Chương 3: Ánh sáng trong đêm
Quyết định của Lam Vân khiến Lãnh Hàn ngạc nhiên và xúc động. Hắn không thể tin được rằng cậu bé lại tin tưởng hắn, một kẻ sát thủ vừa suýt lấy mạng cậu bé.
"Cảm ơn em." Lãnh Hàn nói, giọng có chút chua xót. "Cảm ơn em đã tin tưởng ta."
"Em tin anh vì em tin anh, chỉ vậy thôi." Lam Vân mỉm cười, một nụ cười chói sáng rực rỡ như muốn xua đi bóng tối trong tim hắn.
Lãnh Hàn siết chặt bàn tay Lam Vân, cảm thấy một nguồn sức mạnh mới dâng trào trong lòng. Hắn biết rằng, mình phải bảo vệ cậu bé này, dù có phải hy sinh cả mạng sống.
Họ rời khỏi trại trẻ mồ côi, lẩn khuất trong màn đêm u tối. Lãnh Hàn dẫn Lam Vân đi qua những con đường mòn, những khu rừng rậm rạp, và những con sông cuộn trào. Hắn biết rằng, tổ chức sát thủ sẽ truy lùng họ ráo riết, nên phải luôn cẩn thận và đề phòng.
Họ rời khỏi trại trẻ mồ côi, lẩn khuất trong màn đêm u tối. Lãnh Hàn dẫn Lam Vân đi qua những con đường mòn, những khu rừng rậm rạp, và những con sông cuộn trào. Hắn biết rằng, tổ chức sát thủ sẽ truy lùng họ ráo riết, nên phải luôn cẩn thận và đề phòng.
Sự im lặng bao trùm lấy họ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng lá cây xào xạc trong gió. Lam Vân nắm chặt tay Lãnh Hàn, cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Cậu bé chưa bao giờ rời khỏi trại trẻ mồ côi và bước vào thế giới rộng lớn bên ngoài.
Lãnh Hàn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Lam Vân, hắn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay cậu bé.
"Đừng sợ, em sẽ ổn thôi." Lãnh Hàn nói, giọng đầy trấn an. "Ta sẽ bảo vệ em."
Lam Vân gật đầu, cố gắng xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng. Cậu bé biết rằng, Lãnh Hàn là người duy nhất có thể giúp mình trong lúc này.
Họ tiếp tục hành trình, men theo những con đường mòn lấp lánh ánh trăng. Lãnh Hàn kể cho Lam Vân nghe về quá khứ của mình, về tuổi thơ cơ cực bị tổ chức sát thủ cướp đi, về những ngày tháng huấn luyện tàn khốc biến hắn thành cỗ máy giết người vô cảm.
Lam Vân lắng nghe câu chuyện của Lãnh Hàn với ánh mắt thương cảm. Cậu bé hiểu rằng, Lãnh Hàn không phải là kẻ xấu, hắn chỉ là một nạn nhân của hoàn cảnh.
Lam Vân cảm thấy một sự rung động kỳ lạ trong lòng. Cậu bé chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào như vậy, một người đàn ông mang trong mình cả bóng tối và ánh sáng, cả sự tàn nhẫn và lòng trắc ẩn.
Lãnh Hàn, với những vết sẹo chiến tranh và sự lạnh lùng của một sát thủ, lại khiến Lam Vân cảm thấy an toàn và ấm áp. Cậu bé biết rằng, Lãnh Hàn là một người đàn ông mạnh mẽ, có thể bảo vệ cậu khỏi mọi nguy hiểm.
"Tại sao anh lại trở thành sát thủ?" Lam Vân hỏi, giọng đầy tò mò.
Lãnh Hàn cúi đầu xuống, không muốn nhắc lại những ký ức đau buồn.
"Ta... ta không có lựa chọn nào khác." Hắn nói, giọng đầy cay đắng. "Tổ chức đã cướp đi tuổi thơ của ta, biến ta thành con rối của chúng."
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt buồn bã.
"Anh không phải là quái vật." Lam Vân nói, giọng đầy tin tưởng. "Anh là người tốt."
Lãnh Hàn cười nhẹ, xoa đầu đứa trẻ hồn nhiên ấy. Hai chữ người tốt phát ra từ miệng Lam Vân làm hắn cảm thấy thật xa lạ, nhưng hắn không chán ghét nó.
Khác với Lãnh Hàn, một kẻ từ lâu đã từ bỏ quyền làm người, tự nguyện nhấn chìm mình sâu vào bóng tối thì Lam Vân lại là ánh nắng chói chang của mùa hè, chiếu thẳng vào tâm hồn sớm đã đông đá từ lâu của người kia.
Nhìn vào Lam Vân, Lãnh Hàn cảm thấy mình yếu đuối tới kì lạ.
