Một luồng năng lượng đen tối bùng phát từ người cậu bé, hất Lãnh Hàn ra xa. Lãnh Hàn ngã xuống đất, kinh hãi nhìn Lam Vân.
Đôi mắt Lam Vân mở ra, nhưng không còn là đôi mắt trong sáng, ngây thơ của cậu bé nữa. Thay vào đó là một đôi mắt đỏ ngầu, đầy sự thù hận và điên cuồng.
“Lãnh Hàn,” một giọng nói lạnh lùng, xa lạ vang lên từ miệng Lam Vân. “Ngươi đã phản bội Bóng Ma, ngươi phải trả giá.”
Lãnh Hàn sững sờ, không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy. Giọng nói đó không phải của Lam Vân, mà là của một thế lực hắc ám nào đó đang chiếm hữu cơ thể cậu bé.
“Ngươi là ai?” Lãnh Hàn hỏi, giọng run rẩy.
“Ta là bóng tối, là nỗi sợ hãi, là sự hủy diệt,” giọng nói đó đáp lại. “Ta là tất cả những gì ngươi đã cố gắng chối bỏ. Và bây giờ, ta sẽ chiếm lấy cơ thể này, sử dụng sức mạnh của nó để trả thù ngươi.”
Lãnh Hàn hiểu ra mọi chuyện. Tàn dư của Bóng Ma đã lợi dụng sự tổn thương của Lam Vân, khi cậu bé suy sụp vì bị bỏ rơi, để hồi sinh trong cơ thể cậu.
“Lam Vân, em hãy tỉnh lại đi,” Lãnh Hàn cầu xin. “Đừng để bóng tối điều khiển em.”
Nhưng Lam Vân không nghe thấy lời hắn. Cậu bé, hay đúng hơn là thế lực hắc ám đang chiếm hữu cơ thể cậu bé, lao về phía Lãnh Hàn, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự thù hận.
Lãnh Hàn nhanh chóng lùi lại, né tránh đòn tấn công của Lam Vân. Hắn không muốn làm tổn thương cậu bé, nhưng cũng không thể để bản thân bị thương.
“Lam Vân, em không nhận ra anh sao?” Lãnh Hàn cố gắng lay tỉnh ý thức của Lam Vân, giọng nói hắn tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng. “Anh là Lãnh Hàn, người đã luôn ở bên em, bảo vệ em mà.”
Nhưng Lam Vân dường như không nghe thấy, cậu bé tiếp tục tấn công Lãnh Hàn với một sức mạnh khủng khiếp. Những tia năng lượng đen tối bắn ra từ tay cậu bé, phá hủy mọi thứ trên đường đi.
Lãnh Hàn né tránh từng đòn tấn công, cố gắng tìm cách tiếp cận Lam Vân. Hắn biết rằng mình phải làm gì đó để giải thoát cậu bé khỏi sự kiểm soát của Bóng Ma.
“Lam Vân, em phải chiến đấu với nó,” Lãnh Hàn hét lên. “Đừng để bóng tối nhấn chìm em.”
Giọng nói của Lãnh Hàn như đánh thức một phần ký ức trong Lam Vân. Cậu bé khựng lại một chút, ánh mắt đỏ ngầu có chút dao động. Nhưng rồi, bóng tối lại nhanh chóng chiếm lấy tâm trí cậu bé.
“Câm miệng!” Lam Vân gầm lên, giọng nói đầy thù hận. “Ngươi không có quyền nói với ta như vậy. Ngươi đã bỏ rơi ta, ngươi đã khiến ta đau khổ. Ngươi phải trả giá.”
Lãnh Hàn đau đớn nhìn Lam Vân, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt. Hắn không thể tin rằng cậu bé mà hắn yêu thương lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Lam Vân, anh xin lỗi,” Lãnh Hàn nói, giọng nghẹn ngào. “Anh biết anh đã sai rồi. Anh không nên bỏ rơi em. Hãy tha thứ cho anh, Lam Vân.”
Lam Vân cười khẩy. “Tha thứ? Ngươi nghĩ rằng một lời xin lỗi có thể xóa bỏ được tất cả những gì ngươi đã gây ra cho ta sao?”
Cậu bé lại lao về phía Lãnh Hàn, lần này với một sức mạnh còn lớn hơn trước. Lãnh Hàn biết rằng mình không thể tiếp tục né tránh nữa, hắn phải chiến đấu.
Lãnh Hàn rút kiếm ra, sẵn sàng đối mặt với Lam Vân. Hắn không muốn làm tổn thương cậu bé, nhưng hắn cũng không thể để bản thân bị thương. Hắn phải tìm cách đánh thức Lam Vân, phải giải thoát cậu bé khỏi bóng tối.
“Lam Vân, anh xin em, hãy tỉnh lại đi,” Lãnh Hàn nói, giọng đầy đau đớn. “Anh yêu em, Lam Vân.”