Chương 25: Đánh thức
Lam Vân không còn nghe thấy gì nữa, đôi mắt cậu bé rực lên một màu đỏ thẫm đáng sợ. Bóng tối đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí cậu, biến cậu thành một con rối của sự hận thù và tuyệt vọng.
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Lam Vân gầm lên, giọng nói biến đổi thành một âm thanh khàn khàn, ghê rợn. “Ngươi đã bỏ rơi ta, ngươi đã khiến ta đau khổ. Giờ đây, ngươi sẽ phải trả giá!”
Một luồng năng lượng đen tối cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể Lam Vân, bao trùm lấy cả khu rừng. Cây cối rung chuyển dữ dội, những con thú hoảng loạn bỏ chạy. Lãnh Hàn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đang trào dâng trong Lam Vân, hắn biết rằng mình không thể đối đầu trực tiếp với cậu bé lúc này.
“Lam Vân, em hãy bình tĩnh lại!” Lãnh Hàn cố gắng kêu gọi lý trí của Lam Vân, nhưng vô ích. Cậu bé đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Lam Vân lao về phía Lãnh Hàn, đôi mắt đỏ ngầu như thiêu đốt mọi thứ. Hắn nhanh chóng né tránh, nhưng những đòn tấn công của Lam Vân ngày càng mạnh mẽ và nhanh hơn.
“Ta sẽ giết ngươi!” Lam Vân gầm lên, từng đợt sóng năng lượng đen tối cuồn cuộn tấn công Lãnh Hàn. Hắn phải vận dụng hết khả năng của mình để né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những vết thương.
Lãnh Hàn cảm thấy sức lực của mình đang dần cạn kiệt. Hắn biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Nhưng hắn không thể bỏ cuộc, hắn phải cứu Lam Vân.
“Lam Vân, em hãy nhớ lại những gì chúng ta đã trải qua,” Lãnh Hàn nói, giọng nói đầy đau đớn. “Hãy nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc, những lời hứa chúng ta đã dành cho nhau.”
Nhưng Lam Vân dường như không nghe thấy. Cậu bé chỉ biết tấn công, tấn công và tấn công. Mỗi đòn tấn công đều mang theo một sự hận thù và tuyệt vọng sâu sắc.
Lãnh Hàn cảm thấy mình đang dần mất đi hy vọng. Hắn không biết làm thế nào để cứu Lam Vân, không biết làm thế nào để đánh thức cậu bé khỏi bóng tối.
“Lam Vân, ta xin lỗi,” Lãnh Hàn thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. “Ta xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Ta xin lỗi vì đã bỏ rơi em.”
Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận đòn tấn công cuối cùng của Lam Vân. Nhưng đòn tấn công đó không bao giờ đến.
Lãnh Hàn mở mắt ra, thấy Lam Vân đang đứng trước mặt hắn, đôi mắt đỏ ngầu đã dịu lại, thay vào đó là một ánh mắt đầy đau khổ và tuyệt vọng.
“Anh Lãnh Hàn…” Lam Vân thì thầm, rồi ngã quỵ xuống đất.
Lãnh Hàn vội vàng đỡ lấy Lam Vân, hoảng hốt kiểm tra hơi thở của cậu bé. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lam Vân vẫn còn sống, nhưng cậu bé đã ngất lịm, gương mặt tái nhợt đầy mệt mỏi.
“Lam Vân, Lam Vân!” Lãnh Hàn lay nhẹ cậu bé, nhưng không có phản ứng. Hắn cẩn thận bế Lam Vân lên, tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.
Trong một hang động nhỏ gần đó, Lãnh Hàn đặt Lam Vân xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu bé. Hắn nhìn Lam Vân với ánh mắt đau lòng, không biết nên làm gì để giúp cậu bé thoát khỏi sự khống chế của Bóng Ma.
“Lam Vân, anh xin lỗi,” Lãnh Hàn thì thầm, “Anh đã không bảo vệ được em.”
Hắn nắm chặt tay Lam Vân, hy vọng hơi ấm của mình có thể truyền đến cậu bé. Nhưng Lãnh Hàn biết rằng, chỉ có tình yêu thương chân thành mới có thể đánh thức Lam Vân, kéo cậu bé ra khỏi bóng tối.
Lãnh Hàn quyết định ở lại bên cạnh Lam Vân, chăm sóc và bảo vệ cậu bé. Hắn biết rằng đây là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng hắn không thể bỏ cuộc. Hắn phải cứu Lam Vân, phải giúp cậu bé tìm lại chính mình.
