Chương 4: Lựa chọn của tương lai
Sau nhiều ngày gian nan trên đường trốn chạy, Lãnh Hàn và Lam Vân cuối cùng cũng đến được nơi trú ẩn bí mật của hắn. Nơi đây là một căn nhà gỗ nhỏ bé, nằm sâu trong khu rừng già u tịch, được che giấu bởi tán lá rậm rạp của những cây cổ thụ.
Khi bước vào căn nhà, Lam Vân không khỏi ngạc nhiên trước sự gọn gàng và ngăn nắp bên trong. Căn nhà tuy nhỏ bé nhưng được bài trí đầy đủ tiện nghi, với chiếc giường gỗ sờn cũ, chiếc bàn gỗ đơn sơ và vài chiếc ghế tựa cũ kỹ. Ánh sáng le lói qua những khe cửa sổ nhỏ bé, mang đến một bầu không khí ấm áp và bình yên.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, nở nụ cười hiếm hoi: "Đây sẽ là nhà mới của chúng ta, Lam Vân."
“Em thích nơi này, anh Lãnh Hàn.” Lam Vân mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh tò mò đảo quanh căn phòng. Cậu bé cảm thấy an toàn và ấm áp khi được ở bên cạnh Lãnh Hàn, người đàn ông đã cứu mạng mình và hứa sẽ bảo vệ cậu bé.
Lãnh Hàn đưa tay xoa đầu Lam Vân, cảm thấy ấm áp trong lòng. Cậu bé này, dù trải qua nhiều bất hạnh nhưng vẫn giữ được sự hồn nhiên và lạc quan đáng quý.
Lãnh Hàn dẫn Lam Vân đi tham quan căn nhà. Cậu bé biết rằng Lãnh Hàn đã sống ở đây một mình trong suốt thời gian qua, tự tay làm mọi thứ từ nấu ăn, dọn dẹp đến sửa chữa. Lam Vân cảm thấy xúc động trước sự nỗ lực và nghị lực của Lãnh Hàn.
Cậu bé quyết định phụ giúp Lãnh Hàn làm việc nhà. Cậu bé dọn dẹp căn nhà, lau chùi bàn ghế, sắp xếp lại đồ đạc. Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Hắn chưa bao giờ được ai quan tâm và chăm sóc như vậy.
Sau khi dọn dẹp xong, Lam Vân đề nghị Lãnh Hàn dạy cậu bé cách nấu ăn. Lãnh Hàn đồng ý và bắt đầu hướng dẫn Lam Vân từng bước, từ việc nhóm bếp, vo gạo, nấu nước đến việc xào rau, kho thịt. Lam Vân học hỏi rất nhanh, và sau vài lần hướng dẫn, cậu bé đã có thể tự mình nấu những món ăn đơn giản cho hai người.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân nấu ăn, chưa bao giờ hắn có được cảm giác bình yên và hạnh phúc như vậy. Hắn từng nghĩ rằng, cuộc đời mình chỉ có bóng tối và tội lỗi, nhưng Lam Vân đã mang đến cho hắn ánh sáng và niềm vui. Cậu bé là thiên thần nhỏ bé của hắn, là món quà quý giá mà cuộc sống dành tặng cho hắn.
Dưới sự hướng dẫn của Lãnh Hàn, Lam Vân đã hoàn thành món ăn đầu tiên của mình - một đĩa canh rau đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Lãnh Hàn nếm thử món canh, nở một nụ cười hài lòng.
"Em nấu ngon lắm, Lam Vân." Lãnh Hàn khen ngợi.
Lam Vân cười vui vẻ, "Cảm ơn anh."
Cậu bé múc thêm canh cho Lãnh Hàn và hai người cùng nhau thưởng thức bữa ăn đầu tiên trong căn nhà gỗ mới. Bữa ăn tuy đơn giản nhưng tràn đầy niềm vui và sự ấm áp.
Cảm nhận được bầu không khí xa lạ nhưng dễ chịu, Lãnh Hàn bắt đầu nhớ lại những ngày tháng lang thang phiêu bạt, chỉ biết ăn những thức ăn nguội lạnh và qua loa. Hắn nhớ lại những căn phòng tối tăm, lạnh lẽo và những khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm.
Thật khó chịu.
Thật chán ghét.
Nhưng mà giờ đây, hắn đã có Lam Vân, có căn nhà gỗ nhỏ bé này, có những bữa cơm ấm áp và ngon miệng. Hắn cảm thấy mình thật may mắn khi được gặp gỡ Lam Vân, cậu bé đã mang đến cho hắn một thứ gì đó mà từ lâu hắn luôn ao ước kiếm tìm, cho hắn biết được cái gì gọi là ý nghĩa của việc được sống...