Có lẽ vẫn chưa quá trễ để từ bỏ.
Có lẽ vẫn chưa quá trễ để quay đầu...
"Cảm ơn em." Lãnh Hàn nói, giọng có chút chua xót. "Cảm ơn em đã tin tưởng ta."
"Em tin anh vì em tin anh, chỉ vậy thôi." Lam Vân mỉm cười, một nụ cười chói sáng rực rỡ như muốn xua đi bóng tối trong tim hắn.
Lãnh Hàn siết chặt bàn tay Lam Vân, cảm thấy một nguồn sức mạnh mới dâng trào trong lòng. Hắn biết rằng, mình phải bảo vệ cậu bé này, dù có phải hy sinh cả mạng sống.
Họ rời khỏi trại trẻ mồ côi, lẩn khuất trong màn đêm u tối. Lãnh Hàn dẫn Lam Vân đi qua những con đường mòn, những khu rừng rậm rạp, và những con sông cuộn trào. Hắn biết rằng, tổ chức sát thủ sẽ truy lùng họ ráo riết, nên phải luôn cẩn thận và đề phòng.
Họ rời khỏi trại trẻ mồ côi, lẩn khuất trong màn đêm u tối. Lãnh Hàn dẫn Lam Vân đi qua những con đường mòn, những khu rừng rậm rạp, và những con sông cuộn trào. Hắn biết rằng, tổ chức sát thủ sẽ truy lùng họ ráo riết, nên phải luôn cẩn thận và đề phòng.
Sự im lặng bao trùm lấy họ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng lá cây xào xạc trong gió. Lam Vân nắm chặt tay Lãnh Hàn, cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Cậu bé chưa bao giờ rời khỏi trại trẻ mồ côi và bước vào thế giới rộng lớn bên ngoài.
Lãnh Hàn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Lam Vân, hắn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay cậu bé.
"Đừng sợ, em sẽ ổn thôi." Lãnh Hàn nói, giọng đầy trấn an. "Ta sẽ bảo vệ em."
Lam Vân gật đầu, cố gắng xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng. Cậu bé biết rằng, Lãnh Hàn là người duy nhất có thể giúp mình trong lúc này.
Họ tiếp tục hành trình, men theo những con đường mòn lấp lánh ánh trăng. Lãnh Hàn kể cho Lam Vân nghe về quá khứ của mình, về tuổi thơ cơ cực bị tổ chức sát thủ cướp đi, về những ngày tháng huấn luyện tàn khốc biến hắn thành cỗ máy giết người vô cảm.
Lam Vân lắng nghe câu chuyện của Lãnh Hàn với ánh mắt thương cảm. Cậu bé hiểu rằng, Lãnh Hàn không phải là kẻ xấu, hắn chỉ là một nạn nhân của hoàn cảnh.
Lam Vân cảm thấy một sự rung động kỳ lạ trong lòng. Cậu bé chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào như vậy, một người đàn ông mang trong mình cả bóng tối và ánh sáng, cả sự tàn nhẫn và lòng trắc ẩn.
Lãnh Hàn, với những vết sẹo chiến tranh và sự lạnh lùng của một sát thủ, lại khiến Lam Vân cảm thấy an toàn và ấm áp. Cậu bé biết rằng, Lãnh Hàn là một người đàn ông mạnh mẽ, có thể bảo vệ cậu khỏi mọi nguy hiểm.
"Tại sao anh lại trở thành sát thủ?" Lam Vân hỏi, giọng đầy tò mò.
Lãnh Hàn cúi đầu xuống, không muốn nhắc lại những ký ức đau buồn.
"Ta... ta không có lựa chọn nào khác." Hắn nói, giọng đầy cay đắng. "Tổ chức đã cướp đi tuổi thơ của ta, biến ta thành con rối của chúng."
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt buồn bã.
"Anh không phải là quái vật." Lam Vân nói, giọng đầy tin tưởng. "Anh là người tốt."
Lãnh Hàn cười nhẹ, xoa đầu đứa trẻ hồn nhiên ấy. Hai chữ người tốt phát ra từ miệng Lam Vân làm hắn cảm thấy thật xa lạ, nhưng hắn không chán ghét nó.
Khác với Lãnh Hàn, một kẻ từ lâu đã từ bỏ quyền làm người, tự nguyện nhấn chìm mình sâu vào bóng tối thì Lam Vân lại là ánh nắng chói chang của mùa hè, chiếu thẳng vào tâm hồn sớm đã đông đá từ lâu của người kia.
Nhìn vào Lam Vân, Lãnh Hàn cảm thấy mình yếu đuối tới kì lạ.
Có lẽ vẫn chưa quá trễ để từ bỏ.
Có lẽ vẫn chưa quá trễ để quay đầu...