Những ngày sau đó, Lãnh Hàn không rời Lam Vân nửa bước. Hắn chăm sóc cậu bé từng li từng tí, nấu ăn, thay quần áo, lau người. Hắn kể cho Lam Vân nghe những câu chuyện vui, những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã có với nhau, hy vọng có thể đánh thức những ký ức tốt đẹp trong cậu bé.
Nhưng Lam Vân vẫn không tỉnh lại. Cậu bé nằm đó, như một thiên thần sa ngã, không còn chút sức sống. Lãnh Hàn cảm thấy mình như đang dần mất đi hy vọng.
Một ngày nọ, khi Lãnh Hàn đang ngồi bên cạnh Lam Vân, cậu bé đột nhiên mở mắt. Đôi mắt cậu bé không còn đỏ ngầu nữa, mà thay vào đó là một màu xanh biếc trong veo.
“Anh Lãnh Hàn,” Lam Vân gọi tên hắn, giọng nói yếu ớt.
Lãnh Hàn mừng rỡ ôm chầm lấy Lam Vân. “Lam Vân, em tỉnh lại rồi!”
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt đầy sự hối lỗi và biết ơn. “Em xin lỗi, anh Lãnh Hàn. Em đã làm anh sợ rồi.”
Lãnh Hàn lắc đầu, “Không sao đâu, Lam Vân. Quan trọng là em đã trở lại.”
Họ ôm nhau thật chặt, cảm nhận hơi ấm của nhau. Lãnh Hàn biết rằng Lam Vân đã trở về, nhưng hắn cũng biết rằng cậu bé vẫn còn mang trong mình một mối nguy hiểm tiềm tàng.
“Lam Vân, em có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?” Lãnh Hàn hỏi.
Lam Vân gật đầu, ánh mắt thoáng chút sợ hãi. “Em nhớ… Em đã bị bóng tối điều khiển. Em đã làm những điều khủng khiếp.”
Lãnh Hàn xoa đầu Lam Vân, an ủi cậu bé. “Đó không phải lỗi của em, Lam Vân. Bóng Ma đã lợi dụng sự yếu đuối của em để chiếm lấy cơ thể em. Nhưng em đã chiến thắng nó, em đã trở về.”
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt đầy quyết tâm. “Em xin lỗi…”
Lãnh Hàn mỉm cười, “Không sao, Lam Vân à. Ta mừng vì người đang ở trước mặt ta lúc này là em.”
Nói rồi, hắn ôm chặt cậu bé vào lòng.
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Lam Vân gầm lên, giọng nói biến đổi thành một âm thanh khàn khàn, ghê rợn. “Ngươi đã bỏ rơi ta, ngươi đã khiến ta đau khổ. Giờ đây, ngươi sẽ phải trả giá!”
Một luồng năng lượng đen tối cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể Lam Vân, bao trùm lấy cả khu rừng. Cây cối rung chuyển dữ dội, những con thú hoảng loạn bỏ chạy. Lãnh Hàn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đang trào dâng trong Lam Vân, hắn biết rằng mình không thể đối đầu trực tiếp với cậu bé lúc này.
“Lam Vân, em hãy bình tĩnh lại!” Lãnh Hàn cố gắng kêu gọi lý trí của Lam Vân, nhưng vô ích. Cậu bé đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Lam Vân lao về phía Lãnh Hàn, đôi mắt đỏ ngầu như thiêu đốt mọi thứ. Hắn nhanh chóng né tránh, nhưng những đòn tấn công của Lam Vân ngày càng mạnh mẽ và nhanh hơn.
“Ta sẽ giết ngươi!” Lam Vân gầm lên, từng đợt sóng năng lượng đen tối cuồn cuộn tấn công Lãnh Hàn. Hắn phải vận dụng hết khả năng của mình để né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những vết thương.
Lãnh Hàn cảm thấy sức lực của mình đang dần cạn kiệt. Hắn biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Nhưng hắn không thể bỏ cuộc, hắn phải cứu Lam Vân.
“Lam Vân, em hãy nhớ lại những gì chúng ta đã trải qua,” Lãnh Hàn nói, giọng nói đầy đau đớn. “Hãy nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc, những lời hứa chúng ta đã dành cho nhau.”
Nhưng Lam Vân dường như không nghe thấy. Cậu bé chỉ biết tấn công, tấn công và tấn công. Mỗi đòn tấn công đều mang theo một sự hận thù và tuyệt vọng sâu sắc.
Lãnh Hàn cảm thấy mình đang dần mất đi hy vọng. Hắn không biết làm thế nào để cứu Lam Vân, không biết làm thế nào để đánh thức cậu bé khỏi bóng tối.