Có lẽ đây là một quyết định ngu ngốc nhưng Lãnh Hàn không hối hận.
Hắn đã lựa chọn con đường này.
Một con đường mà mình sẽ không còn là một kẻ giết người máu lạnh.
Khi bước vào căn nhà, Lam Vân không khỏi ngạc nhiên trước sự gọn gàng và ngăn nắp bên trong. Căn nhà tuy nhỏ bé nhưng được bài trí đầy đủ tiện nghi, với chiếc giường gỗ sờn cũ, chiếc bàn gỗ đơn sơ và vài chiếc ghế tựa cũ kỹ. Ánh sáng le lói qua những khe cửa sổ nhỏ bé, mang đến một bầu không khí ấm áp và bình yên.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, nở nụ cười hiếm hoi: "Đây sẽ là nhà mới của chúng ta, Lam Vân."
“Em thích nơi này, anh Lãnh Hàn.” Lam Vân mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh tò mò đảo quanh căn phòng. Cậu bé cảm thấy an toàn và ấm áp khi được ở bên cạnh Lãnh Hàn, người đàn ông đã cứu mạng mình và hứa sẽ bảo vệ cậu bé.
Lãnh Hàn đưa tay xoa đầu Lam Vân, cảm thấy ấm áp trong lòng. Cậu bé này, dù trải qua nhiều bất hạnh nhưng vẫn giữ được sự hồn nhiên và lạc quan đáng quý.
Lãnh Hàn dẫn Lam Vân đi tham quan căn nhà. Cậu bé biết rằng Lãnh Hàn đã sống ở đây một mình trong suốt thời gian qua, tự tay làm mọi thứ từ nấu ăn, dọn dẹp đến sửa chữa. Lam Vân cảm thấy xúc động trước sự nỗ lực và nghị lực của Lãnh Hàn.
Cậu bé quyết định phụ giúp Lãnh Hàn làm việc nhà. Cậu bé dọn dẹp căn nhà, lau chùi bàn ghế, sắp xếp lại đồ đạc. Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Hắn chưa bao giờ được ai quan tâm và chăm sóc như vậy.
Sau khi dọn dẹp xong, Lam Vân đề nghị Lãnh Hàn dạy cậu bé cách nấu ăn. Lãnh Hàn đồng ý và bắt đầu hướng dẫn Lam Vân từng bước, từ việc nhóm bếp, vo gạo, nấu nước đến việc xào rau, kho thịt. Lam Vân học hỏi rất nhanh, và sau vài lần hướng dẫn, cậu bé đã có thể tự mình nấu những món ăn đơn giản cho hai người.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân nấu ăn, chưa bao giờ hắn có được cảm giác bình yên và hạnh phúc như vậy. Hắn từng nghĩ rằng, cuộc đời mình chỉ có bóng tối và tội lỗi, nhưng Lam Vân đã mang đến cho hắn ánh sáng và niềm vui. Cậu bé là thiên thần nhỏ bé của hắn, là món quà quý giá mà cuộc sống dành tặng cho hắn.
Dưới sự hướng dẫn của Lãnh Hàn, Lam Vân đã hoàn thành món ăn đầu tiên của mình - một đĩa canh rau đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Lãnh Hàn nếm thử món canh, nở một nụ cười hài lòng.
"Em nấu ngon lắm, Lam Vân." Lãnh Hàn khen ngợi.
Lam Vân cười vui vẻ, "Cảm ơn anh."
Cậu bé múc thêm canh cho Lãnh Hàn và hai người cùng nhau thưởng thức bữa ăn đầu tiên trong căn nhà gỗ mới. Bữa ăn tuy đơn giản nhưng tràn đầy niềm vui và sự ấm áp.
Cảm nhận được bầu không khí xa lạ nhưng dễ chịu, Lãnh Hàn bắt đầu nhớ lại những ngày tháng lang thang phiêu bạt, chỉ biết ăn những thức ăn nguội lạnh và qua loa. Hắn nhớ lại những căn phòng tối tăm, lạnh lẽo và những khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm.
Thật khó chịu.
Thật chán ghét.
Nhưng mà giờ đây, hắn đã có Lam Vân, có căn nhà gỗ nhỏ bé này, có những bữa cơm ấm áp và ngon miệng. Hắn cảm thấy mình thật may mắn khi được gặp gỡ Lam Vân, cậu bé đã mang đến cho hắn một thứ gì đó mà từ lâu hắn luôn ao ước kiếm tìm, cho hắn biết được cái gì gọi là ý nghĩa của việc được sống...
Có lẽ đây là một quyết định ngu ngốc nhưng Lãnh Hàn không hối hận.
Hắn đã lựa chọn con đường này.
Một con đường mà mình sẽ không còn là một kẻ giết người máu lạnh.