“Lam Vân, ta xin lỗi,” Lãnh Hàn thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. “Ta xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Ta xin lỗi vì đã bỏ rơi em.”
Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận đòn tấn công cuối cùng của Lam Vân. Nhưng đòn tấn công đó không bao giờ đến.
Lãnh Hàn mở mắt ra, thấy Lam Vân đang đứng trước mặt hắn, đôi mắt đỏ ngầu đã dịu lại, thay vào đó là một ánh mắt đầy đau khổ và tuyệt vọng.
“Anh Lãnh Hàn…” Lam Vân thì thầm, rồi ngã quỵ xuống đất.
Lãnh Hàn vội vàng đỡ lấy Lam Vân, hoảng hốt kiểm tra hơi thở của cậu bé. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lam Vân vẫn còn sống, nhưng cậu bé đã ngất lịm, gương mặt tái nhợt đầy mệt mỏi.
“Lam Vân, Lam Vân!” Lãnh Hàn lay nhẹ cậu bé, nhưng không có phản ứng. Hắn cẩn thận bế Lam Vân lên, tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.
Trong một hang động nhỏ gần đó, Lãnh Hàn đặt Lam Vân xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu bé. Hắn nhìn Lam Vân với ánh mắt đau lòng, không biết nên làm gì để giúp cậu bé thoát khỏi sự khống chế của Bóng Ma.
“Lam Vân, anh xin lỗi,” Lãnh Hàn thì thầm, “Anh đã không bảo vệ được em.”
Hắn nắm chặt tay Lam Vân, hy vọng hơi ấm của mình có thể truyền đến cậu bé. Nhưng Lãnh Hàn biết rằng, chỉ có tình yêu thương chân thành mới có thể đánh thức Lam Vân, kéo cậu bé ra khỏi bóng tối.
Lãnh Hàn quyết định ở lại bên cạnh Lam Vân, chăm sóc và bảo vệ cậu bé. Hắn biết rằng đây là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng hắn không thể bỏ cuộc. Hắn phải cứu Lam Vân, phải giúp cậu bé tìm lại chính mình.
Những ngày sau đó, Lãnh Hàn không rời Lam Vân nửa bước. Hắn chăm sóc cậu bé từng li từng tí, nấu ăn, thay quần áo, lau người. Hắn kể cho Lam Vân nghe những câu chuyện vui, những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã có với nhau, hy vọng có thể đánh thức những ký ức tốt đẹp trong cậu bé.
Nhưng Lam Vân vẫn không tỉnh lại. Cậu bé nằm đó, như một thiên thần sa ngã, không còn chút sức sống. Lãnh Hàn cảm thấy mình như đang dần mất đi hy vọng.
Một ngày nọ, khi Lãnh Hàn đang ngồi bên cạnh Lam Vân, cậu bé đột nhiên mở mắt. Đôi mắt cậu bé không còn đỏ ngầu nữa, mà thay vào đó là một màu xanh biếc trong veo.
“Anh Lãnh Hàn,” Lam Vân gọi tên hắn, giọng nói yếu ớt.
Lãnh Hàn mừng rỡ ôm chầm lấy Lam Vân. “Lam Vân, em tỉnh lại rồi!”
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt đầy sự hối lỗi và biết ơn. “Em xin lỗi, anh Lãnh Hàn. Em đã làm anh sợ rồi.”
Lãnh Hàn lắc đầu, “Không sao đâu, Lam Vân. Quan trọng là em đã trở lại.”
Họ ôm nhau thật chặt, cảm nhận hơi ấm của nhau. Lãnh Hàn biết rằng Lam Vân đã trở về, nhưng hắn cũng biết rằng cậu bé vẫn còn mang trong mình một mối nguy hiểm tiềm tàng.
“Lam Vân, em có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?” Lãnh Hàn hỏi.
Lam Vân gật đầu, ánh mắt thoáng chút sợ hãi. “Em nhớ… Em đã bị bóng tối điều khiển. Em đã làm những điều khủng khiếp.”
Lãnh Hàn xoa đầu Lam Vân, an ủi cậu bé. “Đó không phải lỗi của em, Lam Vân. Bóng Ma đã lợi dụng sự yếu đuối của em để chiếm lấy cơ thể em. Nhưng em đã chiến thắng nó, em đã trở về.”
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt đầy quyết tâm. “Em xin lỗi…”
Lãnh Hàn mỉm cười, “Không sao, Lam Vân à. Ta mừng vì người đang ở trước mặt ta lúc này là em.”
Nói rồi, hắn ôm chặt cậu bé vào lòng.